Chương 18: Hào kiệt ngậm ngùi than chuyện cũ

Sau khoảng thời gian ăn một bữa cơm, bọn Súy Chấn Vũ một đoàn người đã đến khách sạn duy nhất ở phố Thạch Hoa. Tắm rửa ăn uống xong, bọn họ quyết định sau khi mỗi người đã vận công điều tức, khôi phục công lực bị tiêu hao lúc kháng cự chất độc Kim Thanh tàm xong, sẽ lại bàn bạc kế hoạch hành động sắp tới, để cho Trương Long, Triệu Hổ cùng bốn thị nữ áo xanh tạm thời làm hộ pháp.


Vào cuối buổi chiều, quần hiệp đã hoàn toàn khôi phục chân lực bị tiêu hao, tập họp lại ở phòng Thân Bá Truyền. Triệu Tố Quyên đã bỏ lốt nam trang, má thoa phấn mỏng, mày ngài kẻ nhạt cùng tỷ tỷ nàng là Triệu Tố Chân ngồi cùng một chỗ.


Hai người đại tỷ lớn và tiểu muội muội trong Võ lâm Tam mỹ này không những đều xinh đẹp rực rỡ mà đến cả mặt mũi vóc dáng cũng đều rất giống nhau, nếu không có nốt ruồi duyên trên cánh mũi trái của Triệu Tố Chân và màu sắc quần áo khác nhau, thì thật khó phân biệt.


Thân Bá Truyền chăm chú nhìn hai tỷ muội họ Triệu, cười nụ nói trước :
- Hai vị cô nương, rốt lại ai là đại tỷ, ai là tiểu muội muội? Lão khiếu hóa ta trước nay tự xưng là Mê Hồ Tiểu Cái, giờ lại càng thêm mơ hồ!
- Thân lão nhân gia cứ đoán thử xem!
- Không đoán được.


Thân Bá Truyền vuốt râu cười nói.
- Cười một cái nghiêng thành, cười hai cái nghiêng nước, cô nương vừa cười một cái ấy, ngay cả ngày tháng đẻ của mình lão khiếu hóa ta cũng quên tuốt cả, còn nói gì tới chuyện đoán hai cô ai là tỷ ai là muội!


Triệu Tố Chân vừa nhoẻn miệng cười, Thân Bá Truyền lại xua tay nói tiếp :
- Cô nương đừng cười thêm cái nữa mà!
Tiếp đó lại thở dài đầy vẻ sung sướng nói :


available on google playdownload on app store


- Hôm nay lão khiếu hóa ta tuy nếm một phen đau khổ, gặp một trận hoảng sợ nhưng được thấy dung mạo thật của hai tỷ muội trong Võ lâm Tam mỹ này, thì cũng được bù đắp rồi!
Nói tới đó, câu chuyện lập tức chuyển xang chuyện chính. Triệu Tố Quyên khẽ nhướng mày nhìn tỷ tỷ hỏi :


- Đại tỷ ở chung với phu thê Miêu Trấn Nam cũng khá lâu, mà không nhìn ra được chút nào đáng nghi ngờ à?
Triệu Tố Chân cười nói :


- Mặt mũi và dáng vóc của hai tên ma đầu ấy vốn đã khá giống với phụ mẫu chúng ta, lại còn đeo thêm mặt nạ da người hết sức tinh xảo, vả lại không hề nói một câu nào sơ hở, thì làm sao nhìn ra? Huống hồ ta đã xa cách hai vị lão nhân gia mười năm rồi, lại hoàn toàn không nghĩ tới chuyện có người giả dạng, cho nên mới bị hai tên ma đầu ấy lừa gạt!


Thân Bá Truyền cũng nhướng mày nói :
- Kỳ quái thật, phu thê Miêu Trấn Nam đã rõ tình hình của tôn phủ như vậy, mà còn dám mạo xưng trước mặt con gái ruột của người ta không ngần ngại gì à?
Triệu Tố Chân nói :


- Lão nhân gia, gia phụ gia mẫu đã lọt vào tay bọn họ, thì câu chuyện này cũng chẳng có gì là kỳ quái.
Thân Bá Truyền nghiêm trang nói :
- Cô nương, ở trong sợ còn lắm chuyện nhiêu khê.
Súy Chấn Vũ cũng gật đầu nói :


- Đúng thế, tiểu đệ cũng có cảm giác như vậy, có điều không biết có giống ý của lão ca không?
Thân Bá Truyền nói :
- Ngươi nói trước đi, nếu có chỗ nào khác nhau, lão ca ta sẽ nói thêm cho đủ.
Súy Chấn Vũ cười nụ gật đầu, nhìn lướt qua hai tỷ muội họ Triệu nói :


- Vị đại ca này của ta tuy có hiệu là Mê Hồ Tiểu Cái nhưng việc nhỏ thì hồ đồ chứ việc lớn thì vô cùng sáng suốt...
Tiếp theo lại lấy vẻ mặt nghiêm trang nói :


- Hai vị tiểu muội cứ thử đặt mình vào hoàn cảnh của hai vị lão nhân gia, nếu như biểu muội chẳng may bị kẻ địch bắt đi, bị bức bách phải nói ra tất cả mọi chuyện nhỏ lớn trong gia đình, thì hai vị có đem nói hết không giấu diếm chút gì với thù nhân không?


