Chương 1: Cái gọi là tra công
Nghĩ đến đây, Tiêu Hàm không khỏi dùng một ánh mắt đồng tình nhìn hắn.
.
.
.
Trác Phồn vừa xách theo một túi lớn đồ tươi và rau dưa bước ra từ siêu thị đã nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen vô cùng quen mắt đậu trước cổng, người đàn ông trong xe hạ cửa sổ xuống, quăng cho cậu một cái nhìn lướt qua, phun ra hai chữ: “Lên xe.”
Trác Phồn chui vào xe, ngồi vào chỗ của mình, ôm hai cái túi lớn nhìn hắn từ kính chiếu hậu, trong mắt có chút ngạc nhiên vui mừng: “Sao anh lại tới đón em?”
Lái xe rất nhanh, Tiêu Hàm nhìn thẳng con đường phía trước, thuận miệng đáp: “Hôm nay Thần Lễ về nước, năm giờ máy bay hạ cánh, anh đi đón, cùng nhau ăn một bữa cơm, tẩy trần cho cậu ấy.”
Nghe thấy cái tên Thần Lễ, trong lòng Trác Phồn chợt căng thẳng. Trong vô thức, ngón tay nắm lấy túi plastic siết chặt lại, ngoảnh lại nhìn nửa gương mặt lạnh lùng của Tiêu Hàm, dò hỏi: “Hay về nhà, em nấu cơm cho hai người ăn nhé? Em vừa mua một khúc xương tươi lắm, có cả…”
“Không cần, anh đặt bàn trước ở một nhà hàng Pháp rồi.” Tiêu Hàm cắt giọng cậu, kéo kéo cà-vạt thắt hơi chặt, nở một nụ cười bất đắc dĩ hiếm thấy: “Cái tên Thần Lễ kia ở Pháp lâu, sợ là ăn không quen đồ ăn Trung Quốc.”
Trác Phồn nhìn vào nụ cười kia, cả người hơi cứng lại. Tiêu Hàm chưa bao giờ cười với mình như thế, chiều chuộng như thế, chói mắt như thế.
“Hình như trước kia anh từng nói… Anh ấy có nét giống em?” Trác Phồn dò hỏi.
“Không.” Tiêu Hàm nghiêm túc sửa lại: “Là em giống cậu ấy, nhưng cũng chỉ là có nét thôi.”
“…”
Túi thức ăn tươi sống trong lòng xem ra là mua phí rồi. Cảm giác lạnh giá tỏa ra từ bàn tay cậu. Tiêu Hàm đương nhiên sẽ không để ý những chuyện nhỏ nhặt như thế. Trên thực tế, sau khi kêu Trác Phồn lên xe, hắn còn chưa nhìn cậu được một cái.
Hốc mắt Trác Phồn hơi hồng lên, em tốt với anh như vậy, vì sao đến bây giờ trong lòng anh vẫn chỉ có Lương Thần Lễ?
Cậu cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, bây giờ mới ba giờ, từ nơi này đến sân bay cùng lắm là mất một tiếng. Lái xe nhanh như vậy là vì nóng lòng không thể chờ lâu hơn?
Tiêu Hàm hoàn toàn phớt lờ tâm tư tinh tế của người ngồi đằng sau, hắn lái xe với tốc độ cao cùng lắm chỉ là muốn xả ra một chút tâm trạng buồn bực muốn ch.ết hôm nay. Vội vã gặp Lương Thần Lễ? Xin người, đó là ai?!
Ngay ngày hôm nay, hắn vừa tỉnh lại đã phát hiện mình biến thành một gã tr.a công trong câu chuyện tr.a – tiện hiện đại!
Hỏi Tiêu Hàm hắn làm sao mà xuyên qua ư? Hắn làm sao biết? Dù sao thì đó chính là xuyên.
Không chỉ có thế, hắn còn được biết đây là một gã tr.a công đau khổ thầm mến một người bạn tốt mà không được, tìm được một người khác có bề ngoài khá giống cậu bạn kia thì ngoan cố coi là thế thân.
Đừng hỏi vì sao hắn biết, chỉ là hắn biết mà thôi.
Kịch bản khiến chiều nay, lúc ba giờ, hắn phải lái xe đến siêu thị này đón Trác Phồn, sau đó mang theo tiểu tình nhân cùng đến sân bay đón đối tượng thầm mến, đúng là được lắm!
