Chương 13

Mộc Thanh Lưu không mở miệng, hai người liền cùng một chỗ ở trên nóc nhà trầm mặc hồi lâu. Gió tự do xuyên qua giữa ống tay áo của bọn họ, tay áo bay tán loạn, tự do mà lại tiêu sái.


Hoàng Di Nguyệt một mực lẳng lặng nhìn Mộc Thanh Lưu, con ngươi đen như được phủ lên một tầng lãnh vụ (mây lạnh) mông lung mộng ảo. Cách hồi lâu, hắn đột nhiên hỏi đến:” Ngươi làm sao vậy?”
Mộc Thanh Lưu lắc đầu, nắm tay trái Hoàng Di Nguyệt siết chặt, thần sắc vẫn là mang theo vài phần thất vọng.


Dần dần, vụ khí tiêu tán, băng hàn lại quay về!
Sắc nhãn của Hoàng Di Nguyệt càng ngày càng sâu, giống như kết thành băng, thậm chí có loại tức giận trăm năm không hiện ra, cùng với sát khí không thể bỏ qua, chuôi kiếm dưới tay áo đã lặng yên trượt đến lòng bàn tay. (đừng manh động=.=)


Mộc Thanh Lưu theo ánh mắt Hoàng Di Nguyệt nhìn lại, là đỉnh tòa thất u ám của Tư Không phủ. Biết rõ suy nghĩ trong lòng của y, Mộc thanh lưu luyến vội hỏi:” Không, ta chỉ là có chút tâm sự…… Cha, chúng ta trở về nơi sư phụ đi a.”
Tiếng nói của hắn vừa dứt, thân thể đã bay lên trời.


Bọn họ lại đạp gió đi về phía trước.
Mộc Thanh Lưu biết rõ Hoàng Di Nguyệt luôn luôn là một người tùy tâm tùy ý không hỏi thế sự, cũng chưa từng thấy qua y đặc biệt chấp nhất cái gì. Nhưng lần này, Mộc Thanh Lưu lại chứng kiến trong mắt của y hàn ý lại vẫn chưa từng lui xuống.


Đang ở trong đầu lục tìm các loại tình huống vừa rồi, ý đồ tìm ra nguyên nhân làm y như vậy, lại nghe người nọ ngữ khí hời hợt nói một câu.
” Nếu có người dám động ngươi, nói cho ta biết là được.” (có papa bảo kê, kon ứ sợ=]])


available on google playdownload on app store


Lời nói tán trong gió, gió cơ hồ êm dịu dung hợp thành nhất thể, nghe không quá rõ ràng.
Mộc Thanh Lưu nhoẻn miệng cười, tay kia cũng xoa lấy bàn tay hai người giao triền, trong nội tâm lại vì câu này cảm thấy đột nhiên ấm lên một chút.


Tới nơi này nhiều năm như vậy, lại có thể có hai người thật tình đợi hắn. Phụ thân của hắn, cùng sư phụ của hắn – Hồng Ức.
……


Hồng Ức tựa hồ có năng lực biết trước, Hoàng Di Nguyệt không đưa bất luận thư tín gì tới, thế nhưng y lại biết rõ hắn muốn đến nên sớm đã đứng ở trên hắc đàn mộc quan tài, hai tay ôm ngực, thần sắc cao ngạo mà sẳng giọng, dung nhan khuynh quốc khuynh thành, giống như ngày chín năm trước Mộc Thanh Lưu mới gặp gỡ y.


Bất đồng chính là, hôm nay thế nhưng y lại một thân thuần trắng, không mang theo bất luận trường bào trang sức chú thuật gì, càng làm nổi bật lên khí phái cao quý mà thần thánh của y.
” Hôm nay không mở ***.” Y không cười, lãnh tĩnh nói.


Hoàng Di Nguyệt vẫn mặt mày bình tĩnh, phảng phất như không nghe thấy lời nói khiêu khích của Hồng Ức. Nhiều năm qua, đây là hình thức sư huynh đệ ở chung, đúng là không thay đổi chút nào.


