Chương 6
Hôn ám tỏa ra từ những vị nữ nhân xích lõa, ánh mắt bất lực của các nàng nhìn hắn cứ như muốn xuyên thấu hắn, mà chứa bên trong ánh mắt đó lại chứa đầy khuất nhục cùng sợ hãi, hết tất thảy làm cho hắn cảm thấy muốn như đứng ngồi không yên, nhưng cơ thể hắn đã bị trói lại rồi, có muốn xoay người, một chút cũng không thể được. Mà y đứng bên cạnh lại rất hứng thú nhìn hắn, tựa như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật danh giá.
“Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào?” Hắn vất vả lắm mới định thần lại được, hỏi y.
“Ngươi hình như rất thích hỏi vấn đề này a. Ta không phải đã nói rồi sao….. Ta muốn giữ lấy ngươi, vĩnh viễn giữ lấy ngươi.” y chậm rãi đẩy mở hai chân hắn, nhẹ vỗ về làn da xích lõa, rồi lại nâng lên khuôn mặt hắn, đặt lên đôi môi tái nhợt đang có chút run rẩy một nụ hôn. Y từ từ ʍút̼ vào, vươn đầu lưỡi khiêu khích hắn, nhưng chỉ trong chốc lát lại buông ra…. Hắn hung hăn cắn môi dưới của y một cái.
“Thật đáng tiếc ta không cắn được đầu lưỡi của ngươi.” Hắn trừng mắt nhìn y. Có thể nói đây là phương pháp duy nhất làm cho hắn hả giận hiện tại đi.
Y ɭϊếʍƈ sạch vết máu đọng ở đầu môi dưới, khuôn mặt băng lãnh. Trong đôi mắt mang theo hận ý, nhưng cũng không lâu lại biến đổi thành một vẻ điên cuồng cùng vui vẻ làm hắn rùng mình một chút.
“Ngươi không muốn cho nam nhân hôn ngươi sao? Như vậy để ta đem lễ vật mà ta chuẩn bị phục vụ ngươi có được không?” y nhéo ngực hắn một cái, rồi quay người hướng những nữ nhân đang xích lõa mà đi.
Hết thảy đều xảy ra quá nhanh, hắn thật không tưởng tượng được y đến cạnh bên tủ lấy ra một chiếc dao nhỏ hướng đến nơi cổ của một nữ nhân xích lõa, tạo một vòng….. Khí quản cùng động mạch chủ của nữ nhân kia gọn gàng bị cắt đứt làm nàng đau đớn gào thét, tận dụng chút khí lực còn lại mà vặn vẹo thân hình giãy dụa, nhưng vô tác dụng mà thôi, sinh mạng nàng đã gần như chấm dứt rồi. Tất cả máu tươi từ bên trong động mạch chảy ra, bám đầy trên người nữ nhân, mà chính lúc nàng vang lên tiếng thét cũng làm gian phòng trở nên ồn ào, các nàng kêu thãm, giãy dụa, cũng cảm thụ được sự giãy dụa cuối cùng của nữ nhân sắp ch.ết.
“Vì cái gì……Vì cái gì…………..”
Hắn mềm yếu lặp lại, hốc mắt đã bị che phủ bởi những làn nước mắt. Hắn đương nhiên biết rõ y làm như vậy là muốn ép hắn đi vao khuôn khổ, làm theo ý y, chỉ là hắn vẫn không muốn thừa nhận. Hắn không cách nào tiếp nhận được, người nữ nhân kia là vì hắn gián tiếp hại ch.ết.
Không bao lâu, vị nữ nhân kia… không bao giờ có thể động đậy được nữa, đầu nàng quỷ dị nghiêng sang bên bờ vai, hai mắt trừng thật to, tràn nhập thống khổ cùng phẫn hận. Hắn hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, nhưng không thể không chú ý đến hành động tiếp theo của y.
Y dùng chiếc dao nhỏ kia cắt một vòng xung quanh cổ nữ nhân, lại thật nhanh dùng lực cắt vào phần xương phía trong vài cái, cái đầu cuối cùng lìa khỏi cơ thể. Vết thương lớn phía cổ ồ ạt chảy ra thật nhiều máu tươi, nhưng lần này không có tiếng kêu giãy dụa sợ hãi nữa, bởi vì những nữ nhân bên cạnh đã sớm sợ hãi đến bất tỉnh, cũng không run rẩy hay rơi lệ.
“Nữ nhân xinh đẹp phủ đầy máu tươi chính là món quà ta muốn tặng cho ngươi, ngươi có thích không?” y cầm đầu nữ nhân phủ đầy máu lần nữa đến bên cạnh hắn. Nửa người y đã dính đầy máu tươi của nữ nhân làm y quả rất giống một tên chính cống giết người.
Nhất định phải ngăn cản y.
“Đến, ngươi nhất định sẽ rất thích nụ hôn nhuốm máu này a.”
