Chương 27: Yên phận làm em trai của ta đi
Trở lại với Hội phòng, lúc 3 giờ 15 phút...
Một sự việc kì lạ đã diễn ra... không quá một giây.
Bởi lẽ...
- Onii - chan, phiền anh quá! Giá như em biết cách ngưng đọng thời gian... - Sal kéo mũ áo khoác xuống, để lộ mái tóc màuxám tro b ên trong.
- Phiền cái gì mà phiền! Anh chân thực là muốn đi theo mà.
- Nhưng... hình như anh đang có giờ học tăng tiết thì phải!
Vừa nói Sal vừa tiến đến chỗ cánh cửa, hay nói đúng hơn là bốn mảnh của cánh cửa đang nằm chỏng chơ trên mặt đất. Dara cười ha hả, tự hào:
- Không cúp học không phải A12 mà. Với lại anh chả có hứng thú nghe mấy thứ chán òm ấy.
Sal cười nhẹ:
- Cũng phải!
Chàng trai đứng trước "bãi chiến trường", mắt nhắm lại, miệng khẽ lẩm nhẩm, đôi bàn tay hoàn hảo từ từ nâng lên. Và dưới chân anh, một vòng tròn ma pháp bắt đầu hiện ra. Những đường viền xung quanh vòng tròn phát sáng, lúc trong suốt, lúc lại trắng sữa, ẩn ẩn hiện hiện. Cấu tạo bên trong vòng tròn thì đơn giản hơn nhiều so với kết giới mà Dara đã làm lúc ban trưa: chỉ có những vì tinh tú lấp lánh điểm xuyến xung quanh. Trung tâm vòng tròn hoàn toàn trống rỗng.
Trống rỗng... như chính con người của Sal vậy...
Đôi mắt bàng bạc của chàng trai từ từ mở ra. Và điều kì diệu bắt đầu từ đây.
Những mảnh gỗ to dầy ấy phát sáng, rồi chúng chuyển động. Bốn mảnh gỗ như sinh vật sống. Chúng nhích lại gần nhau, xếp khít vào nhau, và rồi những đường cắt dần dần biến mất. Chúng nhập lại thành một, một cánh cửa nguyên vẹn. Cánh cửa cao lớn ấy lại chuyển động. Nó đứng thẳng dậy, gắn liền lại với bản lề, trở lại làm một cánh cửa nguyên vẹn như ban đầu.
- Wow! Loại thiên pháp của em thật là hữu ích đó. Mà có vẻ càng ngày em càng thuần thục nha. Trông em chẳng có vẻ gì là mất sức cả.
- Tốc độ của em vẫn còn chậm lắm. Em còn phải tập luyện nhiều.
Sal mỉm cười bước vào Hội phòng, tiến lại gần cái máy lạnh đã "ngỏm". Chàng trai đưa hai tay lên. Đôi bàn tay của anh phút chốc đã phát sáng. Và rồi hàng loạt đốm trắng lấp lánh từ đó tỏa lan ra, như một bầy đom đóm bay khắp Hội phòng, khiến cả Hội phòng bỗng chốc sáng hẳn lên. Chẳng bao lâu, tất cả đã được đưa về trạng trạng thái ban đầu. Máy lạnh chạy phà phà. Máy in, máy chiếu,... cũng được sửa chữa một cách kì diệu. Dara khoanh tay, chép miệng:
- Anh để ý nha, mấy ngón phép mà em học từ trước đến giờ, toàn là thứ năng lực đi bảo vệ chữa trị cho người khác thôi. Sao em không thử ích kỉ một chút đi nhỉ? Kiếm mấy loại tấn công mà học, lỡ sau này có gì còn biết tự bảo vệ mình nữa chứ!
Sal quay lại, chớp mắt:
- Anh quên rồi sao, cấu tạo cơ thể của em vốn đã là thứ phép tự bảo vệ tốt nhất rồi. Hơn nữa, được trở thành người bảo trợ cho anh, em thật sự cảm thấy rất vui. - Chàng trai cười nhẹ, đặt hai tay lên ngực- Hiện giờ em chỉ muốn hoàn thiện mình hơn để có thể thực hiện tốt nhiệm vụ được giao mà thôi.
Dara khẽ nhíu mày. Đôi mắt bàng bạc thần bí chợt nghiêm lại. Chàng trai bước từng bước về phía Sal:
- Sal - kun, đối với cương vị là một Kẻ thế mạng của anh, thì mệnh lệnh mà anh đặt ra là tuyệt đối, có phải không?
- Vâng... Tất nhiên rồi! - Sal đáp. Trông anh có vẻ ngạc nhiên về câu hỏi bất thình lình của anh trai.
Dara dừng chân trước mặt Sal, mắt vẫn không rời khỏi gương mặt thanh tú giống hệt mình ấy.
- Nếu vậy, bây giờ... - Dara bất chợt đưa tay nâng cằm Sal, ghé sát lại, thì thầm - Khóc cho ta xem!
Sal chớp mắt. Đôi mắt tuyệt đẹp thoáng chút khó hiểu:
- Nii - chan...