Câu nói chưa dứt, Thân Bá Truyền đã giơ ngón tay cái lên cười cười nói :
- Rất đúng! Huynh đệ ngươi phân tích như vậy là rất đúng với ý của lão ca ca này đấy!
Tỷ muội họ Triệu, Phương Diệc Viên mọi người cũng đồng thời gật đầu lia lịa tỏ ý tán đồng.


Triệu Tố Chân so vai nói :
- Biểu ca, vậy thì chuyện rắc rối trong đó là gì?
Súy Chấn Vũ nói :
- Vấn đề này thì trước khi chưa nắm rõ được chút đầu mối nào chúng ta không thể đoán mò để khỏi rối thêm, nhưng mới rồi ngu huynh đi một nước cờ đợi, cũng có thể sẽ có ích.


Triệu Tố Quyên hỏi luôn :
- Nước cờ đợi nào vậy?
Súy Chấn Vũ nói :
- Biểu muội xin nghĩ thử xem, phu thê Miêu Trấn Nam có phải là những người tiếp xúc gần gũi với cô dượng hay không? Ta hỏi đây là chỉ nói từ lúc cô dượng bị bắt đến nay thôi.
Triệu Tố Chân gật đầu nói :


- Đúng rồi, nếu không thì không thể nào phu thê y lại không có sơ hở được.
Súy Chấn Vũ hỏi tiếp :
- Phu thê Miêu Trấn Nam đã có thể tiếp xúc với cô dượng từ lúc bị bắt đến nay, nhưng có phải là nhân vật đầu não của đối phương không?


Triệu Tố Chân giật mình chợt hiểu ra gật gật đầu nói :
- A! Ta hiểu ra rồi, cho nên mới rồi biểu ca mới giải quyết dễ dàng, thả cho họ đi.
Súy Chấn Vũ nói :


- Đúng vậy, có điều đó là nhờ biểu muội có sử dụng công phu Đại Thừa Hư Ảo thần công, cũng khiến đối phương không nhìn ra được chỗ dụng tâm của ta, mới thu được kết quả.
Phương Diệc Viên cười nói :


- Đó thật là cách hay, ta nghĩ đối phương tuy rất gian ngoan cũng chưa chắc đã nhìn ra chỗ dụng tâm của ngươi.
Triệu Tố Quyên cũng khẽ cười nói :
- Chẳng lạ gì mà mới rồi huynh lằng nhằng tào lao suốt nửa ngày rồi lại dễ dãi thả cho họ đi, té ra ở trong còn lắm chuyện.


Triệu Tố Chân nhăn nhó cười nói :
- Tam muội, hai tỷ muội ta thật ngu ngốc! Nếu có nhị muội ở đây, thì mới rồi biểu ca dùng mưu mô nhất định không qua mắt được nó đâu.
Súy Chấn Vũ thở dài nói :


- Đúng thế, nhị biểu muội là nữ Gia Cát trong ba tỷ muội cô, nếu có nàng ta ở đây, chỗ dụng tâm ấy của ta thật là không thể nào qua khỏi tuệ nhãn của nàng ta được.
Triệu Tố Quyên thở dài buồn bã nói :


- Đó thật là điều bất hạnh lớn nhất, nếu nó biết võ công, có thể không đến nỗi phải chịu tội thay ta.
Phương Diệc Viên không giấu nổi sự ngạc nhiên hỏi :
- Cái gì? Nhị cô nương lại không biết võ công à?
Triệu Tố Chân cười nói :


- Đúng thế, đứa tiểu muội thứ hai ấy của tôi, không những thông minh hơn hết trong ba tỷ muội, mà cả về tư chất và năng khiếu cũng có thể luyện tới mức thượng thừa, tiếc là từ lúc nhỏ nó đã tỏ ra không thích luyện võ, cho nên gia phụ gia mẫu cũng không muốn bắt ép nó.


Phương Diệc Viên thở dài nuối tiếc, nhìn lướt qua Trương Long, Triệu Hổ đang ngồi ngoài cửa phòng, lấy lại vẻ mặt nghiêm trang nói :
- Cô nương, tôi có một câu hỏi rất mạo muội, không biết có nên nói ra đây không?
Triệu Tố Chân cười gượng nói :


- Tới bây giờ thì mọi việc đã phơi bày, tôi cũng không còn có ý làm ra vẻ thần bí nữa, Phương đại hiệp có gì xin cứ nói thẳng ra!
Phương Diệc Viên cười cười nói :
- Thật ra điều ta muốn hỏi cũng rất bình thường thôi.
Ngừng lại một chút, chăm chú nhìn Triệu Tố Chân nói :


- Cô nương, ông bạn họ Trương ngồi ở cửa kia có phải là Nhất Bút Âm Dương Túc Bảo Nguyên đại hiệp đã mất tích từ lâu không?
Triệu Tố Chân thản nhiên gật đầu nói :
- Đúng.
Phương Diệc Viên hỏi tiếp :
- Vậy ông bạn họ Triệu kia chắc cũng phải là nhân vật có lai lịch lớn lắm?


