Chương 8
“Cậu không định cho tôi lời giải thích sao?”
Hứa Minh Trạch luống cuống đẩy cô gái đang bám trên người mình ra, mặc vội quần áo đuổi theo Bành Vũ đã đi đến phòng khách, rồi nghe được câu nói đầu tiên của Bành Vũ sau mấy phút im lặng. Gã cảm thấy chột dạ, nhưng thời điểm bị yêu cầu giải thích, gã lại cho rằng mình cây ngay không sợ ch.ết đứng, do bị bức ép sau khi “làm màu” thôi.
Giải thích? Đùa á! Hứa Minh Trạch ông đây mắc gì phải giải thích? Biểu cảm trên gương mặt đã thể hiện suy nghĩ trong lòng gã, Bành Vũ nhìn, chỉ thấy trái tim mình như bị quả tạ đè lên nặng nề, từng chút một chìm xuống.
Hứa Minh Trạch buồn bực cào tóc, khó chịu trên mặt càng thêm rõ ràng. Gã rất ghét bầu không khí thế này, Bành Vũ càng vậy gã càng bất an, nếu không giải thích rõ ràng có lẽ Bành Vũ sẽ rời đi, rồi cũng đánh mất luôn tình yêu của anh. Nhưng gã không biết mình nên giải thích ra sao!
“Nói gì mới được chứ, gặp dịp thì chơi chẳng lẽ mỗi lần mỗi hỏi anh? Trước đây anh có bao giờ để ý tôi lên giường cùng ai đâu!”
Nhưng là trước đây! Sao có thể đánh đồng với hiện tại!
“Chúng ta là người yêu!”
“Người yêu thì sao?” Hứa Minh Trạch nhanh chóng tiếp lời, “Anh chỉ cần như trước giờ, giả vờ không nhìn thấy là được rồi? Làm gì phải so đo?”
Đúng là mỉa mai, nếu không phải chính tai mình nghe thấy, Bành Vũ không bao giờ nghĩ Hứa Minh Trạch lại nói những điều như thế.
—- Phải chăng ngay từ đầu anh đã sai lầm? Triết lý tình yêu của anh và Hứa Minh Trạch không giống nhau, rốt cục mỗi người một ngả khi còn chưa bắt đầu.
“Thế thì, chúng ta chia tay đi.” Nói ra câu này, sức lực toàn thân Bành Vũ tựa hồ tan rã hết, cả người mềm nhũn đổ xuống sôpha.
“Anh biết anh đang nói gì không?” Trung khuyển như anh lại muốn bỏ gã? Hứa Minh Trạch mà bị đá ư! Muốn vứt chỉ có gã vứt người khác!
Bành Vũ không nói câu thứ hai, anh biết Hứa Minh Trạch nghe rõ. Hỏi đi hỏi lại chẳng qua vì gã không thể tin được.
Phiền não trong lòng càng nặng nề, Hứa Minh Trạch dứt khoát đi tới, đứng trên cao nhìn xuống Bành Vũ, phun ra từng câu từng chữ: “Anh biết anh đang nói gì không?” Gã vô cùng căm ghét loại cảm giác này, ai thèm để ý tới thằng cha vừa già vừa xấu vậy chứ! Chia tay thì chia tay, chờ xem, sớm muộn gì anh cũng sẽ trở về quỳ xuống cầu xin gã.
“Tôi nói chúng ta chia tay đi.” Bành Vũ cười khổ lặp lại lần nữa. Hứa Minh Trạch vung tay phản bác, “Không! Là tôi vứt bỏ anh!”
Giờ này còn sĩ diện, không hổ là con khổng tước cao ngạo. Nhưng Bành Vũ vốn không quan tâm chuyện ai vứt ai, ngược lại lúc này lòng anh đã sáng tỏ anh và Hứa Minh Trạch là không thể nào, hai người bọn họ căn bản không chung đường.
Đứng lên từ ghế salông, Bành Vũ lê thân nặng nề bước ra khỏi gian phòng.
Hứa Minh Trạch đứng sau há miệng, trong lòng bất an như thủy triều trào dâng. Gã linh cảm mình đã hoàn toàn mất đi người đàn ông này, nhưng vẫn tự an ủi: ‘anh ấy yêu mình như vậy, nhất định sẽ mặt dày quay lại.’
Về đến nhà, lần đầu tiên Bành Vũ xông thẳng vào tắm trong nước lạnh, sau đó lên giường cố gắng tự ép mình ngủ.
Tình yêu không phải toàn bộ cuộc sống, mất đi tình yêu cuộc sống vẫn tiếp diễn đấy thôi. Trọng trách trên vai thúc đẩy anh không được vì thất tình mà suy sụp sa ngã. Tiểu Quách còn cần anh lắm.