Hả, bạn hỏi kịch bản là cái gì ư? Hỏi nhiều như vậy làm gì, bạn là mười vạn câu hỏi vì sao chắc?
Tiêu Hàm liếc mắt nhìn “tiểu tình nhân” đang tủi thân buồn bã nhìn mình từ kính chiếu hậu, nhất thời cảm thấy “trứng” đau [5] âm ỉ.
[5]
Nói chung chỗ này bạn hiểu theo nghĩa đen hay nghĩa bóng cũng được, nghĩa đen miễn nói, nghĩa bóng là hình dung những hành động vô cùng vô duyên hoặc nhấn mạnh cảm giác vô vị nhạt nhẽo; hay trạng thái khó xử, theo kiểu gặp phải sự vật trái với logic thông thường.
Này anh bạn ơi, hôm nay tôi mới gặp anh lần đầu tiên, đừng nhìn tôi như thể chúng ta có thù sâu hận nặng như thế được không? Tôi và anh không quen nhau đâu!
Mặc dù trong lòng điên cuồng gào thét [6], nhưng trên thực tế Tiêu Hàm vẫn duy trì dáng vẻ lãnh đạm thâm trầm như cũ, đối với những câu chuyện mà Trác Phồn bắt chuyện cũng dựa theo yêu cầu kịch bản mà ra vẻ khó gần.
[6] Nguyên văn là từ “thổ tào”, một từ bắt nguồn từ Nhật Bản, sau được dùng phổ biến ở TQ, Đài Loan, nghĩa đen là “nôn mửa vào bát của người ta” nghĩa bóng là không cho người khác chút mặt mũi nào, vạch trần tận nơi.
Ai biết được đi được nửa giờ thì kẹt xe, chuyện này thật tuyệt, ngay cả xe đua cũng phải chịu tắc.
“F*ck!” Tiêu Hàm mắng một câu trong lòng, đập một cái vào vô lăng. Trong mắt Trác Phồn, động tác này đương nhiên được lí giải là do chuyện này có khả năng khiến hắn gặp lại Lương Thần Lễ muộn hơn, nhất thời cậu càng đau lòng.
***
Kẹt xe gần một tiếng mới đến được sân bay, dừng xe lại, Tiêu Hàm rốt cuộc nhìn đến Trác Phồn, hắn liếc mắt một cái: “Xuống xe.”
Người ngồi sau đặt đống đồ ăn xuống, đóng kỹ cửa xe, bước vòng qua đi song song với Tiêu Hàm, đưa tay khoác lấy cánh tay hắn.
Tiêu Hàm cứng người lại một chút, trong chớp mắt da gà nổi lên lan ra toàn bộ tay trái, may là hắn mặc đồ tây nên không bị phát hiện. Nhưng theo kịch bản, phải đến gặp Lương Thần Lễ rồi mới được bỏ ra, Tiêu Hàm đành phải lạnh mặt nhanh chóng đi đến cửa xuống máy bay đón người.
“A lô, Thần Lễ, cậu xuống chưa?” Tiêu Hàm cầm di động, ánh mắt lướt qua đám người, hắn căn bản là không biết mặt người kia.
“A Hàm, tớ nhìn thấy cậu rồi! Tớ và bà xã đang ở phía sau cậu đó.”
Từ điện thoại truyền đến giọng nói hưng phấn của Lương Thần Lễ, Tiêu Hàm vừa quay đầu, thấy cách đó không xa có một người đàn ông có vóc dáng cao cao, mặc áo gió đang vẫy tay với mình, còn ôm một cô gái tóc vàng dáng người bốc lửa. Chà! Xem ra chính là người này.
Tiêu Hàm quyết định gạt cánh tay Trác Phồn đang bám tay mình ra. Chờ họ tới gần, hắn cẩn thận đánh giá đối phương, còn miêu tả lại, dù sao cũng là những người trong cùng một kịch bản.
“A Hàm, nhiều năm không gặp, cậu vẫn đẹp trai như vậy, bà xã tớ nhìn chằm chằm cậu thế này, tớ cũng biết ghen đấy!” Lương Thần Lễ vỗ vỗ Tiêu Hàm, ôm vợ, giả vờ tức giận.