Triệu Tố Chân khẽ cười nói :
- Phương đại hiệp đã biết Nhất Bút Âm Dương Túc Bảo Nguyên thì chắc cũng biết tới nhân vật Bát Quái Thần Chưởng Liêu Văn Hùng chứ?
- Biết.
Phương Diệc Viên hỏi tiếp :
- Ông bạn họ Triệu kia là Liêu đại hiệp đó à?


Triệu Tố Chân gật gật đầu. Phương Diệc Viên cười nói :
- Trên giang hồ đồn đại rằng hai vị đại hiệp này mất tích một cách bí mật từ lâu, không ngờ rằng...
Triệu Tố Chân ngắt lời thở dài buồn bã nói :


- Đúng thế. Từ khi tôi không chịu nhục, cắn lưỡi tự tử, hai người bọn họ cũng cùng mất tích trong một ngày, đến nay đã hơn mười năm rồi.
Túc Bảo Nguyên nãy giờ vẫn ngồi im như pho tượng gỗ bên cửa nghe xong câu nói của Triệu Tố Chân chợt có vẻ áy náy không yên.
Triệu Tố Chân quay ra nói :


- Trương Long, Triệu Hổ, hai người tạm bỏ mặt nạ xuống, vào đây bái kiến Thân lão tiền bối, Phương đại hiệp và Súy đại hiệp.
Lúc ấy trong phòng diễn ra một tràng những lời khách sáo.
Chờ Trương Long, Triệu Hổ đeo mặt nạ trở lại xong, Triệu Tố Chân chăm chú nhìn vào hai người bọn họ trầm giọng nói :


- Từ nay trở đi, hai người các ngươi và cả Tích Hoa, Kiêm Đảm, Cầm Tâm đều phải theo hầu ba vị đây, để nhờ Thân lão tiền bối, Phương đại hiệp và Súy đại hiệp chỉ giáo thêm cho.
Người ngồi đầu bốn thị tỳ ở dãy ghế sát tường là Tích Hoa khẽ nhướng mày hỏi :


- Tiểu thư, người nói vậy là...
Triệu Tố Chân cười khẽ nói :
- Từ nay trở đi, ta phải đi một mình, không thể có thời gian chiếu cố cho bọn ngươi nữa.
Lúc ấy Phương Diệc Viên há miệng nhìn Triệu Tố Chân, vẻ mặt có vẻ bần thần. Triệu Tố Chân phát giác cười khẽ hỏi :


- Phương đại hiệp dường như có chuyện gì muốn hỏi phải không.
Phương Diệc Viên gật đầu cười gượng nói :
- Đúng thế, câu này có lẽ chẳng riêng một Phương Diệc Viên muốn hỏi, có điều vấn đề lại có chỗ...
Triệu Tố Chân ngắt lời cười khẽ hỏi :


- Có phải là về chuyện tôi đã ch.ết rồi mà lại sống lại phải không?
Phương Diệc Viên cũng cười nói :
- Nếu quả không có gì bất tiện, thì theo tôi tất cả mọi người ở đây đều đang muốn được nghe.
Triệu Tố Chân cười gượng nói :


- Người xưa nói rất đúng rằng sách còn có quyển mình chưa đọc, chuyện đều có thể nói cho người nghe, chuyện này Phương đại hiệp không hỏi thì tôi cũng tự động kể ra thôi.
Nói xong chăm chú nhìn vào ánh lửa đang nhảy nhót trên ngọn nến ở đầu bàn, buồn bã thở dài nói :


- Chuyện thì dài lắm, nghĩ lại thì như một cơn ác mộng, có điều tôi vẫn nhớ rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua.


Nói xong Triệu Tố Chân im lặng một lúc như sắp xếp lại ý nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu. Tất cả mọi người đều bất giác lấy lại vẻ mặt nghiêm trang, ngồi thẳng người lên, im lặng chờ đợi.
Triệu Tố Chân nhìn qua quần hiệp nghiêm giọng nói :


- Gần đây giang hồ đồn đại nhiều nhất có lẽ là những chuyện xấu của hai họ Triệu và họ Chúc phải không?
Quần hiệp đều lặng lẽ gật đầu. Triệu Tố Chân nói tiếp :
- Lời đồn đại ấy có thể nói là hoàn toàn có cơ sở.
Ngừng lại một chút, nàng lại hạ giọng nói :


- Các vị chắc đều đã nghe qua, vậy thì đúng như lời đồn đại, tôi đã bị Chúc Thiên Thu toan cưỡng hϊế͙p͙ ngay từ hôm đầu tiên về làm dâu nhà họ Chúc.
Mọi người đều rùng mình một cái, Thân Bá Truyền cười nhạt nói :


- Thật không ngờ thằng thất phu Chúc Thiên Thu lại là một kẻ mặt người dạ thú.
Triệu Tố Chân nét mặt đăm chiêu nói như mơ ngủ :


- Lúc ấy khách mừng đám cưới ở nhà họ Chúc đã về gần hết, Chúc Thiên Thu bước vào phòng tôi, cứ nghĩ y khuyên bảo vài câu rồi đi, không ngờ lúc ấy lão tặc lại lộ nguyên hình tàn ác, tôi đang giật mình thì đã bị điểm huyệt chế ngự. Y xé quần áo trên người tôi, tôi vừa hổ thẹn vừa căm phẫn, thét lên cắn mạnh lưỡi một cái rồi ngất đi luôn.


