Chương 5-2

" Vô Mỹ, Từ Tiểu Linh kia thật không biết xấu hổ, thế nhưng cũng muốn giành hội trưởng cùng ngươi, thật không biết tự lượng sức mình." Cổ Lợi thấp bé, dáo dác nhìn Phương Vô Mỹ nịnh bợ.
Ba nữ sinh đi tới vường hoa, hai nữ sinh một lùn một mập, vây quanh Phương Vô Mỹ không ngừng líu ríu.


" Hừ! Bằng vào cô ta cũng muốn cùng ta giành Mộ Hiên sao?" Phương Vô Mỹ khuôn mặt xinh đẹp, bởi vì khẩu khí ác độc mà biến dạng.
"Đúng vậy! Nhưng mà gần đây hội trưởng giống như thường thường đi tìm Từ Tiểu Linh a!" Nữ sinh tròn trịa tên Hàm Lan mở miệng.


" Nhất định là Từ Tiểu Linh dùng thủ đoạn đùa giỡn, mún câu dẫn hội trưởng a." Cổ Lợi tiếp lời.
" Mộ Hiên là của ta, không cho phép bất luận kẻ nào cướp hắn đi." Phương Vô Mỹ nghiến răng nghiến lợi nói.


" Thật ra thì, cái nam sinh Quân Thánh Thiên mới chuyển trường đến cũng rất đẹp trai a! Hơi khốc một chút nhưng cực soái a." Hàm Lan vẻ mặt mơ màng nói tới Quân Thánh Thiên.


" Hắn tuy là rất tuấn tú, nhưng mà lần đầu tới trường chúng ta, liền tỏ rõ An Tuyết Nhi là bạn gái duy nhất của hăn." Phương Vô Mỹ có chút đáng tiếc nói. Đẹp trai dĩ nhiên nàng thích! Nhưng là Quân Thánh Thiên có khí chất âm ngoan, khó có thể ngã dưới váy của nàng, mà Bạch Mộ Hiên lại không có công khai bạn gái, phù hợp điều kiện, cũng tương đối dễ mắc câu đi!


"Đúng vậy! Thật đáng tiếc a! Ta vốn là đang vì hắn cố gắng giảm cân, hiện tại cũng không cần đi, dù sao hắn cũng chỉ có thể nhìn từ xa mà thôi, không có thể lại gần a." Hàm Lan cũng là đã suy nghĩ đến việc giảm cân, nưng mà cũng chỉ có càng giảm càng mập, nhưng nàng lại rất thuần phác.


available on google playdownload on app store


" Vô Mỹ, thật ra thì Quân Thánh Thiên và hội trưởng cả hai đều rất tốt, nhưng là gia thế của Quân Thánh Thiên vượt xa hội trưởng, phụ thân hắn là chủ tịch tập đoàn Quân gia nổi tiếng thế giới đấy!" Cổ Lợi vẻ mặt ham tiền mơ ảo tưởng, nếu như Phương Vô Mỹ có được Quân Thánh Thiên, Phương Vô Mỹ sẽ giới thiệu các công tử có tiền tài anh tuấn cho nàng, vậy thì nàng nửa đời sau liền không buồn không lo rồi.


"Ừ, hai người bọn họ cũng rất xuất sắc anh tuấn, thật là làm cho người khác có thể chọn lựa!" Phương Vô Mỹ tựa như nắm chắc phần thắng, phiền não.
" Di? Đó không phải là Quân Thánh Thiên cùng An Tuyết Nhi hay sao?" Hàm Lan vươn mắt nhìn xa xa đi tới một đôi mỹ nam mỹ nữ.


