Chương 50-2: Không bằng chúng ta gạo sống nấu thành cơm chín (phần tiếp theo)
Editor: Trà sữa trà xanh
Trời sanh phụ nữ thích ảo tưởng mọi thứ, nên khi lời này lọt vào tai Đường Hi khiến cô rất khó chịu thay cho Lâm Tĩnh Hảo. Cô muốn mở miệng nhưng bị Lâm Tĩnh Hảo nắm tay:“Thôi, đừng vì mình mà gây chuyện, làm việc thôi.”
“Nhưng mà bọn họ thật quá đáng, nói cậu như vậy. Không biết chuyện gì lại ở đó nói luyên thuyên.” Đường Hi cảm thấy rất uất ức.
“Miệng là trên người bọn họ, bọn họ muốn nói gì thì nói, mình có ngăn được đâu. Nhưng mà trước khi chưa chạm đến ranh giới cuối cùng của mình thì mình sẽ không so đo với họ.” Lâm Tĩnh Hảo làm bộ như không nghe thấy, “Huống chi nếu đang làm việc lại gây gổ bị cấp trên biết, dù là đúng cũng sẽ bị nói thành sai.”
“Tĩnh Hảo, cậu lí trí hơn mình nhiều.” Đường Hi biết nếu làm loạn ở chỗ làm, Ngô Lệ Tinh chắc chắn sẽ không đứng về phía họ, nói không chừng còn nhân cơ hội kiếm cớ xử hoặc là khai trừ bọn họ, chính xác là mất nhiều hơn được. “Hình như bó hoa này không phải là do anh ta tặng.”
Lâm Tĩnh Hảo cầm thiệp lên, thật sự là của Cố Hạo Thần, phía trên viết một câu đơn giản: “Chào buổi sáng, nhớ ăn điểm tâm, nhớ em. Cố Hạo Thần.”
“Oa, thật sự là anh ta, còn thân mật như vậy, khiến mình hâm mộ quá đi.” Đường Hi lại gần nhìn vào, thấy trong thiệp có tên người kia, hai mắt liền sáng lên.
Nhưng những lời nói khiến người ta nổi giận vẫn còn vang lên ở phía sau, giống như là cố ý nói.
“Thật không biết những người đàn ông kia coi trọng chỗ nào của cô ta!”
“Cô không biết thôi, là quá nhiệt tình đấy. Càng lẳng lơ càng níu lấy khiến đàn ông yêu thích.”
“Ha ha...... Thì ra là vậy......”
Rốt cuộc Đường Hi đã không nhịn được, căm tức nhìn mấy người phụ nữ chanh chua: “Cô nói ai đó?”
“Cô thấy tôi đang nói ai, không có nói cô, cô đừng có bắt chó đi cày xen vào việc của người khác.” Có người tức giận liếc mắt nhìn Đường Hi một cái, căn bản không đặt cô ở trong mắt.
“Các cô nói Tĩnh Hảo cũng chính là nói tôi, chuyện của cô ấy tôi nhất định trông nom.” Đường Hi tức giận nói, “Tôi nói cho các cô biết Tĩnh Hảo có người theo đuổi đó là vì cô ấy xinh đẹp kiên cường, người tâm thuật bất chính như các cô, có đàn ông nào nhìn đến các cô sao. Hơn nữa tôi còn muốn nói cho các cô biết người theo đuổi Tĩnh Hảo không phải dạng cặn bã, người đó còn ưu tú hơn các cô nghĩ.”
“Ai vậy? Chức vụ lớn lắm sao? Đang hù dọa bọn tôi sao.” Sau đó lại một trận cười nhạo vang lên.
Lâm Tĩnh Hảo lắc đầu với Đường Hi, Đường Hi nói với cô: “Sợ cái gì, để cho bọn họ biết ghen tị ch.ết đi.”
“Vẫn là không nên, mình không muốn tăng gánh nặng cho anh ấy.” Lâm Tĩnh Hảo không hi vọng người khác biết, dù sao đây là chuyện hai người họ, không cần thiết lấy ra khoe khoang hoặc là chứng minh, cô sợ sẽ khiến anh không vui.
“Cậu chính là gánh nặng ngọt ngào của anh ta.” Đường Hi le lưỡi với cô một cái, dí dỏm đáng yêu, “Anh ta không tức giận đâu.” Sau đó cô liền đoạt lấy tấm thiệp trong tay Lâm Tĩnh Hảo, lớn tiếng đọc nội dung phía trên.