Lời này coi như xuôi tai, Tiêu Hàm mỉm cười nhìn cô gái tóc vàng, gật đầu chào hỏi: “Cưới được cô vợ xinh đẹp như vậy, tớ mới là người phải ghen tị.”
Hắn thề lời này là phát ra từ đáy lòng, nhưng lọt vào lỗ tai Trác Phồn là đang đâm một cây gai vào lòng cậu không thể nghi ngờ.
“Vị này là? Có vẻ hơi quen quen.” Lương Thần Lễ cuối cùng đã nhận ra bên cạnh còn một hơi thở, nghiêng mắt nhìn Tiêu Hàm, tinh nghịch hỏi.
Tiêu Hàm khoan thai trả lời: “Đây là Trác Phồn, bạn tớ.”
Hắn không cần nhìn cũng biết đối phương bị dồn vào đường cùng sẽ hiểu ý. Tiêu Hàm âm thầm nguyền rủa kịch bản cả ngàn lần, vẻ mặt vẫn nho nhã lễ độ mời vợ chồng Lương Thần Lễ cùng đi ăn tối.
***
Phòng Tiêu Hàm đã đặt trước là một căn phòng trong nhà hàng Pháp ngon nhất thành phố, thậm chí còn mời một nhạc sĩ diễn tấu đàn violon ở ngoài phòng.
Căn phòng bày biện trang nhã, món nào trên bàn cũng là mỹ vị tinh xảo, Tiêu Hàm cắt một miếng thịt bò nhỏ đưa vào miệng.
Hóa ra Lương Thần Lễ là một người lắm miệng [7] kinh khủng, cứ anh một câu em một câu với vợ suốt, miệng nói không ngừng, tranh nhau kể cho thằng bạn cũ nghe các loại chuyện kì lạ thú vị mấy năm nay ở nước ngoài. Tiêu Hàm mang sắc mặt bình thản, tao nhã cắt miếng bò bít tết, ung dung gắp những món đối phương thích ăn vào bát hắn, dáng vẻ rất thân mật gần gũi.
[7] Nguyên văn là “thoại lao”, từ chỉ những người lải nhải cả ngày không dứt. “Lao” ở đây là chỉ bệnh lao phổi, hay ho khan. “Thoại lao” mô tả một người nói nhiều như bệnh nhân ho lao nhiều.
Trác Phồn yên lặng ngồi một bên nhìn thấy mọi chuyện xảy ra, cả bàn mỹ thực giống như đều mất đi hương vị, cậu ăn một chút kem, chỉ cảm thấy một cảm giác giá lạnh thấu tâm đóng băng cả dạ dày, chốc lát sau đã bắt đầu co lại đau đớn.
Trán cậu đổ mồ hôi, nhẹ nhàng kéo góc áo Tiêu Hàm, thấp giọng nói: “Tiêu Hàm, em có chút khó chịu, em đi toilet một chút.”
“Ừ.” Tiêu Hàm chỉ đơn giản gật đầu, thái độ nói cho có lệ quả thật khiến người ta hoài nghi hắn có nghe rõ lời của đối phương hay không.
Trác Phồn trầm mặc, ấn vào bụng đi vào toilet, phía sau Lương Thần Lễ thấy vậy, đứng lên gọi cậu cùng đi. Trác Phồn lại buồn bực, coi như không nghe thấy, bước nhanh đi trước.
Trên bàn cơm chỉ còn lại Tiêu Hàm và mỹ nữ tóc vàng mắt to trừng mắt nhỏ. Hắn cũng lười khách khí, cúi đầu ăn đĩa của mình, nghe cô gái nước ngoài dùng tiếng Trung bập bẹ nói chuyện, mười câu cũng khó đáp một câu.
“Thần Lễ nói, hai anh quen nhau mười năm rồi thiệt hả?”
Tiêu Hàm lấy khăn tay lau miệng, sửa: “Là mười năm lẻ ba tháng.”
“Ôi trời, anh còn nhớ rõ đến vậy sao!”
Tiêu Hàm đột nhiên đáp bằng một câu trả lời bí hiểm: “Là ‘bị phải biết’.”
“Hả? Cái gì không biết cơ?” Cô gái dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn, bằng trình độ Trung văn của cô thật khó để lý giải loại ngữ pháp có độ khó cao này.