” Hoàng Di Nguyệt, ngươi thật giỏi! Đem người ném rõ ràng nhiều năm như vậy cũng không trở lại nhìn xem?” Hồng Ức cười lạnh, trong mắt tựa hồ có cơn lãnh diễm đang thiêu đốt, dung nhan lạnh như băng hòa lẫn nóng rực.
” Nguyệt sư huynh, ngươi thật sự là thâm trầm!” Hắn cường điệu trở nên kỳ quái.


Khi hai người vén lên màn che đen kịt trước cửa tiệm đi vào, hắn chỉ cảm giác các loại hờ hững của bản thân mình trải qua thời gian dài đối với Hoàng Di Nguyệt đã tích lũy đến một loại cực điểm! Một người nếu như quan tâm một người khác không phải cứ yên lặng ghi tạc trong nội tâm là được, mà hẳn là muốn biểu hiện ra ngoài!


Như đệ tử của hắn, ngày thường luôn cười đến rất ôn nhu, bộ dáng như cái gì cũng không quan tâm. Chính là y chẳng lẽ thật sự không tưởng niệm phụ thân của mình? Có lẽ là thấy không tất yếu, nhưng vẫn thấy so với không thấy còn tốt hơn.


Hoàng Di Nguyệt tựa hồ nghe quá nhiều lời châm chọc nói móc của Hồng Ức, lần trước hắn cũng là không làm bất kỳ phản ứng nào.


Song lần này, nghe được một câu ” Đem người ném rõ ràng nhiều năm như vậy cũng không trở lại nhìn xem” thì hắn lại đột nhiên cúi đầu xuống, lại dùng đôi mắt như lãnh vụ kia nhìn chăm chú Mộc Thanh Lưu, ánh mắt của hắn cũng như khói sương, gần như mờ mịt.


Mộc Thanh Lưu hoàn toàn nhìn không được thần sắc như vậy của y, lông mày cau lại, không dám gật bừa hướng Hồng Ức nói:” Sư phụ……”


” Ngươi muốn nói hắn là có lí do? Ngươi không cần giúp hắn!” Hồng Ức lại quả quyết cắt đứt lời của y, khẽ đảo mí mắt, dừng lại hất hàm.” Ngươi đi với ta!” Hắn hướng Mộc Thanh Lưu ra ý, tiếp đó dùng thuấn di biến mất không thấy.


Mộc Thanh Lưu nửa ngửa đầu, tại ngọn đèn hôn ám đồng sắc bất định nhìn gương mặt tuyệt tục xinh đẹp của người bên cạnh, hai đầu lông mày nhuộm lên một thần sắc lo lắng.
Hắn cũng không chú ý lời của Hồng Ức, hắn cũng không muốn Hoàng Di Nguyệt chú ý.


” Cha…… Ngươi ở đây trong đợi ta được không?”
” Ân.”
Mộc Thanh Lưu cười cười, nhưng có chút không muốn buông tay y ra, ngay cả chính hắn cũng không biết hành động giờ phút này giống như ỷ lại, cảm tình từ một hợp chất giản đơn biến thành hợp chất phức tạp ra sao.


Bước lên mở ra bức màn ngăn cách phòng trước và nội thất, Mộc Thanh Lưu chứng kiến Hoàng Di Nguyệt cũng đang nhìn về phía hắn.


Vì vậy hắn đột nhiên nhớ lại, nguyên lai người này cùng chín năm trước cuối cùng có chút ít biến hóa. Tỷ như dung mạo của y, đồng dạng xinh đẹp, phần xinh đẹp này lại tăng thêm phần cô tịch.


Vì vậy hắn đột nhiên liên tưởng, người này chín năm nay là như thế nào sinh tồn giữa những thế lực hùng cứ khắp nơi.


