Chương 49: Hé lộ tuổi thơ của "quái vật" Mochi
"Đ... đáng yêu!!!"
"Uỳnh" một cái. Hình như có cái gì đó vừa rơi vỡ trong đầu Izu. Cô mấp máy đôi môi xinh xắn:
- Hai từ đó có thể dùng cho hắn sao?
- Được chứ! Em không nói ngoa đâu! Chị thử tưởng tượng đi, lúc đó anh ấy vẫn còn mang hình hài của một đứa trẻ một trăm... à không không, là mười tuổi thôi, tuy nhiên, anh ấy lại phải gánh vác cả một mối thâm thù diệt gia...
Jun nhẹ nhàng ngồi xuống thành hồ nước, giọng nói trong trẻo của cô trở nên đều đặn hơn, đôi mắt xa xăm, cứ như những thứ cô đang nhìn là những hình ảnh của quá khứ vậy:
- Khi đó, trong đầu anh Mochi chẳng có gì khác ngoài hai chữ "báo thù" cả. Anh ta chỉ đợi cho cái kẻ mà anh ta nghĩ là "kẻ thù" lơ đễnh một chút thôi, là anh sẽ không ngần ngại ra tay giết người ngay!
- Gi... giết... giết người!
Izu thất kinh hồn vía. Cô bé này, liệu không phải là đang trêu đùa cô chứ?
- Nhưng... cậu ấy mới chỉ mười tuổi...
- Thì đã sao chứ chị? - Jun thản nhiên đáp lại ánh mắt nghi ngờ của Izu bằng cái nhìn thờơ - Khi con người còn chưa đủ chín chắn, lại bị mất đi tất cả những thứ quý giá nhất trong cuộc đời, thì họ cần gì phải nhận thức việc mình làm nữa!
Thấy cô chị im lặng không nói gì thêm, Jun lại quay trở lại câu chuyện quá khứ:
- Ngày đó, trông anh ấy đáng sợ lắm! Chẳng bao giờ anh nở một nụ cười nào cả, ngay cả nói hầu như cũng chẳng buồn mở miệng. Ngoài ra, chỉ có ánh mắt sắc lạnh và luồng sát khí lạnh lẽo là những thứ thường trực nơi anh. Haizz, cũng may là hồi đó em không ở cùng anh ấy, nếu không thì chắc cũngđã bị dọa đến phát khóc rồi.
Izu cắn môi, ánh mắt rơi vào trầm tư.
"Sao lại có thể như thế chứ? Hắn sao..."
Jun nắm lấy tay đàn chị, nhẹ nhàng kéo cho cô ngồi xuống bên cạnh mình:
- Chị không cần phải lo lắng đâu! Chuyện đó đã trở thành quá khứ rồi. Em chỉ nói sơ lược như vậy cho chị biết rõ hơn về anh ấy thôi. Mochi, anh ấy trong thời gian qua đã phải vượt qua không ít thử thách mới có thể được như ngày hôm nay. Ai khác thì em không biết, nhưng chị thì tuyệt đối không thể ác cảm với anh ấy...
Jun bất giác cười nhẹ. Một nụ cười xinh xắn như thiên thần, hoàn toàn khác xa với những nụ cười khi đối mặt với Otae ban nãy.
Izu trầm ngâm một chút, rồi bất chợt quay sang với Jun:
- Chị không biết có nên hỏi điều này hay không, nhưng... theo lời em đã nói, người mà Mochi nghĩ là "kẻ thù", đó là ai vậy?
Nghe hỏi thế, Jun hơi nghiêng đầu, nheo nheo đôi mắt đẹp:
- Chị muốn biết thật sao?
Izu gật đầu. Trông thái độ của Jun, tự nhiên cô có cảm giác "kẻ thù" kia là người cô có quen biết.
- Còn ai trồng khoai đất này nữa, chính là ông anh tóc xù thánh thiện tới mức khờ dại của em.
Đôi mắt tròn xoe của Izu đột ngột mở to. Cô hoàn toàn bất ngờ trước tiết lộ của Jun:
- Kh... không lẽ nào! Là Sal sao?
- Dạ! - Jun trả lời rất chi là thản nhiên.
Tâm trí của Izu một lần nữa lại bị chấn động không nhẹ.
Không thể nào! Mochi đã từng cố giết Sal khi cậu ta chỉ mới mười tuổi sao?
Sal thánh thiện tới mức khiến cho người ta đến nhíu mày cũng không thể làm, sao lại khiến cho Mochi thù hận như vậy chứ?
Mặc dù câu hỏi tiếp theo đây rất nhạy cảm, nhưng nếu không hỏi thì có lẽ Izu sẽ không thể bắt bản thân ngừng thắc mắc.
Cô mấp máy môi, muốn hỏi nhưng vẫn có chút e ngại, chẳng biết bản thân nên mở miệng như thế nào. Jun như nhìn thấu được tâm can của đàn chị. Cô gái trả lời luôn, trước khi câu hỏi kịp thoát ra khỏi miệng Izu:
- Anh ấy là "giận cá chém thớt". Đích thực thì, người mà anh muốn trả thù, là cha của em!
Không nhìn thấy gương mặt với những viền đen rối rắm như tơ vò của Izu, Jun tiếp:
- Nhưng cơ bản là cả cơ hội gặp mặt, anh ấy cũng hầu như không có, chứ đừng nói đến việc trả thù. Ờ nhỉ, chắc chị đang muốn biết nguyên nhân của mối thù ấy đúng không?
