Chương 6: Đời này biết rơi lệ

Trong gian phòng tĩnh lặng đến ngạt thở, Tạ Hồng Ảnh nhìn thiếu niên đang ngồi trị thương trên giường, sắc mặt quan thiết. Hai vị hộ pháp Băng Lân và Hỏa Dực thần sắc đều thận trọng, đôi mắt nhìn chằm chặp vào hành động của ngoại nhân bên cạnh là nàng, hiển nhiên như lâm đại địch vậy.


Ước chừng qua một tuần hương, máu đen từ đầu ngón tay chảy ra càng lúc càng ít dần, Ma Cung thiếu chủ thần sắc cũng dần dần giãn ra, ngón tay rung lên, linh xà cắn đầu ngón tay của gã dường như cũng đã căng bụng, bộ dáng uể oải mà nhả miệng, “bộp” một tiếng rơi lại vào trong đỉnh, hai vị hộ pháp thở phào một hơi nhẹ nhõm, lập tức tiến lên, nhanh chóng đậy nắp mộc đỉnh lại, rồi lui xuống.


“Sư phụ ngươi sao lại dạy ngươi loại võ công này?” Chứng kiến quá trình liệu thương tà dị như vậy, Tạ Hồng Ảnh không nhịn được liền hỏi, “Đây là lần thứ mấy rồi? Mỗi lần như vậy chất độc đều sẽ lưu lại trong cơ thể ngươi à? Đây là đang ẩm trẩm chỉ khát [ ] đó!”


“Qua một ngày lại một lần...” Bộ dáng hơi uể oải, thiếu niên mở tròn mắt, màu xanh quỷ dị trong mắt đã biến mất hết, hai đôi đồng tử đen nhánh nhìn không thấy đáy, hoàn toàn không giống với một người mới hai mươi tuổi, khẽ nở nụ cười, gã miễn cưỡng xuống đất, “Sư phụ nói, nếu như ta muốn thắng được Trầm Tuân, không thể không luyện loại Thiên Ma đại pháp này, tỷ tỷ, nàng cho rằng chỉ mới mười năm ta phải luyện như thế nào mà đến được bực này ư? Ta chung quy không phải là loại thiên tài giống như nàng và đại ca ta”.


“Tiểu Giới”. Nhìn một thân bạch y thiếu niên, thân mình bạc nhược như vậy nhưng ánh mắt lại cố chấp như thế, Tạ Hồng Ảnh thở dài một hơi, khẽ kêu lên một tiếng, song lại không biết phải nói gì mới hay. Một hồi lâu sau nàng mới nói: “Ngươi không thể tiếp tục luyện nữa, Chi Mân... Ca ca ngươi cũng bị ch.ết như vậy, ngươi có biết không?”


“Nói bậy! Ca ca ta là bị Trầm Tuân giết!” Ma Cung thiếu chủ thân mình run lên, lớn tiếng phản bác.


available on google playdownload on app store


Tạ Hồng Ảnh nhìn gã, nàng khe khẽ lắc đầu: “Không, y cũng bị tẩu hỏa nhập ma như vậy mà ch.ết. Khi Trầm Tuân đến, muốn cứu y, nhưng lại không thành công. Ta không gạt ngươi, ngươi nhớ cẩn thận lại tình huống ca ca ngươi mấy ngày trước khi ch.ết có giống với ngươi hôm nay không? Sư phụ ngươi thật là tâm địa độc ác, muốn các ngươi luyện loại công phu phải mang tính mạng ra đánh đổi!”


“Nói bậy... nói bậy!” Thiếu niên phản bác, ngữ khí mặc dù cứng rắn, nhưng thần sắc trong đồng tử đã bắt đầu dao động, “Ca ca lợi hại như vậy, sao có thể tẩu hỏa nhập ma mà ch.ết được? Nhất định là Trầm Tuân... nhất định là Trầm Tuân giết huynh ấy!”


“Trầm Tuân cũng giống như ta, đều không phải hạng thấy người lâm nguy mà hại”. Tố y nữ tử lãnh đạm nhìn thiếu niên, mở miệng, “Ta nhập giang hồ mười mấy năm, xem người cũng không tính là ít, y là nam nhân hiếm thấy trong mấy người có thể xứng với một chữ ‘Hiệp’.”


“A, a a....” Nghe Tạ Hồng Ảnh tán tụng như vậy, đang cúi đầu, Ma Cung thiếu chủ đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng, cười đến quái dị, y chợt ngẩng mặt lên nhìn tố y nữ tử, “Hiệp? Buồn cười ch.ết ta mất, Tiểu Tạ tỷ tỷ, nàng có biết hắn giấu giếm nàng bao nhiêu chuyện không! Nàng có biết hắn....”


Dường như lời vừa ra đến cửa miệng thì lại kiềm chế mà nuốt xuống, giữa đôi hàng lông mày của thiếu niên có thần sắc lo lắng không yên, gã dùng lực quẳng chiếc gối ngọc nát vụn trên mặt đất: “Mẹ nó! Sư phụ kiêng kỵ, không cho ta nói chuyện này! Tiểu Tạ tỷ tỷ, ta chỉ hỏi nàng, đối với hắn mười năm về trước, nàng biết được bao nhiêu?”