Y cầm đầu người đẩy vào mặt hắn, những giọt máu ấm áp tất thảy chảy xuống hết trên ngực hắn. Hắn kêu to xoay mặt né tránh, nhưng bị y ngăn cản, chạm vào đôi môi kia, cho dù không còn duy trì cơ thể nhưng đôi môi ấy vẫn rất mềm. Hắn nhìn vào đôi con ngươi chỉ cách bất quá chừng vào xentimet của người đã ch.ết, hắn rốt cuộc cũng không thể cầm laị nước mắt.
Hắn biết rõ chỉ có một phương pháp có thể ngăn cản y.
“Ngươi muốn chỉ là ta mà thôi, van cầu ngươi….. Buông tha các nàng đi có được không?”
“Muốn hay không được nữ hài tử vuốt ve?” y giả bộ như không nghe thấy hắn nói gì, cúi xuống ɭϊếʍƈ nhẹ khóe miệng dính máu tươi của hắn, lại dùng tay ép gò má dính máu của nữ nhân chà sát vào bộ vị của hắn, làm hắn run rẩy không thôi.
“Tại sao phải đem….. các nàng liên lụy…..”
“Bởi vì đó là phương pháp tốt nhất làm cho ngươi đi vào khuôn khổ a!”
“Không cần phải….”
“Không cần phải cái gì? Không cần quan tâm ta vì yêu thương ngươi mà muốn giết các nàng? Hay là không cần giết các nàng nhưng vẫn muốn ta yêu thương ngươi?” y tiện tay vứt bỏ đầu ngươi, sờ soạng phân thân hắn.
“Ta van ngươi, đừng giết các nàng….” sau khi thoát khỏi đầu nữ nhân kia, hắn đã cố nén lại cảm giác ngứa ngáy mang đến từ những chỗ được y vuốt ve qua.
“Ta lo lắng.”
“Ngô….Van cầu ngươi, thả các nàng đi………..”
“Các nàng hiện tại vẫn còn giá trị lợi dụng, không thể thả đi được.”
“Giá trị, giá trị lợi dụng?”
“Đúng, đó là có thể làm cho ngươi khuất phục.” y cười nhẹ, nắm chặt hạ thân hắn mà luật động, một cảm giác điện giật bỗng chốc truyền khắp cả thân thể hắn.
“A, ta…..Không, không cần phải như vậy…….” như vậy bị xâm phạm trước mặt những nữ nhân kia, hắn thật sự không chịu được.
“Không tới phiên ngươi lựa chọn.” y dời đôi môi kia xuống, hôn khắp bụng, rồi cuối cùng ngậm lấy hạ thân hắn.
“Ngô….Dừng tay, ách…..” hắn không ngừng áp chế cảm giác hưng phấn làm hắn thở gấp, chính vì sự biến hóa của thân thể mà cảm thấy thẹn thùng cực kì.
“Ta, như thế nào cũng không quan hệ, cầu ngươi buông tha các nàng…..”
Hắn sợ rằng y sẽ lại lần nữa giết người cho nên cũng thoáng cái rơi vào khuất phục, sợ tới mức ngay cả vặn vẹo thân thể một chút cũng không dám, mặc dù hắn rất muốn phản kháng. Nhưng ngón tay y lại không ngừng khuấy động nơi mũi nhọn mẫn cảm, lại cầm đứng hạ thân hắn mà chơi đùa, khuấy động làm hắn không khỏi căn cứng cơ thể, cố gắng chống lại từng đợt khoái cảm trào dâng. Chỉ trong chốc lát tính khí hắn đã muốn dựng thẳng, huyết mạch sôi trào, càng làm hắn thêm ý muốn tay y di động nhanh một chút, để cho hắn giải phóng dục vọng ẩn sâu trong cơ thể, nhưng y lại như xem thấu được ý nghĩ của hắn, cố ý giảm đi tốc độ.
“Nói cho ta biết, ngươi hiện tại nghĩ muốn cái gì?” y nhẹ nhàng vuốt ve, như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
“Ta…..Không…..” Hắn không ngừng thở dốc. Hắn cảm thấy máu toàn thân thể như đều muốn xông lên, nếu hắn hiện tại có thể cử động, hắn nhất định sẽ tự mình động tay để chính mình mau giải phóng, nhưng đáng tiếc, hắn không thể. Muốn nói đáp án mà y muốn nghe, nhưng mà hắn tuyệt đối làm không được.
“Nói a.” Ngón tay thon dài của y lại tiếp tục trêu đùa tính khí đã cương đến cứng ngắc. Thân thể hắn kịch liệt run rẩy, rốt cuộc cũng để cho dục vọng chiến thắng lý trí.
“A, a a….Ta nghĩ muốn……”
“Ta van ngươi khi muốn người khác làm việc thì phải dùng kính ngữ a.”
“Xin ngươi…. để cho ta giải phóng…..” Hắn cố nén nước mắt nói ra điều mất mặt này cảm thấy hổ thẹn nói không nên lời.
Y thỏa mãn cười, cầm chặt lấy tính khí hắn mà mạnh tay khuấy động, tốc độ thật nhanh làm hắn thoáng cái đã giải phóng, tinh dịch dính đầy tay y.