Hắn đương nhiên không có hứng thú giải thích, nội dung vở kịch tiến hành đến đây là đã phát triển đến cao trào. Tiêu Hàm quay đầu liếc nhìn hướng buồng vệ sinh, bỏ dao nĩa xuống, thuận tiện xoa xoa tay, lấy một cái khăn giấy sạch sẽ cuối cùng, làm bộ như bất cẩn làm đổ chút nước đá lên mặt trên.
Cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, vừa đúng bảy giờ.
“Cháy! Nhà hàng cháy!” Vài tiếng hô lớn và ánh lửa mãnh liệt phá hỏng khung cảnh tao nhã, thế lửa đột ngột bốc lên một cách kì lạ mà cấp tốc, ngay trong lúc khách hàng hoảng loạn, lửa đã lan đến căn phòng sang trọng của họ.
Đừng hỏi vì sao một nhà hàng Tây lại dễ bắt lửa như vậy, kịch bản nói nó sẽ cháy, đừng mong trời sẽ mưa.
Ngọn lửa lớn xông khói nồng nặc vào không khí, mọi người đều cuống quýt chen ra cửa, duy chỉ có Tiêu Hàm cúi người đi ngược lại về hướng toilet, có vẻ hết sức đột ngột.
Hắn dùng khăn giấy ướt để che miệng mũi lại, híp mắt đá văng cửa phòng rửa tay, bên trong được bố trí tương đối kín kẽ, khói đặc lập tức tràn vào từ sau ra trước, hun đến nỗi khiến mắt người nhòa lệ. Tiêu Hàm cố gắng nhịn xuống cơn ho, một mình đạp vào các cánh cửa nhỏ ngăn giữa các buồng, miệng hô to tự nhiên là tên Lương Thần Lễ.
Đạp đến cái thứ ba, rốt cuộc đã tìm thấy người này té xỉu ở trên bồn cầu, Tiêu Hàm không nói hai lời, kéo hắn lên rồi lập tức đi ra ngoài, đi tới cửa thì dừng lại một chút, quay đầu nhìn vào buồng kế bên, quét mắt một vòng – hắn biết Trác Phồn ở bên trong.
Cứ như vậy, trong cái chớp mắt ngắn ngủn, thế lửa bỗng nhiên bùng lên vừa nhanh vừa mạnh, nhiệt độ bốn phía dâng lên cực cao, sắc mặt Tiêu Hàm lại lạnh lùng đến đáng sợ. Hệ thống phun nước trên trần nhà lúc này mới rề rà hoạt động. Tiêu Hàm gắng gượng đỡ Lương Thần Lễ qua xối ướt nước quần áo hai người, trước mắt đã là một biển lửa.
Hắn túm lấy Lương Thần Lễ lao ra ngoài cửa, quẹo phải là một cửa sổ sát đất, dùng cả người đập lên nó, hai người chật vật ngã sấp xuống mặt đất đầy những miếng thủy tinh. May mắn là nhà hàng ở lầu một, ngoại trừ trên người có chỗ cháy, chỗ sứt sẹo, chỗ ướt sũng mà thoạt nhìn thì vô cùng thê thảm, cũng không bị bỏng nghiêm trọng gì.
***
Hai người vừa thoát được ra ngoài, nhân viên cứu hỏa rốt cuộc cũng đã đến. Họ nhanh chóng kéo giới tuyến bao vây nghiêm ngặt phòng ai đó mất lý trí mà xông vào chịu ch.ết.
Lương Thần Lễ bởi vì thiếu dưỡng khí mà vẫn trong trạng thái hôn mê, Tiêu Hàm đặt hắn lên xe cứu thương, từ chối đề nghị của y tá là cùng lên xe đến bệnh viện.
Ngọn lửa lớn vẫn bao vây trên lầu và quanh thân tòa nhà.
Tiêu Hàm bị khói hun đến đen sì mặt, đứng ở ngoài vòng an toàn, lạnh lùng nhìn vào bên trong.
Hắn biết Trác Phồn ở ngay phòng kế bên Lương Thần Lễ, hắn thậm chí biết rằng trong khoảnh khắc đó ý thức của Trác Phồn vẫn tỉnh táo, có thể nghe thấy tiếng mình tìm Lương Thần Lễ, cũng biết chắc cuối cùng cậu ta cũng được cứu ra an toàn.
