Chương 20: Chỉ cần là cô ấy đưa, chính là tốt nhất

Editor: tu tai


Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Cố Hạo Thần vẫn mang theo nụ cười yếu ớt, nhưng ánh mắt vẫn lưu ý từng cử động của Lâm Tĩnh Hảo, thậm chí nét mặt nhỏ nhất, cũng bị anh nhìn ra. Cái nhìn chăm chú của anh cũng không hề nóng bỏng mang theo cảm giác áp bức làm cho người khác không thể thở nổi, mà là không để lại dấu vết, biến tất cả tình cảm nồng nàn thành hình ảnh một người bạn đang mỉm cười, để cho cô cảm thấy ấm áp cùng thoải mái, cũng sẽ không không thể đối mặt.


"Đừng lấy nhiều thứ như vậy. Chỉ cần là phần thưởng cô ấy đưa, cho dù là một nụ cười nhẹ hoặc là một câu cám ơn, đối với mình mà nói chính là tốt nhất." Dáng người Cố Hạo Thần cao ngất, mặt mày tuấn lãng như một tác phẩm nghệ thuật vui tai vui mắt được thượng đế điêu khắc tỉ mỉ, mà cặp mắt sâu đen kia, giống như biển rộng hàm chứa lực lượng khổng lồ cùng ấm áp, bao dung, kín kẽ, tự tin, thành thục, một người đàn ông hoàn mỹ cùng một vị nhân sĩ thành công có tư chất đều là nhãn hiệu của anh.


Anh ưu nhã mà kiêu ngạo như vậy chính là kiểu bạn trai và chồng mà tất cả phái nữ đều khát vọng có được.


"Không phải vì mình muốn cậu sớm lấy được tâm của người đẹp sao." Tiêu Vân Đào nháy mắt hoa đào của mình một cái với bạn tốt, "Có lúc tình yêu và sự nghiệp cũng như nhau, đều cần đùa bỡn một chút thủ đoạn, hoặc là không từ thủ đoạn nào."


Ánh mắt Cố Hạo Thần chống lại ánh mắt của Tiêu Vân Đào, mi tâm của anh hơi nhăn lại, trong giọng nói lạnh nhạt mang theo ý cảnh cáo đối với anh: "Đối với cô ấy, và chuyện tình cảm, mình không hy vọng kéo theo thủ đoạn và cách thức của chuyện làm ăn. Bởi vì tình cảm là điều gì đó theo tâm tính, thay đổi trong nháy mắt, không thể nắm lấy, cho nên hoàn toàn sẽ không có kế hoạch nào để lấy được thắng lợi vẹn toàn, chỉ có dùng thái độ và tình cảm chân thành nhất, mới nhận được đến mà không có con đường thứ hai. Mà thường thường tính toán tỉ mì lại thu hoạch được chỉ là hai bàn tay trắng."


available on google playdownload on app store


Tiêu Vân Đào nghe đạo lý của anh, tự nhiên không nghĩ là, dù sao quan điểm về tình yêu của hai người không giống nhau. Đối với Tiêu Vân Đào mà nói, chỉ cần có thể đạt được thắng lợi, anh sẽ không từ thủ đoạn, bởi vì anh chú trọng chính là kết quả.


"Được, mình theo cậu, nhưng tình cảm không phải cậu bỏ ra bao nhiêu là có thể lấy được bấy nhiêu." Tiêu Vân Đào gật đầu, nhưng lại cảm thấy bất bình thay cho bạn tốt, "Nhưng cậu có biết năm năm nay cậu đã bỏ ra bao nhiêu không? Còn phải tiếp tục ngôc nghếch như vậy nữa? Rõ ràng có phương pháp tốt nhất có thể lấy được cô ấy, tại sao lại cứ muốn dùng phương pháp ngu ngốc nhất?"


"Nếu như nói bỏ ra mà không muốn lấy được đó là gạt người." Cố Hạo Thần câu môi mỏng, đưa tay vỗ vai Tiêu Vân Đào một cái, lòng tin mười phần, "Lần này mình sẽ không cô ấy chạy khỏi mình. Tiếu, ý tốt của cậu và tâm tình mình đều hiểu, cho nên mình sẽ không cô phụ cậu, sẽ mau chóng ôm được mỹ nhân về. Tin tưởng mình."


