Chương 37: Đối địch với cô ấy, chính là kẻ địch của tôi
Editor: Trà sữa trà xanh
Cố Hạo Thần nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Giai Liên ngồi đối diện, chờ đợi câu trả lời của cô.
Ánh mắt Thẩm Giai Liên nhàn nhạt, đưa tay đặt tách cà phê xuống khay trắng noãn: "Không quan tâm chính là không thương. Tôi không yêu Cao Minh Tông."
Bất ngờ như vậy, câu trả lời hợp tình hợp lý này khiến Cố Hạo Thần khẽ nhếch môi mỏng. Có lẽ chỉ có đáp án mới như vậy mới có thể làm uy hϊế͙p͙ của anh mất đi tác dụng, chứng cớ cũng theo đó không có đất dụng võ.
"Không yêu Cao Minh Tông? Thẩm Giai Liên, vậy cô hà cớ gì?" Cố Hạo Thần khẽ cảm thán trong lòng, "Không yêu thì tại sao nhất định phí hết tâm tư cướp anh ta từ bên người Lâm Tĩnh Hảo đi? Tổn thương cô ấy như thế? Không phải hai người là bạn bè tốt nhất sao?"
"Bạn bè?" Thẩm Giai Liên cảm thấy buồn cười, giống như nghe được một truyện cười, "Bạn bè thành kẻ thù chỉ cần một bước. Khi anh tàn nhẫn cự tuyệt tôi, khi anh xuất hiện trong thế giới của Lâm Tĩnh Hảo, khi trong đôi mắt của anh chỉ có mình cô ta, ai hiểu thấu nỗi khổ sở của tôi. Các người thiếu tôi, cho nên tôi muốn đòi lại, cũng muốn khiến các người nếm thử một chút cảm giác mất đi người yêu... Khổ sở."
Cô cười, trong tươi cười lại hiện lên vẻ cô đơn. Cô nhìn thấy Lâm Tĩnh khổ sở rồi, nhưng lại không cách nào vui vẻ như cũ, đây là vì sao?
"Cô vì mình mà đẩy cô ấy xuống vực sâu khổ sở ư? Thẩm Giai Liên, lòng dạ cô quá ác độc!" Cố Hạo Thần tuyệt đối không ngờ rằng sẽ vì nguyên nhân như vậy, "Bởi vì cô đau khổ, cho nên phải lôi kéo người khác chôn theo cô sao?"
"Anh có tư cách gì nói tôi? Bởi vì người đưa tới tất cả khổ sở chính là anh!" Thẩm Giai Liên tức giận chỉ trích của anh, "Nếu như không có anh, Tĩnh Hảo sẽ không chịu khổ sở như thế. Là anh phá hủy hạnh phúc vốn có của cô ta, yêu thích của anh là gánh nặng đối với cô ấy, là độc dược, là tất cả động lực khiến tôi phá hủy cô ta. Trừ phi anh không thích cô ta nữa, không ở cạnh cô ta nữa, nếu không tôi sẽ không từ bỏ hận thù với cô ta."
Thẩm Giai Liên đẩy tất cả tới trên người Cố Hạo Thần, đơn giản là muốn đả kích Cố Hạo Thần, buộc anh buông tay. Cô tuyệt đối không ngờ rằng mặc dù cô cướp đi Cao Minh Tông, khiến Tĩnh Hảo khổ sở, nhưng lại khiến Lâm Tĩnh Hảo độc thân, khiến Cố Hạo Thần có thể danh chánh ngôn thuận theo đuổi Lâm Tĩnh Hảo, gián tiếp tác thành cho bọn họ ở cạnh nhau. Trong lúc bất chợt năm năm này của cô đều mất đi ý nghĩa, điều này bảo cô làm thế nào? Phải dằn cơn giận này như thế nào? Sớm biết kết quả như vậy, ban đầu cô không nên đoạt lấy Cao Minh Tông, thật là gậy ông đập lưng ông. Mà bây giờ điều cô muốn làm chính là ngăn cản bọn họ ở cạnh nhau, không chừa thủ đoạn nào.
Cô nở nụ cười không sao cả, trong lòng lại chua sót khôn cùng.
Cô nhìn anh, trong lòng đang chất vấn tại sao anh không chịu nhìn thẳng cô một lần, nếu như cho dù là một lần cũng tốt, cô sẽ không thay đổi thành dáng vẻ ngày hôm nay.
"Năm năm trước tôi đã buông tay một lần, năm năm sau tôi tuyệt đối không buông tay lần nữa." Cố Hạo Thần không phải người ngốc, anh có thể đọc hiểu tâm tư của cô, "Tạo thành hôm nay đều do cô ích kỷ nhỏ mọn, không liên quan với người khác. Nếu như cô vẫn khăng khăng một mực, vẫn coi Tĩnh Hảo là kẻ địch, như vậy cô chính là kẻ địch của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay. Đến lúc đó đừng trách tôi không có nhắc nhở qua cô. Nếu như bây giờ cô nước giếng không phạm nước sông, như vậy tôi có thể coi mọi chuyện như chưa từng xảy ra."
Thẩm Giai Liên vẫn kiên trì: "Trừ phi anh rời khỏi cô ta, không ở cạnh cô ta."
"Căn bản là không thể nào. Không có người nào có thể thay tôi quyết định, cũng không có người nào có thể nắm trong tay hạnh phúc của tôi. Nếu như cô nhất định làm như vậy, vậy chúng ta liền thử xem ai có thể hạnh phúc đến phút cuối cùng." Cố Hạo Thần ưu nhã bưng tách cà phê lên hớp một ngụm, mùi thơm ngào ngạt tinh khiết lập tức tràn đầy răng môi.