Ngừng lại một chút lại nhìn lướt qua quần hiệp một vòng thê thảm nói tiếp :
- Các vị nghĩ xem, lúc ấy tôi còn cách lựa chọn nào khác đâu?
Súy Chấn Vũ sắc mặt xám xanh hỏi ngay :
- Lúc ấy cô cắn lưỡi tự tử để tìm cách giải thoát phải không?
Triệu Tố Chân gật gật đầu nói :


- Lúc ấy trong khoảng khắc trước khi hôn mê, tôi chỉ nghe như có tiếng chân nhiều người rầm rập chạy tới, chắc là vì nghe tiếng tôi thét, rồi sau đó tôi lập tức không biết gì nữa...


Lúc ấy Súy Chấn Vũ thở hắt ra như chút được gánh nặng đeo trong lòng chàng lâu nay, và cả nghi vấn trước đó không lâu cũng đồng thời được giải đáp. Đó là vì theo câu chuyện Triệu Tố Chân vừa kể thì trong tình trạng ấy Chúc Thiên Thu chưa kịp làm gì tổn hại tới nàng, vậy thì không lạ gì mà Triệu Tố Chân vẫn còn giữ được thân đồng nữ để luyện thành môn công phu Đại Thừa Hư Ảo thần công thượng thặng của Phật môn.


Súy Chấn Vũ đang xoay chuyển ý nghĩ, Triệu Tố Chân cũng đồng thời im bặt một lúc lâu không nói gì. Triệu Tố Quyên không nhịn được hỏi :
- Đại tỷ, rồi sau thế nào?
- Sau đó à!
Triệu Tố Chân cười gượng nói :


- Lúc ta tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên một cái giường nhỏ, bên cạnh có một lão ni áo xám vẻ mặt hiền từ đang ngồi...
Súy Chấn Vũ bất giác ngắt lời hỏi :
- Đó có phải là Bách Liễu thần ni trong Võ lâm Tam thánh không? Có đúng là cô được Bách Liễu thần ni cứu sống không?


Triệu Tố Chân gật gật đầu nói :
- Đúng thế. Nói tới thì cũng là số mệnh của tôi chưa dứt, lúc tôi cắn lưỡi tự tử, đầu lưỡi chưa đứt hoàn toàn, vả lại sau khi ch.ết đi chưa đầy bốn giờ lại may mắn gặp được ân sư, nên được lão nhân cứu cho...


Tiếp theo nàng đem chuyện mười năm về trước, sau khi nàng bị nhà họ Chúc chôn qua loa, Túc Bảo Nguyên định gian ɖâʍ tử thi lén ra đào mộ lên. Liêu Văn Hùng theo dõi tìm tới, Bách Liễu thần ni trong chỗ tối dùng công lực vô thượng từ xa chế ngự bọn họ, điều khiển xác ch.ết chưa cứng dọa nạt hai người, cho đến khi thần ni phát hiện ra còn có hy vọng cứu sống nàng, mới giả yêu cầu hóa giải tử khí ở chỗ chôn nàng, đem đi rồi sai Túc Liêu hai người lấp mộ lại như cũ, nhất nhất kể lại tường tận.


Quần hiệp nghe xong, trừ Túc Bảo Nguyên lộ vẻ áy náy không yên, còn tất cả không hẹn mà cùng thở dài một hơi tỏ ý ngậm ngùi cảm khái.
Phương Diệc Viên hỏi tiếp :
- Rồi từ đó Túc đại hiệp trở thành tùy tùng trung thành của Triệu đại tiểu thư à?
Triệu Tố Chân nói :


- Theo ý ân sư, việc làm của Túc Bảo Nguyên khó mà thoát khỏi tội ch.ết, nhưng ân sư thấy bình sinh y không có tội nào khác, tuy có tật xấu của kẻ không có vợ nhưng chưa từng làm điều gì có hại đến danh tiết của người khác, nên mới mở cho một con đường sống để tự sửa mình, cho y đới tội lập công.


Ngừng lại một chút, nhìn lướt qua Liêu Văn Hùng nói tiếp :
- Còn như Liêu Văn Hùng thì hoàn toàn do y tự nguyện, vì hai người bọn họ đều là thủ hạ của lão tặc họ Chúc, chuyện ấy phát sinh ra cũng khó bề trở về, đó cũng là lý do hiện nay tôi không cho hai người bọn họ để lộ mặt thật.