Tất cả mọi người nghe tên tuổi Cố Hạo Thần thì hoàn toàn ngây người.
“Sao có thể là Tổng giám cấp cao của tập đoàn Trí Mỹ được? Tuyệt đối không thể nào.”
“Nhất định là trùng tên mà thôi.”
“Các cô ít khoác lác đi.”
Không ai tin tưởng Lâm Tĩnh Hảo được Cố Hạo Thần theo đuổi, người viết những lời lẽ quan tâm như vậy không phải là người đàn ông ưu tú đó.
“Các cô không ngờ phải không. Đây chính là Cố Hạo Thần.” Đường Hi giơ tấm thiệp trong tay lên, mấy người ngồi gần đó có thể thấy rõ tên ở phía trên, từ nét chữ cứng cáp có lực có thể nhìn ra người này không phải người bình thường.
“Đang ngẩn người cái gì đó? Không muốn làm xong việc sớm tan làm sao!” Kèm theo là âm thanh giày cao gót truyền tới là giọng nói lạnh lẽo trách cứ của Ngô Lệ Tinh, ánh mắt lãnh lùng quét qua mọi người, dừng trên mặt Lâm Tĩnh Hảo, “Lâm Tĩnh Hảo, chuyện riêng của cô không cần khoe khang ở trong công ty. Nếu quả thật là người theo đuổi cô là Cố tổng giám, vậy cô sắp trở thành con dâu nhà giàu rồi. Không cần chịu thiệt ở đây làm một nhân viên nhỏ nhoi nữa.”
“Ngô tiểu thư nói đúng lắm, tôi sẽ ghi nhớ.” Lâm Tĩnh Hảo gật đầu.
“Hiện tại tôi có một tin tức tốt thông báo cho mọi người.” Ngô Lệ Tinh thu hồi tầm mắt, hai bàn tay vỗ nhẹ ý bảo mọi người im lặng, rồi tuyên bố, “Buổi họp hôm nay đã tuyên bố tân Tổng giám, tân Tổng giám thiếu một trợ lý, cho nên yêu cầu người muốn cạnh tranh chức vị này trong vòng một tuần lễ cho ra một tác phẩm, sau đó giao cho tổ trưởng, do tổ trưởng giao cho tổng thiết kế, Tổng giám sẽ xem các tác phẩm rồi chọn lựa một người làm trợ lí. Hi vọng mọi người cạnh tranh công bằng.”
Ngô Lệ Tinh tuyên bố xong tất cả mọi người đều hưng phấn kích động, mà cô thì liếc mắt nhìn Lâm Tĩnh Hảo một cái liền rời đi. Lâm Tĩnh Hảo dường như cảm nhận được địch ý của cô ta, trái tim khẽ khẩn trương.
“Trời ạ, đây không phải là đang nằm mơ chứ, trợ lí Tổng giám sao? Tĩnh Hảo, chỉ cần một tác phẩm liền có cơ hội. Thật tốt.” Đường Hi rất là hưng phấn, “Như vậy cũng quá thiên vị rồi, nếu như có thể lên làm trợ lí Tổng giám, nhưng là người mới, tiền lương sẽ trở nên lộn xộn. Tĩnh Hảo cậu sẽ tham gia chứ?”
“Cơ hội tốt như vậy dĩ nhiên mình không bỏ qua, mình sẽ lấy ra 200% cố gắng.” Lâm Tĩnh Hảo rất coi trọng cơ hội như vậy, “Đó chứng mình Tổng giám quan tâm thực lực, chứ không phải quan hệ.”
“Đúng vậy, người chính trực như vậy rất hiếm nha.” Đường Hi cũng khẳng định, rất là mong đợi vị Tổng giám này, “Thực sự là muốn nhìn thấy dáng vẻ của Tổng giám. Rốt cuộc là người như thế nào, lại có sức quyến rũ như vậy.”
“Chỉ cần lên làm trợ lí Tổng giám, gặp nhau nhiều sẽ khiến cậu thấy ngán đó.” Lâm Tĩnh Hảo trêu ghẹo, “Chúng ta cùng nhau cố gắng.”
“Ừ, cố gắng lên.” Đường Hi cùng cô khích lệ lẫn nhau.
Sau đó bọn họ bắt đầu một ngày làm việc, chỉ cần có thể làm việc mình yêu thích, Lâm Tĩnh Hảo sẽ không còn phiền não gì nữa.