“Ngươi quả là một tiểu tử ɖâʍ đãng a, rõ ràng cũng rất thích trò chơi này mà,” y đem hết tất cả tinh dịch trong tay mình bôi lên trên mặt hắn, không bỏ qua bất kì cơ hội nào để nhục nhã hắn, “Lại còn bắn nhiều như vậy.”
“Không phải….. Ta không phải……A, a a….”
Hắn đang ra sức giải thích thì y lại đột nhiên há miệng ngậm lấy tính khí của hắn, mạnh mẽ ʍút̼ lấy. Thân thể vừa mới được buông lỏng nay lại lần nữa trở nên căng thẳng, mà lần này khoái cảm truyền đến còn lợi hại hơn, khoang miệng ấm áp cùng lực hút kích thích làm hắn muốn ngừng trệ thần kinh, không chút chống đỡ lại được. Hắn liều mình vặn vẹo thân thể muốn tránh đi, nhưng toàn thân đã bị trói chặt, hắn có thể trốn đi đâu đây.
“A, a….. Đừng……..Ta chịu không được……..”
“Đừng kêu lớn như vậy, có người sẽ nhìn thấy ngươi a.” y mở miệng ranh mãnh cười nói, chỉa tay đến con tin bị trói ở góc phòng rồi lại tiếp tục ɭϊếʍƈ láp lấy hạ thân hắn.
Hắn đương nhiên không dám kêu một tiếng, chỉ là khoái cảm dâng lên, buộc hắn phải nắm chặt lấy ra giường vặn vẹo rên rỉ, tiếng kêu càng lúc càng lớn hơn. Hắn thật sự rất muốn che miệng lại, ngăn cản tiếng kêu ɖâʍ đãng của chính mình như vậy. Hắn thoáng nhìn thấy những con tin kia hiện tại không còn ngất xỉu nữa mà đang dùng ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm đến lại càng cảm thấy thẹn nói không nên lời. Dưới sự kích thích của y, tính khí vừa mới mềm xuống lại lần nữa cương cừng trở lại, hắn cũng chỉ có thể theo cảm giác của chính mình mà thôi.
Y say mê thưởng thức nét mặt hắn lúc bây giờ, cũng không khỏi càng ra sức kích thích hạ thân hắn.
“A, a a a a!” Hắn toàn thân căng cứng, giải phóng tất cả. Một cỗ tinh dịch bắn trong miệng y, mà hắn cũng vui vẻ nuốt vào.
“Ăn ngon thật, ta mơ tới mùi hương này của ngươi đến điên rồi.” y nói, cầm lấy dao nhỏ cắt bỏ dây trói cho hắn.
“Ngươi….. Còn muốn như thế nào nữa…..” hắn đã giải phóng hai lần, cảm thấy toàn cơ thể một mảng hư thoát, chỉ có thể mặc cho y bài bố.
“Ngươi như thế nào cũng không quan hệ, ta đương nhiên phải hảo hưởng thụ tốt hơn.” y xoa bóp đầu v* hắn, “ hiện tại mở hai chân ra, ta hiện nhìn không được rõ lắm a.”
“Không cần phải…..”
“Mở ra.”
“Ngô…..” Hắn chịu đựng không bật ra tiếng khóc, không tình nguyện đem chân mở ra một chút, lại bị y hung hăng mở lớn ra.
“Như vậy mà gọi là mở?” hô hấp của y ngày càng trở nên gấp gáp, không ngừng vuốt ve hạ thể dính đầy tinh dịch cùng nước bọt đang bạo lộ trước mặt người khác của hắn.”Nói đi! Cầu ta hung hăng chen vào tiểu huyệt của ngươi a!”
“Ngô……Cầu…….Ngươi……” Dù cho hắn đã sớm quyết định dù bị lăng nhục như thế nào cũng không còn quan hệ, nhưng muốn đem tôn nghiêm cố gắng tích lũy hai mươi mấy năm qua thoáng cái hoàn toàn buông tha không phải là chuyện dễ dàng. Hắn đứt quãng nói từng từ, lại không thể nói tiếp nỗi nữa.
“Ân, nói không nên lời?” y nhắm một con tin liếc đến.
“Không, chờ một chút…..” Hắn cầu khẩn nhìn y, cuối cùng cũng phải hạ quyết tâm, cúi mặt thấp giọng nói, “Cầu…..Cầu ngươi hung hăng chen vào tiểu huyệt của ta…..”
“Ta không nghe được.”
“Cầu, cầu ngươi…. hung hăng….chen vào tiểu huyệt của ta!” Hắn dường như nhắm chặt mắt lại nói ra, cũng lôi kéo đùi làm hai chân mở rộng thêm.
“Hảo, nghe lời ngươi.” vẻ mặt y đầy thỏa mãn, móc ra tính khí đã hưng phấn không thôi, thật nhanh vùi vào tiểu huyệt nhỏ nhắn.
