Chương 13
Bành Tiểu Quách có vẻ không chịu, vẫn cứ lôi kéo Bành Vũ đòi bằng được đáp án. Bành Vũ thấy thế cũng thuận miệng đáp lại vài câu. Theo như tính tình Bành Tiểu Quách mà anh vốn hiểu rõ, thằng bé muốn biết những thứ kia dùng để làm gì, chẳng qua anh chỉ muốn nhìn bộ dáng cậu vò đầu bứt tai đòi đáp án.
Không có được hiệu quả như mong đợi, cái miệng nhỏ của Bành Tiểu Quách mất hứng chu ra. Ôn Gia thấy vậy cười nói: “Cậu nhóc nhà anh ranh ma tinh quái nhỉ.”
Bất luận nói gì, chỉ cần một lời khích lệ, là người giám hộ của đứa nhỏ hẳn sẽ rất vui vẻ, Bành Vũ cũng giống vậy, vừa nghe Ôn Gia khen ngợi Bành Tiểu Quách thì nụ cười trên mặt anh lại tăng thêm mấy phần.
“Ừ, đứa nhóc này làm khó tôi không ít đâu.” Nói xong, anh vỗ bàn tay vào sau gáy cậu bé. Bành Tiểu Quách nổi giận, vung cánh tay nhỏ lên, “Chú đừng đánh đầu Tiểu Quách, sẽ biến thành ngốc!”
“Ha ha……” Ôn Gia tùy tiện cười to, chọc cho Bành Tiểu Quách trừng nhìn bất mãn, hậu quả của việc cố kìm nén là gương mặt khôi ngô kia trở nên cực kỳ vặn vẹo.
Chép miệng một cái, Bành Tiểu Quách quyết định giả vờ không thèm nhìn Ôn Gia, quay đầu nói với Bành Vũ: “Chú ơi, con khát nước.”
Bành Vũ đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện cách đó không xa có một quán nhỏ, “Vậy cháu ngoan ngoãn đứng yên ở đây với chú Ôn đừng đi đâu, chờ chú quay lại biết chưa?”
“Dạ!” Cậu bé gật gù nặng nề. Bành Vũ không an tâm dừng lại một hồi, sau đó mới xoay người bước đến vị trí cửa hàng. Tốc độ đi của anh không tính là nhanh nhưng cũng không chậm, nếu người ngoài quan sát không kỹ sẽ rất khó nhận ra chân anh có tật. Ôn Gia nhìn theo bóng lưng anh biến mất trong đám người, gương mặt làm bộ nghiêm lại liếc nhìn Bành Tiểu Quách, khuôn mặt nhỏ của cậu bé lấm tấm mồ hôi —- có lẽ vừa nãy chạy tới chạy lui nên nóng người.
“Tiểu Quách?” Ôm Gia ngồi xổm xuống bắt đầu làm thân với cậu bé, “Năm nay mấy tuổi? Học lớp mấy?”
“Tám tuổi!” Cu cậu vẫn xụ mặt, nói ra một câu khiến Ôn Gia nghẹn lời, “Chú này, chú cười nhìn quái dị quá nha.”
Trời ạ…… Ôn Gia ngượng ngùng sờ sờ mũi, cười gượng, “Thật không……”
“Dạ!” Đứa nhỏ gật đầu thật lòng, không hề thấy lời nói của mình có vấn đề gì. Tâm tư người lớn quá khó đoán, thôi cậu cứ làm trẻ con là được rồi.
Thở dài một cách thất bại, trước kia hắn còn có ý định dụ thằng quỷ nhỏ hỏi thăm Bành Vũ xem có đang thích ai khác không, chẳng ngờ vừa bắt đầu đã không ra gì. Không biết thằng quỷ nhỏ này cố ý hay vô tình đây.
“Vậy ba cháu đâu?” Ôn Gia quyết định lái sang chuyện khác.
“Chú nói ba ch.ết rồi.”
“Ặc —-” Ôn Gia bị nước miếng của mình làm sặc. Quá thô thiển, thằng quỷ nhỏ này rốt cục có biết hàm nghĩa của từ “ch.ết” này không? Sao lại nói ra như chuyện đương nhiên ấy.
Ôn Gia không biết lúc Bành Tiểu Quách mới sinh vài tháng đã được Bành Vũ nhận làm con nuôi, khi đó còn nhỏ không biết gì, làm sao cậu có cảm tình được đối với người cha chưa từng gặp mặt? —- Dù có cũng là mơ mơ hồ hồ, không chân thực —- trong tiềm thức, Bành Vũ là người đã dưỡng dục mình.
Lớn lên Bành Vũ cũng trở thành cha của mình.
“Này……” Ôn Gia lại chuyển sang đề tài khác, “Cháu có biết một chú tên Hứa Minh Trạch không?”
Chú nào cơ? Bành Tiểu Quách mơ màng, đến khi nghe Ôn Gia miêu tả “Cái chú mà ăn mặc lộng lẫy như hoa khổng tước ấy” mới hiểu được, bỗng nhiên nhớ ra rồi nói: “Chú đang nói đến chú xấu xa kia phải không?”
