Chương 19: Bánh là nhất rồi!
Buổi ra chơi ngày hôm ấy cũng có sự lạ. Bắt đầu từ khi tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ giải lao vang lên. Mochi vừa mở khóa cặp vừa nói với Sal:
- Ban nãy thật là... Để anh phải tốn hơi như vậy!
- Không sao đâu! Ta làm vì bánh thôi! Cặp anh đâu còn chỗ nào mà nhét sách vở chứ!
Izu có chút tò mò, lén liếc qua bên cạnh, và cô tá hỏa.
"Ôi trời! Hắn đi học hay đi chơi mà mang theo đủ loại hộp đựng bánh thế kia? Bảo sao không có chỗ để sách."
- Sal-kun, cặp Mochi là bánh, vậy cặp của cậu đựng gì? Đừng có nói là kẹo nhé!
Sal cười, lắc đầu:
- Không, cặp tớ đựng sách!
Izu tròn mắt:
- Vậy tại sao ban nãy không mang ra để gặp lằng nhằng đầu năm như thế?
- Tớ có mang sách giáo khoa đâu, tớ mang cái này nè...
Vừa nói Sal vừa rút vài quyển sách dày cộm ra. Izu nhìn mà thấy hoa cả mắt.
"Sách Vũ trụ, Thăm dò tiềm thức, có cả quyển Thiên văn học ngày hôm qua nữa... Ôi thôi! Sal ơi! Hiểu biết của cậu vượt quá giới hạn hiểu biết của tớ rồi..."
- Oa, Mochi kem! Món này là hết xẩy nha! - Sal đột nhiên reo lên.
Izu tròn mắt nhìn hộp thủy tinh đựng mấy cái bánh tròn tròn đủ màu sắc.
"Mochi kem? Hai ông tướng này đầu óc có còn bình thường không vậy? Qua hai tiết học chín mươi phút thì còn gì là kem nữa đây?"
Trong lúc Izu đang nhìn hai chàng trai bằng ánh mắt kinh dị thì Mochi đã chu đáo mang ra dĩa, dao cắt bánh, nĩa đủ cả. Cô nổi đóa. Hắn ta vi phạm quy định trong lớp ngay trước mắt lớp trưởng. Thật là không xem cô ra gì mà!
- Mochi-kun, sao lại bày ra đây? Cậu phải xuống Nhà ăn chứ. Quy định là không được ăn trong l... ưm...
Chữ "lớp" còn chưa kịp tuột ra khỏi miệng thì một miếng bánh bự chảng của "tên quái thai" đã hung hăng đẩy nó ngược vào không thương tiếc. Đã thế hắn còn oang oang:
- Bớ người ta! Lớp trưởng ăn trong lớp nè! Thầy ơi cô ơi, Hội học sinh, Hội đồng nhà trường ơi, Zu-chan vi phạm kỉ luật nè...
Mấy học sinh còn lưu lại trong lớp được một phen cười bò càng. Izu tức đến mức mặt mũi đỏ bừng. Bây giờ thì tới lượt cô hét oang oác:
- Ái ồ ặt ày à ậu, ai à èm ăn ồ ủa ậu ả? À ai o ậu ám ọc ắt ên ôi?
(Cái đồ mặt dày nhà cậu, ai mà thèm ăn đồ của cậu hả? Mà ai cho cậu dám đọc tắt tên tôi?)
- Zu-chan! Cậu định học thứ-tiếng-kinh-dị của tớ đấy à? Cẩn thận kẻo tớ kiện cậu ăn cắp bản quyền đó!
Nhìn cái bản mặt cười cười của "tên quái thai", Izu thật sự rất muốn phun ra hết những thứ trong miệng, nhưng như thế thì mất hình tượng lắm.
Ồ! Đó chỉ là lí do phụ thôi. Lí do chính là...
Ngon quá!
Vỏ bánh vừa dẻo dai nhưng vẫn có độ giòn. Nhân kem sầu riêng mát lạnh ngọt lịm người. Vỏ và kem có độ tan đá hoàn hảo. Nhân kem không hề bị lỏng hay nguội như cô đã nghĩ.
Lạnh!
Tại sao bánh vẫn lạnh?
Chưa kể thời gian hắn lăn lê ở bãi cỏ kiếm chuyện với cô, nội chỉ cần chín mươi phút học trên lớp cũng đủ làm tan kem rồi.
Izu nhíu mày quan sát. Nhìn kiểu gì thì nhìn, cô cũng chẳng thấy điểm nào ở cái cặp của Mochi có khả năng giữ lạnh cả. Cả cái hộp đựng bánh nữa. Điều duy nhất cô có thể giải thích ở đây là...
