Chương 53: Haru Daizu
Ngẩn ngơ.
Izu chính thức hóa đá.
Đến khi ánh nắng ban trưa quá chói chang đủ để làm tan chảy khối băng đang đóng cứng ngắc cơ thể cô gái tóc vàng nọ, thì đôi môi của cô mới mấp máy được một chút.
Không ai nghe rõ khi ấy cô đã nói gì. Chỉ thấy ánh mắt cô trong khoảnh khắc đã mở to một cách ngỡ ngàng. Mũi chân mảnh mai chợt chuyển động. Izu chạy như lướt tới chàng trai nọ, phút chốc không tự chủ được mà vòng tay ôm chầm lấy anh trong sự bất ngờ của mọi người. Giọng nói thường ngày rất nghiêm của cô hiện tại đang bật chế độ cực kỳ nhõng nhẽo:
- Nii - chan ngốc! Về hồi nào sao không biết báo em một tiếng chứ!
Chàng trai mỉm cười. Một nụ cười dịu dàng của một người anh trai đối với cô em gái bé bỏng của mình. Anh bế xốc cô đặt lên ghế phụ lái:
- Có gì thì từ từ nói. Đừng có khóc nhé! Anh không giỏi việc dỗ dành người khác đâu!
---
Cựa mình trên chiếc ghế êm ái cạnh Daizu, Izu vân vê nếp váy trắng của mình:
- Nii - chan, em tưởng tuần sau anh mới về chứ?
- Ơ, con bé này! Em không muốn anh về sớm sao?
- Tất nhiên là muốn, Nii - chan hấp!
Izu nhăn mặt đưa tay ngắt vào hông anh trai một phát khiến anh chàng la hoảng:
- T... Thôi, coi chừng, anh đang lái xe đó!
Ngồi ngay ngắn lại trên ghế, Daizu mới giải thích:
- Thật ra là do công việc của anh được sắp xếp ổn thỏa rồi. Hợp đồng mới cũng đã được kí kết thành công. Hiện tại thì chú Garuda đang ở lại để chỉnh đốn một vài vấn đề của công ty. Vậy nên trong thời gian ngắn, anh có thể có mặt ở nhà với con nhỏ xấu tính của anh.
- Anh... nói ai xấu tính hả?
Izu nổi xung định ngắt vào hông anh trai phát nữa, nhưng rồi cô sực nhớ là ông anh đáng ghét kia vẫn đang là người cầm lái, thế nên cô gái hậm hực rút tay lại, không quên lầm bầm đe dọa:
- Xíu về nhà anh biết tay em!
Izu giả làm mặt giận, quay ngoắt qua bên kính xe, nhìn ngắm từng nhóm học sinh tan trường đang và những người dân đang rảo bước trên lề đường. Một cách ngẫu nhiên, ánh mắt của Izu lại rơi vào một thiếu niên đang thong dong bước ngược chiều với dòng người kia.
Trỗi dậy...
Cảm giác đó bỗng chốc lại trỗi dậy...
Cái cảm giác quen thuộc hệt như với mấy lần gặp Dara, Sal hay Jun...
Chiếc xe xanh của Daizu nhanh chóng lướt qua thiếu niên ấy. Chỉ kịp thấy nước da trắng như trứng gà bóc, mái tóc màu nâu đậm, cùng bộ trang phục quần soọc áo thun trắng mà thiếu niên ấy đang mặc.
Izu tròn mắt cố ngoái đầu lại, quên cả việc nhìn vào kính chiếu hậu của chiếc xe. Nhưng bóng dáng nọ đã khuất xa, chẳng còn thấy thấy được gì nữa. Izu đành thở dài rồi ngồi ngay ngay ngắn lại. Dạo gần đây, cô thật sự không hiểu nổi bản thân mình bị làm sao nữa. Gặp ai cũng cảm thấy quen thuộc, trong khi bản thân mình thừa biết, rằng mình rất ít gặp ai ở lứa tuổi này ngoài khuôn viên trường. Mà hễ có gặp, chắc chắn trí nhớ nổi tiếng siêu hạng của cô sẽ không thể quên những gương mặt ấn tượng đến thế.
- Izu, có chuyện gì sao? Anh nghe em vừa thở dài đấy!