“A! A a, a a a!” Hắn thống khổ giãy dụa. Tính khí của y so với máy mát xa kia còn lớn hơn nhiều lắm. Hắn cảm thấy tiểu huyệt như bị nứt vỡ làm hắn đau nhức đến rên rỉ, mà y lại không ngừng luật động, một chút cũng không lưu ý đến thống khổ của hắn. Dục vọng bị áp lực nhiều năm rốt cuộc cũng tìm được nơi thỏa mãn, đã sớm làm y hưng phấn đến run rẩy, đến đánh mất lý trí.
“Ngô…..Ân, cáp a…….”
“Nói thật thoải mãn, tiếp tục thỏa mãn ngươi a….” y lực mạnh thở hào hển, loạn hôn lên trên mặt hắn, động tác nơi hạ thân cũng trở nên cuồng bạo hơn.
“Không…..A…..”Hắn hiện tại chỉ còn có thể khóc rống, phát ra âm thanh thở dốc.
“Ta muốn ngươi nói a!” Hắn lại lần nữa cầm lấy tính khí hắn xoa bóp.
“Ta, thỉnh thỏa mãn….. ɖâʍ đãng của ta đi!”
Được y xoa bóp hạ thân, hắn lại cảm thấy tiểu huyệt kịch liệt đau nhức nhưng cũng có một chút điểm khoái cảm, hơn nữa lại ngày càng trở nên mãnh liệt hơn, làm hắn dần trở nên lạc lối. Hắn bắt đầu chậm rãi đong đưa hạ thân phối hợp với luật động của y, hai tay ôm chặt lấy cổ y làm cho thân thể hai người ngày càng dính sát lại với nhau, làm cho tiểu huyệt mình càng ngày càng có thể cảm nhận được nhịp đập của côn th*t nóng rực kia. Hắn có lẽ vì nghe lời y mở chân rộng thêm, hoặc là y muốn vũ nhục hắn, buộc hắn phải phát ra càng nhiều âm thanh ɖâʍ đãng mà hắn lại nhất nhất làm theo cho nên bắt đầu cảm giác mình đã trở thành nô lệ của y, nhưng, đã không thể chối bỏ….
“Ân!” y than nhẹ một tiếng, một luồn tinh dịch nóng rực tất cả đều bắn vào sâu trong cơ thể hắn. Hắn cũng tại lúc này lần thứ ba giải phóng, mềm liệt trên giường.
Nhưng y lại không để cho hắn nghỉ ngơi, lại đem cơ thể hắn lật qua, làm mông nhô lên cao cao.
“Di……!?”
“Ta nói rồi, ta muốn hảo hảo hưởng thụ a.” y nói, tiếp tục ngả người vào hắn, cầm lấy phần thân hắn xoa bóp khiêu khích.
Hắn nhắm mắt lại, yên lặng cảm thụ dục vọng lần nữa lao nhanh đến, cũng chậm rãi dang rộng hai chân chuẩn bị ngênh tiếp tính khí y lần nữa cắm vào.
Hắn đã ngất đi.
Tiếng chim hót thánh thót từ ngoài cửa sổ truyền đến, gió nhẹ đem bức màn cửa chậm rãi bay bay, để chiếu rọi vào một vào tia sáng nhè nhàng. Ôm người nam nhân vào trong lòng, y dùng thân thể cảm thụ được thân nhiệt mềm mại này. Trong chiếc chăn trắng không chút trở ngại mà tiếp xúc thân thể làm cho người ta phấn khởi, nhưng lúc này cũng lại thật bình tĩnh.
Mảng tối tăm cả đời đều bị phá vỡ hết tất thảy.
Y tựa hồ có chút mỏi, muốn điều chỉnh lại một tư thế thoải mái hơn, người trong lồng ngực lại phát ra một tiếng thật yêu kiều. Y mở mắt ra, hoang mang nhìn người trong ngực, khuôn mặt e lệ ửng đỏ khi ngủ tràn ngập hấp dẫn. Y như là nhớ tới cái gì, cười cười, ôm đối phương, nhẹ nhàng vuốt mái tóc hắn.
“Hô….. Ngày hôm qua làm tới bảy tám lần…..”
Chẳng biết lúc nào đã ôm hắn vào gian phòng này mà tiếp tục? Y nhìn xuống phía dưới…. tính khí khổng lồ vẫn còn trong cơ thể hắn. Y nhẹ nhàng rút ra, một dòng tinh dịch đặc dính từ tiểu huyệt chảy ra, càng ngày càng nhiều. Nam nhân cũng thoáng run rẩy một chút, mang theo chút âm thanh khóc thầm lẩm nhẩm nói, “Không….Ta từ bỏ…..Cầu…..Ngươi……”
Nhìn thấy hắn vô ý thức nói mớ, y thỏa mãn nở nụ cười, cẩn thận đặt hắn nằm lại ngay ngắn, đắp chăn lại, rồi chính mình lại từ trên giường bước xuống, mặc áo tắm vào.
