Chương 3: Cái gọi là hậu quả xấu
Sắc mặt Tiêu Hàm u ám như sông băng đêm hè của Bắc Cực vậy. Hắn từng nghĩ vi phạm sự an bài của kịch bản cùng lắm chỉ ch.ết mà thôi, không ngờ nó còn đáng sợ hơn cả cái ch.ết – ch.ết cũng không được giải thoát!
.
.
.
Tiêu Hàm cảm thấy mình đã mơ một giấc mộng rất dài, khi tỉnh lại còn hơi không phân biệt được đâu là mộng, đâu là thật.
Cho đến tận khi hắn chằm chằm nhìn lên tấm màn vàng thêu rồng vàng phủ trên nóc giường hồi lâu, sau đó cả người vùng dậy, ngắm nhìn bốn phía, nhìn thấy bình sứ men xanh, tấm bình phong vàng, trước giường có đặt một đôi giày thêu rồng vàng, bên ngoài cách đó mấy bước là một cái lò sưởi chạm rỗng khói bay lượn lờ, không chỗ nào không được bố trí tinh xảo, toàn những món đồ phục cổ đẹp đẽ quý giá.
Hình như tiếng vang lúc hắn rời giường đã làm kinh động người hữu tâm, lập tức có một người đàn ông trẻ tuổi khom người vội vàng bước vào trong phòng, dừng lại trước tấm bình phong, nhỏ giọng dò hỏi: “Bệ hạ dậy rồi đó ạ? Trạng nguyên đã chờ lâu trong Đông Noãn các.”
Đây là Nhàn Phúc, thái giám tổng quản bên người của Thanh đế, từ nhỏ đã theo hầu hắn. Thanh đế tâm cơ thâm trầm, hỉ nộ vô thường, Nhàn Phúc có thể hiểu được ba phần tâm ý của hắn cũng được coi là tâm phúc trong tâm phúc rồi. Lúc này thấy hoàng đế trầm mặc ngồi trên giường rồng, gã lại thở dài trong lòng, nghĩ đến Trạng nguyên hàng đêm được thánh tâm hoan sủng sợ là đã đến lúc kết thúc rồi. Có ai mà không biết bệ hạ là người vô tình nhất; những cuộc hoan ái tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ có thể đáng tiếc cho Trạng nguyên đối với bệ hạ là một mối tình si, nhất định dã tràng xe cát. Bây giờ, người ấy còn đang chờ ở Đông Noãn các mong ngóng bệ hạ triệu hồi.
Nhàn Phúc khom người chờ đợi một lát, trên chiếc giường rồng sau tấm bình phong làm bằng gỗ tử đàn rốt cuộc cũng truyền đến chút động tĩnh.
“Cứ để y chờ đi.” Thanh đế nói rất chậm, giọng nói khàn khàn trầm thấp hơn cả ngày xưa, chui vào lỗ tai Nhàn Phúc lại như thể lạnh hơn một chút, thậm chí còn chứa chút tức giận trong đó.
Thái giám tổng quản trong lòng chợt hơi căng thẳng, da mặt cũng căng lại. Bệ hạ tức giận thì không sao, nhưng ngay cả chuyện cơn giận của bệ hạ từ đâu mà đến gã cũng không biết, này không phải muốn lấy mạng gã ư!
“Vào đây, rót cho Trẫm chén nước.”
Trái tim Nhàn Phúc như bị treo lên, nghe thấy lời sai, lập tức nhanh chân đi rót một chén trà cung kính bưng tới. Tuy rằng lời này của Thanh đế không quá trôi chảy, lúc tự xưng rõ ràng đã dừng lại trong một cái chớp mắt, nhưng những cái này cũng không ảnh hưởng gì hết, gã cũng không muốn suy nghĩ nhiều hơn.
***
Thanh đế không thích người hầu cách hắn quá gần, sau khi bưng nước trà đến, Nhàn Phúc lại cung kính quay lại đứng sau tấm bình phong.
Lúc này đúng là mùa đông, nước trà hơi nóng cũng không bị bỏng, lá trà là Liên Tuyết Châm được tiểu quốc Tây Nam tiến cống, mùi trà thơm nồng nàn bay vào trong mũi. Thanh đế ngậm một ngụm trà trong miệng, nhưng dù là trà thơm ấm áp thế nào cũng không làm thay đổi gương mặt lạnh lẽo như gió tuyết kia.
Chén trà này uống một hồi lâu, Nhàn Phúc càng không đoán nổi tâm tư của Thanh đế, không nhịn được bèn thoáng nhếch mắt liếc trộm đối phương một cái, cái nhìn này đột nhiên chạm phải con ngươi đen sẫm của Thanh đế. Nhàn Phúc âm thầm giật nảy mình, hai đầu gối mềm nhũn, thiếu chút nữa đã quỳ xuống đất.