Đây là chiến tranh trường kì, người nào hung ác sẽ thắng.
Mà Lâm Tĩnh Hảo lại không biết chuyện bạn bè tốt nhất của cô đã hợp tác với sếp của cô là Ngô Lệ Tinh cùng nhau hãm hại cô. Không biết chân tướng thì vĩnh viễn không biết người đã từng thân thiết có nhiều xấu xí. Có lẽ đây cũng là hạnh phúc.
Lâm Tĩnh Hảo vẫn đi làm ở công ty áo cưới Hoàn Mỹ, an ổn vô sự, xem ra Cố Hạo Thần thật sự đã đè chuyện kia xuống, chỉ là không biết rốt cuộc anh có sao không? Ngộ nhỡ làm liên lụy tới anh, thì không biết làm thế nào cho phải? Bản thân anh làm sếp lớn, nếu phạm sai lầm, khó tránh khỏi sẽ có người gièm pha.
"Tĩnh Hảo......" Đường Hi gọi Lâm Tĩnh Hảo rất nhiều tiếng, nhưng không thấy cô có phản ứng gì, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính trên bàn làm việc ngẩn người.
Đường Hi thấy bộ dáng cô mất hồn mất vía, không thể làm gì khác hơn là đưa chân đá chân của cô: "Lâm Tĩnh Hảo, hoàn hồn lại!"
"Tiểu Hi...... Chuyện gì?" Lâm Tĩnh Hảo co rúm cơ thể lại một chút, rốt cuộc ánh mắt đã có tiêu cự.
"Tĩnh Hảo, cậu không sao chớ? Mình muốn hỏi chuyện của cậu như thế nào rồi?" Đường Hi quan tâm công việc và tiền đồ của cô, mà cô lại ngẩn người.
"Không có...... Không sao." Lâm Tĩnh Hảo cầm bút máy trên bàn nắm ở trong tay, sau đó nói một cách đơn giản chuyện đã xảy ra.
"Tĩnh Hảo, Cố Hạo Thần thật tốt với cậu, anh ta luôn xuất hiện lúc cậu cần nhất, kỵ sĩ anh dũng yên lặng bảo vệ công chúa khỏi rủi ro." Ngón tay Đường Hi gõ nhẹ trên mặt, đột nhiên lóe lên ý tưởng trong đầu, giống như phát hiện vùng đất mới, "Không phải là anh ta thích cậu rồi sao? Nếu không làm sao lại tốt như vậy với cậu?"
Lâm Tĩnh Hảo cảm giác gương mặt khẽ nóng lên, thật ra thì cô thật không nghĩ tới người đàn ông cao quý giống như Cố Hạo Thần sẽ thích cô. Anh là người tình trong mộng của nhiều thiếu nữ, suy nghĩ không thông bèn hỏi: "Cậu cảm thấy anh ấy rất tốt sao?"
"Ừ." Đường Hi dùng sức gật đầu, thật lòng cảm thấy Cố Hạo Thần vô cùng tốt, "Anh ta đẹp trai lại có năng lực, là phụ nữ đều thích anh."
"Cậu đừng có háo sắc như vậy được không?" Lâm Tĩnh Hảo nhìn Đường Hi bị thần phục dưới sức quyến rũ của Cố Hạo Thần, Đường Hi dí dỏm le lưỡi một cái.
Lúc này điện thoại di động của Lâm Tĩnh Hảo vang lên, là mẹ cô gọi tới. Cô đặt ngón tay trên môi ý bảo Đường Hi yên lặng: "Mẹ, có chuyện gì không?"
"Tĩnh Hảo, buổi sáng ngày mai mẹ và ba con sẽ bay tới, mười một giờ sẽ đến phi trường, con có rãnh rỗi tới đón hai bọn ta." Trong lời nói của mẹ Lâm- Thu Vân- vô cùng vui vẻ, kể từ khi con gái đến Hải Thành học, thời gian cả nhà ở cạnh nhau quá ít, "Còn có buổi tối nhớ gọi cho Minh Tông cùng nhau ăn một bữa cơm, có một số việc chúng ta muốn nói chuyện với các con."
Cao Minh Tông! Đúng vậy, cô bởi vì nhất thời bi thương và chuyện vụn vặt trong công việc, còn chưa nói cho ba mẹ biết bọn họ đã chia tay rồi. Nhà cô và nhà Cao Minh Tông cùng một thành phố, sau khi lên đại học bọn họ liền công bố yêu đương với người lớn, người lớn hai bên cũng không có dị nghị gì, rất là coi trọng bọn họ. Không ngờ bọn họ lại cô phụ kỳ vọng của người lớn, hơn nữa khi chia tay còn oanh liệt như vậy.
Trước khi Thu Vân cúp điện thoại Lâm Tĩnh Hảo vội vàng nói: "Mẹ, con và Cao Minh Tông...... đã......"
Cô nhất thời dừng lại, nếu như trong điện thoại cô nói cho mẹ biết chuyện chia tay, nhất định sẽ làm mẹ kinh sợ, đến lúc đó không chỉ nói không rõ ràng, hơn nữa còn sẽ bị oanh tạc không ngừng. Thôi, hay là chờ ba mẹ tới lại nói cũng giống như nhau thôi. Cô còn có thể ở trước mặt giải d[d[lqd thích một phen.