Hai tên SSS này chẳng có cái vẹo gì để giải thích được hết!
"Híc... lỡ nuốt rồi! Kiểu gì cũng không có cửa cãi lại hắn nữa. Đành nhân nhượng với hắn một chút vậy!"
- Tớ... bỏ qua lần này thôi đó! Nhưng lần sau hai người phải xuống Nhà ăn.
- Lỡ tớ đi nhầm ra chỗ cỏ thì sao?
- Đừng có hòng nhé! Tớ sẽ đi theo giám sát đó! Cậu mà "đi nhầm" lên cỏ một bước thôi là tớ đá cậu lăn ra đường lại ngay!
Khóe miệng Mochi chợt cong lên. Izu giật mình đưa tay "niêm phong" ngang miệng với tốc độ ánh sáng. Nhưng tất cả đã muộn rồi.
"Thôi xong! Mắc bẫy hắn rồi! Thánh thần thiên địa ơi, con không muốn giờ ra chơi của con phải gắn với gã này đâu!"
---
Hôm nay 12A chỉ học có ba tiết thôi. Nên sau ra chơi, chịu khó ngồi nghe nghe viết viết thêm bốn mươi lăm phút là cả lớp đã có thể tung tăng ra về dưới sự ganh tị của các lớp khác. Thường thì ở những trường khác, lớp nào càng ưu tú thì giờ học càng nhiều, tuy nhiên, trường Kokka thì không như vậy. Ở đây, Hội đồng Nhà trường rất chú trọng tính tự giác, sự chăm chỉ, sáng tạo của học sinh, thế nên càng giỏi thì phải càng tự học nhiều hơn. Tính ra như thế thì 12A là lớp giỏi nhất, cũng là lớp có giờ học ít nhất trường. Học ít, mà nội dung bài khá nhiều, áp lực nặng nề, muốn giữ được thành tích thì nỗ lực phải gấp mấy lần lớp khác.
Vậy nên, đừng tưởng giờ học ít mà ham nha. Nhầm to luôn đó. Đặc biệt là người có nhiều trọng trách như Izu thì càng bận bịu hơn so với các bạn cùng lớp. Không những phải tự học ở nhà, cô còn phải thu xếp thời gian để giải quyết, lo liệu công chuyện ở Hội học sinh nữa. Chẳng hạn như bây giờ, Izu vẫn còn phải lang thang trong trường khi cả lớp 12A đã ra về hết. Cô lững thững ra Canteen mua ly trà sữa, rồi lại đi lang thang ngắm trường.
Hôm qua cô có nhận được e-mail của cô Nao, báo rằng bữa bữa nay Hội học sinh sẽ có buổi họp mặt giữa các thành viên cũ và mới luôn. Cũ thì ngoài cô ra chỉ có Kofu. Còn người mới thì chẳng nghe cô Nao gửi thông tin gì hết. Izu cũng không hỏi thêm. Trước sau gì mà chả gặp nhau. Hơn nữa những người vượt qua được sự tuyển chọn của nhà trường thì chắc chắn là có tố chất rất tốt. Chưa có năm học nào mà những thành viên ở Hội bị mắc lỗi nghiêm trọng hay bị ai phàn nàn cả.
“Từ từ rồi cũng sẽ quen nhau hết thôi!”
Izu tự tin lắm. Với tính cách hòa đồng dễ gần của cô, làm gì có ai mà cô không làm thân được cơ chứ?
Hình như Izu đã quên mất rằng, đối-tượng-mà-cô-không-thể-làm-thân thật sự đã có mặt trên cõi đời này, ngay trong trường, và ngay trong lớp của cô luôn.
Izu định rằng xíu họp mặt xong là cô sẽ ở lại trường luôn, vì đầu giờ chiều là 12A có thêm hai tiết Toán nữa. Cô đang phân vân chẳng biết có nên đi mua cơm trưa luôn không? Mà ai biết là có bao nhiêu người chứ! Lỡ mua thiếu thì cũng kì kì. Cũng chẳng biết Kofu có mua trước chưa? Thật ra, bây giờ Izu có thể lên Hội phòng thảnh thơi ngồi máy lạnh chờ tới giờ họp, nhưng cô hơi ngại đụng mặt Kofu.
Trong trường ai cũng nói cô và Hội phó nếu quen nhau thì chắc chắn sẽ là một cặp rất đẹp đôi. Kofu là ES, lực học tuyệt nhiên không hề tầm thường. Kofu bảnh trai, ga lăng. Kofu năng động, hoạt bát. Kofu còn có siêu năng lực. Và đặc biệt, Kofu cũng rất thích cô!