Chú xấu xa? Hai mắt Ôn Gia nhắm lại, không có ý tốt, “Ừ, chính là chú ấy. Cháu cảm thấy chú Bành thích chú xấu xa hay là thích tôi?”
“Ai cũng không thích!” Bành Tiểu Quách vô cùng chắc chắn, “Chú thích Tiểu Quách nhất!”
“……” Ngồi xổm mệt mỏi, Ôn Gia điều chỉnh tư thế một lúc, tiếp theo thay đổi phương pháp khác uyển chuyển hơn, “Không phải loại thích ấy, à…… Đặc biệt là, cháu thấy chú Bành muốn chung sống với ai?” Lần này hỏi thẳng vậy đã hiểu chưa?
“Dạ……” Bành Tiểu Quách làm bộ dáng sờ sờ cằm giống như người lớn, qua một lúc lâu, trước ánh mắt vạn phần mong đợi của Ôn Gia, cậu bé rốt cục trả lời, có điều đáp án vẫn làm Ôn Gia cảm thấy sụp đổ, “Chú của cháu chỉ chung sống với Tiểu Quách.” Tuy nói Bành Tiểu Quách còn nhỏ mà có võ, nhưng cảm giác cậu rất người lớn.
Có những chuyện cậu không hiểu dù chỉ là một chút, lại càng không rõ những phức tạp gút mắc giữa người lớn với nhau.
Vai bất lực thõng xuống, Ôn Gia xem như nhìn nhận sự khôn khéo của tên quỷ nhỏ này, kỳ thực nó cũng chả hiểu gì đâu.
“Được rồi, hỏi cháu câu đơn giản hơn!” Ôn Gia lập tức không quanh co lòng vòng nữa, muốn hỏi thẳng vào vấn đề, “Cháu có thích chú Bành chung sống với tôi không? Hay là với chú xấu xa kia?”
Hỏi xong, sợ thằng bé trả lời kiểu như lúc nãy khiến đáp án vẫn vô ích, hắn vội bổ sung một câu, “Không được nói không thích, phải chọn một trong hai!”
Câu này rốt cục làm khó Bành Tiểu Quách, thật ra cậu bé muốn trả lời ‘không thích cả hai’, nhưng chú quái dị trước mắt lại không chấp nhận đáp án ấy.
“Chú ạ, vấn đề này thật khó quá.” Có điều, để được giải thoát sớm, cậu bé vẫn trả lời trái với lương tâm, “Thích chú, nhưng mà… phải sống chung với cả cháu nữa.”
Vậy là được rồi, Ôn Gia thỏa mãn xoa nhẹ đầu Bành Tiểu Quách vài cái, “Nhớ kỹ những gì nói nãy giờ không được kể lại với chú của cháu nghe chưa, nếu kể lại miệng sẽ bị nát.”
Bành Tiểu Quách nghe xong, vội che miệng lại lắc đầu, “Không kể không kể.” Giọng điệu rầu rĩ từ trong họng truyền ra non nớt, Ôn Gia lại thỏa mãn lần nữa, trẻ con đúng là dễ dạy, xem ra không đần lắm.
Đợi đến khi Bành Vũ trở về, Ôn Gia làm dáng vẻ như không có gì xảy ra, mà Bành Tiểu Quách trông thấy chai nước ép nho yêu thích thì quên sạch những chuyện nãy giờ, cái miệng nhỏ chăm chú ngậm lấy ống hút.
Bành Vũ đưa một lon trà xanh cho Ôn Gia, sau đó lấy khăn giấy lau lau mồ hôi trên trán Tiểu Quách.
Sức đề kháng của trẻ nhỏ không thể so với người lớn, người đổ mồ hôi mà gặp gió lạnh thổi vào, rất dễ bị trúng gió. Đến lúc chích thuốc lại thêm một phen chật vật, vì thế Bành Vũ hết sức chú ý ở phương diện này. Ôn Gia mỉm cười không nói, tu hết nửa lon trà xanh rồi nhìn xung quanh công viên.
Cảnh vật náo nhiệt trong vườn hoa.
Nãy giờ không để ý, không ngờ trong mười mấy phút ngắn ngủi, nơi này lại có thêm nhiều đôi tình nhân như vậy, các cặp đôi ngọt ngào thân mật vui cười đùa giỡn, có người chưa ôm đã đè ra hôn, bàn tay còn luồn vào trong áo mò mẫm.
Không thích hợp cho con nít, không thích hợp cho con nít, Ôn Gia định quay đầu nhắc nhở Bành Vũ, đã thấy anh lấy tay che mắt Bành Tiểu Quách từ lúc nào.
“Về thôi.” Ôn Gia đề nghị. Dù hắn không nói Bành Vũ cũng sẽ về, nên vừa nói vừa xoay người đi thẳng ra khỏi công viên không nghĩ ngợi gì.
“Chú ơi, Tiểu Quách nặng quá phải không.”
Đột nhiên được bế lên, điều đầu tiên Bành Tiểu Quách nghĩ đến chính là cân nặng của cậu đối với áp lực của người chú.