Có lẽ anh chỉ là gặp sai người ở sai thời điểm, Hứa Minh Trạch hẳn không phải tương lai của anh.
“Sắc mặt thầy Bành không tốt lắm, có phải bệnh không?”
Quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt Bành Vũ cùng nước da trắng xanh khiến những đồng nghiệp trong văn phòng để ý.
“Vâng, hôm qua có hơi mất ngủ.” Bành Vũ không từ chối sự quan tâm của họ, anh mỉm cười lộ ra một chút hoảng sợ.
“Mất ngủ không dễ chịu đâu nhỉ!” Một vị nữ giáo viên mặc đồng phục trắng vừa nhấp ngụm cà phê vừa lo lắng nói. “Thỉnh thoảng bị áp lực lớn nên mới thế.” Bành Vũ cười nhạt ứng phó rồi cho qua. Cảm giác được người khác quan tâm là rất tốt, nhưng trong lúc mệt mỏi mà bị hết người này đến người kia hỏi han thì không thoải mái chút nào.
Ở một nơi khác Hứa Minh Trạch cũng không dễ chịu, hôm qua đuổi cô gái kia về rồi, tâm tình gã vẫn rất bức bối. Chẳng qua gã chỉ muốn thử xem mình có cảm giác với người khác không, chẳng ngờ lại thất bại. Ở một tình huống cực kỳ lúng túng gã không biết lựa lời đã chọc giận Bành Vũ.
Lúc đầu gã ra vẻ bình tĩnh, rốt cục tâm dần trở nên tan nát.
Nhưng bề ngoài vẫn ráng không suy sụp, cố gắng nhẫn nại chịu đựng.
Cứ vậy một tháng qua đi, đánh mất Bành Vũ – người luôn chăm sóc mình – Hứa Minh Trạch nhớ mãi hình bóng người đàn ông vẫn hay làm cơm tối cho mình —- thời gian ba năm đủ khiến anh ấy lan tràn vào mọi ngóc ngách cuộc sống gã, từ buồng tắm đến nhà bếp, phòng khách, bất luận nơi nào, chỉ cần nhìn thấy gã sẽ nhớ đến anh đã từng vì gã mà làm những gì.
Trên sàn nhà sách báo chồng chất lộn xộn khắp nơi, Hứa Minh Trạch xưa nay luôn chú trọng ngoại hình khi nhìn vào gương thì thấy quầng thâm đen quanh mắt, không nhịn được nhíu nhíu mày.
Hay là ngủ một giấc thôi, sự việc kia đã làm gã mất ăn mất ngủ trong suốt một tuần lễ, nếu để hình tượng như vậy xuất hiện trước mặt Bành Vũ làm sao có thể một lần nữa khiến anh yêu mình mê mệt đến xuất hồn? Anh phải ngoan ngoãn trở về bên gã!
Tay cầm sách vở đi ngoài hành lang, Bành Vũ hắt hơi một cái, anh xoa mũi nghĩ thầm: “Chắc bị cảm do hôm qua ra ngoài đem quần áo cho cô ta mượn.”
Anh không ngờ lại gặp phải chính hàng xóm của mình ở một nơi như thế, xem ra người con gái anh gặp hơn một tháng trước tại quán bar đúng là cô ấy. Nhớ đến sự việc kia, Bành Vũ không khỏi nhớ đến mấy câu của Hứa Minh Trạch, lời gã nói quá bất hợp lý, đến mức anh cảm thấy như hai người khác nhau. Có thể từ nay về sau như hai người xa lạ là kết cục tốt nhất dành cho họ.
***
Hài lòng nhìn vào gương, áo quần bảnh bao, đẹp trai anh tuấn, Hứa Minh Trạch tràn đầy tự tin đối với lần “cứu vãn” này, gã không tin mình không có khả năng biến Bành Vũ trở lại con cún ngoan hiền bảo đi hướng đông thì không dám đi hướng tây!
—- Càng ngẫm nghĩ càng thấy đáng giận, anh ta dám cho gã ra rìa, không ngó ngàng gì tới trong suốt một tháng.
Giờ phút này gã không suy nghĩ nhiều, không tính đến việc nếu Bành Vũ thật sự ch.ết tâm thì sẽ làm gì tiếp theo. Gã chỉ mơ hồ cảm nhận được anh đang cố lãng tránh mình.