“Nhàn Phúc.” Thanh đế đặt chén trà sang một bên, sau một hồi nó đã trở nên lạnh lẽo, giống như khẩu khí của hắn vậy: “Gọi y vào đây hầu hạ.”
“Vâng, thưa bệ hạ.” Nhàn Phúc cúi đầu lui ra ngoài, đến tận khi đóng cửa lại, đi mấy bước, gã mới nhẹ nhàng thở ra, chà lau mồ hôi lạnh trên trán, chạy chậm một đường vào Đông Noãn các.
***
Có lẽ là do đã hy vọng hồi lâu, bước chân của Trạng nguyên vô cùng nhẹ nhàng, tiếng chân giẫm lên tuyết đọng phát ra âm thanh có vẻ êm tai.
Khi sắp đến Trường Thanh điện, y lặng lẽ kéo tay áo Nhàn Phúc, thật cẩn thận nhỏ giọng hỏi: “Nhàn công công, không biết đêm nay tâm tình của bệ hạ thế nào?”
Nhàn Phúc đột nhiên thấy miệng hơi đăng đắng, bất đắc dĩ trả lời: “Đại nhân, xưa nay bệ hạ luôn không thích kẻ dưới chúng ta đoán mò thánh ý, ngài đây là đang khiến tiểu nhân khó xử đấy. Đại nhân được bệ hạ ân sủng, không cần đa tâm, nhưng… kính xin cẩn thận hầu hạ bệ hạ.”
Trạng nguyên sửng sốt, lập tức đa tạ công công đã chỉ điểm.
Cũng không biết có phải Thanh đế cố ý hay không mà tối nay Trường Thanh điện không thắp nhiều đèn, có chút u ám.
Trong tẩm điện, lò sưởi được đốt lớn, lúc mở cửa có để chút gió lọt vào, rất nhanh đã bị hơi ấm thổi tan. Trạng nguyên cởi tấm áo khoác bằng lông da rất nặng ra, lộ ra bên trong là bộ quan phục màu xanh tím, làm nổi bật dáng người vô cùng gầy yếu đơn bạc.
Y cúi đầu đi đến trước tấm bình phong, quỳ xuống hành lễ thỉnh an, sau khi lễ nghĩa chu toàn, tỏ vẻ ngượng ngùng, có khí chất nho nhã nhỏ nhẹ của người có học.
Thanh đế nằm nghiêng trên giường, nhắm mắt dưỡng thần [15], từ khi Trạng nguyên đẩy cửa tiến vào, hắn vẫn không để ý đến, lúc này mới mở mắt liếc qua người quỳ trước giường.
[15] Dưỡng thần
: Giữ trạng thái cân bằng của cơ thể và tâm lí.
“Ngẩng đầu lên.” Giọng nói bình thản, lại để lộ uy nghiêm nặng nề.
Trong giây phút Trạng nguyên ngẩng đầu, chung quy y vẫn không nhịn được mà nhìn lên giường rồng. Trên giường rủ xuống một tấm voan mỏng màu sáng, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy thiên nhan. Sống mũi ngay thẳng, môi mỏng mày ngài, gương mặt lúc nghiêng lạnh như sương giá, vẫn hệt như ngày đó – Thanh đế đi tuần, ngồi trên xe rồng [16] cao lớn, được con dân thiên hạ quỳ bái, lộng lẫy khoan thai, uy nghiêm vô song.
[16] Xe rồng
(long liễn): Xe dành cho vua chúa.
Lúc ấy y chen chúc trong đám người chật chội, từ xa xa nhìn thấy gương mặt nghiêng của Thanh đế cũng như vậy, sau đó nhớ thương như đã mê muội.
Ánh sáng nhàn nhạt của lò sưởi chiếu vào gương mặt y, như có như không chiếu ra một màu đỏ hồng.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy rõ gương mặt y, con ngươi của Thanh đế chợt co rụt lại – Trạng nguyên kia rõ ràng là gương mặt của Trác Phồn! Tuy rằng có khí chất khác với kiếp trước, nhưng diện mạo ấy vẫn liếc mắt một cái đã có thể nhận ra.
Thanh đế, là đế vương của Thanh quốc, quốc họ là Tiêu, tiên hoàng ban tên cho trưởng tử, Hàm. Tên của Thanh đế đúng là… Tiêu Hàm.
