Chương 79: Chỉ có một mình nàng (3)
Editor: Tử Sắc Y
Tô Mặc Nhi ngẩn ngơ, nhìn Phong Đạc, trong phút chốc hoảng hốt.
Trên dung nhan tuấn tú của Phong Đạc là vẻ mặt rất nghiêm túc, lời nói ra, cũng rất khẳng định, thiếu chút nữa đã làm nàng tưởng là hắn nói sự thật!
"Đã như vậy, vậy thì hãy để cho phụ hoàng quyết định đi!" Phong Mục không che dấu chút nào nhìn về phía Tô Mặc Nhi, trong mắt tràn đầy sương mù, "Tô Mặc Nhi, ta nhất định phải có được!"
Phong Đạc giễu cợt nói, "Phong Mục, ngươi đã luân lạc tới nông nỗi muốn cướp thê tử của người khác sao!"
"Ngươi!"
"Phong Đạc, chúng ta đi thôi." Tô Mặc Nhi cắt đứt lời của bọn họ, nhàn nhạt nói ra.
Một khắc nào nàng cũng đều không muốn nhìn thấy Phong Mục, hắn luôn làm nàng vô cùng chán ghét!
Phong Đạc kéo kéo khoé môi, ôn nhu cười một tiếng, nói, "Được."
Nói xong, cũng không để ý đến phản ứng của Phong Mục ra sao, thì đã trực tiếp ôm lấy Tô Mặc Nhi, nhảy lên lưng ngựa.
Niếp Nghị lần nữa ẩn vào chỗ tối, theo sau lưng bọn họ. Lần này, nhưng hắn lại rất cẩn thận nhiều hơn.
Con ngựa rời khỏi không xa, Tô Mặc Nhi đột nhiên mở miệng nói, "Phong Đạc, chờ sau khi săn thú xong, ta muốn rời khỏi đế đô. Như vậy, cả ngươi và ta đều tốt."
Sắc mặt Phong Đạc lập tức hơi trầm xuống, chỉ là Tô Mặc Nhi đưa lưng về phía hắn nên không thấy.
Một hồi lâu, Phong Đạc mới hỏi, "Ngươi cảm thấy ở bên cạnh bản vương quá nguy hiểm, mới muốn rời khỏi sao?"
"Không! Không phải vậy..." Tô Mặc Nhi thấp giọng giải thích, "Ta chỉ nghĩ, nếu như không có ta, ngươi có phải sẽ không có nhiều phiền toái như vậy hay không? Có lẽ Tô Diễn sẽ không đi tới Tam vương phủ nữa, còn có Phong Mục..."
"Ngươi cho rằng nếu ngươi rời khỏi, bọn họ sẽ từ bỏ ý đồ sao?" Phong Đạc như nghĩ đến chuyện gì, cười lạnh lên một tiếng, "Ngươi cũng chỉ là một cái lý do của bọn họ thôi, nếu xem như ngươi không gả cho bản vương, thì bọn họ cũng sẽ giống như trước tìm một cái lý do khác để kiếm chuyện với bổn vương."
Trong con ngươi Tô Mặc Nhi lóe lên vài phần mê mang, giống như là đang suy tư lời Phong Đạc nói.
Phong Đạc ôn nhu an ủi, "Yên tâm đi, tất cả cứ đều giao cho bản vương, bản vương tự sẽ có biện pháp ứng phó với bọn họ!"
Tô Mặc Nhi gật gật đầu, "Được, nếu quả thật là bởi vì ta mới chọc đến nhiều phiền toái như vậy, ngươi nhất định phải nói cho ta biết."
Nàng không muốn bởi vì nguyên nhân là nàng, mà liên lụy tới người khác.
"Ừ."
Vó ngựa"Lọc cộc" vang lên ở giữa rừng, Tô Mặc Nhi đột nhiên nhớ tới lời nói vừa rồi mà hắn nói với Phong Mục, không khỏi cười giỡn nói, "Lời ngươi vừa mới nói kia, ngay cả ta cũng đều đã tin là thật! Ngươi có phải là đã luyện tập qua rất nhiều lần hay không?"
"Nếu như, bản vương nói những lời kia đều là thật, thì ngươi sẽ như thế nào?"
Những lời kia, chính là suy nghĩ thật sự trong lòng hắn, vốn không phải là luyện tập.
"..." Trong nháy mắt nụ cười mỉm trên gương mặt Tô Mặc Nhi cứng lại, không dám tin hỏi lại, "Hiện tại là ngươi đang nói đùa à?"
"Bản vương rất nghiêm túc!" Phong Đạc đưa tay kéo dây cương ngựa, con ngựa từ từ đứng lại.
Tô Mặc Nhi cảm thấy tim như nhảy dựng lên từng nhịp, bên tai còn hơi nóng lên.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây dầy chiếu xuống, trên mặt đất hiện lên từng lốm đa lốm đốm nhỏ, rực rỡ đến nỗi làm nàng có chút hoa mắt.
Cách lớp y phục hơi mỏng, nàng có thể cảm giác được nhịp tim đập rõ ràng của Phong Đạc ở sau lưng, càng ngày càng rõ, càng ngày càng nhanh.
Bàn tay Tô Mặc Nhi căng thẳng bị mồ hôi ướt đẫm, nàng cũng chỉ cúi đầu, lặng im không nói.
"Mặc Nhi, bản vương muốn cùng ngươi ở chung một chỗ một đời một thế, ngươi có nguyện ý không?" Thanh âm Phong Đạc trầm thấp đột nhiên phá vỡ một phía yên tĩnh, bàn tay của hắn, không tự chủ được mà siết chặt dây cương.
Hắn không xác định được bây giờ có phải là cơ hội tốt nhất nhất hay không, nếu Mặc Nhi cự tuyệt hắn nên phải làm sao?
Năm đó hắn hành quân đánh trận, bày mưu nghĩ kế, quyết thắng thiên lý, trong lòng cũng chưa từng căng thẳng như giờ phút này.
Hắn đè nén lại tất cả, nhưng lại không khống chế được lòng mình không ngừng hướng về gần nàng!
Hiện tại, chỉ trông đợi Mặc Nhi có thể chấp nhận hắn, nếu được hắn chắc chắn sẽ vì nàng mà dâng lên toàn bộ lòng thành của mình...