- Nhanh! - Dara cao giọng. Gương mặt uy nghi sắc lạnh hơn bao giờ hết.
Sal cắn răng, lo lắng. Môi anh cứ mấp máy định hỏi điều gì, nhưng rồi lại ngập ngừng. Cuối cùng, chàng trai cụp mắt xuống né tránh ánh mắt của Dara:
- Nii - chan, anh biết là em không thể...
- Nghĩa là ngươi không thể? - Lần này thì Dara gằn giọng.
Sal cố cụp mắt hết mức có thể:
- V... vâng!
- Ngươi vừa làm không tốt sứ mệnh của mình đấy!
Giọng của Dara tuy trầm nhưng có sức áp đảo tinh thần rất lớn. Sal chỉ còn biết cắn môi, hạ giọng:
- Thần xin chịu t... Nii - chan...
Sal tròn mắt. Chữ "tội" còn chưa kịp nói xong thì Dara đã ôm chầm lấy anh:
- Nếu đã không thể làm tốt được sứ mệnh của Người thế mạng, tại sao ngươi không vứt quách nó đi? Tại sao không chịu an phận mà làm em trai của ta? Sal - kun, ta không yếu đuối đến mức phải cần em bảo vệ đâu. Thiên thần hộ mệnh của ta mạnh hơn em gấp bao nhiêu lần, há cần em phải bận tâm sao? Từ trước tới giờ, ta đã bỏ bao công sức để nâng cao tài phép của mình, phần lớn cũng vì muốn cho em bớt đi gánh nặng, có biết không? - Càng nói giọng Dara càng trở nên ấm áp - Thật bất công! Tại sao em luôn phải chịu đựng nỗi đau của ta trong khi đau đớn của em thì chỉ mình em gánh hết? Ta... thật sự rất ghét cái quy luật Người thế mạng này, nhưng... ta lại chẳng thể nào ghét bỏ em được!
Dara cao hơn Sal gần cái đầu, nên lúc này chỉ còn thấy đôi mắt của Sal ló qua khỏi vai chàng trai tóc bạch kim. Đôi mắt bàng bạc ấy sau một thoáng bất ngờ, bây giờ thì cười tít lại một cách hạnh phúc:
- Đúng rồi! Thật bất công với những người khác nữa! Một kẻ sinh ra từ hư vô như em lại nhận được quá nhiều đặc ân mà nhiều người hằng mong ước: những đứa em dễ thương, một người bạn chân thành, và đặc biệt là một người anh mạnh mẽ. Với em, như thế là quá đủ rồi. Anh chỉ cần bảo trọng thánh thể, cũng như là giúp em rồi!
Dara bất giác thở dài. Anh buông Sal ra, mắt nhìn trực diện vào khuôn mặt khả ái ấy, tuy nhiên ánh nhìn đã ôn nhu hơn nhiều so với trước đó:
- Sal - kun, đôi lúc anh rất ghét cái năng lực đọc thấu suy nghĩ của người khác. Mỗi lần gặp em là y như rằng anh lại nghe giọng em vang vọng trong đầu: "Phải bảo vệ anh Dara, mình phải bảo vệ anh Dara..." Uầy, những lúc như vậy anh thật sự muốn cho em một phát mười ngàn vôn ghê luôn!
Nói xong. Dara kéo chiếc ghế xoay lại rồi ngồi phịch xuống, chân thượng thẳng lên bàn. Dám bảo đảm một ăn mười là nếu Izu có ở đó, chắc chắn Hội phòng sẽ loạn lên cho mà xem. Sal chỉ biết cúi đầu:
- Em xin lỗi...
- Haizz… Anh không biết rằng các đại thần đại tiên đã nhồi nh ét bao nhiêu cái tư tưởng của Người thế mạng vào đầu em lúc họ tạo hình ra em nữa, nhưng từ bây giờ, ráng gạt nó ra khỏi đầu giùm anh đi nhé! Anh chỉ cần em là đứa em trai hiền hòa nhân ái như trước giờ là đủ rồi! Nhắm hứa với anh được không?
Sal ngẩng đầu lên, gương mặt thánh thiện đến mức thiên thần còn phải ganh tị. Nụ cười tỏa nắng thường trực lại một lần nữa nở ra trên môi anh:
- Onii - chan, em hứa, mãi mãi chỉ là em trai của anh!
Sal nói. Tận trong thâm tâm anh biết rằng mình chính là thế hệ Người thế mạng may mắn nhất từ trước tới giờ. Dara quay sang chăm chú nhìn Sal. Thật lòng mà nói thì Sal là người mà anh khó đọc suy nghĩ nhất. Nếu không phải vì cái suy nghĩ muốn bảo vệ của nó quá mạnh thì anh cũng khó lòng mà nghe được. Bởi lẽ, Sal có phải như những người khác đâu. Thần tiên thì không phải, con người cũng không...
Chính xác thì, Sal là kẻ được sinh ra một cách trái với tự nhiên theo cách nói của con người!
--------------------
Mình đính chính nha, đính chính thật đó nha: Dara và Sal hông phải hủ đâu nha ^^
Nói thật á!!!:3
Ai cho Su chút động lực viết tiếp hem:3