" Bọn họ tới nơi này làm gì?" Cổ Lợi nghĩ không ra. Thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến a!
"Đừng nói gì, trước trốn xem bọn họ muốn làm gì!" Phương Vô Mỹ nhanh chóng dẫn các nàng đi, trốn kín đáo ở rừng câu phía sau, muốn rình coi Quân Thánh Thiên cùng An Tuyết Nhi.
*******


" Tuyết Nhi, em hôm nay có phải ngủ quên hay không mà không bắt xe đến trường?" Quân Thánh Thiên ôm lấy An Tuyết Nhi ngồi vào chiếc gế đá gần rặng cây. Khi hai người đến gần, làm cho ba nữ sinh phía sau lập tức dừng lại hô hấp, sợ bị phát hiện.
" Đúng vậy! Làm sao anh biết?"
" Anh có tuyến tình báo bí mật mà!"


" Tình báo? Haha!" An Tuyết Nhi cảm thấy buồn cười.
" Tuyết Nhi rốt cuộc thì em cũng cười rồi, hôm nay lúc em ở cùng với anh một chỗ rất im lặng nha, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
" Không có!" Nàng cúi đầu vày vò váy của mình, bộ dáng rất ư là đang có chuyện.
" Nói cho anh biết rốt cuộc là chuyện gì?"


" Thật không có mà!" Váy của nàng cũng vị vò nhăn.
Đối với chuyện nằm mơ của mình, An Tuyết Nhi có cảm giác áy náy vô cùng. Nàng đã nghĩ mọi biện pháp để cho mình không nằm mơ nữa, nhưng vô luận như thế nào, nàng hàng đêm vẫn xuân quang không giảm.


" An Tuyết Nhi, không được giấu anh." Quân Thánh Thiên gọi tên đầy đủ của An Tuyết Nhi, đại biểu hắn đáng rất tức giận.
" Nhưng mà em ngại lắm."
" Anh là người thân thiết nhất với em, có cái gì phải ngượng chứ."
" Được rồi! Chính là… chuyện đó…. Em gần đây thường nằm mơ."
" Ừ…."


" Là có chút sắc…sắc mộng a."
" Có phải nằm mơ thấy anh không?" Quân Thánh Thiên cho là nàng nằm mơ thấy cùng hắn gần gũi, mới xấu hổ. Tuyết Nhi của hắn thật ngây thơ, thuần khiết a.!
" Không phải với anh!" Nàng sợ hãi mở miệng.


" Cái gì?" Hắn trợn to mắt, rống lên thành tiếng, " Em nói em nằm mơ thấy mình cùng với nam nhân khác thân thiết?" Hắn nổi giận đùng đùng nắm chặt lấy hai cánh tay của An Tuyết Nhi.
" Thiên, anh đừng tức giận!" Nàng thấy hắn dữ dội như vậy, dọa cho sợ đến nước mắt lập tức rớt xuống.


" Em thích người con trai khác?" Hắn hung hăng nhìn chằm chằm An Tuyết Nhi.
" Không phải! Anh hãy nghe em nói, em cũng không biết nam nhân kia là ai, em chỉ thích anh thôi, anh phải tin tưởng em." Nàng khóc lóc kể lể.
Nghe thấy nàng nói như vậy, hắn mới có chút hết giận.


" Em cũng không muốn nằm mơ thấy hắn! Mỗi đem em thường làm mình mệt ch.ết đi, để sẽ không phải nằm mơ thấy hắn nữa, không nghĩ tới cách đó cũng vô dụng, cuối cùng không biết nên làm thế nào cả. Nhưng mà em không có thay lòng, em thật chỉ thích một mình anh thôi."
" Em nói em yêu anh?"


" Phải! Em thật rất yêu anh." An Tuyết Nhi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt như mưa, thật sâu nhìn vào đôi mắt của Quân Thánh Thiên.
Quân Thánh Thiên mừng như điên, đem nàng ôm thật chặt vào trong ngực, lấy khăn tay nhè nhẹ lâu sạch lệ cho nàng. " Anh cũng yêu em." Hắn tin tưởng An Tuyết Nhi sẽ không bao giờ phản bội hắn.


" Nhưng mà em không tốt, thế nhưng lại mơ loại mộng ấy."
" Em có thấy mặt người kia không?" Hắn nghĩ đến trước kia mình cũng thường mơ thấy nàng.