“Hảo hảo ngủ đi…..Ta đi chuẩn bị một chút.”
Nụ cười ôn như, nhưng cũng mang theo thâm trầm cùng khủng bố.
Thân thể rất nặng, mơ hồ truyền đến một cảm giác thật không khỏe. Thân thể không ngừng nóng lên, hắn là đang gặp phải ác mộng, một ác mộng trôi qua không dừng lại.
Hắn nhìn thấy một nữ tử đang khóc mà cảm thấy đầy thương cảm. Khi hắn đi qua định an ủi nàng, vừa đặt tay lên bờ vai nàng thì cả thân thể nữ tử trong nháy mắt tan nát, tung tóe văng lên người hắn.
Hắn mờ mịt nhìn hai bàn tay nhuộm đầy máu tươi, lúc đó lại bị một mảng hắc ám bao phủ lấy, hắn đã không phải là thật thể. Hắn thấy có người không ngừng đâm vào cơ thể nữ tử, một mực đâm, trên mặt còn mang theo ý cười. Hắn dần dần nhìn rõ ràng người kia, rõ ràng, một điểm cũng không lầm. Người đó, chính là bản thân hắn.
Hắn muốn hét to, muốn đem tâm tình giải phóng ra tất thảy, nhưng không thể phát ra tiếng.
Hai mắt hắn, rốt cuộc nhắm nghiền.
Nếu như có thể không phát ra lời, hắn nhất định cả đời không thể tỉnh dậy.
“A!”
Hắn đột nhiên bừng tỉnh, không tự giác mà mở miệng thở dốc. Hiện tại hắn cả người co rúm trong một chiếc chăn sạch sẽ một cách dị thường, lại cho hắn cảm giác vô cùng lạ lẫm, nhưng hắn lại vẫn không muốn biết đây chính là nơi nào. Hắn chỉ là ngây ngốc nhìn trần nhà, đem chính bản thân mình tựa như không còn tồn tại.
Hắn đã không còn khí lực để tự hỏi.
Trên người vẫn còn lưu lại dấu vết y nguyên làm hắn không ngừng run rẩy.
Không biết qua bao lâu, hắn mới miễn cưỡng ngồi dậy. Gian phòng này được trang trí rất tinh xảo cho thấy đây là một căn phòng có phần thượng lưu, bộ bàn ghế bằng gỗ, cửa sổ lớn đặt sát đất, ánh mặt trời theo khe hở của tấm màn che mà len lỏi vào bên trong. Hắn chậm rãi quan sát căn phòng, trong phòng có thật nhiều tư liệu sách vở chồng chất cùng một chỗ, bên cạnh cò có rất nhiều hộp mì tôm trống rỗng, đồ hộp cùng với một ít một số đồ dùng vô dụng khác, từ đây có thể suy ra chủ nhân gian phòng này có một cuộc sống không quy luật cùng đầy rối ren.
Mà chỉ có giường là đặc biệt sạch sẽ.
Hắn mờ mịt nhìn sang bốn phía, chỉ là càng rút vào trong chăn.
Đột nhiên, hắn chú ý tới một vật trước mắt.
Cùng bầu trời xanh trầm tĩnh, thiếu niên mặc bộ áo màu trắng toát lẳng lặng, hài hòa, khờ dại mỉm cười làm cho người ta nhìn vào tâm tình cũng thoải mái hơn một chút. Cái này tựa hồ được sữa chữa rất nhiều lần, nhưng là ánh sáng ẩn trong đó làm cho người ta cảm động.
Hắn không nhịn được mà tới gần nhìn xem tấm ảnh bọc trong khung. Mỹ thiếu niên có một mái tóc đen, ẩn chứa khí tức của phương đông….
Là hắn?
Tại sao lại có cảm giác hoài niệm đến như vậy? Hắn nhịn xuống cảm xúc đi trở lại giường, chẳng biết tại sao nước mắt lại rơi.
Hắn rốt cuộc là đã quên điều gì?
“Ngươi đã tỉnh?”
Thanh âm ôn nhu từ phía cửa truyền đến. Hắn chậm rãi quay đầu nhìn thấy y bưng một cái khay đựng một bữa sáng phong phú tiến đến, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn.
“Ngươi có mệt không?” y nhẹ nhàng ngồi xuống giường, vuốt nhẹ mặt hắn, “Cần ta uy ngươi sao?”
Hắn nhìn người trước mặt ôn nhu như vậy, lại mờ mịt không biết nên tỏ vẻ như thế nào đây.
Y gẩy gẩy vài cọng tóc hắn, nở nụ cười.
“Đừng có chọc ta sinh khí đó. Ngươi không sợ ta sẽ làm ra chuyện gì sao?”
Hắn nghe y nói như vậy, hai mắt liền trợn to, kéo áo y nhỏ giọng nói: “Các nàng sao rồi? Những nữ hài tử kia?”
Chỉ thấy y nở một nụ cười mê người.
“Ngươi nghĩ các nàng sẽ làm sao?” y kề sát vào bên tai hắn nói, “Các nàng đã nhìn thấy mặt của ta rồi.”