Hoàn hảo, ‘bạch vân triêu tịch dị, minh nguyệt cổ kim đồng’ (mây trắng sớm chiều hợp tan, trăng sáng ngàn xưa vẫn không đổi). Nhân sinh như trò đùa, thế sự như quân cờ, duy có nhật nguyệt vẫn là ngàn xưa không thay đổi. Tại cuộc sống nhân thế này, người kia vẫn là không nhiễm chút thế tục không rơi vào hồng trần.


Trong cánh cửa hẹp.
Hồng Ức từ từ nhắm hai mắt, lười biếng nằm ngang trên giường êm, chờ hắn. Hồng Ức chính là người như thế, rõ ràng trước một khắc nhạy bén như mũi đao nhọn, giây tiếp theo lại có thể trở nên an bình trầm tĩnh như thế.


Mộc Thanh Lưu nhẹ đi qua, như không muốn quấy nhiễu y liền ngồi chồm hỗm ở trước giường, hai tay trụ ở mép giường.
Hồng Ức mở mắt ra, khóe miệng nổi lên một tia tiếu ý như có như không, thần sắc ôn nhu.” Ta nhớ rõ ngươi vừa tới thì ta cũng đã nói với ngươi lời như vậy.”


Mộc Thanh Lưu cười nói:” Khi đó ngài hung hăng bảo ta dừng lại.”
Hồng Ức không khỏi mỉm cười, đưa tay xoa đầu Mộc Thanh Lưu.” Chuyện hôm nay ta muốn nói không khác với khi đó lắm.”


” Ngài hoàn toàn có thể yên tâm,” Mộc Thanh Lưu dựa vào ấn tượng mơ hồ trong trí nhớ, trả lời ngay vấn đề lúc đó,” Ta có thể chiếu cố tốt cha.”


” Ta tin tưởng…… Nhưng, ta lo lắng chính là ngươi chứ không phải hắn……” Hồng Ức than nhẹ lắc đầu, một đôi mắt đẹp bỗng nhiên cô tịch, thâm thúy,” Thanh Lưu, ngươi vì cái gì không thể tin tưởng bọn ta hơn một chút?”
” Sư phụ?”


Hồng Ức phong khinh vân đạm cười, đúng là cảm giác tang thương, chua xót nói không nên lời.


Bạch y sam của y giống như mây bay, Bạch Vân triêu tịch dị, nhưng càng là sự vật ngắn ngủi thì thường càng tiếp cận vĩnh hằng. Lúc này mới có thể nhớ tới, y vốn là đệ nhất thiên hạ chú thuật sư, một ngôi sao trong đêm đen, thấm nhuần thiên địa. Bất cứ ai cũng không cách nào thấy rõ thực lực.


Nhưng ngữ khí của y giống như một sư phụ bình thường.
” Ta chỉ cảm thấy ngươi tựa hồ vẫn không đem chính mình xem như người nơi này. Chẳng lẽ ta cùng Nguyệt sư huynh đối tốt với ngươi đều không một chút hữu dụng? Vẫn lưu ngươi không được?”


Mộc Thanh Lưu không hiểu ra sao, không biết lời này của y từ đâu nói lên.
Hắn chỉ ôn nhu đáp lại:” Ta tin tưởng các ngươi đều là thật tình đối với ta.”


” Có lẽ ngươi tin tưởng, nhưng lòng của ngươi không tin! Ngươi thậm chí không tin chúng ta là thật tình đối với ‘ngươi’!” Hồng Ức gắt gao theo dõi hắn, ánh mắt giống như đang kể ra thiên thiên vạn vạn sự kiện.
Sau đó hắn chỉ nói một chuyện.


” Cho ăn, ta đói bụng, ngươi cùng cha ngươi đi ra ngoài giúp ta mua chút muối ăn trở về, trong nhà hết rồi.”
Ngữ khí của hắn rất cao ngạo. Lúc này, hắn lại hồi phục thành Hồng Ức thường ngày.






Truyện liên quan