Tạ Hồng Ảnh trong lòng thoáng rúng động, trong nhất thời nàng không trả lời được.


Ma Cung thiếu chủ càng cười lạnh, trong mắt không che đậy được hận ý: “Còn nói cái gì là đại hiệp! Năm đó hắn làm thế nào mà ly gián nàng và ca ca ta? Nếu như không phải bởi vì hắn, ca ca ta sao có thể bị người trong thiên hạ xem thường, Phương gia chúng ta sau đó cũng sẽ không đến mức bị cừu gia truy sát diệt môn! Loại người như vậy, căn bản không nên để cho hắn được sống!”


“Cái gì?” Lần đầu tiên nghe được tin tức về việc Phương gia biến mất khỏi giang hồ, Tạ Hồng Ảnh không nén được biến sắc, kinh hoàng hỏi, “Nhà các ngươi sau đó...”


“Ca ca sau khi bị nàng đánh bại, giống như trở thành phế nhân”. Sắc mặt Phương Chi Giới lại trở nên trắng bệch, mắt nhìn Tạ Hồng Ảnh, trong mắt đầy bi ai lẫn thống khổ được tích tụ từ lâu, vẻ mặt này khiến gã cũng lại lần nữa không giống với thiếu niên mới hai mươi tuổi, “Cừu gia kết oán với ca ca khi trước đã nhân cơ hội đó mà tìm đến cửa, toàn gia chúng ta chỉ đành bỏ chạy ra miền tái ngoại, cuối cùng vẫn không chạy thoát, cha, mẹ, đại nương, bá bá, muội muội, từng người từng người bị giết...”


“A?” Tạ Hồng Ảnh thở hắt ra một hơi, sắc mặt cũng trắng như tuyết. Mười năm trước, sau khi tỷ kiếm đánh bại Phương Chi Mân, nàng cũng trải qua một thời gian cõi lòng như đã ch.ết, chờ đến khi khôi phục lại thì đã không còn tin tức của Phương gia nữa, không ngờ năm đó trong một khoảng thời gian ngắn mà đã xảy ra nhiều biến cố như vậy.


Nếu như... nếu như năm đó nàng chịu lưu ý đến việc bên ngoài một chút, không đắm chìm trong bi thống của bản thân mình, nếu như nàng hỏi thăm một chút tình huống của Phương gia khi đó ra sao, thì nàng sẽ đâu thể để mặc cho Phương gia bị đuổi giết mà thờ ơ được?


Đại bá, bá mẫu, Tiểu Giới, Tiểu Giác... mặc dù đã cùng Phương Chi Mân đoạn tuyệt, thế nhưng thủy chung những người đó vần là những người nàng quan tâm.


Ma Cung thiếu chủ cúi đầu, ngón tay vuốt ve Anh Hùng kiếm bên cạnh giường, thần sắc khổ sở, “Người bị giết cuối cùng là cha, người vì bảo vệ ta và đại ca mà bị cừu gia chém nát thành một khối vụn... khi đó ta cho rằng hết thảy đều đã kết thúc rồi, đại ca ta vốn một mực si si ngốc ngốc, khi nhìn thấy máu tươi của cha phun ra, cuối cùng huynh ấy cũng rút kiếm đứng lên!”


“Ngày hôm đó, tuyết thật lớn làm sao... Ta rất lạnh, sững sờ nhìn đại ca tựa như điên cuồng chém cừu gia từng tên từng tên một thành tám mười khúc, nhưng có tác dụng gì chứ? Cha mẹ vĩnh viễn đều không trở lại... biểu tình của ca ca khi đó giống như điên cuồng.. thế nhưng huynh ấy nhìn ta, đối với ta từ trước cho đến lúc đó chưa bao giờ trọng thị, huynh ấy nói: Phương gia chỉ còn lại hai người chúng ta, vô luận thế nào cũng phải đi tìm tên khốn nạn Trầm Tuân báo cừu!”


“Sau đó chúng ta bị lạc đường trong tuyết địa, ta vừa lạnh lại vừa đói, ngất đi. Ca ca để ta ngậm Định Hồn Linh Châu trong miệng, bảo trụ tâm mạch. Ta biết, chỉ cần có ca ca ở đó, huynh ấy không có chuyện gì không làm được, ta quyết sẽ không ch.ết, khi tỉnh lại thì phát hiện ca ca đã mang ta đến Đại Quang Minh cung, huynh ấy đã bái Thiên Tôn Cung Chủ làm sư phụ”.


Tạ Hồng Ảnh kinh ngạc lắng nghe lời kể từ miệng thiếu niên, trước mắt dường như lại thấp thoáng hiện lên khuôn mặt của Phương Chi Mân: thiếu niên anh tuấn như vậy, tươi cười hớn hở, thâm tình vô hạn mà nhìn mình. Thân hình nàng run lên, không tự chủ được, lảo đảo lùi về phía sau, ngồi xuống ghế tựa, nói không ra lời.