Trong đôi mắt đen lóng lánh của anh sáng ngời ánh sáng tự tin, phong độ lỗi lạc bẩm sinh này tựa như người khiêm tốn.


Cố Hạo Thần đã nói đến vậy, Tiêu Vân Đào cũng không tiện nói thêm gì nữa. Anh thu hồi ánh mắt, quét về phía mọi người, tiếp tục ồn ào lên: "Mọi người nói xem, cô Lâm nên thưởng gì có vẻ có thành ý đây? Mọi người nói để cho hai người bọn họ cùng nhảy một điệu như thế nào? Cũng tốt để cho chúng ta thưởng thức kỹ thuật nhảy xuất sắc của Cố thiếu một chút."


Vừa nghĩ tới có thể nhìn đến kỹ thuật nhảy xuất sắc của Cố Hạo Thần, mọi người đều vui khi việc thành, vỗ tay tán thành. Những người tốt nghiệp từ đại học Hải Thành đều biết rõ Cố Hạo Thần ngoại trừ học giỏi, vận động tốt, nhưng hàng năm làm đại biểu hội học sinh trong bữa tiệc khai giảng của trường Cố Hạo Thần lại chưa từng khiêu vũ, những cô gái mời anh đều là hào hứng mà đi, thất vọng mà về. Bởi vì anh nói rằng anh không biết khiêu vũ. Cho nên ai cũng chưa từng thấy anh khiêu vũ, cũng thật không biết kỹ thuật khiêu vũ của Cố Hạo Thần như thế nào. Hôm nay có thể mở rộng tầm mắt cũng là một cái chuyện tốt.


Cố Hạo Thần cười một tiếng coi như cảm kích với Tiêu Vân Đào, dù sao cậu ấy cũng không có làm ra chuyện khác người gì ví dụ hôn môi, uống rượu giao bôi các loại chủ ý hoang đường, những vị công tử này ở chung một chỗ luôn chơi điên khùng như vậy. Nhưng Lâm Tĩnh Hảo cũng không phải là cô gái có thể chơi, ít nhất anh không muốn thấy Lâm Tĩnh Hảo bị làm khó.


Khiêu vũ là tiếp xúc xã giao hết sức thân thiện, bọn họ có thể đến gần lẫn nhau, lại có khoảng cách tế nhị, sau đó có thể hiểu rõ lẫn nhau trong lúc gần gũi khi khiêu vũ.


Cố Hạo Thàn cũng thấy Lâm Tĩnh Hảo cười yếu ớt, đáy mắt bởi vì ánh đèn chiếu rọi mà sáng ngời. Xem ra cô cũng hài lòng cái kết quả này. Anh bước về phía cô, trong từng cử động đều mang phong thái ưu nhã của thân sĩ Quý tộc.


Anh đứng lại trước mặt Lâm Tĩnh Hảo, còn chưa mở miệng, cô đã mở miệng, hai cánh môi mềm mại mà xinh đẹp phun ra lời nói dễ nghe khiến Cố Hạo Thần cảm thấy cảm động nhất: "Cố Hạo Thần, cám ơn anh tổ chức sinh nhật thay tôi, để bày tỏ cảm ơn, tôi có may mắn mời anh nhảy một điệu sao?"


Cô mỉm cười tự nhiên, nụ cười xinh đẹp động lòng người, tròng mắt như lưu ly được tẩy rửa trong suốt đã không thấy một tia sắc thái bi thương nào, hơi vểnh mặt lên nhìn Cố Hạo Thần cao hơn cô hơn nửa cái đầu, ánh mắt dừng tại gương mặt tuấn tú ưu nhã của anh, tỉ mỉ quan sát anh. Sau đó cô đưa ra bàn tay trắng noãn về phía anh.