Ra khỏi công viên, tay Bành Vũ tê rần lên cả. Quả nhiên người già không xài được nữa, trước đây bế thằng bé hai ba tiếng đồng hồ cũng chẳng thấy mệt, bây giờ chỉ một đoạn ngắn đã là cực hạn.
“Hồi trước ở công viên này buổi tối toàn người già, sao bây giờ……” Đoạn còn lại của câu dù không nói người ta cũng hiểu.
Bành Tiểu Quách còn biết đau lòng Bành Vũ, thấy cánh tay anh hơi đỏ lên, cậu bé ra dáng “giáo huấn” Bành Vũ, “Chú thật ngốc, Tiểu Quách lớn rồi tự đi được.” Cái này vẫn không tính, nhưng……
“Chỉ là hôn nhau thôi mà, Tiểu Vũ và Phỉ Phỉ trong lớp cháu cũng thường làm vậy. Tiểu Quách không thấy ngạc nhiên gì!” Chờ chút, Bành Vũ quyết định rút lại suy nghĩ lúc trước, trẻ con bây giờ già trước tuổi nhiều khi làm người lớn đau đầu thật. Hai gã người lớn nhìn nhau một lúc, hoàn toàn bó tay.
Cười cười, không bất lực như Bành Vũ, nụ cười của Ôn Gia khá có thâm ý, hắn đoán trước đứa quỷ nhỏ này lại giả thuần khiết lừa gạt hắn rồi!
Về đến nhà, tiễn Ôn Gia đi, Bành Vũ tắm rửa sạch sẽ cho cậu bé, bản thân anh cũng tắm sạch rồi mới lên giường ngủ, nếu không chắc hẳn sẽ bị đứa nhỏ Bành Tiểu Quách này ghét bỏ ch.ết.
Hôm sau lại là một ngày mới.
Không có Hứa Minh Trạch quấy rầy, Bành Vũ thật thoải mái so với thời gian trước đây, đến khi tinh thần phấn chấn như xưa thì anh nghĩ lại, người kia đã không xuất hiện một tháng rồi. Hơi không quen, luôn cảm giác thiếu thiếu chỗ nào đó.
Trong một tháng trở lại đây Hứa Minh Trạch suy nghĩ rất kỹ càng, hiểu rõ rồi, những câu nói kia của Bành Vũ là đang lừa dối mình, cũng là đang từ chối mình, một lần bị rắn cắn ba năm sợ dây thừng, vì ngại bị tổn thương lần nữa nên anh hoàn toàn phủ nhận tình cảm từ gã.
Hứa Minh Trạch thấy không cam lòng, điều gã muốn hơn cả là khiến đối phương nhìn thẳng vào tình cảm của mình. Gã chẳng trách khi Bành Vũ nói lời chia tay, nguyên nhân đưa ra lời ‘kết giao’ chỉ vì gã khó chịu khi nhìn thấy Bành Vũ thân mật với Ôn Gia. Thật ra cũng không hẳn là Ôn Gia.
Là Bành Vũ, gã không muốn nhìn thấy Bành Vũ thân mật với bất cứ người nào khác ngoài mình.
Mỗi khi Bành Vũ xuất hiện trước bạn bè, lòng gã sinh ra bất an vô cùng, gã ngốc đến mức tưởng rằng Bành Vũ làm mất mặt gã, mà không nhận ra lý do thực sự là không thể chịu được Bành Vũ gần gũi với ai khác.
Nghĩ về những hành động vô lý trước đây của mình, gã hận không thể tự tay tùng xẻo, khó nói cái gì, cứ cố tình thích lấy khuyết điểm ở chân Bành Vũ ra trêu đùa, biết bao lần làm anh tổn thương, cũng may mà người ấy dễ dàng khoan dung đến bây giờ.
Suy nghĩ cẩn thận hết thảy, Hứa Minh Trạch bèn hẹn gặp Bành Vũ.
Địa điểm là nhà hàng, không phải phong cách Tây, đây là Hứa Minh Trạch đã cân nhắc nhiều ngày, suy đi nghĩ lại những lần gặp nhau trong quá khứ mới nhận ra —- Bành Vũ không thích dùng cơm trong nhà hàng phong cách Tây yên tĩnh, càng không quen với những món ăn Tây phương.
Bành Vũ vốn chẳng muốn đi, tư tưởng anh đã sớm xác định không thể quay lại với gã nữa, anh cũng không tiện đến mức biết rõ gã vĩnh viễn không thể yêu mình mà vẫn một mực dán dính lên. Trước đây còn ôm ấp một tia hy vọng, nhưng từ khi Hứa Minh Trạch tự tay chặt đứt nó, thì còn lại gì đây? Những gì còn lại chẳng qua là từng mảnh từng mảnh tan vỡ của trái tim không thể lành lặn.
Gật đầu, Hứa Minh Trạch nói trong điện thoại: “Nếu anh không tới, sau này ngày nào tôi cũng quấy rầy anh.”
Không còn cách nào, vì một tương lai bình yên, anh chỉ có thể nhắm mắt đưa chân đi đến điểm hẹn.