“Thiên Tôn Cung Chủ đó nói, chỉ cần luyện thành môn Thiên Ma đại pháp này là sẽ có thể thắng được Trầm Tuân, đại ca luyện tập như điên, mỗi ngày đều ngâm mình trong sông băng... kết quả, huynh ấy còn chưa luyện thành thì đã ch.ết!” Đôi mắt của Ma Cung thiếu chủ lại lần nữa biến thành màu xanh, sát khí đằng đằng phát ra, “Cung chủ từ hai mươi năm về trước sau khi bị đám người Trung Nguyên đánh bại thì không còn khả năng tập lại võ công nữa, cho nên người mang hy vọng ký thác lên người ca ca ta. Sau khi ca ca ta ch.ết, người rất thất vọng, nhưng là ta đến nói với người, còn có ta nữa! Người hãy thu ta làm đồ đệ! Ta tuổi còn nhỏ, toàn tâm luyện tập nhất định sẽ lợi hại hơn ca ca mình!”


Ma Cung thiếu chủ ngẩng đầu lên, nhìn sắc diện như tro tàn của Tạ Hồng Ảnh, gã khẽ nở nụ cười, trong nụ cười đó mơ hồ có tia sáng thảm khốc: “Tiểu Tạ tỷ tỷ, bây giờ nàng cũng nhìn thấy rồi, ta có phải là so với ca ca còn lợi hại hơn không? Ta muốn theo phân phó của ca ca và sư phụ, đến giết ch.ết tên Trầm Tuân kia.... nàng nói, hắn có thể là đối thủ của Anh Hùng kiếm và Thiên Ma đại pháp không?”


“Tiểu Giới...” Chứng kiến gương mặt thanh tú tái nhợt như vậy, thấy khóe miệng gã đã mất đi huyết sắc, vẻ mặt tựa cười mà không phải cười, Tạ Hồng Ảnh khe khẽ gọi một câu, nàng vươn tay vuốt ve tóc mai của thiếu niên, bỗng nhiên không nói ra lời.


Ma Cung thiếu chủ đưa mắt nhìn nàng, tố y thiếu nữ này che mặt bằng một lớp diện sa, mái tóc nhẹ nhàng rủ xuống. Cũng không biết thế nào, trên người nàng luôn luôn có một cảm giác rất ấm áp, rất thanh bình, khiến cho người ta bất tri bất giác đều mong muốn được dựa vào.


Gã vốn phải hận nữ tử đã phản bội đại ca này... nhưng mà, từ khi còn nhỏ, lần đầu tiên mới nhìn thấy nàng, gã đã vĩnh viễn không có cách gì để hận nàng.


“Tiểu Tạ tỷ tỷ”. Ngón tay nàng đang vuốt ve mái đầu gã, ánh mắt tràn ngập huyết tinh và thảm khốc của thiếu niên đột nhiên bỗng trở nên ảm đạm, gã cụp mắt xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Nếu ta giết ch.ết Trầm Tuân, nàng sẽ rất thương tâm phải không? Nàng vì cái gì, vì cái gì mà thích hắn như vậy? Ca ca của ta chẳng lẽ không tốt sao?”


“Tiểu Giới”. Bàn tay của Tạ Hồng Ảnh dừng lại một chút, đặt lên bờ vai gầy yếu của thiếu niên, dường như hạ một quyết tâm rất lớn, “Ta mang chuyện mười năm trước kể lại cho ngươi... vốn vẫn không muốn nói cho ngươi, thế nhưng ngươi đã lớn rồi, ta nghĩ hẳn là ngươi có thể tự mình đủ sức phán định, Lai Thẩm là nơi mà năm đó chuyện giữa ba chúng ta phát sinh....”


Lúc này đây, Nga Mi phái đang bị công kích, mọi người trong Giang Hồ Minh rốt cuộc có thể kịp đến trước khi Ma Cung rút đi. Một tràng huyết chiến xảy ra, cuối cùng, Nga Mi không rơi vào tai họa diệt môn giống như các phái Hoa Sơn, Hoàng Sơn. Mặc dù sau đó mọi người trong Giang Hồ Minh kịp đến cứu thoát những đệ tử còn lại của Nga Mi Phái, thế nhưng Chưởng môn Diệu Tuyệt sư thái đã bị Ma Cung thiếu chủ bắt đi, sống ch.ết không rõ.


“Cứ thế này thì không thể được”. Bên ngoài mưa tí tách rơi xuống, trộn lẫn với tiếng khóc thảm của Thanh Nghi và các đệ tử Nga Mi Phái. Mắt thấy các đệ tử của Giang Hồ Minh mặt loang đầy máu, Trầm Tuân thu trường kiếm vào bao, khẽ thở dài nói một câu: “Thập đại môn phái ở chỗ sáng, Đại Quang Minh cung ở trong tối, chúng ta nếu cứ chạy khắp nơi tứ xứ để cứu viện như thế này, sớm muộn cũng sẽ bị gục ngã”.


“Nhưng Giang Hồ Minh cũng không thể thấy ch.ết không cứu!” Mấy tháng nay liên tục ác chiến, Nghiêm Luy lão minh chủ cũng đã mệt mỏi, sắp không thể gắng chống chịu được nữa, Nghiêm Linh Nhi ở một bên đấm lưng cho gia gia, lão nhân ho khan một tiếng rồi bất đắc dĩ lắc đầu, “Trầm hiền điệt, ngươi nói còn có biện pháp gì nữa! Người trong Ma Cung hành động nhanh như quỷ mị, một kích liền bỏ đi, xuất quỷ nhập thần, chúng ta ngoại trừ chạy tứ phía cứu hỏa ra thì còn có thể làm thế nào được?”


