Chương 95: Mắc kẹt tại Green Garden (1)
Thần dân Thiên Quốc quả thật có đủ muôn hình vạn trạng, phân chia tầng lớp cũng không thể gọi là ít, tuy nhiên, họ có một đặc điểm chung, thứ điểm chung điển hình nhất mà hầu hết ai cũng có, đó là sự chung tình.
"Kẻ thế mạng"...
Mochi thở dài, tự nhiên anh lại nhớ đến Sal rồi. Anh ta đột nhiên biến mất mà chẳng báo cho anh lấy một tiếng. Có lẽ sự việc rất gấp, hoặc là anh ta không muốn nói ra. Mochi có cảm giác là vế hai có vẻ đúng hơn. Sal là kẻ bí ẩn. Anh ta rốt cuộc đang giấu giếm bao nhiêu thứ trong sâu thẳm đáy lòng ấy, cả trời cũng khó thấu.
- Hai cô bé này... bây giờ làm sao đây? Đã gần sáu giờ chiều rồi.
Dara đột ngột lên tiếng khiến cho mạch suy nghĩ của Mochi bị cắt ngang.
- Anh không ngưng đọng thời gian sao?
- A, anh mải nói chuyện với cô bé này nên quên mất. Chà chà, anh già cả rồi.
- Anh... không nhất thiết phải nói quá nhiều như vậy, cứ như em, giải quyết nhanh gọn không tốt sao?
- Không được không được! - Dara xua xua tay - Em đúng là chỉ biết quan tâm có mỗi Izu thôi sao? Dù sao anh cũng khá rảnh, và cô bé này lại quá đáng yêu đi, vì thế nên anh có thử trêu cô ta một chút để xem diễn biến sắc mặt của nữ sinh loài người thế nào.
- Như chuyện thần Kanjo sau một ngày liền biến mất sao?
- Ha ha, em biết đấy, anh không có để sát hạn mới ra tay đâu. Hắn ta, cũng còn ít nhất cả tuần mới tan biến. Tuy nhiên, có vẻ như cô bé ấy rất quý năng lực của mình. Xem ra, gã Kanjo này cũng biết chọn chủ lắm.
- Còn chuyện Miko nói yêu Sal, chuyện này có vẻ không ổn lắm nhỉ... Anh biết đấy, Sal...
- Chuyện này thì nhóc không cần phải lo đâu. Thực chất cô ấy không hề yêu Sal. Đó chỉ là ngộ nhận mà thôi. Thứ cảm giác khác lạ trong linh hồn nhỏ bé này... là do phản ứng của Thần Kanjo gây ra nhằm đẩy nhanh việc tiếp cận Sal. Có vẻ như hắn rất nhớ Thiên Quốc, và muốn thông qua đứa em trai nhân hậu của ta để trở về quê nhà.
Mochi hơi mím môi, gật gù:
- Nếu thế thì tốt quá! Vậy... anh có định thực hiện lời hứa của mình không?
- Tất nhiên... là không rồi! - Dara tỉnh queo ngửa người chống tay ra phía sau - Lời hứa ấy là trong trường hợp bạn bè bỏ cô bé đi hết mà... Và anh chắc chắn là sẽ chẳng có ai nghỉ chơi với cô bé chỉ vì cô ấy vừa mất đi một thứ năng lực mà chẳng ai hay biết. Hơn nữa, anh đã tốn nhiều thời gian chỉ với một cô bé loài người này, thế là đủ rồi.
Khóe môi Mochi cong nhẹ, chàng trai khẽ khàng:
- Onii - chan, anh vẫn như vậy nhỉ. Em đang tự hỏi liệu anh có còn cảm giác với nữ giới nữa không th...
"Xoẹt".
"Bang".
Mochi đột ngột im bặt, tay vừa kịp giăng kết giới băng vĩnh cửu đỡ được một đòn sét đánh của Dara. Chàng trai hệ Lôi vẫn tỉnh bơ bế lấy Miko rồi đứng thẳng dậy. Chi tiết duy nhất chứng tỏ anh là người vừa ra tay chính là bàn tay hơi đổi màu cùng những tia ánh sáng ngoằn ngoèo bay lên ấy.
- Anh đưa Miko đến phòng y tế trước. Nhóc nhớ cẩn thận lời nói hơn khi nói chuyện với anh đấy!
Dara lãnh đạm quay lưng đi. Cả người anh chỉ lóe sáng một cái liền trở về dáng vẻ nam sinh ưu tú "Bạch hoàng tử" của trường Kokka chứ không còn là chàng thiên sứ ma mị ban nãy nữa. Tới lúc bóng dáng ấy khuất hẳn, Mochi mới chầm chậm thở dài. Hình như anh vừa vô tình chạm phải cái vảy ngược nào đó của ông anh trai thất thường này rồi!