Ngoài cổng trường, một chiếc siêu xe mui trần hào nhoáng đậu lại hấp dẫn sự chú ý của bao thầy trò lui tới. Hứa Minh Trạch mang chiếc kính râm màu đen che gần hết nửa gương mặt, gã lười nhác ngồi trong xe tay cầm điện thoại di động ngắm nghía, rồi lần lượt bấm vào dãy số bị xóa đã thuộc nằm lòng.
Gã không còn tự tin như trước nữa, khi sắp đối mặt với người từng lộ ra vẻ thất vọng dành cho mình cách đây một tháng, gã bỗng nhiên chột dạ, tràn ngập lo sợ.
“Ôi, thật là…” Buồn bực đặt điện thoại sang một bên, Hứa Minh Trạch quyết định chọn cách ôm cây đợi thỏ.
Kết quả lần chờ đợi này kéo dài tận hai tiếng đồng hồ, “Làm trò quỷ gì không biết!” Gã mất kiên nhẫn mắng một câu, sau đó trông thấy chiếc Volkswagen quen thuộc chạy ra từ cổng trường. Gã vội khởi động xe đuổi theo, chạy đến trước nhà Bành Vũ thì ngăn anh lại.
“Sao lại là cậu?!” Bành Vũ vô cùng kinh ngạc. Hai tay Hứa Minh Trạch ôm lấy ngực, tức giận nói: “Tại sao không thể là tôi!”
Bành Vũ cười khổ, “Cậu chẳng phải đã nói……”
“Không tính!” Hứa Minh Trạch nhanh chóng ngắt lời anh, “Ngày đó nói gì cũng không tính!”
Làm gì có chuyện cậu nói không tính nghĩa là chưa từng xảy ra, Bành Vũ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hứa Minh Trạch, “Tôi cũng có nguyên tắc của mình, tôi không phải con thú cưng cậu muốn chơi là chơi muốn ném là ném.”
Anh không phải con trung khuyển chứ là gì, Hứa Minh Trạch bĩu môi khinh thường, “Mặc kệ, anh biết một tháng không có anh, cuộc sống tôi nát bét cỡ nào không!”
“Người giúp việc đâu……” Gã vẫn tùy hứng chẳng khác gì trước đây.
“Tôi bảo rằng tôi chỉ muốn anh giúp, Bành Vũ tôi không tin anh yêu tôi như vậy, sao có thể nói đi là đi.” Gã bất chợt nghiêng người tới trước, một tay nắm lấy cằm Bành Vũ, hôn lên đôi môi anh. Hành động bất ngờ khiến Bành Vũ sợ hết hồn, vội đẩy đối phương ra.
“Cậu đừng tùy hứng như thế.” Anh chau mày, “Tình yêu dù vơi hay đầy cũng có nói lên được gì, chỉ là thời gian quên đi dài hay ngắn mà thôi.”
“Có ý gì?” Gã mông lung nhìn Bành Vũ, dường như không hiểu ẩn ý của anh. (Tui cũng méo hiểu >.<)
Bành Vũ chùi nước miếng dính trên miệng, tàn nhẫn nói: “Có một số việc không phải cậu bảo chưa xảy ra nghĩa là nó không xảy ra, thật sự có tồn tại dù cậu phủ nhận thế nào đi nữa.” Sau đó chất giọng anh dần chậm lại, “A Trạch mãi đến tận ngày đó tôi mới nhận ra chúng mình không hợp nhau tới mức nào. Cậu nghĩ xem, tôi từng mua nhẫn tặng cậu, nhưng chưa bao giờ tôi thấy cậu đeo nó, có hôm tôi giúp cậu quét tước mới phát hiện nó bị vứt dưới gầm giường. Thời gian chứng minh tất cả, đều cho tôi thấy tình cảm của cậu dành cho tôi, tôi không muốn tự dối gạt mình nữa.” Chuyện lần đó chẳng qua như một cọng rơm đè ch.ết con lạc đà. (Câu ngạn ngữ tựa như “giọt nước làm tràn ly” của mình)
“Anh nói gì vậy, chiếc nhẫn……” Hứa Minh Trạch chưa nói dứt lời thì âm thanh đột nhiên đứt đoạn. Như thể bị một bàn tay bóp chặt cổ, tất cả những gì muốn nói đều bị nuốt vào trong họng.
Bành Vũ không tiếp tục nghe gã nói hết câu, anh xoay người để lại cho đối phương một bóng lưng đoạn tuyệt.
“Thật ra giữa chúng ta chưa bao giờ có bắt đầu, lúc trước cậu từng nói cậu vứt tôi, kỳ thực cũng không sai.”
Đối phương chưa bao giờ xem anh như người yêu, chẳng qua anh chỉ như một ôsin xử lý việc vặt, thật đáng cười đến bây giờ anh mới nhận ra.