Chương 43-2: Em sợ em không có khả năng làm được (43)

Cố Hạo Thần giữ điện thoại trầm mặc một lúc lâu, mi mắt của anh hơi nheo lại, lông mi đen và dày so với con gái thì còn đẹp hơn, đôi môi mỏng khẽ cong lên mỉm cười một cái, khuôn mặt đẹp trai tràn đầy tình cảm trước nay chưa từng có.


“Tình cảm của anh đối với em so với thích còn nhiều hơn.” Im lặng một lúc lâu, rốt cuộc thì anh cũng mở miệng, giọng nói giống như được truyền tới từ một nơi rất xa, làm cảm xúc trong lòng của cô rung động mãnh liệt: “Là thích rất nhiều rất nhiều – anh yêu em.” (lee=quys=ddoon#$%)


Ba chữ rất nhẹ nhàng, lại mang theo một sức mạnh rất lớn đánh thẳng vào nội tâm của Lâm Tĩnh Hảo, làm cho cô dao động rất lớn, cả người có chút sững sờ.


“Rốt cuộc thì vì cái gì mà anh yêu em?” Lâm Tĩnh Hảo vờ ngớ ngẩn, hỏi một vấn đề ngu ngốc. Giọng điệu của cô cũng không còn bình tĩnh như trước, khóe mắt đã xuất hiện vệt nước mắt, tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ dần dần.


Cô lại cắn răng, hỏi thêm một câu: “Cái vấn đề này rất ngớ ngẩn phải không?”
“Không nên hỏi anh vì cái gì mà anh yêu em, yêu chính là yêu, chính là yêu toàn bộ, tất cả, tất cả..... Không để lại một cái gì....” Anh rất nghiêm túc rất là nghiêm túc.


Tình yêu của anh sâu như biển, lòng bao dung của anh đối với cô cũng rộng như biển khơi, nhưng cô đối với anh....
“Cố Hạo Thần, em sợ em không thể làm giống như anh đối với em bỏ ra hết toàn bộ để......” Cô hít một hơi, chóp mũi hơi ê ẩm.


available on google playdownload on app store


“Anh tin tưởng em có thể làm được.” Cố Hạo Thần rất tin tưởng vào tương lai tốt đẹp, “Hiện tại em chỉ cần hưởng thụ thật tốt sự yêu chiều của anh dành cho em mà thôi.”


Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Lâm Tĩnh Hảo ánh mắt Cố Hạo Thần dùng lại trên chiếc cốc đang đặt trên bèn, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao. Cái cốc trên tay anh một bên nhìn thấy là trái tim, bên còn lại là gò má của một người con gái, các cốc này cùng với cái cốc mà anh đưa cho Lâm Tĩnh Hảo là một cặp cốc đôi. Từ sau khi anh rời đi vẫn luôn dùng cái cốc này, ngày ngày đều rất cẩn thận, cầm cái cốc giống như đang đối mặt với Lâm Tĩnh Hảo vậy, làm cho cho mùa đông lạnh như băng của anh ở nước khác trở lên ấm áp hơn.


“Tĩnh Hảo, phải có lòng tin với bản thân mình, bởi vì anh đối với bản thân mình rất có lòng tin, và cũng rất có lòng tin vào tương lai hạnh phúc của chúng ta.” Cố Hạo Thần đưa cái cốc kia lên, đặt một nụ hôn thật khẽ xuống bên ngoài cái cốc.


Khi anh để cái cốc xuống cũng là lúc điện thoại vang lên, là dì Trịnh Tú Lệ của anh gọi, anh nhận điện thoại: “Dì, có chuyện gì không?”


“Mẹ con đang ở chỗ dì, dì đã đặt một chỗ ở nhà hàng Cảnh Trân, con xong việc thì tới đây, cùng mẹ con ăn một bữa cơm thật ngon, rồi cùng nhau nói chuyện.” Cuối cùng Trịnh Tú Lệ nhỏ giọng nhắc nhở anh, “Nếu như con thật sự thích Tĩnh Hảo, thì nhất định con phải qua được cửa của mẹ con, nếu không thì...... Con cũng biết đó.”


“Con sẽ tới, dì yên tâm đi.” Đáy mắt của Cố Hạo Thần đầy u ám.