Lúc ấy điếm tiểu nhị đứng ngoài cửa khom lưng cười nói :
- Các vị khách quan, cơm tối đã chuẩn bị xong, xin hỏi đã mang lên được chưa ạ?
Triệu Tố Chân thuận miệng đáp :
- Mang lên đây đi!


Trong bữa cơm tối, quần hiệp bàn bạc về tình thế ta địch trước mắt, phương sách hành động từ nay trở đi cùng là phương pháp liên lạc với Triệu Tố Chân hành động riêng rẽ như thế nào... nhất nhất tính toán kỹ lưỡng. Bàn bạc xong, Triệu Tố Chân không đợi quần hiệp ăn xong bữa cơm, đứng dậy cáo từ nói :


- Các vị cứ thong thả dùng cơm, tôi cần đi trước.
Phương Diệc Viên cười nụ nói :
- Xin cô nương chờ một chút, ta còn có một nghi vấn muốn thỉnh giáo.
Triệu Tố Chân cười cười nói :
- Cứ theo tôi nghĩ, thì Phương đại hiệp chẳng còn điều gì phải hỏi nữa cả!


Phương Diệc Viên cười nói :
- Đó là cô nương nghĩ mà thôi, cô nương ạ!
Dừng lại một chút mới chăm chú nhìn Triệu Tố Chân hỏi :


- Theo như ta biết, cô nương đã học được hết chỗ tinh túy trong tuyệt nghệ Thái Âm Huyền Chấn thần công mà Bách Liễu thần ni dạy, đến cả Đại Thừa Hư Ảo thần công chắc cũng mới luyện thành gần đây rồi, phải không?
Triệu Tố Chân gật đầu nói :


- Đúng thế. Năm lão nhân gia người cứu sống tôi thì người cũng vừa luyện thành Đại Thừa Hư Ảo thần công.
Phương Diệc Viên nhíu mày nói :
- Hai môn công phu Thái Âm Huyền Chấn và Đại Thừa Hư Ảo về lý thuyết thì đều không có khí âm hàn...


Triệu Tố Chân không kìm được tiếng à rồi cười nói :
- Nghi vấn của Phương đại hiệp là chỉ vào việc lúc tôi giả làm nữ quỷ, làm sao có được một luồng khí âm hàn chứ gì?
Phương Diệc Viên gật đầu nói :
- Đúng thế!
Triệu Tố Chân cười nói :


- Luồng khí âm hàn ấy, vốn là có nguồn gốc khác, chẳng qua tôi chỉ lợi dụng công phu và công lực để tăng thêm mà thôi.
Súy Chấn Vũ cũng cướp lời nói :
- Chân muội nói như vậy, có lẽ là một món bảo vật gì đó đúng không?
Triệu Tố Chân cười bí ẩn :


- Nói ra thì đó cũng là một món bảo vật.
Tiếp theo lấy vẻ mặt nghiêm trang nói :
- Đó là lúc ân sư lên núi Tuyết Sơn tìm cây Thiên Niên tuyết liên, trong lúc ngẫu nhiên tìm được trong khối băng dày vạn năm một viên Tuyết Hồn châu.


Thân Bá Truyền và quần hiệp đều bất giác cùng ủa một tiếng. Phương Diệc Viên thì mắt sáng lên nói :


- Tuyết Hồn châu là do khí chí âm chí hàn của trời đất kết lại mà thành, thật là một món bảo vật khó có thể gặp được trong võ lâm, cô nương có thể đưa ra cho tất cả mọi người bọn ta ở đây được mở rộng tầm mắt không?
Triệu Tố Chân ngượng ngùng cười nói :


- Thật là rủi quá, tôi vì gần đây không giả làm quỷ, ngại đeo trong người vướng víu, mới rồi đem cất giấu ở một nơi kín đáo, thôi thì để lần sau gặp nhau sẽ mời các vị cũng xem.
Nói xong, từ từ đứng dậy cười nụ nói tiếp :
- Các vị nên tự thận trọng, hẹn gặp lại!


Triệu Tố Chân một mình đi rồi, bữa cơm tối của quần hiệp cũng kết thúc, ai về phòng nấy nghỉ ngơi. Súy Chấn Vũ và Phương Diệc Viên hai người ở cùng một gian, Phương Diệc Viên nhìn Súy Chấn Vũ cười nói :


- Sư đệ, không ngờ rằng Võ lâm Tam mỹ danh chấn võ lâm lại là bà con con cô con cậu với ngươi, cứ theo thường tình mà nói, đã có tình thân thiết như vậy sư đệ ít nhất cũng phải vớ được một trong ba cô mới phải, tại sao lại có tình trạng như hôm nay?
Súy Chấn Vũ cười gượng nói :


- Sư huynh, chuyện đó để số phận an bài, đệ trước nay không tin vào số phận, nhưng số phận cứ đùa cợt đệ mãi thôi!
Phương Diệc Viên như chợt hiểu ra nói :
- Phải rồi, về chuyện này ngươi cứ nói thẳng ra với ta thì cũng có gì phải ngại, hay là trong đó có chỗ nào khó nói?