Mà vị Trạng nguyên đang quỳ trước giường hắn, đúng là người mà trên Kim Loan điện bị Thanh đế liếc mắt một cái đã nhắm trúng, khâm điểm đứng đầu bảng vàng, Trác Phồn.
Trác Phồn có diện mạo vô cùng tuấn tú, hào hoa phong nhã. Thanh đế vốn ưa nam sắc, lại quen nhìn đám oanh oanh yến yến nịnh nọt lấy lòng trong hậu cung. Chính khí chất nho nhã và sự quý mến âm thầm rất cẩn thận trong mắt Trác Phồn đã khiến Thanh đế hai mắt tỏa sáng.
Chuyện này giống như một người quen ăn sơn hào hải vị đột nhiên lại thèm ăn những món ăn thôn quê vậy, Thanh đế không tốn chút sức nào đã đưa được tân khoa Trạng nguyên lên giường rồng, hàng đêm ân sủng. Rồi sau đó người vốn mang lòng ái mộ với Thanh đế, lại chịu những thủ đoạn của hắn, cuối cùng đã khiến y say đắm không dứt, ngày ngày đắm chìm trong giấc mộng đẹp được ân ái ngọt ngào với người trong lòng, hoàn toàn quên mất Thanh đế thật sự là một vị đế vương phong lưu bạc tình như thế nào.
Nào ngờ, những người từng được Thanh đế sủng hạnh trong hậu cung này đều từng cho rằng mình là người đặc biệt nhất, không giống với người khác, đều từng ngây thơ nghĩ rằng Thanh đế sẽ vì mình mà thay đổi, từ một thiên tử phong lưu biến thành kẻ si tình.
Còn có chuyện gì có thể cẩu huyết [17] hơn chuyện này không?
[17] Cẩu huyết
: Ngôn ngữ mạng TQ, chỉ những việc rập khuôn, lặp lại tình tiết theo một motif cũ rích nào đó mà chỉ cần nghe đến cũng biết kết thúc thế nào.
Để tóc dài thì cho mình là thiếu nữ à? Dạo này không nhiều người mắc bệnh công chúa lắm!
Sắc mặt Tiêu Hàm u ám như sông băng đêm hè của Bắc Cực vậy. Hắn từng nghĩ vi phạm sự an bài của kịch bản cùng lắm chỉ ch.ết mà thôi, không ngờ nó còn đáng sợ hơn cả cái ch.ết – ch.ết cũng không được giải thoát!
Tuy rằng đã thay đổi thân phận, đã thay đổi nội dung vở kịch, nhưng cái kiếp “tr.a tiện” ch.ết tiệt nọ luôn đặt ở phía trước, chờ hắn bước vào.
Chẳng lẽ kết cục của chuyện không khuất phục kịch bản chính là vĩnh viễn vướng vào với người này? Nghĩ đến chuyện này, sắc mặt xanh mét của Tiêu Hàm dần dần trở nên tái nhợt.
“Bệ hạ?” Trác Phồn vẫn đang quỳ, thấy ánh nhìn chằm chằm của Thanh đế sau màn lụa vào mình hình như có chút khác thường, y cảm thấy hơi bất an. Vừa rồi Nhàn công công đã dặn mình cẩn thận hầu hạ, sợ là đã biết nguyên nhân mà tâm trạng bệ hạ không tốt.
“… Ngươi, đứng lên.” Giọng nói của Thanh đế lạnh lẽo, không hề có âm điệu.
Trác Phồn lại giống như đã thành thói quen, chậm rãi đứng dậy, mấy ngày nay được sủng hạnh khiến lá gan y to lên một chút, thỉnh thoảng làm vài chuyện quá đáng cũng được Thanh đế dung túng. Vì thế, mệnh lệnh này giống như một ám chỉ nào đó. Trác Phồn tiến lên trước một bước, tiến về phía trước thì nghiêng nghiêng thân mình. Thấy Thanh đế thờ ơ, y như được ủng hộ, cẩn thận đi đến trước giường, vén tấm lụa mỏng manh kia lên.
Thanh đế mặc một bộ hoàng bào màu vàng lợt tỉ mỉ, mặc cả áo ngoài, đang ngồi dựa vào đầu giường, nâng mắt nhìn y, ánh mắt sắc nhọn như đao.
Trác Phồn bất giác tránh đi ánh mắt đó, cúi đầu nói: “Bệ hạ, xin cho vi thần cởi áo cho bệ hạ.”
Thanh đế vẫn không biểu hiện gì, không phản đối, cũng không cự tuyệt, Trác Phồn thấy vậy, tự nhiên nghĩ là đế vương ngầm đồng ý.