Mẹ anh đến là trong dự tính của anh, anh cũng không có kinh ngạc. Anh cũng biết Lâm Tĩnh Hảo căn bản là sẽ không lọt vào tầm mắt của mẹ anh, nhưng anh cũng hạ một quyết tâm thật lớn là muốn cùng ở một chỗ với Lâm Tĩnh Hảo. Anh sẽ không để cho sự chờ đợi của mình như hoa phù dung sớm nở tối tàn.


Sau khi tan việc Cố Hạo Thần đến thẳng nhà hàng Cảnh Trân, anh vừa mới vào thì đã thấy dì Trịnh Tú Lệ ra đón anh.(lee=quys=ddoon#$%)


“A Thần, hôm nay dì gặp Tĩnh Hảo ở bệnh viện, nhìn thấy cha mẹ cùng em gái của con bé, con có biết chuyện cha mẹ của con bé đến Hải Thành là có chuyện gì không?” Trịnh Tú Lệ vừa đi vừa nói với Cố Hạo Thần.


“Con biết rõ.” Cố Hạo Thần gật đầu, đôi tay tùy ý bỏ vào trong túi quần, “Con còn cố ý đặt một chỗ cho cha mẹ cô ấy ở nhà hàng Cảnh Trân.”
“Cả nhà họ sẽ tới đây ăn cơm tối sao?” Ánh mắt của Trịnh Tú Lệ thoáng qua một tia kinh ngạc, “Con cũng sẽ đến ăn cơm sao?”


“Không, con không có đi.” Cố Hạo Thần lắc đầu, “Bây giờ còn chưa phải lúc tốt nhất để con gặp cha mẹ của cô ấy. Con cũng không muốn Tĩnh Hảo xuất hiện trước mặt mẹ con quá sớm. Con không muốn sự vui vẻ thật sự vất vả mới có chưa được bao lâu thì đã bị mẹ con phá hủy. Chờ thời cơ chín muồi con sẽ đưa Tĩnh Hảo về Bắc Kinh.”


Trịnh Tú Lệ cũng cảm thấy suy nghĩ của Cố Hạo Thần là rất đúng, chỉ là đều cùng ở đây ăn cơm, khó tránh phải việc sẽ gặp nhau, ngộ nhỡ không khéo mà lại gặp nhau, thì theo tính tình của chị nhất định sẽ không nói phải trái với Lâm Tĩnh Hảo.


“Vậy chúng ta nhất định phải chú ý một chút, đừng để họ gặp nhau.” Trịnh Tú Lệ cùng Cố Hạo Thần đi đến phòng đã được đặt trước, đưa tay mở cửa.


Một mình Trịnh Tú Oánh ngồi nghỉ ngơi trên ghế sofa, thưởng thức trà xuân Long Tĩnh thượng hạng. Nghe thấy Cố Hạo Thần tới, thì quay lại nhìn.


“Mẹ, mẹ đã đến rồi sao không báo cho con biết trước, lại đi làm phiền dì nhỏ làm gì?” Cố Hạo Thần đi tới, nói giống như cười, cũng là đang oán trách mẹ anh thế nhưng lại tự mình tới để “Mời” anh về nhà.


“Dì ấy là em gái của mẹ, mẹ không thể đến tìm dì ấy sao?” Trịnh Tú Oánh khẽ đặt ly trà xuống, ánh mắt thật lạnh lùng liếc người con trai tuấn tú xuất sắc không giống người thường của mình, “Đến đây, để mẹ nhìn kỹ con một chút.”


Lúc này đồ ăn đã được đặt lên bàn, Cố Hạo Thần nhìn một bàn đồ ăn nói: “Mẹ, có gì thì vừa ăn vừa nói.”


Anh uyển chuyển từ chối thân thiết cùng mẹ mình, khách khí cùng xa cách làm cho trên mặt Trịnh Tú Oánh hiện lên sự không vui. Bà cầm chiếc túi màu đỏ, ngón tay giữa đeo một chiếc nhẫn có một viên đá Hồng ngọc thật lớn sáng lấp lánh toát lên sự cao quý nhưng cũng rất lạnh lùng. Bà lấy vé máy bay từ trong túi ra đặt lên mặt bàn thủy tinh: “Bữa cơm này mẹ không có hứng thú để mà ăn. Đây là vé máy bay để tối nay con về Bắc Kinh, con xem đó mà làm.”