Súy Chấn Vũ thở dài nói :
- Khó nói thì không có, chẳng ra nói ra thì khiến lòng mình buồn bã mà thôi.
Phương Diệc Viên nghiêm trang nói :


- Sư đệ, giữa đám biểu huynh biểu muội các ngươi, chuyện đã qua thì ta không biết. Nhưng theo thái độ của Triệu đại cô nương đối với ngươi mới đây đã có một tình cảm không bình thường.
Súy Chấn Vũ chớp mắt gật đầu nói :


- Có thể nói như vậy, nhưng tới nay, thì là chuyện đã qua rồi...
- Không đâu!
Phương Diệc Viên tỏ vẻ không đồng ý ngắt lời nói :
- Sư đệ, Triệu đại cô nương trước mắt vẫn còn là thân xử nữ, thì câu chuyện giữa hai ngươi vẫn có thể tiếp tục mà.
Súy Chấn Vũ cười gượng nói :


- Sư huynh, chẳng lẽ huynh quên rằng trước mắt nàng ta vẫn còn là phu nhân danh nghĩa của Chúc Thiếu Thu sao?
Phương Diệc Viên trong mắt lóe lên tia sáng lạnh nói :


- Các cuộc hôn nhân mua bán bẩn thỉu ấy cần gì phải tính! Mà nói lại, chỉ cần hai người các ngươi vẫn còn yêu thương nhau thì cho dù nàng ta đã làm vợ Chúc Thiên Thu trên thực tế đi chăng nữa, cũng có ngại gì!
Súy Chấn Vũ nói :
- Nói như sư huynh thì lấy cái gì bịt miệng thiên hạ bàn tán?


Phương Diệc Viên nói :
- Lời bàn tán rông dài của người đời thì không cần đếm xỉa tới!
Ngừng lại một chút, lại nghiêm trang nói :


- Vương An Thạch nói rất đúng là trời đất không đủ để sợ, tổ tông không đủ để làm phép tắc, lời thiên hạ không đủ để lo nghĩ. Sư đệ thần công siêu tuyệt, hào khí xông mây, lẽ ra phải mang một tấm lòng phi thường mới phải, tại sao đối với việc quan hệ cả đời người lại nhút nhát run sợ kiểu đàn bà con nít. Sư đệ, ngươi cứ đem chuyện cũ giữa hai người kể lại ta nghe xem, cũng có thể ta giúp được một chút ý kiến gì cho ngươi.


Súy Chấn Vũ cười gượng nói :
- Loại chuyện này thì sợ sư huynh không làm gì được!
Phương Diệc Viên cười nói :
- Việc là ở người, sao ngươi lại chắc là ta không làm gì được?
Ngừng lại một chút, lại cười nụ nói tiếp :


- Mà cứ cho là sư huynh không làm gì được đi, nhưng đêm dài dằng dặc, nói chuyện cho đỡ buồn, thì cũng như ngươi một mình buồn bã trong lòng không chịu được, giả khuây vậy mà!
Súy Chấn Vũ không biết làm sao, gật gật đầu nói :
- Được, đệ nói, đệ nói...


Trầm tư một lúc, chàng từ từ nói tiếp :
- Tiểu đệ bảy tuổi mồ côi cha, mười tuổi mồ côi mẹ, có thể nói là từ nhỏ tới lớn sống với cô dượng, cùng ba vị tiểu muội cũng đều có tình cảm ngựa trúc mơ xanh từ thủa trẻ con.
Phương Diệc Viên hỏi ngay :


- Sư đệ không có huynh đệ tỷ muội ruột nào khác à?
- Đúng thế.
Súy Chấn Vũ cười nói tiếp :


- Cô dượng hai vị lão nhân gia vốn coi đệ như con ruột, ngoài việc cho học chữ cùng với ba vị tiểu muội, còn đích thân truyền dạy võ công cho nữa. Lại còn nửa đùa nửa thật nói là gả biểu muội Triệu Tố Chân cho đệ.
Phương Diệc Viên cười nói :


- Như vậy thì là đối xử với ngươi quá tốt rồi, nhưng về sau tại sao lại khác đi?
Súy Chấn Vũ thở dài một tiếng rồ nhăn nhó cười nói :


- Nghiêm khắc mà nói, là do đệ tự mình không tốt, lúc ấy đệ cứ như bị ma ám, không những đối với việc học văn luyện võ không hề thích thú, mà còn thích chơi bời rông dài với một lũ lêu lổng, về sau, tuổi ngày càng lớn, thói hư tật xấu ngày càng nhiều, thôi thì phá làng quậy xóm, trộm gà bắt chó, cái gì cũng làm, có lúc còn ăn cắp cả tiền bạc của cô dượng để tiêu xài phung phí với đám bạn xấu.


