Chương 4
Tần Chấn Dương một tay gắt gao ôm lấy thiếu niên vào lòng, giống như ôm báu vật mất cắp vừa tìm được.
“Bảo bối của ta… Bảo bối của ta… Đáng ch.ết, sao cậu lại gầy như vậy?” Tần Chấn Dương vuốt ve gò má gầy gò của thiếu niên, hốc mắt cũng nóng dần.
“Ô… Ta rất nhớ ngươi! Ta còn tưởng rằng ta sẽ không thể gặp lại ngươi! Ô…” Thiếu niên gắt gao ôm chặt nam nhân, hận không thể cứ như vậy, chỉ hận không thể dụi hết vào lòng hắn, không bao giờ cùng hắn chia lìa nữa.
“Đừng khóc, bảo bối, đừng khóc… Chủ nhân đến đón cậu, lại đây, mau đi cùng ta.”
“Không, không được!” Diệp Phương Diêu đột nhiên tỉnh táo lại, “Chủ nhân ngươi đi mau! Ta nghe nói ông nội phái rất nhiều bảo tiêu đến, bọn chúng sẽ giết ngươi. Ngươi mau đi đi!”
“Hừ hắn gọi bảo tiêu, ta sẽ không tìm sát thủ sao? Cậu đừng quên chủ nhân của cậu chính là Huyết đao. Những người ta phái tới đây chỉ cần ta hạ lệnh, Nhà Trắng cũng có thể xông vào, cậu đừng lo lắng.
“Thật không? Vậy ngươi mau đưa ta đi, ta sẽ không bao giờ… xa ngươi nữa!” Diệp Phương Diêu ôm chặt lấy nam nhân khóc.
“Được, chúng ta đi.” Tần Chấn Dương cúi đầu hôn lên đôi mắt đẫm lệ của cậu.
Này… Cái gì vừa diễn ra thế trời?
Willie, Jim cùng Gray, ba người trợn mắt há hốc mồm nhìn màn biểu diễn “Romeo và Juliet” trước mắt.
Ầm ầm.
Tiếng trực thăng đinh tai nhức óc.
“Lão đại, mau lên đây!” Trợ thủ đắc lực đã đi theo nam nhân nhiều năm cùng hắn vào sinh ra tử ném dây thừng xuống.
“Tới đây bảo bối, bám chắc vào, chúng ta đi.” Tần Chấn Dương dùng dây thừng gắt gao cột hai người vào nhau.
“Ân” Diệp Phương Diêu tựa vào ngực nam nhân mỉm cười, ôm chặt lấy hắn.
“Cứu mạng, thiếu chủ cậu cùng Tần lão đại một đi không trở lại sao?” Ba người sợ hãi kêu to.
“Thiếu chủ cậu không thể đi như vậy được, cậu chính là người thừa kế tương lai của gia tộc Alderaan.”
“Đúng vậy, ông nội nhất định sẽ ban thiên lý thích sát lệnh (mệnh lệnh đuổi giết ngàn dặm __ __!!), Thiếu chủ cậu nhất định trốn không thoát đâu!”
“Ta không quan tâm nhiều như thế, ta thà ch.ết cũng không tách khỏi hắn một lần nữa! Hãy nói với cha mẹ ta, ta rất xin lỗi. Tạm biệt!”
Thà lựa chọn vứt bỏ mọi thứ thiếu niên cũng không quay lại.
Hình bóng hai người theo trực thăng bay lên, biến mất trong bóng đêm mờ mịt (mờ mịt như cuộc đời 2 anh vậy T^T) (mờ mịt bình thường).
“Trời ạ! Thiếu chủ bỏ trốn cùng đàn ông!”
Tiếng rên bi thảm của ba con heo vang thấu tận trời ──
…
Mặt trời ngả về tây.
Trên một đảo tư nhân nhỏ vô danh có hai bóng người gắt gao ôm nhau, ngồi trên bờ cát trắng tuyệt đẹp.