Dứt lời, Trịnh Tú Oánh đứng dậy, cao ngạo mà ưu nhã, là điển hình của một người phụ nữ trong giới thượng lưu, lạnh lùng không có chút tình cảm nào. Trịnh Tú Lệ thấy thế, đi lên khoác cánh tay của chị mình: “Chị, mẹ con hai người thật vất vả mới gặp mặt nhau cùng ăn cơm, chị cần gì phải tức giận cùng A Thần làm cái gì? Chị là mẹ, nó là con trai, chị phải bao dung cho sự tùy hứng nó nhiều một chút chứ.”


“Lili, bộ dáng tùy hứng này của nó em cũng không thoát khỏi quan hệ đâu.” Trịnh Tú Oánh nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của em gái mình, đôi lòng màu chau lại, “Năm đó nếu không phải em bỏ nhà trốn đi, đến nói này, thì nó cũng không học theo em. Nếu như em còn nhớ tới ba mẹ, thì em nên hoàn thành tâm nguyện của họ, đây mới là việc em nên làm. Mà chị là một người mẹ nên sẽ làm tất cả vì con trai mình, chị sẽ không để nó ở lại chỗ này, mà tốt nhất em cũng nên trở về Bắc Kinh đi.”


Đối mặt với lời trách cứ của chị trên gương mặt của Trịnh Tú Lệ hiện lên sự đau thương, đôi mắt cũng ám đạm đi rất nhiều. Cô ấy mím đôi môi trắng bệch, lạnh giọng cười nói: “Chị, em chỉ hy vọng mấy người không nên ép A Thần giống như ép em vậy. Có một người như em đã đủ rồi, không cần thêm một người nữa.”


Vết thương đã chôn sâu dưới đáy lòng lại bị xé rách ra, máu chảy tràn lan, những khổ sở năm xưa lại dâng lên cuồn cuộn, chiếm cứ tất cả các giác quan của Trịnh Tú Lệ, làm cho cô không thể thở nổi.(lee=quys=ddoon#$%)


“Mẹ, chuyện của con cùng dì nhỏ không liên quan gì tới nhau.” Cố Hạo Thần tiến lên gỡ cánh tay của Trịnh Tú Lệ đang vịn trên tay của mẹ anh xuống đỡ Trịnh Tú Lệ ngồi xuống, “Con sẽ trở về.” Sau đó anh cầm vé máy bay trên mặt bàn thủy tinh lên, “Nhưng mà con có một điều kiện,” Trịnh Tú Oánh khẽ nhíu mày ý bảo anh nói: “Ăn một bữa cơm thật ngon, đừng nhắc đến những chuyện không vui nữa.”


Trịnh Tú Oánh không nói gì, chỉ quay bước chân lại, giống như một nữ vương đa thắng lợi đi về phía bàn cơm.


Mà đổi lại bên nhà Lâm Tĩnh Hảo về đưa người nhà đến nhà hành Cảnh Trân, Lâm Tĩnh Thu giống như một con chim nhỏ, lôi kéo Lâm Tĩnh Hảo ríu ra ríu rít nói chuyện không ngừng. Thu Vân cùng Lân Dân Khai nhìn hai chị em đày yêu thương nhưng cũng bất đắc dĩ mang mà cười cười.


Lâm Tĩnh Hảo đưa cha mẹ đi đến phòng bao Cố Hạo Thần đã đặt trước, sau đó gọi món, nhưng mấy món đưa lên lại là mấy món nổi tiếng ở đây, Lâm Tĩnh Hảo không nhịn được hỏi: “Những món này chúng tôi không có gọi, có phải nhà hàng đưa sai rồi không.”


“Cô là tiểu thư Lâm Tĩnh Hảo phải không?” Phục vụ mỉm cười giải thích, “Những món này đều là Cố thiếu đặt làm, mời mọi người sử dụng thật vui vẻ.”
“Cố thiếu?” Cha mẹ hai người nhìn mặt nhau, nghi vấn cùng bộc phát.


“A, đó là bạn học và cũng là bạn của con.” Lâm Tĩnh Hảo cũng biết dường như không thể tránh khỏi rồi, không thể làm gì khác hơn là lạnh nhạt trả lời, sau đó thay đổi đề tài: “Cha, mẹ, Thu nhi, đừng hỏi nhiều nữa, nếm thử món ăn ở đây một chút đi, thật sự rất ngon.”


Cô gắp đồ ăn cho người trong nhà để dời đi sự chú ý của mọi người. Nhưng Thu Vân vẫn nhớ kỹ một chuyện: “Tĩnh nhi, tại sao Minh Tông còn chưa có tới, con gọi điện thoại hỏi một chút xem.”
Hết chương 43.






Truyện liên quan