" Không có! em chỉ thấy ánh mắt của hắn, thật dài, thật sáng, có điểm giống như….." Nàng cảm giác, cảm thấy ánh mắt của người xa lạ rất quen thuộc, dường như đã gặp qua.
" Giống anh sao?" Quân Thánh Thiên nâng mặt của nàng lên, để cho bọn họ nhìn nhau.


" Đúng a! Giống như đôi mắt của anh, khó trách em lại có cảm giác, đã từng thấy qua." Ít nhất thì người kia cũng có đôi mắt giống với Quân Thánh Thiên, điều này làm cho nàng cảm thấy giảm đi tội ác của mình.


" Tuyết Nhi, có chuyện anh vẫn chưa nói cho em biết, bởi vì anh muốn đợi đến khi em nói yêu anh thì anh mới nói cho em."
" Chuyện gì thế?"
Quân Thánh Thiên đem An Tuyết Nhi ngồi trên đùi hắn, mới chậm rãi nói, giấc mơ từ hồi bé của hắn.


" Vậy sao anh lại thích em? Anh nằm mơ thấy chính là nữ nhân kia mà?" Nghe xong chuyện xưa của hắn, An Tuyết Nhi chán nản mở miệng.
" Người anh gặp trong mộng chính là em a! Em quên năm ngoái em được chọn làm hoa khôi của trường, không phải có rất nhiều phóng viên tới phỏng vấn em sao?"


" Đúng rồi! Nếu vậy, chúng ta kiếp trước chính là một đôi sao?" Khi biết tình nhân trong mộng của hắn là nàng, nàng nhanh chóng lây sự hưng phấn của hắn.
Kiếp trước yêu thương, thật lãng mạn a!
An Tuyết Nhi vui vẻ ôm cổ hắn, ở trên mặt hắn hôn lên mấy cái.


" Không sai! Cho nên anh mới đoán nam nhân mà em thấy trong mộng, chính là anh chứ không phải ai khác."
" A! Thiên." An Tuyết Nhi ôn nhu nhìn hắn. Thật tốt úa! Cái cảm giác tội lỗi mà nhiều ngày nay nàng mang trên lưng giờ có thể vứt xuống Thái Bình Dương rồi.


Quân Thánh Thiên đưa tay lên chạm vào đôi môi ngọt ngào của nàng, bộ dáng vừa mới khóc của nàng thật rung động lòng người a.
" Thiên, hôn em." An Tuyết Nhi lấy dũng khí, xấu hổ muốn hắn hôn nàng.
Quân Thánh Thiên môi bao phủ lên miệng của nàng, cuồng nhiệt hôn nàng, tựa như là đói bụng từ lâu.


An Tuyết Nhi chậm rãi le lưỡi ɭϊếʍƈ bờ môi của hắn, ngay sau đó bị hắn há mồm cắn nuốt sạch.


Hắn kích tình, dùng đầu lưỡi quấn lấy lưỡi của nàng, tay hắn cũng không an phận mà sờ lên bộ ngực đầy đặn, cách y phục vuốt ve, một tay kia đưa vào trong váy vuốt ve bắp đùi trắng như tuyết, cũng sờ hướng tam giác sâu kín ấy.


Đột nhiên một hồi tiếng huyên náo truyền đến, An Tuyết Nhi xấu hổ đẩy hắn ra.
" Có người tới!" Nàng trượt từ trên bắp đùi của hắn xuống, đứng lên sửa lại váy áo của mình.


Quân Thánh Thiên hít một hơi thật sâu, điều chỉnh thỏa mãn dục vọng luôn không chiếm được. Nếu không phải mẹ An Tuyết Nhi yêu ai yêu cả đường đi lối về, ngày ngày điều chế thức ăn bổ dưỡng thân thể cho hắn, hắn hoài nghi chính mình sẽ bởi vì chất chứa quá nhiều dụng vọng mà ch.ết sớm a.


" Chúng ta đi thôi!" Hắn dắt tay của nàng đưa nàng về lớp học. Thế nào mà vườn hoa này càng ngày càng nhiều người, có lẽ hắn phải thay đổi địa phương khác để nói chuyện yêu đương mới được.