Hắn không còn nhìn thấy gì nữa, bởi đã vô lực tựa vào trong ngực y. Y vuốt ve đầu hắn, ôn nhu mà nói: “Hảo hài tử, ngươi vẫn chưa rõ? Chỉ cần nghe lời ta, ta sẽ hảo hảo thương ngươi…..”
“Vì cái gì…….” âm thanh phát ra rất nhỏ, khó có thể nghe thấy, “Lại là ta…..”
Y lạnh lùng nhìn hắn.
“Nghĩ không ra?” y ôm lấy hắn, để cho hắn dựa vào trong ngực mình, “Hảo, ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện xưa.”
“Di?!”
“Từ trước, có một nam hài thực đáng yêu thực thông minh, gia gia của hắn là quân y trong đại chiến thế giới thứ hai, cũng đặc biệt yêu mến đứa cháu này của mình. Hắn thường dạy cho đứa bé này thật nhiều kỹ thuật giải phẫu, cũng thường kể cho hắn nghe chuyện cũ năm đó người ta oán hận như thế nào đem người Do Thái đuổi tận diệt tuyệt. Đứa bé kia nhiều năm nghe gia gia dạy dỗ, hắn cảm thấy rất hứng thú bắt đầu đem động vật mình yêu mến ra giải phẫu, nhìn thấy bộ dạng bọn chúng giãy dụa làm hắn cảm thấy không chế tánh mạng một người có một cảm giác rất ư thành tựu.”
“Đương đứa bé kia ngày càng lớn trở nên anh tuấn, tiêu sái, thông minh, phía sau hắn thường có rất nhiều người sùng bái nhưng hắn nào thèm ngó tới. Hắn say mê mỹ thuật tạo hình, đem chính mình vào phạm tội mỹ học. Hắn bắt đầu nghiêm cứu xem phạm tội như thế nào để đạt tới một trình tự nghệ thuật cao, làm mãi không biết mệt.”
“Nhưng mà, hắn phát hiện mình đã sai một điểm.”
“Chính hắn thực cũng không phải tự nghĩ ra được mà là lúc hắn trở thành sinh viên thì cảm thấy thiếu khuyết một điều gì đó. Mãi đến một ngày nọ, hắn đang ở trường đại học lại nhìn thấy một tiểu nam sinh chừng mười hai mười ba tuổi, nhìn cũng biết là vẫn còn nhỏ, mê mang ở trong trường tham quan. Lúc hắn đến gần hỏi tiểu hài tử thì hài tử giọng điệu khờ dại nói muốn đi đến thư viện.”
Nghe thấy điều này, hắn ngây ngẩn cả người.
Y cười cười, ngón tay khẽ vuốt lấy cằm hắn.
“Nam nhân ngẫm nghĩ hiện cũng không có chuyện gì để làm mới dẫn tiểu nam hài đến thư viện. Nam hài rõ ràng là đến tìm tư liệu phạm tội mà nghiên cứu, phi thường có hứng thú đọc. Nam nhân hiếu kì hỏi vì sao lại có hứng thú với điều này? Tiểu nam hài vẫn là dùng giọng điệu ngây thơ nói, nghĩ muốn hiểu rõ tâm lý tội phạm để mai này trở thành một tiểu thuyết gia! Bởi vì tiểu hài tử muốn vì người phạm tội làm một việc!”
“Nam nhân rất thắc mắc, hỏi tiểu nam hài đó là làm cái gì? Tiểu nam hài nói, người phạm tội đều có một quá khứ bi thương, nếu có thể lắp đầy chỗ trống trong người bọn họ, có lẽ trên đời sẽ không có nhiều bi ai đến như vậy. Chính là như vậy, nhưng tiểu hài tử lại không cách nào giải thích được ý nghĩ của người phạm tội. Nam nhân lần đầu tiên muốn mở nội tâm thẳng thắng nhìn vào ý nghĩ của mình, nói cho nam hài biết mình là người như thế nào.”
“Tiểu nam hài lại đối nam nhân tràn đầy đồng tình, nói ra suy nghĩ của chính mình. Nam nhân mới phát hiện ra một điều, qua nhiều năm như vậy, bản thân như vậy tịch mịch là bởi vì hắn không muốn cho người khác đi vào nội tâm của mình. Hắn có ý thức nghĩ muốn cưỡng đoạt nam hài, áp xuống dục vọng của mình, chiếm đoạt đôi môi nam hài. Nội tâm của hắn cứ như vậy điên cuồng, chỉ là hắn cố gắng nhẫn hạ. Tiểu nam hài kia vẫn còn là một hài tử, hài tử này còn có cuộc sống của chính mình cần phải trải qua. Hắn trước hết để cho nam hài trở về, ước định một năm sau nhất định gặp mặt.”
Hắn ngây dại, trí nhớ bị đóng băng bao lâu nay dần dần tan chảy.