Hắn cũng biết, sau khi trải qua việc này, nội dung vở kịch sẽ đi theo hướng tiện thụ tâm như tro tàn, tr.a công hối tiếc không kịp, sau đó biến thành tình tiết kinh điển: tr.a công biến thành trung khuyển – tiện công.
Trong mắt Tiêu Hàm hắt lên ảnh ngược của đám cháy, chậm rãi nhíu mày.
Hắn cẩn thận hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi trong não, bởi vì mình biết nội dung vở kịch nên mới có vẻ bình tĩnh ung dung. Nhưng trên thực tế, dưới tình huống đột ngột xảy ra chuyện, nam nhân vật chính của chúng ta có lẽ căn bản sẽ không kịp nghĩ nhiều như vậy, trước tiên hô gọi tên của người bạn mười năm thầm mến là hợp tình hợp lý, về phần cứu bạn tốt mà không cứu Trác Phồn, ai bảo hắn nhìn thấy Lương Thần Lễ trước, huống chi nhìn tình huống lúc đó mà nói, không phải là không muốn cứu, mà là không cứu được.
Vẫn là vấn đề cũ rích kia, nếu mẹ và vợ của bạn đồng thời rơi xuống sông, bạn sẽ cứu ai trước?
Nếu kịch bản an bài cho hắn nhìn thấy Trác Phồn sắp hôn mê thì sẽ như thế nào nhỉ? Nhưng bằng sự “niệu tính [8]” của kịch bản mà nói, trừ phi mặt trời mọc ở đằng Tây.
[8] Niệu tính
: Khẩu ngữ vùng Đông Bắc Trung Quốc, hình dung một người rất lợi hại ở phương diện nào đó, có năng lực làm việc rất mạnh, có thể dùng để khen ngợi một ai đó tỏ vẻ tán thưởng.
Tiêu Hàm vừa nghĩ ngợi, ánh mắt lại băn khoăn ở lối vào.
Nếu bạn hỏi vì sao Lương Thần Lễ hôn mê, mà Trác Phồn lại có thể nghe thấy tiếng la của Tiêu Hàm ư? Kịch bản cho ra giải thích là – Cửa WC của Lương Thần Lễ bị hỏng, còn Trác Phồn đang thử tâm tư của Tiêu Hàm.
Phép thử này chỉ dùng một lần, quả nhiên có thể kiểm tr.a được cái gọi là “thân sơ[9]” và “chân tâm [10]”.
[9] Thân sơ
: Mối quan hệ chỉ dừng lại ở gọi là quen biết.
[10] Chân tâm
: Tấm lòng chân thật.
Về phần logic ư? Logic là cái gì? Có ăn được không?
Chuyện này nếu đổi lại Trác Phồn là nhân vật chính, có lẽ sẽ dùng một đoạn dài để miêu tả cậu ta đã lòng đau như cắt đến thế nào trong ngọn lửa mạnh, rồi thì thất vọng tuyệt vọng, xé ruột xé gan, lược bớt một ngàn chữ, làm trụ cột tâm lý vững chắc để sau này ngược lại tr.a công dữ dội.
Nhưng giờ phút này, Tiêu Hàm lại nghĩ, có lẽ phải cho cậu ta một cái gương để soi lại.
Thân là một người đàn ông trưởng thành, không biết tự cứu mình, lại ỷ lại chờ đợi người khác, còn không ngừng lải nhải hối hận.
Cứu được là tình cảm, không cứu được là bổn phận.
Đương nhiên, nếu Trác Phồn là một cô gái yếu đuối, Tiêu Hàm cảm thấy vẫn còn có thể lý giải chuyện này.
Cho dù là quan hệ người yêu, trong lòng có thương tích, tâm có thất vọng cũng phải làm theo lý thường, chia tay cũng đúng. Nhưng Tiêu Hàm nhìn nội dung sau này của kịch bản, nhìn thấy mình đã quỳ gối nhận sai thế nào trước mặt Trác Phồn, bạn bè người thân của Trác Phồn đã chửi rủa chỉ trích tay đấm chân đá hắn thế nào, rồi tình cảnh
“mọi chuyện đều là lỗi của hắn”
,
“tr.a công đáng bị ngược”
, hắn còn phải mặt nóng úp vào mông lạnh [11] của người ta, rồi phải nịnh nọt để người ta nguôi giận… hắn cảm thấy không bằng để hắn ch.ết trong ngọn lửa luôn cho xong chuyện.