" Thiên, hình như sắp đến sinh nhật anh rồi, anh có muốn quà gì đặc biệt không?" An Tuyết Nhi cùng Quân Thánh Thiên vừa tán gẫu, vừa đi trở về phòng học.
******


Ba nữ sinh núp ở sau rừng cây đi ra, xuyên thấu qua lớp lá cây thấy bọn học đã đi xa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, toàn bộ ngã ngồi ở trên bãi cỏ.
Hàm Lan mơ mộng trước tiên mở miệng: " Oa! Chuyện xưa của bọn họ lãng mạn quá! Thật hâm mộ bọn họ a."


" Cái đó An Tuyết Nhi thật không biết xấu hổ, thế nhưng mở miệng yêu cầu Quân Thánh Thiên hôn nàng."


" Không nghĩ tới giữa bọn họ, thậm chí có một đoạn chuyện xưa như vậy." Phương Vô Mỹ vẻ mặt đầy toan tính. Hừ! An Tuyết Nhi thật may mắn, nếu không phải là nàng xuất hiện trong giấc mơ của Quân Thánh Thiên, hắn mới không coi trọng nàng!


" Vô Mỹ, hai người bọn họ thật môn đăng hộ đối a! Ta xem ngươi vẫn là nên thích Bạch Mộ Hiên đi, không nên cùng An Tuyết Nhi giành Quân Thánh Thiên." Hàm Lan không biết lúc này Phương Vô Mỹ đang đầy bụng oán khí còn phát biết ngu ngốc cảm giác của nàng.


"Tiểu Lan, ngươi thì biết cái gì! Nếu không phải trước đó An Tuyết Nhi xuất hiện ở trong mộng của Quân Thánh Thiên, Quân Thánh Thiên nhất định sẽ coi trọng Vô Mỹ a."
" Nói cũng phải, bất quá ta thấy tình cảm của bọn hắn tựa hồ rất tốt." Phương Vô Mỹ trầm ngâm.


" Đây không phải vấn để lớn a! Chỉ cần chúng ta cùng nhau động não, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp chia rẽ bọn họ." Cổ Lợi không buông tha mà tiếp tục giựt giây.
" Lợi Lợi, như vậy là tốt sao?" Hàm Lan thiện lương tuyệt không muốn chia rẽ người khác.


" Tiểu Lan, ngươi đừng nổi cáu, đây chính là liên quan đến tương lai của Vô Mỹ a! Ngươi không phải là muốn bỏ qua cơ hội Vô Mỹ lên làm thiếu phu nhân tập đoàn Quân gia sao?"


Vừa nghe Cổ Lợi nói như vậy, dã tâm của Phương Vô Mỹ ngày càng lớn, càng muốn thử. Nàng quyết định, Bạch Mộ Hiên cùng Quân Thánh Thiên, cả hai đều phải vào tay nàng.


" Tiểu Lan, ngươi cũng đừng làm hỏng đại sự của ta. Chờ ta phát đạt rồi, nhất định không thiếu chỗ tốt của các ngươi, hiện tại chúng ta nhanh một chút suy nghĩ biện pháp phải đối phó như thế nào với An Tuyết Nhi đi!"


" Dùng mỹ nhân kế đi! Vô Mỹ tự mình an bài một cuộc chạm mặt, để cho Quân Thánh Thiên bị phong thái của ngươi hấp dẫn đi." Cổ Lợi không thể chờ đợi mà nói lên chủ ý.
" Ừ! Không tệ, chúng ta có thể tạo ra hiểu lầm để tình cảm của bọn họ tan vỡ." Phương Vô Mỹ ác độc nói.


Phương Vô Mỹ cùng Cổ Lợi miệt mài thảo luận, mà Hàm Lan lại im lặng ngồi ở bên.
*****
" Thực hiện chiến lược thứ nhất, gửi tin giả!" Cổ Lợi đè thấp thanh âm, giả thần giả quỷ cùng Phương Vô Mỹ đứng ở bên cạnh máy bán hàng, làm bộ muốn mua thức uống.