“Arni, ngươi nói muốn làm tiểu thuyết gia, ca ca giúp ngươi vẽ tranh minh họa có được không?”
“Oa! Khải ca ca vẽ đẹp như vậy, tiểu thuyết của ta chắc chắn sẽ càng trở nên nổi tiếng!”
“Ngươi là….” hắn run giọng nói ra, “Khải…..?”
Mặt y bỗng nhiên lạnh xuống.
“Một năm sau, nam hài không có xuất hiện.”
“Từ đó về sau, người nam nhân kia mỗi năm đều chờ đợi.”
“Nam nhân kia về sau cũng đã đúng hẹn trở thành họa sĩ, danh tiếng cũng ngày càng vang xa, nhưng hắn rất khó chịu, chỗ trống trong nội tâm ngày càng lớn đến nỗi không thể nào bù đắp được. Hắn công cách nào vừa ý bất cứ ai! Bởi vì đã có người làm cho hắn không cách nào quên được. Dần dần, mỗi thứ xung quanh đều chứa bóng dáng của nam hài, bất kể là lời nói, việc làm, hình dáng, nam nhân kia đã không cách nào cầm giữ được nữa. Hắn vốn là nam nhân phải cùng nữ nhân kết giao chính là lẽ tự nhiên phải có, nhưng hắn không làm được! Những nữ nhân kia không phải tiểu nam hài! Hắn phẫn nộ muốn cường bạo nàng kia, hưởng thụ lấy khoái cảm tánh mạng nàng đang dần dần bị mất đi, nhưng là trong nháy mắt, hắn cảm thấy một chút hối hận.”
“Nam hài kia, đã trưởng thành trở nên ngày càng xinh đẹp hơn lần nữa xuất hiện trước mặt ta. Nam nhân vốn nghĩ nam hài chẳng lẽ là nhớ tới ước định với mình, cho nên hắn sợ hãi, hắn không nghĩ rằng nam hài lại vì mình mà tan nát cõi lòng. Nhưng chỉ trong chốc lát cảm giác chột dạ của nam nhân đã biến mất, bởi vì hắn nhìn thấy nam hài cùng người nam nhân khác cười cười nói nói. Hắn phẫn nộ, không cách nào nhịn xuống được phẫn nộ, nam hài chính xác xuất hiện lần nữa trước mặt hắn, nhưng đã phản bội hắn!”
“Nam nhân rốt cuộc chịu đựng không nổi, hắn thấy tất cả trai gái đi trên đường đều mang bóng dáng của nam hài kia, hắn không thể chịu đựng được sự hiện hữu của họ!…..Đúng, cũng là muốn trừng phạt nam hài phản bội kia, hắn muốn nam hài phải trả giá thật nhiều!!”
Y dừng lại một chút, nở nụ cười, vuốt lấy gò má hắn, trìu mến đặt lên một nụ hôn.
“Nhưng là bây giờ, ta cảm thấy những điều ta làm tất thảy đều đáng giá. Cho dù đã trôi qua lâu như vậy nhưng ngươi cũng đã là của ta….. Ta muốn ngươi hảo hảo đền bù tổn thất của ta….Arni.”
Bàn tay y vuốt nhẹ mặt hắn rồi lại từ từ trượt xuống cổ, nhẹ nhàng xoa động, nhưng hắn lại không cảm giác gì cả.
Hắn đến tột cùng là đã làm tổn thương ai?
Khi hắn còn bé, bởi vì chỉ số thông minh quá cao đã bị không ít người lớn chú ý. Hắn thẹn thùng, cố gắng hết sức làm việc. Bởi vì tín ngưỡng tôn giáo hắn đối bất kì người nào cũng tràn ngập tình tâm, vì vậy mới bắt đầu nghiên cứu tâm lý tội phạm.
Lúc hắn mười ba tuổi, hắn năn nỉ cha mẹ cho hắn đi đến trường đại học nổi tiếng chuyên nghiên cứu phạm tội, mà cha mẹ cũng đáp ứng hắn, cho hắn đến trường đại học mà hắn luôn mơ ước. Tại đó hắn đã lạc đường, chính là có một ca ca thân thiết dẫn hắn đến thư viện. Tên của ca ca ấy chính là Khải, lớn lên cáo ngất.
Hắn cao hứng đọc những nghiên cứu phạm tội, cũng đã nói cho Khải biết vì sao chính mình lại muốn nghiên cứu những điều này.
Hắn nghĩ muốn giúp người phạm tội.
Điều làm hắn kinh ngạc nhất chính là Khải đã đem những tội trạng của mình ra nói cho hắn nghe. Hắn đối với chuyện này của ca ca lại rất đồng tâm, nếu như hắn có thể giúp ca ca được gì, hắn thật sự rất muốn nguyện ý giúp. Khải khẽ hôn hắn, cũng cùng hắn hẹn một năm sau gặp lại.