“Lại đây, uống nhiều canh một chút. Nhìn cậu lúc này gầy quá.” Tần Chấn Dương đem thiếu niên ôm vào trong lòng, một thìa lại một thìa cẩn thận đút cho cậu.
“Không cần, ta không uống nổi nữa. Ngươi đang nuôi heo à, mỗi ngày đều cho ta ăn nhiều như vậy, ta làm sao tiêu hóa hết.” Diệp Phương Diêu bất mãn chu chu cái miệng.
“Còn dám tranh luận!” Tần Chấn Dương nhẹ nhãng gõ đầu thiếu niên, “Ai kêu cậu coi thường mạng sống của mình, làm cái gì tuyệt thực kháng nghị? Muốn tự tử cũng phải chờ chủ nhân ch.ết chứ.”
“Ai… ai muốn tự tử? Ngươi đừng tự mãn.” Diệp Phương Diêu xấu hổ hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. “Ta… ta chỉ là trùng hợp dạ dày không thoải mái, không muốn ăn cái gì thôi.” ( sao mà trùng hợp thế:-“)
“Hừ, khẩu thị tâm phi (nghĩ 1 đằng nói 1 nẻo), ta biết tiểu nô lệ yêu chủ nhân muốn ch.ết, không có chủ nhân căn bản là không sống nổi, đúng không?” Tần Chấn Dương cắn cắn vành tai cậu, thân mật nói.
“Mới… Mới không có…” Diệp Phương Diêu mạnh miệng nói nhưng thân thể đã sớm đầu hàng.
“Báo bối của ta… tiểu nô lệ… đem đầu lưỡi vươn ra…”
Ánh mắt quyến rũ của nam nhân cùng tiếng nói trầm thấp quả thực gợi tình.
Diệp Phương Diêu tự giác vươn đầu lưỡi hồng ra cùng nam nhân cuồng dã gắt gao dây dưa, phát ra tiếng nước ɖâʍ loạn.
Cả người như nhũn ra, nụ hôn triền miên dài như cả thế kỉ, khi hai người tách ra Diệp Phương Diêu đã thần hồn điên đảo.
“Thật muốn một ngụm đem cậu nuốt vào trong bụng…” Đem thiếu niên đã mềm nhũn đặt lên bờ cát, nam nhân cấm dục nhiều ngày như con đại dã lang nhìn tiểu cừu (tôi quên mất từ dê béo rồi cô T^T) (dê béo làm gì?) phì nộn mãnh liệt nuốt nước miếng.
Diệp Phương Diêu thấy thân thể bắt đầu nóng lên, ánh mắt cũng dần ướt át.
“Đáng ch.ết, đừng nhìn ta ɖâʍ đãng như vậy, cẩn thận chủ nhân đem tiểu nô lệ ăn đến xương cốt cũng không còn.”
“Ta… ta ɖâʍ đãng chỗ nào? Ngươi nói bậy.”
“Còn nói không ɖâʍ đãng, tiểu côn th*t đã cứng đến có thể câu cá.” Tần Chấn Dương cười tà một phen âu yếm cầm tính khí của tiểu nô lệ lên.
“Hừ ân… A a… Thật thoải mái… Thoái mái quá a…”
Một trận khoái cảm từ tính khí hướng về não làm cho thiếu niên cấm dục nhiều ngày không còn rụt rè, nhịn không được lớn tiếng gầm lên.
“Tiểu nô lệ ɖâʍ đãng cậu! Hôm nay chủ nhân tuyệt đối không buông tha cậu!”
Như con dã lang nhịn đói lâu ngày nhào đến, Tần Chấn Dương một ngụm đem tiểu côn th*t đã tích đầy ɖâʍ dịch ngậm vào miệng.
“Y a a a ──” Thiếu nhiên nắm chặt tóc nam nhân, phát ra tiếng kêu đứt quãng.
Nam nhân cười tà ɭϊếʍƈ dọc côn th*t lần dần xuống hai tiểu cầu bên dưới, tiếp tục ɭϊếʍƈ đến tiểu huyệt mĩ vị của thiếu niên.
“A… A… A… Ngứa ch.ết ta… Cứu mạng… Chủ nhân… Chủ nhân.”