Phương Diệc Viên không kiềm được cũng lắc đầu cười gượng nói :
- Thật là bậy bạ! Thật là bậy bạ! Thế chẳng lẽ lúc bấy giờ phu thê Triệu đại hiệp không răn bảo ngươi à?
Súy Chấn Vũ đáp :


- Ai nói không răn bảo? Có điều, mắng đệ thì đệ để vào tai nọ lọt qua tai kia, đánh đệ thì đệ chạy, giả như có túm được đệ, roi chưa đến đít thì đệ đã gào lên cho người trong toàn trang đều nghe, huống chi nói cho cùng đệ lại không phải là con ruột của hai vị lão nhân gia, như thế thì hai vị làm sao thẳng tay đánh đập được?


Phương Diệc Viên bất giác chợn mắt nói :
- Bây giờ tưởng tượng tới cảnh ấy, thật ta cũng muốn đánh cho ngươi hai bạt tai!
Súy Chấn Vũ cười gượng nói :
- Trong tình hình ấy, thì chuyện hôn nhân của đệ với đại biểu muội vô hình trung cũng khỏi bàn tới nữa.


Ngừng lại nghỉ ngơi một lúc đoạn nói tiếp :


- Rồi từ đó đệ bỏ ra ngoài lêu lổng, lâu lâu với về nhà một lần, hai vị lão nhân gia đau lòng thất vọng, cũng không hỏi gì tới hành vi của đệ, sau ba năm lêu lổng như vậy thì đệ mười chín tuổi, trong giới du thủ du thực ở Quế Lâm cũng có chút ít tiếng tăm. Cũng vào lúc ấy, hai thằng đàn em của đệ lại gây ra một vụ rắc rối lớn, lúc ấy cả đại ca là đệ đều bị bắt vào phủ. Song quan phủ cũng nể mặt cô dượng, không điều tr.a thêm, đưa đệ về để cô dượng dạy bảo...


Phương Diệc Viên nhịn không được ngắt lời hỏi :
- Lúc ấy chắc là ngươi no đòn phải không?
- Đúng vậy.
Súy Chấn Vũ cười gượng nói :


- Lúc ấy, đệ không những bị cô dượng đem roi da đánh cho một trận lăn lóc, mà còn bị cô dượng chửi cho một trận tối mặt, thậm chí tới cả phụ mẫu đệ đã ch.ết cũng bị chửi, nếu không lúc đệ chạy trốn, đã chẳng làm chuyện dứt tình...


Nói tới đó, ngoài cửa chợt vang lên tiếng Triệu Tố Quyên :
- Biểu ca, muội vào được không?
Súy Chấn Vũ cười khan một tiếng nói :
- Mời vào, mời vào, muội tới vừa đúng lúc.
Triệu Tố Quyên cười nụ bước vào phòng, tự ngồi xuống cái ghế cạnh Phương Diệc Viên, khẽ cười một tiếng hỏi :


- Biểu ca, đúng lúc là thế nào?
Súy Chấn Vũ cười gượng nói :
- Ngu huynh đang kể cho sư huynh nghe một đoạn quá khứ quang vinh của mình, muội tới đây, chẳng phải là đúng lúc để làm một chứng nhân sao?
Triệu Tố Quyên nhoẻn miệng cười hỏi :
- Vậy đã kể tới đoạn nào rồi?


Súy Chấn Vũ cười khan một tiếng nói :
- Đúng tới đoạn bị quan phủ Quế Lâm giải về, ăn một trận roi da của cô dượng.
Triệu Tố Quyên mắt thoáng mờ đi, như cười mà không phải cười, gật gật đầu im lặng lắng nghe.
Súy Chấn Vũ thở dài một tiếng nói tiếp :


- Lúc ấy tính ra đệ đã là một người thành niên, cũng đã nhận biết được là mình có lỗi, hai vị lão nhận gia đánh đệ mắng đệ, đệ cũng chỉ xấu hổ về phần mình, nhưng cô mẫu người lại chửi mắng tới cả phụ mẫu, ngay tới giờ đây mà đệ nhớ lại cũng còn thấy tức giận.


Triệu Tố Quyên buồn bã thở dài nói :
- Lúc ấy mẫu thân muội đang nóng giận, nói không lựa lời, mà huynh vẫn không bỏ qua một chút sao?
Phương Diệc Viên cũng phụ họa :


- Đúng đấy, sư đệ, giả như lúc bấy giờ Triệu phu nhân mắng mỏ hơi quá lời một chút, cũng là do ngươi có chỗ không phải, bây giờ việc đã qua rồi, ngươi đừng để bụng mới được.
Súy Chấn Vũ cười gượng nói :
- Để bụng gì đâu, chẳng qua đệ thuận miệng nói ra vậy thôi!


Ngừng lại một chút lại nhăn nhó cười nói :


- Chẳng qua trong hoàn cảnh lúc ấy thì mấy chuyện dồn tới, khiến đệ thật là căm hờn cực điểm. Sau khi đệ bị cô dượng đánh đòn, hai vị còn bắt đệ phải xin lỗi tất cả mọi người, hứa là bỏ lỗi lầm cũ. Có điều trong lúc căm tức như vậy, huynh nghĩ là đệ chịu khuất phục à?