“Trực tiếp tiêu diệt nguồn lửa!” Trầm Tuân cúi đầu, thần sắc trong mắt nhất thời có chút kỳ dị, “Ta đi tìm Phương Chi Giới, lần này hắn trở lại Trung Nguyên, căm hận nhất chính là ta. Ta cùng với hắn quyết chiến, một đối một để kết thúc chuyện này, nói không chừng có thể khiến cho thương vong lần này thấp nhất”.


“Ai da! Võ công của hắn kinh người như vậy, vạn nhất...” Nghiêm Linh Nhi nghe y nói như vậy thì không kìm được mà kinh hô.


Thế nhưng Nghiêm lão minh chủ ngăn tôn nữ dự đoán điều không may đó lại, ánh mắt nặng trĩu nhìn Trầm Tuân, thở dài: “Trầm Tuân hiền điệt, ngươi không phải là người trong Giang Hồ Minh, cũng không muốn tiếp nhận chức vị Minh chủ, lại để cho ngươi xả mệnh bảo hộ, lão hủ sao có thể làm như vậy được....”


“Nghiêm lão bá, đừng nói vậy”. Bạch y nam tử cúi mình xuống nhìn lão nhân, ánh mắt biểu lộ sự quan thiết, nhưng nơi khóe mắt cũng đã xuất hiện một vài nếp nhăn nhỏ, “Lão bá đã biết vì sao ta không đáp ứng tiếp nhận chức Minh chủ, mười năm nay lão bá giúp ta giấu kín bí mật đó, để ta có thể dung thân ở võ lâm Trung Nguyên, ta thiếu nợ đại ân của người chưa báo, khó khăn lần này, hãy để cho ta vì người mà hóa giải!”


“Trầm hiền điệt....” Nghiêm lão minh chủ nhất thời cũng có chút nghẹn lời, ngừng một chút, ngón tay lão run rẩy nắm lấy cánh tay của bạch y nam tử, “Nhưng Tạ cô nương còn đang ở trong tay Ma Cung, ngươi trong tay lại không có binh khí sắc bén có thể địch nổi Anh Hùng kiếm... khó khăn đã như vậy, ngươi, ngươi có mấy phần nắm chắc có thể thắng được thiếu chủ kia?”


“Có một phần nắm chắc cũng phải tận hết mười thành nỗ lực”. Ánh mắt của Trầm Tuân vẫn bình thản như trước, hoàn toàn không để ý đến sinh tử, vỗ vỗ mu bàn tay lão nhân, ánh mắt vẫn lãnh định như sắt đá, “Nghiêm lão minh chủ, xin người phát giang hồ lệnh cho ta, triệu cáo thiên hạ, nói: Trầm Tuân khiêu chiến với Tây Vực Đại Quang Minh cung thiếu chủ Phương Chi Giới, mười lăm tháng sau, một người một kiếm sẽ chờ hắn trên Trạm Bích lâu ở Lâm An, đến khi đó toàn bộ ân cừu sẽ kết liễu!”


Ngừng một chút, bạch y nam tử khóe miệng hơi khẽ giật, chậm rãi nói thêm một câu, “Nếu như hắn không dám đến, vậy chẳng khác nào trước mặt mọi người trong thiên hạ thừa nhận thất bại với ta, đại ca Phương Chi Mân của hắn mười năm trước đã trước mặt thiên hạ chúng nhân mà mất hết cả mặt mũi, hy vọng lần này hắn sẽ không để cho Phương gia thêm một lần mất mặt!... Cảm phiền người thêm câu nói này của ta vào chiến thư”.


Thật kinh ngạc khi một người vốn luôn nhất mực ôn nhã thanh đạm như Trầm Tuân lại nói ra một câu sắc lạnh như vậy, thế nhưng không chờ Nghiêm Luy lão minh chủ mở miệng, dường như không thể mệt mỏi hơn được nữa, Trầm Tuân nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, làm như ra hiệu: “Không cần hỏi nhiều”, rồi ly khai khỏi đám người trong Giang Hồ Minh, lẳng lặng một mình ngồi riêng một chỗ.


“Gia gia! Người xem Trầm đại ca hôm nay có phải là rất kì quái không?” Nghiêm Linh Nhi lo lắng nhìn Trầm Tuân một mình rời đi, mơ hồ cảm giác được dư vị mệt mỏi nặng nề trên mình y, lay lay gia gia, nàng hỏi, “Gia gia, huynh ấy nói người đã giúp đỡ huynh ấy bảo vệ bí mật mười năm nay, cho nên hôm nay mới muốn báo đáp người, rốt cuộc đó là bí mật gì vậy?”


Nghiêm Luy lão minh chủ trong mắt cũng đã có chút mờ đục, nhưng là ánh mắt buồn bã bất lực, lão ngơ ngác đưa mục quang hướng ra bầu trời xám trắng bên ngoài đang mưa xuống, không để ý chút nào đến câu hỏi nũng nịu của tôn nữ mà lão luôn luôn yêu quý.