Hoàn toàn thua dưới khiêu khích ɖâʍ loạn của nam nhân, thiếu niên sớm có thói quen bị hung hăng xuyên xỏ, chà đạp không biết thẹn mà đem hai chân mình mở to ra, làm cho tiểu huyệt cơ khát đang không ngừng đóng mở không chút che đậy lộ hoàn toàn trước mắt nam nhân.
“Ô… Không đủ không đủ! Sâu một chút… Ô… Ta muốn…”
“Cậu tiểu lãng hóa! Mơ tưởng chủ nhân sẽ khinh địch cứ như vầy thỏa mãn cậu, nói, nghĩ muốn chủ nhân làm như thế nào?”
“Nghĩ muốn chủ nhân tiến vào… Ô… Van cầu ngươi vào nhanh đi.”
“Nói rõ, muốn cái gì của chủ nhân đi vào?”
Tật xấu thích khi dễ người của nam nhân không cần hoài nghi.
Tần Chấn Dương cầm hung khí rất lớn của mình ở huyệt khẩu của thiếu niên như có như không chơi đùa.
“Ai nha, ta nói… Ta nói,… Ô… Ta muốn côn th*t… thịt heo bổng của chủ nhân!” Thiếu niên buông thả phát ra tiếng khóc lớn.
“Như thế, chỉ có điều người không thể không làm mà hưởng.” Tần Chấn Dương ha ha cười “Đến, muốn thịt heo bổng của chủ nhân làm cho cậu thích trước hết phải hầu hạ nó thật tốt.”
Túm lấy tóc thiếu niên làm cho cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của cậu ngậm côn th*t của mình.
Khoang miệng cực nóng của thiếu niên giống như giác ʍút̼ gắt gao ʍút̼ đỉnh côn th*t, đầu lưỡi ɖâʍ dãng linh hoạt không ngừng trêu đùa lỗ nhỏ, làm cho nam nhân thích lớn tiếng rên rỉ, côn th*t cũng không ngừng phân bố ɖâʍ dịch…
“Hừ a… ʍút̼ rất tốt… Bảo bối… Bảo bối của ta… Ngậm sâu một chút.”
Thiếu niên đảo mắt thấy gương mặt sắc bén của nam nhân tràn ngập dục vọng (chỗ này ứ diễn tả đc T^T xôi vs thịt), say mê dùng hết sức mở ra yết hầu, cam tâm tình nguyện mặc cho nam nhân thô bạo đâm vào.
“Ô ô ô thật chặt… ʍút̼ tốt lắm… Thích ch.ết ta.” Tần Chấn Dương lớn tiếng tê rống, mãnh liệt đong đưa eo rắn chắc.
Diệp Phương Diêu bị tính khí thô to nghẹn chảy nước mắt nhưng vẫn cố nén cảm giác nôn mửa hết sức lấy lòng nam nhân.
Thiếu niên biết vì hắn, bản thân có thể vứt bỏ mọi thứ.
Cho dù trong mắt người đời bản thân có bao nhiêu hư hỏng cũng không sao cả.
Cho dù tình yêu này làm cho cậu cảm thấy sợ cũng không ngại.
Bản thân đã lún sâu trong đó, không thể tự kiềm chế.
Tiếp tục thô bạo với ta, đem ta chơi đùa cũng không sao.
Trái tim của ta, thân thể của ta hết thẩy đều thuộc về ngươi.
Chủ nhân của ta…
Diệp Phương Diêu nửa nằm nửa quỳ trên mặt đất, loạng choạng mông nghênh đón nam nhân mãnh liệt xỏ xuyên qua.
Mồ hôi từng giọt như mưa theo thân nam nhân chảy xuống, làm toàn thân cậu đều ẩm ướt.
Trên mặt cùng trên miệng tràn đầy tinh dịch tanh nồng của chủ nhân, nhưng hương vị nam tính lại làm cho thiếu niên càng thêm ɖâʍ loạn hưng phấn.