[11] Mặt nóng úp vào mông lạnh
: Ý nói người ta không để ý mà mình cứ dính tới.
Chẳng bao lâu sau, cứu hỏa lục tục kéo được vài người ra, Tiêu Hàm liếc thấy Trác Phồn. Đến tận khi xe cứu thương đưa đối phương biến mất trong phạm vi tầm mắt, Tiêu Hàm mới thở ra được một hơi, gọi một chiếc xe, nhét mình vào bệnh viện chỉnh trang lại một chút.
Gì cơ, bạn hỏi cô gái tóc vàng kia đã đi đâu ư? Kệ cô ta đi, đây không phải là trọng điểm.
***
Kịch bản kỳ diệu khiến Trác Phồn và Lương Thần Lễ cùng nằm trong một bệnh viện.
Tiêu Hàm đi thăm Lương Thần Lễ, người này bị thương không nặng, không quá hai ngày đã có thể vui vẻ xuất viện. Sau đó, đương nhiên là “trọng đầu hí [12]” – đối mặt với Trác Phồn.
[12] Trọng đầu hí
: Phần việc nặng và quan trọng nhất trong một vở kịch.
Theo chủ định của Tiêu Hàm, hắn vạn lần cũng không muốn dựa theo sự an bài của kịch bản mà đến đó để bị coi thường, mặc kệ người bạn của tr.a công có bao nhiêu cảm tình với Trác Phồn, cũng chả liên quan gì với hắn hết.
Về phần kịch bản đã độc thoại để miêu tả nội tâm cho hắn, toàn những cảm xúc linh tinh, cái gì mà
“lúc nào cũng bất chợt nghĩ đến Trác Phồn”
,
“không quen với căn phòng vắng vẻ khi không có Trác Phồn”
,
“tự trách, lo âu, phiền não, nôn nóng”
, hắn hoàn toàn không có, ăn được ngủ được, thậm chí còn hơi mập lên.
Chẳng phải là cặn bạ hơn cả cặn bã ư, này có gì mà hay?
Chờ hắn tà tà bước đến cửa phòng bệnh thì chợt thấy một người đàn ông xa lạ, áo sơ-mi trắng, com-lê khoác trên cánh tay, cà-vạt được thắt cẩn thận, dưới kính mắt là một đôi mắt dài nhỏ, đang nhã nhặn nói gì đó với y tá.
Nhìn Tiêu Hàm bước đến, hắn ta chậm rãi đứng dậy, trong giây phút gỡ kính mắt xuống, bề ngoài tao nhã lập tức bị thay thế bởi một khí thế sắc bén.
“Anh chính là Tiêu Hàm?”
Nếu trong lời nói không ẩn chứa lòng căm thù khác thường, Tiêu Hàm sẽ cảm thấy giọng nói của người đàn ông này vô cùng dễ nghe.
Hắn gần như là lập tức biết người đàn ông này là ai, đây chính là người mà mỗi một câu chuyện tr.a – tiện đều chuẩn bị thập toàn thập mỹ – si tình công số hai: Ôn Mộ Ngôn.
Nói về vấn đề văn nghệ, người này chính là nam phụ bi tình. Nói đơn giản hơn, đây chính là cái lốp xe dự bị.
Hơn nữa còn là cái lốp xe dự bị vạn năm, vĩnh viễn chỉ là đạo cụ để tr.a công “lên gân”, mặc dù luôn toàn tâm toàn ý yêu tiện thụ, tiếc rằng cuối cùng chỉ có thể cười khổ nhìn người yêu đâm đầu vào vòng tay tr.a công biến thành trung khuyển.
Nguồn :
Nghĩ đến đây, Tiêu Hàm không khỏi dùng một ánh mắt đồng tình nhìn hắn.
Ôn Mộ Ngôn bị nhìn như vậy, tâm trạng phừng phừng muốn khởi binh hỏi tội đột nhiên biến thành vô cùng khó tả.
Hắn không khỏi đưa thay sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ nóng quá làm mặt bóng dầu?