Ngơ ngẩn nghe mưa một hồi lâu, dường như đang bất giác hồi tưởng lại bao nhiêu ân oán ngày xưa, lão nhân chỉ thở dài một tiếng, tự mình lẩm bẩm: “Bi hoan ly hợp thảy vô tình, bỏ mặc ngoài hiên giọt nhỏ đến bình minh. Bi hoan ly hợp thảy vô tình... bi hoan ly hợp thảy vô tình! [ ]”
* * * * *


Đồng thời khi đó, trong một viện lạc [ ] mưa cũng đương rơi, một cuộc chuyện trò khác diễn ra trong yên bình và hờ hững lại là giữa tố y nữ tử và thanh y thiếu niên, giọng nói ôn nhu cùng tiếng mưa tí tách đồng thời chậm rãi vang lên trong không trung.


Tiểu Giới, ca ca ngươi xác thực là kỳ tài trăm năm mới thấy. Đáng tiếc là về thiên phú học kiếm mà nói, hắn còn kém ta một bậc.


Khi mười tám tuổi hắn gặp ta, khi đó kiếm thuật của chúng ta còn không phân cao thấp, cả hai đều ái mộ và hân thưởng lẫn nhau, tính khí thiếu niên, không chịu bình thường, chúng ta phân biệt đoạt được Anh Hùng kiếm và Hồng Nhan kiếm.


Thế nhưng qua một năm, mặc dù thường xuyên cùng nhau luyện kiếm, song tiến bộ của hắn đã kém so với ta... ngươi không cần phải kinh ngạc, ta không có nói quá. Đúng vậy, năm đó hắn mười chín tuổi, cũng là khi ta theo hắn đến bái phỏng gia đình ngươi, về kiếm thuật mà nói, ta đã cao hơn hắn.


Bất quá, ta cho tới bây giờ chưa từng để lộ điểm này trước mặt người khác, thậm chí còn hết sức thu liễm kiếm pháp của mình, để cho mọi người cảm thấy hắn, Phương Chi Mân mới chân chính là đệ nhất cao thủ trong lớp trẻ tuổi.


Tiểu Giới, ta là một nữ hài tử thông minh, cho dù là khi tuổi trẻ lỗ mãng... người khác nếu như biết Anh Hùng kiếm không bằng Hồng Nhan kiếm thì sẽ nhìn hắn như thế nào? Ta dù sao cũng chỉ là nữ hài tử, cho dù có siêu quần bạt tụy đến mức nào đi nữa, thế nhưng sao lại có thể lợi hại hơn tình lang của mình được?


Ngươi hẳn cũng đã biết, Chi Mân, hắn rất kiêu ngạo, phi thường kiêu ngạo. Nhưng hắn biết rõ trong lòng là ta nhường hắn, song thủy chung lại không nói gì, làm như không hề hay biết vậy.


Vốn chuyện cũng vẫn cứ như vậy... Ta vẫn luôn che đậy thực lực chân chính của mình, giúp cho Chi Mân bảo toàn thể diện, bởi vì khi đó ta thương hắn! Chỉ cần hắn tốt, hắn vui vẻ, hắn rạng rỡ, ta còn cần gì nữa? Chấp nhận ở dưới hắn, ta cũng không có điều gì không vui cả, phải vậy không?


Sau đó, trong giang hồ lại đột nhiên xuất hiện một người trẻ tuổi tự xưng là đến từ Mạt Lăng, đúng, y là Trầm Tuân.


Một lần ngẫu nhiên gặp nhau, vì một hộp mai hoa tô mà ta đã cùng với y đánh một trận, lại đấu thành bình thủ, nên biết rằng, khi đó trong tay ta đang cầm Hồng Nhan kiếm, nhưng thanh bội kiếm của y còn thua xa mới bằng được kiếm của ta.


Khi đó ta đã nghĩ, nguy rồi, Chi Mân chỉ sợ cũng sẽ không thể trở thành thiên hạ đệ nhất được nữa.


Quả nhiên, trên đại hội tỷ kiếm tại Giang Hồ Minh, ở vòng đầu tiên ta đụng phải y, kết quả vẫn là đấu thành bình thủ. Trở về, Chi Mân đứng ngồi không yên, hắn cũng đã nhìn ra, nếu như bản thân hắn gặp phải Trầm Tuân kia, chỉ sợ không phải là đối thủ.


Ta cũng rất khẩn trương, nhưng vì võ nghệ không bằng người thì còn có biện pháp gì?


Ta vốn đã định chủ ý, trong trận trung kết, sẽ không lộ hết bản lĩnh mà thua bởi Chi Mân. Như vậy, hắn sẽ là thiên hạ đệ nhất kiếm, thế nhưng, lúc này lại có Trầm Tuân kia, cho dù ta có nhường, chỉ sợ cuối cùng Chi Mân vẫn phải thua! Chi Mân tính tình kiêu ngạo như vậy, từ nhỏ chưa một lần gặp phải thất bại, điều này hắn làm sao có thể chịu đựng nổi!


Đêm đó, ta trong lòng lo lắng không ngủ được, thế rồi muốn trở dậy đến khuyên hắn tìm cớ, thoái lui khỏi trường tỷ kiếm.


Kết quả... nửa đêm hôm đó, khi ta đến thì lại nghe thấy Chi Mân đang cùng gia nhân bí mật trù mưu: Nguyên lai hắn vì muốn có thể thuận lợi đoạt lấy danh xưng thiên hạ đệ nhất kiếm, đang an bài một mưu kế thâm độc để đối phó với Trầm Tuân, khiến cho y không thể tham gia được đại hội tỷ kiếm.