Cô biết hết chứ. Ấy vậy mà cô chẳng hiểu sao, trái tim mình cứ trơ trơ, chẳng thèm rung động lấy một cái, mặc cho anh chàng lúc nào cũng tìm mọi cách bày tỏ tình cảm với cô. Trong trường, số lượng nữ sinh cảm nắng Kofu thật sự không ít, nhưng Kofu chẳng đồng ý yêu một ai, đã vậy còn khảng khái tuyên bố rằng, anh chỉ thích Izu, và anh sẽ theo đuổi cô bằng mọi giá. Riết rồi chẳng còn cô gái nào dám tỏ tình với Kofu hết. Chàng trai cũng từng ngỏ lời với Izu, và cô đành lấy lí do bận học để từ chối khéo, kết quả là Kofu quả quyết cái rụp:
- Tớ sẽ đợi cậu học xong!
Hẳn là sẽ có nhiều người ganh tị với Izu lắm, nhưng riêng bản thân cô, cô thật sự chỉ mong Kofu có bạn gái! Như thế thì có lẽ cô sẽ bớt cảm thấy áy náy khi chính mình là nguyên nhân khiến cho tuổi xuân của chàng trai hoàn hảo này bị phí phạm như vậy.
Chẹp! Đẹp quá cũng khổ!
Izu vừa than thở vừa bước đi vô định.
Không có người nói chuyện kể cũng hơi chán chán. Mà giờ này thì lớp chắc cũng về hết trơn rồi. Làm gì còn ai để... Izu bất giác ngẩn người.
"Lớp có thật là đã về hết rồi không?"
Câu hỏi trong đầu còn chưa kịp dứt, đôi chân cô đã trở ngược một trăm tám mươi độ bước nhanh về phía bãi cỏ... Bãi cỏ nào thì ai cũng rõ rồi!
Vừa quẹo qua khúc cua của con đường trải đá, Izu liền lấy hơi hét:
- Mo…
Bất giác cô im bặt.
Lại một lần nữa, bãi cỏ trống trơn!
“Hắn về rồi sao?”
Izu đứng ngần ngừ một chút. Rồi cô cắn môi, bước vài bước lên cỏ, bất giác quay phắt lại.
Vẫn trống không. Chẳng có ai thình lình xuất hiện để bắt quả tang như cô đã nghĩ cả!
“Hắn về thật rồi!”
Izu thở dài. Tự nhiên trong lòng cô dâng lên một cảm giác không cam tâm.
Hụt hẫng!
Izu chẳng thể giải thích được cảm xúc của mình lúc này là gì nữa. Cô cũng chẳng biết tại sao mình lại mong có ai đó vi phạm luật bảo vệ cây cỏ của nhà trường.
“Haizz, từ bao giờ mà mày mê cãi nhau vậy hả Izu?”
Ngoài sân trường bây giờ cũng đã vắng lắm rồi. Ra đó cũng không có gì làm. Ở đây, thật sự rất ít người qua lại! Có thể nói là không có ai qua lại giờ này! Không biết nghĩ gì, mà Izu bước lại chỗ Mochi hay nằm, ngồi xuống đó.
Học sinh trong trường thường bảo nơi đây chán phèo, chẳng có gì làm, cũng chẳng có gì đẹp.
Nếu bây giờ có ai nói như thế với cô, chắc chắn cô sẽ phản bác ngay:
- Thử ra đấy ngồi một lần đi rồi hẵng phán!
Chớp mắt một cái, Izu ngước lên…
Hoa đào đang kì nở rộ. Rực rỡ. Nên thơ.
Nắng tháng Tư nhẹ nhàng, ngọt ngào. Không quá chói, cũng không quá gắt!
Thỉnh thoảng, vài cơn gió thoáng qua làm những cánh hoa mỏng manh lay động, rơi xuống. Như những cánh bướm xinh đẹp, dịu dàng.
- Tên quái thai ấy cũng thật biết thưởng thức! - Izu chép miệng.
Uống hết ly trà sữa, Izu mới chịu đứng dậy, tìm thùng vứt rác. Đoán chừng cũng sắp hết tiết bốn rồi, cô thong thả đi đến Văn phòng Hội học sinh. Tự nhiên lúc này, cô chợt nhớ ra một điều:
Kofu tuy là ES, nhưng vẫn học lớp thường!
Mà lớp thường thì đâu có được về sớm.
“Oa! Nãy giờ mình tránh mặt ai vậy không biết! Bỏ máy lạnh đi hứng nắng, ngốc hết biết luôn!”
Izu than thở. Tự cốc đầu mình một cái. Rồi tự xoa đầu.
Cũng thật may là không ai nhìn thấy cảnh này…