“Vâng” Quản lý gật đầu.
Hội nghị ước chừng trong 40 phút, thì Cố Hạo Thần có điện thoại, thư ký Lý Chu bèn tiến tới nói nhỏ bên tai anh: “Tổng giám, ngài có điện thoại.”
“Ừ.” Đáy mắt u ám của Cố Hạo Thần có ánh sáng lướt qua, thu hồi tài liệu rồi tuyên bố, “Hội nghị kết thúc, tan họp.”
Cố Hạo Thần lập tức chỉnh quần áo đứng dậy, cầm lấy điện thoại di động mà thư ký Lý Chu đưa, vừa bước đến phòng làm việc: “Tĩnh Hảo, có chuyện gì không?”
“Ừ, không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là muốn cám ơn bó hoa của anh.” Lâm Tĩnh Hảo cảm thấy nên gọi điện cảm ơn anh.
“Em có thích không?” Cố Hạo Thần nghe cô cảm ơn, khóe môi giương lên, vẽ ra một độ cong ấm áp.
“Rất thích.” Lâm Tĩnh Hảo vẫn luôn muốn đến Hà Lan ngắm biển hoa tulip xinh đẹp và máy xay gió, nhưng chưa có cơ hội.
“Thích là tốt rồi, anh rất vui.” Anh đẩy cửa đi vào phòng làm việc, suy nghĩ muốn dẫn cô đến Hà Lan ngắm biển hoa, chỉ là trước khi đi anh sẽ giữ bí mật cho cô bất ngờ, “Em ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi. Là mẹ em làm.” Lâm Tĩnh Hảo như nghĩ đến cái gì, “Ngày mai em mang cho anh nếm thử.”
“Được.” Cố Hạo Thần còn cầu mà không được, từ nay về sau sẽ có nhiều cơ hội gặp cô, “Anh rất nhớ nhung tài nghệ của dì.”
“Vậy em cúp trước nha.” Bây giờ còn là giờ làm việc, mà cô lại bớt chút thời gian gọi điện thoại.
Bởi vì Đường Hi đột nhiên đưa tấm thiệp của Cố Hạo Thần cho mọi người xem, vì thế mà đồng nghiệp đã nhìn cô bằng ánh mắt nói không ra lời.
Sau khi Cố Hạo Thần kết thúc cuộc gọi với Lâm Tĩnh Hảo, thư ký Lý Chu đi sau thu dọn xong tài liệu buổi họp rồi đặt trên bàn của anh, “Tổng giám, chỗ này là tài liệu buổi họp hôm nay.”
“Tốt.” Cố Hạo Thần ngồi xuống ghế da xoay cao cấp, “Giúp tôi sắp xếp công việc chặt chẽ hơn, ít nhất là tháng sau có năm ngày nghỉ.”
Hi vọng tháng sau anh có thể dẫn Lâm Tĩnh Hảo đến Hà Lan, để cho cô có thể thả lỏng tinh thần.
“Vâng.” Lý Chu liền lui ra ngoài.
Lý Chu đóng cửa lại liền nhìn thấy Thẩm Giai Liên đang đâm đầu vào: “Thư kí Lý, Tổng giám có ở đây không?”
“Tổng giám đang bận.” Anh có thể nhận ra Cố Hạo Thần không thích dính vào Thẩm Giai Liên, nếu không phải vì cô ta có thân phận đặc biệt trong tập đoàn Trí Mỹ, cho nên có thể mới lớn lối như vậy.
“Ừ.” Thẩm Giai Liên không nghe thấy ý tứ bên trong của trợ lý Lý Chu, dĩ nhiên là cô thấy công việc bề bộn, nhưng lại muốn đẩy cửa vào, lúc này điện thoại di động của cô vang lên, vừa nhìn, là một mã số xa lạ, “Xin hỏi là tiểu thư Thẩm Giai Liên phải không? Tôi là trợ lí Tôn Tình của mẹ Cố Hạo Thần.”
“Vâng, là tôi, xin hỏi có chuyện gì sao?” Thẩm Giai Liên mừng rỡ, cực kỳ kinh ngạc, không ngờ ngày hôm qua mẹ Cố có thái độ chua ngoa với mình lại cho người gọi điện thoại cho cô.
“Cố phu nhân muốn hỏi Thẩm tiểu thư lát nữa có rãnh rỗi ra ngoài ăn cơm trưa không?”