Tiểu Giới! Nghe ta nói! Ta không lừa ngươi, ngươi phải nghe ta nói xong chuyện về mười năm trước! Đừng ngắt lời ta!


Ta mặc dù biết hắn ngày thường luôn luôn kiêu ngạo, không chịu bị người khác xem thường một chút nào, thế nhưng vô luận thế nào cũng không ngờ Chi Mân lại có thể làm ra loại chuyện như vậy! Ta đẩy cửa tiến vào, lớn tiếng trách mắng hắn, mắng hắn đến mức không có đất mà chui. Chi Mân khi đó luôn miệng cam đoan với ta, nói rằng chỉ là tình thế cấp bách nhất thời mà nói không lựa lời, quyết sẽ không làm chuyện hèn hạ như vậy.


Khi đó ta cũng không tin Chi Mân sẽ thật sự làm ra chuyện như vậy, cho nên chỉ trách mắng hắn một phen, chứng kiến vẻ mặt chán nản uể oải của hắn, ngược lại ta bắt đầu khuyên giải hắn.


Ngày thứ hai, đó là ngày tỷ kiếm cuối cùng của đại hội, ta và Chi Mân một tràng, Trầm Tuân và Nam Hải kiếm khách một tràng, người thắng ở hai tràng sẽ tỷ kiếm một trận tối hậu, ai thắng trận tối hậu sẽ là thiên hạ đệ nhất kiếm khách.


Kết quả ngày hôm đó, trên đại hội tỷ kiếm lại không thấy Trầm Tuân đâu, trong lòng ta đột nhiên thoáng rúng động, quay đầu nhìn Chi Mân, hắn hôm nay chỉ tỷ thí một trận với ta, nên thực sự rất hiểu lòng nhau mà thư thả, hắn cũng biết ta sẽ không thắng hắn.


Mọi người đều đang đợi Trầm Tuân, kết quả khai tràng đến một canh giờ thì mới thấy y đến, mặc dù thần sắc bình thản, nhưng ta thấy chắc chắn y đã bị trọng thương rất nặng! Ta bước đến hỏi, y chỉ cười mà không nói gì. Ta quay đầu nhìn Chi Mân, hắn nhìn thấy Trầm Tuân vẫn xuất hiện tại tràng tỷ kiếm thì trong giây lát sắc mặt trở nên trắng bệch. Thế nhưng khi nghe thấy Trầm Tuân nói với Nghiêm lão minh chủ là từ bỏ cuộc tỷ kiếm lần này thì Chi Mân không tự chủ được mà nở nụ cười đắc ý như vậy.


Là hắn! Là hắn! Hắn quả nhiên vẫn làm chuyện đó!


Tiểu Giới, ngươi không cần phải như vậy... nên biết trong lòng ta lúc đó không tốt hơn so với ngươi được bao nhiêu! Ngươi biết cái gì gọi là tim đau đầu buốt hay không? Cái gì gọi là lòng đau như dao cắt không? Cho dù là Anh Hùng kiếm và Hồng Nhan kiếm cùng chém xuống cũng không thể so được với nỗi đau trong lòng ta khi đó!


Người mà ta yêu dấu, Chi Mân của ta, ta tưởng rằng Chi Mân là một thiếu niên anh hùng, kinh tài diễm tuyệt, vậy mà lại là loại người như vậy!


Ta nghe thấy Nghiêm lão minh chủ nói tỷ kiếm bắt đầu, trận thứ nhất Nam Hải kiếm khách tự nhiên thắng, trận thứ hai sẽ chọn ra người chiến thắng giữa ta và Chi Mân, ta thẫn thờ bước vào trong tràng đấu, thấy bộ dạng của Chi Mân mặc dù có chút bất an, nhưng ánh mắt vẫn không giấu nổi niềm hưng phấn. Công phu của Nam Hải kiếm khách, chúng ta đều biết rõ, y mặc dù lợi hại nhưng còn xa mới có thể là đối thủ của Chi Mân hoặc ta!


Chi Mân có thể không hưng phấn ư? Anh Hùng kiếm mặc dù đã thuộc về hắn, nhưng lần này mới là lúc chứng minh hắn chân chính không phải hữu danh vô thực, xứng đáng với Anh Hùng kiếm!


Hắn đã đắc ý quá sớm... chính là khi đó, thấy hắn dương dương đắc ý mà hớn hở, và một bên Trầm Tuân bị thương nặng, nhưng ánh mắt lại bình thản, trong nháy mắt ta đã hạ quyết tâm!
Ta không dung thứ cho loại người như Chi Mân, ta không dung thứ cho nhưng việc làm ô trọc ti bỉ như vậy!


Lúc này đây, trước mặt mọi người trong thiên hạ, ta tuyệt đối, tuyệt đối không nhường hắn nữa!


Chuyện về sau, ngươi cũng biết rồi... người trong thiên hạ chỉ kinh ngạc vì sao chúng ta đột nhiên trở mặt không nhận nhau, kinh hãi vì Anh Hùng kiếm bại dưới Hồng Nhan kiếm, cho nên tưởng rằng biển tình nổi sóng, dẫn đến chúng ta trở mặt thành cừu, nhưng kỳ thật bọn họ nào biết điều gì?