Tại thời điểm chủ nhân bắn vào miệng mình cậu cũng đi theo khoái cảm mà bắn một hồi, nhưng Tiểu đệ đệ của cậu bị thao từ lâu không biết mệt mỏi vẫn vểnh lên.
Thanh âm ɖâʍ mĩ khi côn th*t ma xát niêm mạc quanh quẩn bên tai, Diệp Phương Diêu lớn tiếng kêu rên, khoái cảm cường đại nổ mạnh trong cơ thể.
“Y a a a ── thật thoải mái ── thoải mái muốn ch.ết ── lại dùng lực thao ta ──”
Dùng sức banh cánh mông của thiếu niên, để cho côn th*t cực đại của mình đâm vào càng sâu, Tần Chấn Dương nhìn thấy bộ dáng ɖâʍ đãng đến phát cuồng của thiếu niên, thực hận không thể đem cả hai thịt cầu của mình cùng đâm vào.
Nhưng nếu không có cách, Tần Chấn Dương đành phải lui mà tìm cách khác, đem tay thiếu niên kéo ra sau, đặt ở nơi đang kết hợp của hai người. “Sờ trứng của chủ nhân.”
“Hừ ân… To quá… Nóng quá…” Diệp Phương Diêu lấy ngón tay đùa bỡn âm nang của nam nhân, phát ra tiếng rên rỉ cơ khát.
“A a ── thích muốn ch.ết ── tiểu nô lệ ɖâʍ đãng! Muốn chủ nhân đem nước bên trong trứng bắn ở đâu?”
“A a… Van cầu ngươi… Chủ nhân… Bắn ở bên trong ── Tưới đầy mông của ta ──” Diệp Phương Diêu lớn tiếng khóc kêu.
Nghe được cầu xin ɖâʍ loạn như thế của thiếu niên, làm sao Tần Chấn Dương còn nhịn được, lập tức đâm ngoáy thật mạnh, kêu to bắn ra ──
“A a ── bảo bối của ta ── ta muốn bắn cho cậu ──”
“Ô… Bắn cho ta ── chủ nhân của ta ──”
Mặc kệ là tinh dịch nóng bỏng hay là tiếng kêu rống khêu gợi của nam nhân đều làm cho thiếu niên hưng phấn hơn, hận không thể cứ bị hắn thao ch.ết dưới thân như vậy.
Ta yêu ngươi… Ta rất yêu ngươi… Mời ngươi ở lại trong cơ thể của ta, vĩnh viễn đừng rời đi…
…
Ở lại trên hòn đảo tư nhân không người ba tháng, mang thiếu niên dưỡng đến như một con heo nhỏ xong, Tần lão đại mang theo tiểu nô lệ âu yếm của hắn đi tới một trấn nhỏ náo nhiệt ở phía tây nước Mĩ.
“Lão đại, Diệp linh mục, hoan nghênh đến thăm ‘nhà thờ cô bé phấn hồng’!” Cách Nỉ vô cùng hưng phấn nghênh đón hai người đã lâu không thấy mặt.
“Ừ, tốt lắm tốt lắm. Không hổ là trợ thủ Tần lão đại ta tâm đắc, quả nhiên làm cho vô cùng náo nhiệt.” Tần Chấn Dương vừa lòng gật đầu. “Tiểu bảo bối, xem, chủ nhân sợ cậu nhớ đến tư vị làm linh mục, thiết kế riêng cho cậu một giáo đường, cậu thích không?”
“Cái gì? Thiết kế riêng cho ta?” Diệp Phương Diêu nhìn thấy giáo đường “kỳ dị” chưa bao giờ thấy này, không khỏi chảy mồ hôi lạnh.
Mẹ ơi, cái tên không biết thưởng thức này có lầm không?
Có giáo đường nào màu phấn hồng sao?
Còn có, vì sao trên cổ Chúa Trời vô cùng thánh khiết của chúng ta còn cột một cái nơ bướm màu phấn hồng?
Ô… Chúa Trời nhân từ a, thỉnh nhìn rõ mọi việc, đây thật sự không phải chủ ý của con.