Tầm mắt Cố Hạo Thần rơi vào bàn tay trắng trẻo trước mặt mình, có thể thấy rõ đường vân trong lòng bàn tay. Anh chỉ cảm giác trái tim mình đang đập cuồng loạn, bề ngoài vẫn bình tĩnh không hề gợn sóng như cũ, mặt quay về phía người mình trân ái, giấu giếm biểu tình vui mừng, định lực này cũng không phải là người bình thường có thể so sánh với.


"Lâm Tĩnh Hảo tiểu thư, đây là vinh hạnh của tôi." Cố Hạo Thần cười khẽ như ba quang lưu chuyển, trong ánh sáng mờ ám của phòng bao cực kỳ mê hoặc lòng người, "Mời."


Cố Hạo Thần ưu nhã đưa bàn tay mở rộng ra, nhẹ nhàng bao lấy bàn tay khéo léo trắng nõn của cô ở trong lòng bàn tay mình, dẫn cô về phía sàn nhảy, hơn nữa săn sóc chậm lại bước chân, để cho cô có thể theo kịp bước tiến của anh.


Đột nhiên tất cả ánh đèn trong phòng cũng tối xuống, chỉ có đèn treo lưu ly kiểu dáng cung đình xa hoa trên đỉnh đầu Cố Hạo Thần và Lâm Tĩnh Hảo sáng ngời nở rộ. Mười ngón tay của bọn họ đan xen vào nhau, cánh tay dài của anh ôm nhẹ eo nhỏ nhắn chỉ đầy một nắm tay của cô, tay thon của cô nhẹ đỡ trên bả vai mạnh mẽ của anh.


"Tôi không quá biết nhảy." Hình như từ sau khi tốt nghiệp, Lâm Tĩnh Hảo chưa từng khiêu vũ nữa.
"Đi theo bước chân của tôi sẽ khiến cho cô tìm lại được cảm giác." Trong con mắt đen của anh mang theo sức mạnh trấn an làm cho người ta trầm tĩnh lại, làm cho cõi lòng có chút lo lắng của cô bình tĩnh lại.


Âm nhạc vang lên, vẫn là ca khúc 《 Mong có được trái tim của một người 》này. Theo làn điệu du dương thâm tình, bọn họ giẫm lên tiết tấu âm nhạc, nhảy như bay, thỉnh thoảng tiến lùi có độ, thỉnh thoảng xoay tròn ưu nhã, hai người nhẹ nhàng nhảy giống như bươm bướm ở trong bụi hoa, chơi đùa truy đuổi, mỗi một động tác đều phối hợp rất hoàn mỹ, dường như hai vì sao sáng nhất trên bầu trời hoà lẫn vào nhau, ánh sáng chói mắt, làm cho người ta bất tri bất giác dễ dàng luân hãm vào trong kỹ thuật khiêu vũ của họ.


Thì ra kỹ thuật khiêu vũ của Cố Hạo Thần xuất chúng như vậy, kết thúc điệu nhảy, tất cả mọi người bộc phát ra tiếng vỗ tay ca ngợi như sấm, thật lâu không dứt.
Cố Hạo Thần và Lâm Tĩnh Hảo ưu nhã chào cảm ơn, hai người nhìn nhau cười một tiếng, từ trong mắt nhau thấy được nụ cười vui mừng nhất.


Một đêm này, chơi đến hai giờ sáng, mọi người còn chưa thỏa mãn. Cố Hạo Thần và Lâm Tĩnh Hảo sóng vai đi ra khỏi Athen KTV. Đứng ở bên ngoài cánh cửa Kim Bích Huy Hoàng của phòng KTV, ban đêm gió mát khiến mái tóc đen của cô lay động, sợi tóc bay trong gió, như cành liễu mềm mại bập bềnh nhẹ nhàng trong ngày xuân.


Lâm Tĩnh Hảo ngước mắt, liền nhìn thấy Cao Minh Tông đang đứng dựa vào sườn xe cách chỗ bọn họ không xa. Đã trễ thế này bọn họ lại vẫn ở đây, chẳng lẽ vẫn còn muốn tìm phiền toái sao?






Truyện liên quan