Mặc dù như vậy, ta vẫn không đành lòng vạch trần những chuyện Chi Mân gây lên trước mặt mọi người.


Đáng tiếc hắn vẫn không rõ dụng tâm khổ sở của ta, thu kiếm ôm hận mà đi, hắn lại còn có thể cho rằng ta và Trầm Tuân có tư tình, cho nên trên trường tỷ kiếm mới đột nhiên trở mặt với hắn, kỳ thật hắn không biết, trước đó ta và Trầm Tuân chỉ có duyên gặp mặt một lần. Ta sở dĩ phải đánh bại hắn trước toàn thể võ lâm là vì ta tự mình trong lòng phân biệt giữa công lý và thị phi.


Ta không hối hận, mười năm nay, cho đến tận bây giờ vẫn không hối hận.


Tiểu Giới, mười năm nay, cho đến tận bây giờ, ta chưa từng nhắc lại chuyện này trước mặt bất kỳ ai nhưng hôm nay ta muốn cùng ngươi nói cho minh bạch. Ngươi có lẽ cảm thấy kinh hãi và vô phương tiếp thụ nhưng đó là chân tướng của mười năm về trước, ta nghĩ ta cần phải nói chi tiết cho ngươi nghe.


Tao ngộ sau đó của Phương gia, ta rất khổ sở... thế nhưng, nếu như ngươi hận Trầm Tuân, ta cũng có thể nói với ngươi, ngươi hoàn toàn sai rồi. Ngươi hận sai người rồi.


Dưới hiên, mưa tí tách rơi xuống, khi tan vào mặt nước làm xao động tạo nên những nốt nhạc dài ngắn khác nhau, thanh âm của tố y nữ tử vẫn bình tĩnh đạm nhiên, giống như châu ngọc tán loạn vào trong không khí, thẳng đến khuôn mặt trắng bạch của thiếu niên. Từng phần từng phần, mang vết thương từ mười năm trước vẫn chưa ngừng rỉ máu vạch trần ra cho người xem thấy.


“Nói bậy! Nói bậy! Ca ca ta không phải hạng người như vậy! Tuyệt không phải!” Thiếu niên giận dữ, đột nhiên nhảy mạnh lên, trong mắt liệt hỏa phun trào, cổ tay vươn ra, Anh Hùng kiếm kéo theo một đạo lãnh quang đâm thẳng đến yết hầu Tạ Hồng Ảnh!


Tố y nữ tử tĩnh lặng ngồi, đôi mày tú lệ không hề xao động, nàng nhìn thẳng vào mũi kiếm.


Trường kiếm của Ma Cung thiếu chủ dường như gặp phải bức thành vô hình, dừng lại một tấc trước mặt Tạ Hồng Ảnh, ngưng trọng như núi. Không tiến thêm một tấc nào nữa, sắc mặt của thiếu niên tái nhợt như ch.ết, cổ tay run rẩy kịch liệt.


“Đúng, ngươi nếu như phải tìm một người nào đó có thể hận để tiêu trừ tâm ma thì nên là ca ca ngươi, kẻ đã bị lợi mê tâm, hoặc là ta, kẻ đã không chút khoan dung”. Thanh âm của Tạ Hồng Ảnh vẫn bình tĩnh mà thương xót như trước, ngẩng đầu nhìn thiếu niên hai mươi tuổi, “Thế nhưng, tuyệt đối không nên là Trầm Tuân. Ta phát thệ, toàn bộ những điều vừa mới nói là sự thật, Tiểu Giới, ngươi nên bình tĩnh mà ngẫm nghĩ lại xem, ta muốn ngươi minh bạch lý lẽ hơn ca ca ngươi”.


Mũi kiếm nặng nề rũ xuống, Ma Cung thiếu chủ đột nhiên cắn răng, hết sức quẳng Anh Hùng kiếm rơi trên mặt đất, sau đó lấy hai tay ôm đầu mà ngồi xuống, hét lên một tiếng nhỏ và yếu ớt, trầm thấp và tuyệt vọng.


Thanh âm như vậy khiến cho đệ tử vừa mới từ ngoài cửa chạy vào, đang chuẩn bị quỳ xuống bẩm báo lại càng hoảng sợ, đệ tử vừa mới gấp gáp chạy vào dâng một phong thư lên: “Chiến thư Mạt Lăng Trầm Tuân gửi Đại Quang Minh cung thiếu chủ Phương Chi Giới”.


Trên phong bì, một hàng chữ như vậy khiến cho sắc mặt của Tạ Hồng Ảnh vốn luôn luôn bình tĩnh thản nhiên cũng không thể kiềm chế được mà chợt biến.


Trầm Tuân... Trầm Tuân, vì sao ngươi lại gấp gáp như vậy, ta sở dĩ đáp ứng lưu lại Ma Vực là vì thấy có thể có cơ hội hóa giải lệ khí trong lòng Tiểu Giới, hy vọng có thể vô hình làm tiêu tan được trường hạo kiếp võ lâm này, người luôn luôn trầm tĩnh bình thản như ngươi sao lần này lại không nhẫn nhịn được như vậy, lại muốn tự mình chấm dứt đoạn ân oán này.