“Hắc hắc, lão đại, tôi thấy Diệp linh mục tám phần chưa thấy qua giáo đường xinh đẹp như vậy, nhất định là cảm động đến không nói nên lời.”
Ô… Ta là sợ đến mức không nói nên lời có biết không?
“Thế nào? Tiểu linh mục của ta, có cái gì… nơi nào cần sửa không?”
“Đúng đúng, Diệp linh mục, nếu cậu không hài lòng chỗ nào, tôi sẽ lập tức gọi người đến sửa. Nhưng xem Diệp linh mục cảm động đến hốc mắt rưng rưng, tin tưởng cậu nhất định vô cùng vừa lòng.”
“Đúng vậy, ta cũng hiểu được giáo đường này thiết kế rất hoàn mỹ, tiểu linh mục của ta nhất định rất thích, đúng không?”
“Ân… Này…” Nhìn đến ánh mắt thiết tha chờ đợi của hai người, Diệp Phương Diêu mấy lần há mồm muốn nói đều nuốt về. “Ta… Ta thực vừa lòng.”
“Hi, xem đi, Cách Nỉ, ta đã nói thưởng thức của lão đại ta là rất cao.”
“Đúng, đúng, thưởng thức của lão đại vốn rất phi phàm!”
Diệp Phương Diêu nhìn thấy bộ dáng vô cùng đắc ý của chủ nhân, lại nhìn giáo đường màu phấn hồng kỳ dị này, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống…
Đi thăm giáo đường chủ nhân tặng cậu xong, nam nhân lại lái xe đưa cậu đến vùng ngoại ô.
“Đến, bảo bối tiểu nô lệ, nơi này chính là nhà mới của chúng ta, thích không?” Tần Chấn Dương mang thiếu niên tới một khu nhà cao cấp màu trắng.
“Thích.” Lần này cuối cùng Diệp Phương Diêu cũng lộ ra thưởng thức tự đáy lòng.
Hãn, hoàn hảo phòng ở này không phải màu hồng phấn, cảm tạ Chúa Trời, A-men.
“Đến, chúng ta vào thôi!” Một tay Tần Chấn Dương ôm ngang người cậu.
“A”
“A ── thả ta xuống!”
Như vậy dường như là chú rể ôm cô dâu vào phòng ngủ, thật sự là mắc cỡ ch.ết người.
“Hi, tiểu nô lệ của ta có phải suy nghĩ chuyện ɖâʍ đãng gì không? Bằng không sao mặt lại đỏ thành như vậy?” Tần Chấn Dương cười vô cùng hạ lưu.
“Cái gì ɖâʍ đãng a? Đây là lãng mạn! Ngươi hiểu không?”
“Lãng mạn? Đó là cái ẻo lả gì?”
“Ngươi mới ẻo lả!” Diệp Phương Diêu thiếu chút nữa tức đến hộc máu.
“Tốt, dám nói chủ nhân hùng vĩ cường tráng thế này là ẻo lả? Tiểu nô lệ có phải lâu rồi không bị chủ nhân sửa chữa không?” Tần Chấn Dương vừa nói vừa đem thiếu niên ôm vào phòng, như ở trên sô pha, lại nhảy lên người cậu cắn loạn.
“Ha ha… Buồn quá buồn quá… Từ bỏ…” Diệp Phương Diêu bị râu của chủ nhân làm cho cười ha ha không ngừng.
“Tiểu bảo bối, vui vẻ không?” Nam nhân đem mặt vùi vào cổ cậu, như là không muốn làm cho cậu thấy biểu tình trên mặt.
Diệp Phương Diêu nghe vậy hốc mắt đột nhiên đỏ lên, “Ân… Thực vui vẻ.”
Biết chủ nhân sợ lựa chọn từ bỏ tất cả sẽ làm cậu cảm thấy hối hận, cho nên luôn hy vọng cho cậu thứ tốt nhất.
Nhưng ngươi cũng biết, không có khu nhà cao cấp cũng không sao, không thể làm linh mục cũng không vấn đề, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với ngươi, ta cả đời này, cũng không còn mong gì nữa…
_________________