Cố lấy dũng khí bò lên giường, hai tay cũng ấn lên lồng ngực đối phương, Trác Phồn vừa định kéo vạt áo hắn ra, tay lập tức bị giữ lại. Y ngẩng đầu, chỉ thấy Thanh đế mắt còn không nhìn mình, chỉ nghe tiếng ra lệnh: “Ngươi cởi đi.” dứt lời liền nhanh chóng buông tay y ra.
Tuy có chút khó hiểu, nhưng Trác Phồn vẫn hơi gật gật đầu, chậm rãi cởi bỏ móc cài của áo quan, cởi đến khi chỉ còn lại áo lót cũng không dừng lại, đỏ mặt bỏ đi thứ che đậy cuối cùng.
Mặc dù mấy ngày gần đây hàng đêm được sủng ái, song rốt cuộc Trác Phồn vẫn là kẻ da mặt mỏng. Hiện nay một chút ý chủ động của đối phương cũng không có, Trác Phồn nhất thời không biết làm sao, cũng không biết nên đặt tay vào đâu cho phải.
Giằng co một hồi, Tiêu Hàm vẫn không phản ứng. Trác Phồn đành phải cắn răng, cúi người hôn lên môi đối phương.
Ai ngờ Tiêu Hàm nhướng mày, theo bản năng quay mặt sang một bên, khiến y hôn lên mặt hắn. Nhìn lại, thấy Trác Phồn mang vẻ mặt bi thương vô tội quỳ ở nơi đó, không thử hôn mình nữa, mà cúi đầu xuống, cách một lớp áo bào nhẹ nhàng hôn chỗ đó.
Nghĩ đến chuyện hư hỏng này, trong lòng Tiêu Hàm không hề có chút vui sướng nào cả, nhưng trong lòng biết đêm nay sợ là không tránh thoát, trừ phi hắn lại thay đổi nội dung vở kịch, nhưng hậu quả xấu của việc đó hắn cũng đã hiểu rõ, đó là kết quả còn đau trứng hơn cả những chuyện đang xảy ra trước mắt!
… ít nhất trước khi nghĩ ra cách đối phó với kịch bản, hắn vẫn nên tạm thời đi theo nội dung của vở kịch.
Tuy rằng trong lòng hắn không hề có tình yêu với Trác Phồn, nhưng dưới kiểu hầu hạ này, thân thể hắn vẫn có cảm giác. Tiêu Hàm nhắm mắt lại, không nhìn vào mặt người dưới thân nữa.
Tiêu Hàm vẫn duy trì vẻ mặt không chút thay đổi, cho đến tận khi sắp tiết trong miệng Trác Phồn, hô hấp của hắn mới trở nên nặng nề hơn một chút. Hắn cau mày mở mắt ra, làm hoảng sợ Trác Phồn đang chuẩn bị ngồi xuống.
“Bệ hạ?” Trác Phồn bất an, tuy rằng trong điện có lò sưởi, nhưng giữa mùa đông mà cởi hết vẫn làm tay chân y lạnh cóng.
Tiêu Hàm đè lấy eo của y, lạnh lùng nói: “Chớ lộn xộn, đừng quay đầu lại.”
Trác Phồn lại càng thêm bất an, nhưng vẫn thuận theo, nằm úp sấp xuống…
==================== tôi là một con cua [18] bì bõm bì bõm nha nha nha~======================
[18] Cua (hay cua đồng)
: Ngôn ngữ mạng TQ, chỉ việc censor những đoạn nhạy cảm, nói trắng ra là cắt những đoạn H.
Chỉ là dù thân thể càng ngày càng khô nóng, nhưng trong lòng lại càng ngày càng lạnh, như thể có một người khác đang mượn đôi mắt của hắn, rồi lạnh lùng bàng quan nhìn mọi chuyện hoang đường này vậy…
Con ngươi tối đen của hắn nhìn chăm chú vào thứ dung dịch trắng đục chảy ra một chút từ giữa chân Trác Phồn, làm bẩn tấm chăn. Hắn có ý không muốn gặp mặt người này nữa, vẻ mặt lạnh nhạt đến cực điểm.
Trên người dinh dính khiến hắn có phần thấy khó chịu, Tiêu Hàm cau mày sửa sang lại mình cho sạch sẽ rồi lập tức bước xuống giường, cũng không quay đầu lại, không nhìn thấy người nằm trên giường đang lã chã chực khóc. Trong đại điện, ngoại trừ tiếng thở dốc không thôi của Trác Phồn thì chỉ còn lại tiếng bước chân lạnh lùng, có vẻ hết sức hoang vắng.
… Nếu kịch bản muốn hắn là tr.a công, vậy cứ tr.a đến cùng, tr.a từ đầu đến cuối đi!