- A... không có gì! - Izu vội xua tay - Chẳng là em ngờ ngợ gặp được người quen, cơ mà có vẻ như em có chút nhầm lẫn. À mà... anh về như vậy có lâu không?
- Chậc. Cũng khoảng hơn một tuần thôi! Trong thời gian này anh cũng phải tranh thủ làm vài việc. Cũng không nghiêm trọng lắm đâu. Tạm thời gác sang một bên đi. Bây giờ có chuyện này quan trọng hơn...
Izu chớp mắt:
- Chuyện gì cơ?
Daizu không nói không rằng, lẳng lặng tấp xe vào lề đường. Izu ngồi thẳng dậy. Trông thái độ của ông anh trai, cô dư biết là anh sắp đề cập đến một chuyện gì đó rất hệ trọng.
Quay sang em gái, Daizu hỏi bằng một giọng không thể nào nghiêm túc hơn:
- Tối hôm qua, em đã ở với ai?
Izu chột dạ. Cô sực nhớ ra cú điện thoại đêm rồi của "một tên vô kỉ luật nào đấy" với anh trai mình. Cô cố gắng trả lời bằng giọng nói tự nhiên nhất có thể:
- Là do em, cả ngày hôm qua đã đến Dream House của trường và hoạt động khá nhiều. Tới tối, em... có lẽ là do cả ngày hoạt động quá sức, nên bị ngất đi.
Cô dừng lại một chút, theo dõi phản ứng của anh trai. Cô không nói dối. Cô chỉ cắt xén vài phần kinh dị khó tin kia để tránh cho anh nghi ngờ vấn đề thần kinh của cô thôi. Đoạn cô lại tiếp:
- Sau đó, có người phát hiện ra em. Người đó liền mang em tới phòng họp Hội học sinh.
- Đó là con trai?
Izu gật đầu một cách dè dặt. Bắt đầu rồi, cái ánh mắt tinh tường và bộ não, chắc chắn là rất nhiều nếp nhăn của anh, đã bắt đầu phân tích.
- Đó là người đã gọi điện thoại cho anh?
- Vâng! - Izu tiếp tục gật đầu - Do hắn đợi mãi không thấy em hồi tỉnh, cho nên đã tự ý lấy điện thoại của em, mò đại một số trong danh bạ mà gọi. Em nhớ số của anh, nên không có để tên. Hình như hắn có gây ra chút hiểu lầm cho anh thì phải...
Daizu hơi cựa mình vào ghế tựa:
- Anh đoán nhé! Tên nhóc đó... học cùng lớp với em, hay ít nhất cũng là người có quen biết.
Izu giật mình, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn gật đầu.
Daizu tiếp:
- Cậu ta cũng là thành viên của Hội học sinh?
Tới lúc này, Izu không thể nén nổi sự ngạc nhiên nữa. Cô tròn mắt:
- Sao anh biết?
Daizu mỉm cười:
- Nếu đó là người lạ, em sẽ không gọi là "hắn", mà chỉ là "cậu ấy" hay "cậu ta" mà thôi. Và với người bình thường thì, khi gặp tình huống như em nói vừa rồi, thường thì người ta sẽ mang em xuống phòng y tế chứ không ai tốn công đưa lên Hội phòng làm gì. Anh không học ở Kokka, không có nghĩa là anh không biết Hội phòng ở đó nằm trên tầng bốn nhé!
Izu chỉ đành cười khổ:
- Em nể anh thật đó. Em chỉ nói một là anh đã có thể suy ra được tới mười rồi. Sự việc đúng là như thế. Hắn ta cũng giống y như lời mà anh nói luôn!
- Em ngất khoảng lúc nào ấy nhỉ?
- Dạ khoảng... - Izu chợt tắt nụ cười - Em không nhớ!
- Em đang đùa với anh đó hả? - Nụ cười trên môi Daizu cũng tắt theo.
- Em không có để ý giờ giấc mà. Chỉ biết là lúc đó, các Câu lạc bộ đã ngưng hoạt động rồi...
Cặp lông mày rậm của chàng trai khẽ nhíu lại. Đôi mắt nghiêm nghị nhìn xoáy vào đôi mắt trong veo của cô em gái:
- Và tên nhóc đó đã ở cùng em suốt đêm qua?