Izu không phủ nhận, tiếp tục gật đầu.
- Bởi vì... - Giọng Jun bất giác trầm xuống - Chính vì cứu cha của em, nên cha mẹ của anh Mochi mới mất mạng.
Một tiếng sấm xẹt ngang trong đầu Izu. Cô không nén được kinh ngạc:
- Có chuyện đó... thật sao?
Jun gật đầu. Đôi mắt xanh biếc bất tri bất giác nhìn về mông lung phía trước, hồi tưởng lại chuyện quá khứ:
- Em vẫn còn nhớ như in cái ngày hôm đó, khi mà vừa biết được tin động trời ấy, anh Mochi đã cực kì phẫn nộ, xông thẳng tới nhà Tian làm loạn, kết quả là bị vệ sĩ nhà em đẩy mạnh đến nỗi ngã sóng xoài trước cổng...
---
Khi đó, Jun cùng Sal vừa về đến. Trông thấy cảnh tượng kia, Sal liền không chút ngần ngại mà chạy tới đỡ Mochi:
- Kìa, cậu có sao không?
Sal khi ấy vẫn chỉ là một cậu bé cao không tới mét rưỡi, thế nhưng cái khả năng xoa dịu lòng người của anh thật không thể xem nhẹ. Mochi vừa ngước lên đã chạm ngay ánh mắt lo lắng của một thằng nhóc lạ mặt nào đó.
Ánh mắt ấy bàng bạc nhưng không hề đáng sợ, sâu thẳm nhưng không gây áp chế con người, ngược lại còn rất dịu dàng... Không khác là mấy với dương quang của những buổi bình minh.
- Các ngươi thật là... Cậu ấy vừa mất đi gia đình của mình, có chút hành động quá khích cũng là lẽ thường tình, sao lại đối xử với cậu ấy như thế?
Những người theo lời Jun kể là "vệ sĩ" kia, sau khi vừa nhìn rõ chân diện của Sal, liền hoảng hồn cúi đầu quỳ xuống:
- Sal - sama, mong Ngài thứ lỗi, chúng tôi chỉ cố làm tròn nhiệm vụ của mình...
Sal nhìn qua một lượt những người đang quỳ rạp kia, khẽ nhắm mắt, thở dài:
- Sau này các ngươi không cần phải cản cậu ấy như thế nữa, bởi vì... cậu ấy là bạn của ta!
- Ai là bạn của ngươi cơ?
Mochi vừa đoán ra được thân thế của tên nhóc lạ mặt nọ, liền phẫn nộ hất tay Sal ra.
- Nè, ngươi không được vô lễ...
Mấy vệ sĩ giật mình nhổm dậy.
- Các ngươi cứ ở yên đó! - Sal liếc mắt ra lệnh, khiến những người kia có ăn gan hùm cũng không dám nhúc nhích nửa bước.
Hài lòng, Sal quay trở lại với khuôn mặt đang nóng bừng lửa giận của Mochi:
- Bây giờ! Kể từ bây giờ cậu sẽ là bạn của ta!
- Ngươi bị ảo tưởng à! Thứ danh vịấy ta không cần! - Mochi tức giận hét lớn.
- Hay là cậu muốn làm vệ sĩ riêng của ta?
- Cái gì? Ngươi bảo ta đi làm trâu làm ngựa cho ngươi ư?
- Không thích sao? Vậy làm anh em của ta nhé!
- Ngươi... đích thực là đang trêu đùa ta!
- Ta không có! - Sal vẫn một mực khăng khăng - Ta thật sự muốn làm bạn với cậu!
- Nhưng ta thì không! - Mochi hét đến đinh tai nhức óc - Ta chỉ muốn giết các người mà thôi! Chính vì các người mà cha mẹ ta phải ch.ết! Ta ghét... Ta mãi mãi căm thù các người! Mãi mãi...
Mochi tức giận đỏ mặt tía tai, hét đến không lượng sức mình. Cổ họng cậu bỏng rát, giọng hét cũng theo đó mà khàn đi không ít. Đôi mắt càng ngày càng đỏ ngầu. Cặp đồng tử đục hơn hẳn so với lúc trước.
Ấy vậy mà khuôn mặt giận dữ đằng đằng sát khí đó lại chẳng thể nào khiến cho Sal động tâm sợ hãi dù chỉ là một chút. Chỉ có cặp chân mày của cậu có hơi cong lại một cách bướng bỉnh:
- Nhưng mà ta đã lỡ muốn làm bạn với cậu mất rồi! Ta đã quyết định sẽ mang cậu theo mình bằng mọi giá. Vậy mà cậu cứ phủ nhận ta như thế, ta phải làm sao bây giờ đây? Mochi, đây là số phận của chúng ta rồi, cho dù không muốn thì cậu cũng không thể chối bỏ được đâu! Cậu có thể làm bạn, vệ sĩ hay anh em của ta tùy thích mà, ta đâu có khó khăn gì đâu, cậu còn muốn gì hơn nữa chứ?
- Ta muốn giết ngươi!
Mochi nghiến răng, giọng khàn đặc. Ánh mắt căm thù tối sầm nhìn thẳng vào Sal.