Hai người bọn họ thừa dịp sáng sớm chưa có người nào, liền vứt một phong thư nói Quân Thánh Thiên hoa tâm vào hòm thư cả An Tuyết Nhi, nhưng là các nàng lại sững sờ chính là, có người còn sớm hơn các nàng thả vào đó vài phong thư.


Phương Vô Mỹ ghen tỵ, rút ra những thư tình kia, toàn bộ đều vứt vào thùng rác.
Sau đó, cứ hết một tiết học, hai người lại nhanh chóng vọt tới hòm thư bên cạnh hành lang, muốn nhìn xem An Tuyết Nhi có hay không mở ra lá thư này.


Nhưng là mặc cho hai người bọn họ lấy cơ đau bụng, chân đau để sớm tan lớp, An Tuyết Nhi vẫn như cũ không thấy bóng dáng.
Rốt cuộc cũng chờ đến khi tan lớp, hai người bọn họ chạy mệt lả, đến trước máy bán hàng ôm cây đợi thỏ.


" Vô Mỹ, ngươi xem bọn họ tới kìa." Cổ Lợi lời dụng cùi chỏ nhẹ đụng vào người Phương Vô Mỹ, hai người ngay sau đó móc ra túi tiền lẻ quảng vào máy bán hàng mua đồ uống.


Dọc theo đường đi, Quân Thánh Thiên không biết nói cái gì, chọc cho An Tuyết Nhi vừa xấu hổ vừa giận đáng vào lồng ngực của hắn, sau đó lại làm cho nàng vui vẻ cười dựa vào ngực của hắn. Hai người thân mật, giống như cả một hành lang lớn chỉ có hai người bọn họ.


" Ai nha! Hôm nay thế nào chỉ có một phong thử? An đồng học, giá thị trường của bạn bị giảm nha!" Quân Thánh Thiên đã sớm đối với nàng nhận được thư tình cũng không để bụng lắm. Hắn đối với bản thân rất có lòng tin!
" A, Quân đại thiếu gia, hiện tại có phải hay không tôi có thể đổ thừa tại anh đi."


Quân Thánh Thiên lên tiếng cười to. Tuyết Nhi càng ngày càng đáng yêu! Hắn kìm lòng không được mà cúi đầu hôn lên trán của nàng, nhưng lập tức bị nàng nũng nịu đẩy ra.


An Tuyết Nhi tuyệt không để ý mình nhận được bao nhiêu thư tình, dù sao có Quân Thánh Thiên nàng cũng đã rất thỏa mãn rồi, hơn nữa vĩnh viễn cùng không tới phiên nàng xem những lá thư kia.
Nàng hướng trước hòm thư của mình mở khóa, mà Quân Thánh Thiên thuận tay rút phong thư ở khe hẹp ra.


" Tuyết Nhi, mấy thứ này càng ngày càng nhảm đi!" Bọn tiểu tử ngốc viết thư tình công lực càng ngày càng yếu đi, thật là làm xấu mặt nam nhi! Hắn chợt nhìn sang máy bán hàng, dọa Phương Vô Mỹ cùng Cổ lợi cho là bị vạch trần.


Quân Thánh Thiên thuận tiện quăng lá thư này vào thùng rác bên cạnh máy bán hàng. Trong lúc đó coi các nàng như không tồn tại, ánh mắt ngày cả dừng một chút cùng không, trừ An Tuyết Nhi ra, đối với những nữ nhân khác hắn không có hứng thú.


Ở đó lấy mấy cuốn sách, An Tuyết Nhi khóa hòm thư lại. Nàng đối với viện mấy phong thư đều qua tay Quan Thánh Thiên, an táng ở trong thùng rác bên cạnh máy bán hàng, nàng đã sớm thành bình thường.
Cuối cùng hai người hướng đại môn đi tới, vừa đi vừa trêu trọc.
Lưu lại hai nữ nhân kinh ngạc không thôi.






Truyện liên quan