Chẳng lẽ ngươi cho rằng, chỉ cần một mình ngươi bỏ mặc tính mạng là có thể bình tức được kiếp nạn này hay sao?


“A, a!” Cầm phong chiến thư đó, Ma Cung thiếu chủ chăm chú nhìn, trong mắt đột nhiên hiện lên ý cười khó hiểu, gã cười nhẹ một tiếng, ngẩng đầu liếc nhìn sắc mặt cũng trắng bệch của Tạ Hồng Ảnh.


“Tiểu Tạ tỷ tỷ, nàng nhìn thấy rồi chứ?... không kịp nữa rồi”. Ma Cung thiếu chủ mở chiến thư ra, nhìn thoáng qua văn tự trước mặt, dường như bị kích động đấu chí và nộ khí, nhãn thần trong khoảnh khắc trở nên hung dữ, bóp nát chiến thư trong tay thành bụi phấn, “Không còn kịp nữa! Chuyện đã đến nước này, ta không thể dừng lại, dừng lại chỉ khiến cho người trong thiên hạ chê cười! Mười lăm tháng sau, trên Trạm Bích lâu, ta nhất định sẽ phó ước với Trầm Tuân!”


“Tiểu Giới!” Thế cục vốn đã dần dần hòa hoãn đột nhiên lại quay ngược trở lại, cho dù bình tĩnh như Tạ Hồng Ảnh, vẫn không thể nén được bật thốt lên một tiếng kêu nhỏ, trong nhất thời không biết làm sao.


Thiếu niên hai mươi tuổi quay đầu nhìn nàng, nhưng trong mắt cũng lại là thần sắc phức tạp không rõ ràng.


“Tha lỗi cho ta”. Trong không khí lắng đọng bi ai mà trầm trọng như vậy, đột nhiên gã kêu lên một tiếng, quỳ xuống trước mặt nàng, chụp lấy tay nàng, đặt trán mình lên trên mu bàn tay của nàng: “Tiểu Tạ tỷ tỷ, tha thứ cho ta! Ta phải giết Trầm Tuân... ta không thể không giết Trầm Tuân! Không còn đường lui, ta không thể không ứng chiến, càng không thể để cho Phương gia chịu sỉ nhục!”


Hết thảy đều không thể vãn hồi nữa.
Tạ Hồng Ảnh đột nhiên chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, dường như có kim châm vào tim gan nàng, khiến nàng đau đớn cúi mình xuống, nâng đầu của thiếu niên kia dựa vào lòng, gọi nhỏ: “Tiểu Giới, Tiểu Giới”.


“Tỷ tỷ”. Đầu của Phương Chi Giới đang dựa bên ngực nàng, nàng chỉ cảm thấy mu bàn tay có luồng nhiệt nóng hổi ướt át.


“Tiểu Giới”. Lệ thủy đột nhiên từ trong mắt nàng trào ra, lướt qua những vết thương chưa khép lại trên khuôn mặt nàng, mặt nàng đau xót, cuối cùng nàng minh bạch vì sao đứa nhỏ này đối với nàng lại mang một tình cảm mãnh liệt sâu sắc đến như vậy: đó là vì hết thảy thân tình, hữu tình, ái tình đều đã không cách nào gửi gắm, khi hết thảy đều không còn hy vọng chuộc lại, chỉ còn sót lại một hy vọng duy nhất, gửi lên hình tượng của người con gái mà trong lòng thương mến.


“Tỷ tỷ”. Thiếu niên khẽ gọi nàng, thanh âm buồn bã, gã không dám ngẩng đầu lên, sợ nàng nhìn thấy khuôn mặt giờ phút này đang đầm đìa nước mắt, đột nhiên thanh âm của gã bình tĩnh trở lại: “Tỷ tỷ, nàng về Đỉnh Kiếm các đi!”


Tạ Hồng Ảnh sững sờ, nàng trân trân cúi đầu nhìn thiếu niên đang nức nở trong lòng, nhất thời nói không nên lời.


“Nàng về Đỉnh Kiếm các đi thôi! Hồng Nhan kiếm cũng mang đi”. Thanh âm của Ma Cung thiếu chủ lãnh đạm, thậm chí bên trong còn có phần lãnh khốc, khuôn mặt gã vẫn còn chúi trong lòng bàn tay nàng, đôi hàng lông mày dài chớp động trong tay nàng, “Mười lăm tháng sau, để Trầm Tuân dùng Hồng Nhan kiếm đến Trạm Bích lâu cùng ta quyết chiến! Tỷ tỷ, ta không chiếm của hắn một chút tiện nghi nào, ta muốn trước mặt mọi người trong thiên hạ cùng hắn tỷ thí một trận, đường đường chính chính đánh bại hắn”.


“Tiểu Tạ tỷ tỷ, ta muốn nàng biết, ta và ca ca ta không giống nhau”.
---------
[ ] Ẩm trẩm chỉ khát: uống rượu độc chống khát, ví với việc chỉ nhằm giải quyết khó khăn trước mắt mà không nghĩ đến hậu quả mai sau.
[ ] Bi hoan ly hợp thảy vô tình: câu thơ trong bài Thính Vũ (Ngu Mỹ Nhân Kỳ 1) của Tưởng Tiệp.


[ ] Viện lạc: sân nhỏ.






Truyện liên quan