---
Những tia nắng cuối ngày cũng dần tắt, chỉ để lại chút ánh tàn dư nhập nhoạng trong khoảnh khắc hoàng hôn dần khép lại. Vài tia sáng yếu ớt cố gắng kiên cường chống chọi với bóng tối, bướng bỉnh len qua những kẽ lá đã nhuốm sắc ráng vàng, đáp nhẹ lên một khuôn mặt nữ sinh thanh tú đang say ngủ. Chẳng biết cô đã ngủ bao lâu nữa, cho đến khi hàng mi dài khẽ lay động, mí mắt cô gái mới dần hé ra, để lộ tia long lanh trong đôi đồng tử trong suốt còn lơ mơ trước cổng mộng mị. Izu dụi dụi mắt, bên tai vẫn còn nghe văng vẳng tiếng sáo trúc mê hoặc của thiên thần trong giấc chiêm bao, khiến cô chẳng muốn thức dậy nữa...
Mà... cô thức dậy chưa nhỉ?
Hình như cô thấy trước mắt cô có bóng người...
Cái dáng ấy...
Rất giống... anh ta!
- A!
Izu đột ngột mở bừng mắt, miệng không tự chủ hét vang một tiếng. Người trước mắt chỉ thoáng ngạc nhiên, tay nhấc cây sáo nhỏ ra khỏi vành môi mỏng:
- Tỉnh rồi sao, hội trưởng?
Izu chớp chớp mắt, đôi đồng tử tròn xoe cố thu lấy hình ảnh của người nọ mà chuyển lên não bộ.
...
- A... Cậu, sao cậu lại ở đây?
- Trước hết cậu phải xem mình đang ở đâu trước đã!
- Ở... đâu á?
Izu ngơ ngác nhìn xung quanh. Cảnh này... giống như một khu rừng, nhưng có rất nhiều hoa, hoa đẹp lắm... Có cả lối đi trải đá cuội, cỏ thì được tỉa tót sạch sẽ... Ừm, giống một khu vườn khổng lồ hơn.
...
Khoan đã...
Vườn?
Green Garden!
Vì sao cô lại ở Green Garden?
Còn cái tư thế này...
Lại hét lên một tiếng, Izu thảng thốt bật dậy, suýt nữa đã rớt luôn xuống đất.
Cái quái quỷ gì đang xảy ra vậy?
Vì cái gì mà cô lại say sưa ngủ trên đùi hắn ta trên chiếc ghế đôi của Green Garden này?
- Mochi - kun, tại sao... tại sao...
- Cậu hỏi tớ thì tớ biết hỏi ai? Tớ chỉ vô tình thấy cậu ngất giữa đường thôi, chỗ mấy khóm hoa bên kia kìa. Tớ sợ... sợ cậu làm xấu khuôn viên của người ta nên lôi cậu qua đây, kết quả là xấu luôn cái ghế.
- Cậu mới xấu á!
Tiếng "á" chưa dứt là Izu đã nhanh chân giậm qua, nhưng kết quả thì cô vẫn giậm hụt chân "kẻ đáng ghét" kia. Thật là tức ch.ết. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu rồi, hắn vẫn luôn luôn nhanh hơn cô một nhịp.
Izu bặm môi cúi mặt xuống:
- Không thèm đôi co với cậu nữa. À mà... mấy giờ rồi thế?
- Còn hơn mười lăm phút nữa là bảy giờ tối. Cậu ngủ tốt thật đấy!
- H... hả? Bảy giờ? - Izu tá hỏa đứng bật dậy - Thôi hỏng, tớ phải về ngay đây. Có gì mai gặp nhé. Tạm biệt cậu!
- Chưa tạm biệt được đâu. Giờ này chắc bảo vệ đã đóng cửa Green Garden rồi.
Cô gái đang nhớm chân định phóng chạy liền thắng cái "cạch" lại một cách không thể nhanh hơn:
- Cậu nói sao? Đóng cửa rồi á?
- Chứ cậu nghĩ xem, giờ này còn ai vào đây nữa mà người ta để cửa mở?
- Nhưng... cũng phải về chứ! Cùng lắm là tớ leo rào thôi.
- Không đến mức đó đâu. Anh Dara thường đi dạo quanh trường đến bảy giờ mới về. Không chừng anh ta sẽ đi ngang qua đây.
- Vậy... vậy thì phải ra mau, nếu trông thấy thì anh ấy sẽ giúp chúng ta phải không?
Mochi không đáp ngay, anh ngước mắt lên, dưới đáy mắt của anh thấp thoáng ý cười:
- Cậu nghĩ kĩ chưa?
- Có gì phải nghĩ nữa đâu. Anh ta thấy người bị kẹt trong này, anh ta phải cứu chứ.
- Tất nhiên! - Khóe miệng Mochi hơi cong lên, ý cười ngày càng rõ - Nhưng cùng lúc kẹt cả tớ lẫn cậu ở đây, cậu thử hình dung xem, anh ta sẽ nghĩ gì đây?