“Ăn cơm?” Trái tim khẩn trương của Thẩm Giai Liên từ từ buông lỏng, “Đương nhiên là có, tôi sẽ đến nơi hẹn. Nhờ Tôn tiểu thư chuyển lời tới Cố phu nhân, bữa cơm này xin cho tôi mời.”
“Thẩm tiểu thư, cô chỉ cần tới nơi hẹn, những chuyện khác cô không cần quan tâm.” Tôn Tình cúp điện thoại.
Thẩm Giai Liên nắm điện thoại di động, cười ngọt ngào, đây đúng là chuyện ngoài ý muốn, đây chính mẹ chồng đang xem mắt con dâu, cô nhất định phải biểu hiện tốt một chút. Chỉ cần được mẹ Cố yêu thích, như vậy Lâm Tĩnh Hảo sẽ không còn hi vọng nào.
Nghĩ đến đây cô càng vui không tả được, ở trong lòng tự động viên mình cố gắng lên. Hả hê quên mất hình tượng đẩy cửa phòng làm việc của Cố Hạo Thần ra, ngay cả giày cao gót cũng phát ra âm thanh vô cùng vui vẻ. Cô đi tới trước bàn làm việc của Cố Hạo Thần: “Hạo Thần --”
“Chủ nhiệm Thẩm, đây là giờ làm việc, xin làm theo quy định của công ty gọi đúng thân phận của tôi. Được không?” Cố Hạo Thần cau mày lại, rất không vui khi nghe Thẩm Giai Liên gọi tên anh thân mật như vậy.
“Đây thì có quan hệ gì, nơi này chỉ có hai người chúng ta, huống chi anh biết không, vừa rồi dì mới vừa kêu trợ lí của dì gọi điện thoại cho em hẹn em đi ăn cơm trưa. Anh có đi cùng em đi ăn cơm với dì không?” Thẩm Giai Liên bày ra ánh mắt mong chờ nhìn anh.
Cố Hạo Thần vừa nghe xong, môi mỏng nâng lên nụ cười, ngước mắt, đáy mắt không có một tia ngoài ý muốn, điều này nằm trong lòng bàn tay anh: “Thật sao? Vậy cô tự mình đi ăn với mẹ tôi đi. Tôi còn có việc bận rộn không đi được.”
“Hạo Thần, anh bận rộn công việc cũng phải ăn cơm mà. Anh đi với em đi mà.” Thẩm Giai Liên làm nũng, “Huống chi đây là lần đầu tiên mẹ anh hẹn em ăn cơm, em sợ sẽ biểu hiện không tốt làm mất mặt anh, cho nên anh phải ở bên cạnh em nhắc nhở em, như vậy em mới không nói bậy khiến dì mất hứng.”
“Một mình em có thể mà, mặc kệ em nói cái gì mẹ anh cũng không để ý.” Cố Hạo Thần cười khẽ, bởi vì trong đôi mắt của mẹ Cố cho dù Thẩm Giai Liên biểu hiện rất tốt cũng vô dụng, đúng hay sai cũng không quan trọng.
“Thật không để ý sao?” Thẩm Giai Liên vui mừng, thì ra mẹ Cố có hảo cảm với cô, nhưng tại sao ngày hôm qua lại lạnh lùng với cô như thế, chẳng lẽ là Cố Hạo Thần đã nói gì với bà, cho nên bà nghĩ thông suốt. Nhưng mà hôm nay phải nhận được câu trả lời.
“Dĩ nhiên.” Không quan tâm thì làm gì có để ý đây? Trong lòng Cố Hạo Thần đượng nhiên đoán được, “Được rồi, cô nhanh chóng chuẩn bị đi, gặp mẹ tôi không thể thất lễ được.”
“Đúng. Em đi trang điểm lại.” Thẩm Giai Liên cho là Cố Hạo Thần đang ủng hộ cô, nên cô cứ chìm đắm trong ảo tưởng, không thấy rõ bão táp sắp tới, “Vậy em đi trước.”
Cô không khỏi nhìn Cố Hạo Thần một cái, sau đó vui vẻ rời đi, giống như bươm bướm bay lượn rất là vui vẻ. Nhìn cô rời đi, tròng mắt Cố Hạo Thần dần dần lạnh lẽo.
Thẩm Giai Liên cứ hưởng thụ đi, những khổ sở cùng nhục nhã mà hôm nay cô nếm được chính là những đau khổ mà Tĩnh Hảo phải chịu đựng, như vậy mới gọi là công bằng.