Hắn về nhà với tâm trạng đầy chờ mong, đếm từng ngày chờ đợi. Cứ mỗi ngày trôi qua, hắn lại càng thêm mong đợi, trong nhà cũng không có ngăn cản gì. Nhưng cha mẹ lại ngày càng không hợp nhau, khi hắn năn nỉ cha mẹ dẫn hắn đến trường đại học kia thì cha mẹ đã li hôn rồi. Mẫu thân an ủi hắn, nói rằng ai sẽ còn nhớ rõ ước định với người chỉ cùng mình nói chuyện qua vài tiếng đồng hồ chứ? Nói rằng ca ca kia nhất định đã quên hắn mất rồi, như vậy, không bằng đem chuyện này quên đi. Mẫu thân đã không ngừng nói như thế, hắn vì không cách nào ngừng hối hận, trên giường đã biết bao nhiêu lần rơi nước mắt.
Năm thứ nhất, vẫn còn nhớ rất rõ.
Bởi vì hắn lựa chọn theo mẫu thân, cho nên phải đến ở trong kí túc xá trường học. Lúc đó, hắn vì nhỏ tuổi nên thường bị người ta khi dễ. Hắn sợ hãi, hắn cô đơn, không có chỗ dựa dẫm, dần dần phần lớn thời gian hắn đều chuyên tâm vào đọc sách, đem hết tinh thần dồn vào việc học tập, lại gặp được Vưu Lai Nỗ Tư rất chiếu cố hắn, giúp hắn sửa sang lại cuộc sống của chính mình. Sau kì thi đó, hắn đã đỗ vào trường cảnh sát, chuyên tâm nghiên cứu tội phạm học.
Mọi sự tình trong nhà hắn đã không còn quan tâm đến, hắn hiện tại cần phải thật nhanh độc lập, nhưng nội tâm lại có một loại hư ảo tuyệt đối không cách nào bù đắp được. Hắn đến tột cùng là thiếu mất cái gì? Cho dù Vưu Lai Nỗ Tư dẫn hắn tham gia bao nhiêu yến tiệc nhưng hắn lại chưa đối bất kì nữ nhân nào động tình qua. Nội tâm tựa hồ có một khoảng trống, không có gì có thể thay thế được.
Khi hắn đã thực sự trở thành cảnh sát thì thái độ nhận chân của hắn làm cho những người khác hết sức kinh ngạc, mà chính hắn cũng rất hoang mang không biết là từ động lực nào mà hắn lại có thể như thế, không ngừng không ngừng có cảm giác vô lực trống rỗng, trong giấc mộng cũng sẽ bị ám ảnh làm cho thức giấc.
Có phải là có cái gì…. bị quên lãng?
Nước mắt từ từ rơi ra từ đôi mắt đen của hắn.
Rất buồn bực…… một cảm giác rất buồn bực từ sâu trong tâm truyền đến. Y tựa hồ đã nói với hắn gì đó, nhưng hắn không nghe được, đã không nghe được.
Nguyên lai, chính mình đã làm bị thương một người.
Y mấy năm nay suy nghĩ những gì? Một năm…..Hai năm……Nhiều năm như vậy chờ đợi đến không biết thống khổ như vậy. Khi y lần nữa gặp lại mình đã có cảm giác như thế nào đây?
Một lần, rồi lại thêm một lần mất đi sẽ có cảm giác gì?
Nước mắt cứ không ngừng rơi xuống, hắn run rẩy. Nhiều người như vậy ch.ết đi, chính là…… chính mình lại không cách nào ngăn cản. Tất cả mọi người ch.ết đi, vì cái gì mà ch.ết? Vì sao, hắn nghĩ không ra!
Đều chẳng phải là do mình?
Trải qua một thời gian dài, hắn cảm thấy mọi người đều chính là do hắn hại ch.ết. Lần thứ nhất, lại lần thứ hai, án mạng cứ như vậy không dừng lại, mà cứ tiếp tục phá sinh.
Là ai thương tổn ai?
Là ai…… thương tổn ai?
“Arni?” y nhẹ nhàng vỗ mặt của hắn, âu yếm nhìn hắn không ngừng chảy nước mắt, nhưng hai mắt vô thần, hô hấp cũng rất thuận.
Không có lời đáp trả.
“Arni?”
“Arni?”
Nước mắt đã ngưng, nhưng vẫn không có phản ừng.
“Arni?” y run rẩy hừ lạnh một tiếng, “Ngươi cho rằng giả bộ không phản ứng như vậy là có thể trốn tránh? Ngươi trả lời cho ta!”
Không có tiếng trả lời.
Y ngây ngẩn cả người. Y đem hắn nhẹ đặt trên giường, đôi mắt hắn không biết đang nhìn tại nơi nào.
Vì cái gì…… bi thương như vậy.
Ánh mắt dần dần trở nên lãnh đạm, hắn cái gì cũng đã không nhìn tới.
“Arni……..”
“Arni……Ngươi……..”
“Ngươi tỉnh lại cho ta!”
“Tỉnh lại a!”
“Đáng giận…… Ngươi còn muốn trốn tránh?”
“Đáng giận…….”
“Tỉnh lại cho ta!”