Chương 47
HÀNH TRÌNH CHHEP - PHUM CHUNH.
Khoảng hơn bảy giờ sáng ngày 10/ 1 đội hình xuất phát.
Tôi và hai trinh sát f Phương râu (Hà Nội) và Tính (Phú Khánh) đi trên chiếc tăng thứ hai của đội hình.
Đường 126 lên đường 2 quẹo trái về đường 69 (trên bản đồ đường 69 chạy dọc theo dãy Dangrek tới tận Phum Samrong của tỉnh Xiêm Riệp, qua căn cứ Anlongveng, cao điểm 547) lại rừng khộp nắng cháy da người, và những con đường bụi mù…
Đội hình hành tiến khá chậm, địch cưa cây to đổ ngang đường dày đặc, anh em tăng phải càn, để có đường cho xe BB vượt qua, may quá chúng không gài mìn lại. Đoạn đường 69 này, trên bản đồ có quá nhiều đường rẽ, nhưng có lẽ thời Pốt không sử dụng nên cũng không thấy trên thực địa. Ngồi cạnh anh súng máy của tăng, với gương mặt lầm lì… cả tuyến đường không có lời nào, thỉnh thoảng chỗ nào nghi vấn anh cho vài loạt đạn, trên đường lính Pốt vứt lại các loại đạn và nhiều thứ khác kể cả xe máy. Dấu vết xe bò vẫn còn mới, bụi đường chưa phủ qua, chứng tỏ chúng rút chạy cũng chỉ ngày hôm trước, khi ta tiến đánh Damphiet.
Đội hình hành tiến trên con đường không thấy còn sự sống, không thấy Phum nào trên đường, hai bên là rừng khộp và nắng, cỏ khô vàng cháy, vài ụ mối lá giang và cây ngót rừng đang mùa ra lá xanh tươi. Càng về hướng bắc đường càng xấu và khô cằn.
Đến trưa, gặp một khu rừng già tôi báo về SCH e95 xin cho đội hình nghỉ trưa. Được lệnh dừng lại, tôi nhảy xuống xe chạy về SCH, thì thấy TMT e95 đi bộ về hướng tôi, cùng một số cán bộ của Ban tác chiến… đội hình nghỉ được triển khai.
Tăng và thiết giáp đầu và cuối đội hình, ở giữa hỏa lực cối, DKZ, 12.7, 120 mm đều được giá lên chuẩn bị tấn công sang hai bên đường.
Nhìn những gương mặt hốc hác vì nắng và khô, mặt anh nào cũng đỏ gay, những cặp mắt thâm sâu vì thiếu ngủ, quần áo xộc xệch vì trải qua nhiều trận đánh, những đợt vận động đánh địch, nhìn những người lính mà thấy chạnh lòng… chỉ có sức trẻ mới có thể vượt qua những khó khăn khắc nghiệt này.
Sau giờ nghỉ đội hình lại lên đường, vượt qua những cung đường khó khăn, với bao con đường cắt lộ 69 ngang dọc, anh em trinh sát phải nhảy lên nhảy xuống liên tục để xác định đường đi… với bao vất vả gian nan, cũng may trên đường chúng tôi không gặp một sự kháng cự nào của địch, tất cả là sự yên tĩnh trong cảnh giác cao độ.
Xế chiều, chúng tôi đến Phum Chunh, một Phum cũng mang dáng dấp hoang tàn như nhiều Phum khác ở miền Tây Campuchia, hình như trong thời của Pốt những Phum này không có dân ở, dấu vết còn lại là những ngôi nhà hoang phế, những vườn cây ăn trái cỏ mọc um tùm cả những lối đi.
Đội hình dừng lại nghỉ đêm ở đây, buổi chiều rám vàng ở hướng Tây, trong cảnh hoang tàn, không thể nào diễn tả lại nỗi buồn, nỗi nhớ nhà của những buổi chiều ấy, chỉ biết rằng nhiệm vụ phía trước còn nhiều cam go người lính phải vượt qua.
Đêm ấy trong chiếc xe tăng, BTM e95 họp và xác định cho nhiệm vụ như sau:
+ Đơn vị đặc công đã đánh Phum Thbeng Mienchey thủ phủ của tỉnh Preah Vihear.
+ Đội hình cách thị trấn Choam Khsan khoảng 30 km, đây là thị trấn cuối cùng trên đường hành tiến, là huyện cuối cùng của khu vực chiến dịch đảm nhiệm, nên có thể địch sẽ chặn đánh ta.
+ Trước khi vào Choam Khsan đội hình sẽ vượt qua một cái cầu, mùa này còn nước khá nhiều, có thể địch sẽ chặn ta ngay cầu này, để chúng có thời gian rút chạy về bên kia biên giới Thái.
+ Nhiệm vụ chính là phải tiếp cận cây cầu này ngay trong đêm nay (khoảng hơn 10 km), ém quân để bảo vệ cho ngày mai sang ngầm, và đơn vị được chọn là dBB với hỏa lực nhẹ cơ động, trong tình huống xấu, SCH sẽ chi viện tối đa đến mức có thể, để yểm trợ cho đơn vị đánh chiếm cầu.
Lại lên đường ngay trong đêm, với một nhiệm vụ vô cùng căng thẳng.