Phương Diệc Viên cười nói :
- Lúc ấy chắc ngươi trơ ra như cục đá dưới cống, vừa thúi vừa cứng chứ gì?
Súy Chấn Vũ nói tiếp :
- Lúc ấy, cô mẫu trói đệ lại, nhốt trong phòng chứa củi, mỗi ngày chỉ cho ăn một chén cơm với muối, lại nói là chừng nào đệ biết ăn năn hối lỗi mới thả ra.


Tiếp theo lại cười gượng nhìn Phương Diệc Viên nói :
- Sư huynh đoán xem, đệ ở trong đó mấy ngày?
Triệu Tố Quyên cười nói :
- Khỏi cần phải đoán, để muội nói cho, huynh ở trong gian chứa củi cả thảy năm ngày.
Súy Chấn Vũ cười nụ nói :


- Đúng đấy, tất cả là năm ngày, mà ta còn nhớ rõ lúc ấy mẫu thân muội còn nói gì nữa cơ.
Triệu Tố Quyên thở dài nói :
- Không ngờ huynh còn nhớ kỹ đến thế.
Phương Diệc Viên hỏi :
- Vậy sau đó ngươi làm thế nào mà được tự do?


Súy Chấn Vũ cười nụ chỉ Triệu Tố Quyên nói :


- Đó cũng là nhờ tam biểu muội đây. Khi đệ bị nhốt trong phòng chứa củi tới ngày thứ năm, nàng ta lén ăn cắp chìa khóa mở cửa cho đệ trốn ra, kế đó còn cho đệ biết là đại tỷ tỷ của nàng ta sắp thành hôn với Thiếu chủ nhân Cúc viên Chúc Thiếu Thu.


Dừng lại một chút, chàng nhìn Phương Diệc Viên thở dài nói tiếp :
- Sư huynh thử nghĩ xem, khi được tin ấy trong lòng đệ cảm thấy ra sao?
Phương Diệc Viên nhè nhẹ thở dài, không trả lời.
Triệu Tố Quyên nói :


- Biểu ca, lúc ấy muội còn nhỏ quá, không biết gì cả, nếu không muội đã không nói chuyện ấy với huynh.
Súy Chấn Vũ nghiêm trang nói :
- Nhưng tình nghĩa chân thành của muội, huynh vĩnh viễn không quên đâu.
Phương Diệc Viên nhìn Súy Chấn Vũ hỏi :
- Vậy lúc ấy cũng là tam tiểu thư thả cho ngươi trốn đi à?


- Đúng thế.
Súy Chấn Vũ gật gật đầu nói :
- Sau khi nghe được tin ấy, quả là đệ ngơ ngẩn một lúc không biết gì cả, biểu muội không biết là đệ cay đắng trong lòng, cuối cùng tự ý thả cho đệ đi.
Phương Diệc Viên hỏi tiếp :


- Sau khi ngươi được tự do, không tới gặp phu thê Triệu đại hiệp để lý luận sao?
Súy Chấn Vũ cười gượng nói :
- Đệ lại còn có gì để lý và luận nữa? Lúc ấy đệ chỉ biết viết một lá thư hết sức nặng nề để lại, rồi lặng lẽ bỏ đi mà thôi.
Phương Diệc Viên nói :


- Lá thư đầy lời lẽ nặng nề phẫn hận của ngươi chắc là làm phu thê Triệu đại hiệp đau lòng lắm.
Súy Chấn Vũ cười nói :
- Chuyện đó thì khó tránh được...
Triệu Tố Quyên ngắt lời nói :


- Biểu ca, chuyện đó không cần nói nữa, chẳng qua có một điểm muội phải đặc biệt nói với huynh rõ, là vì chuyện hôn nhân với nhà họ Chúc, đại tỷ của muội đã khóc lóc mấy lần làm phụ mẫu muội phải phát hoảng.
Súy Chấn Vũ hỏi :
- Sao thế?
- Thì vì tỷ ấy yêu huynh.


- Nhưng mà cuối cùng nàng ấy cũng về với nhà họ Chúc!
Triệu Tố Quyên không kìm được tiếng thở dài buồn bã nói :
- Biểu ca, huynh lầm rồi, sở dĩ đại tỷ của muội cuối cùng phải lấy họ Chúc, là vì bị áp lực của phụ mẫu muội, mà phụ mẫu muội thì lại bị áp lực của nhà họ Chúc.


Phương Diệc Viên thoáng cười nói :
- Sư đệ, Triệu cô nương, thôi đừng mãi nói chuyện đã qua, trước mắt cần có cách tính toán cho tương lai kia mà!
Triệu Tố Quyên cười nụ nói tiếp :


- Trước mắt thì biểu ca đã là đại hiệp nổi tiếng võ lâm, còn đại tỷ của tôi tuy số phận gian nan, trải nhiều hoạn nạn, nhưng nay may mắn vẫn còn là... là...
Một vị cô nương, trước nay chữ thân xử nữ tất nhiên khó nói ra miệng, cho nên nàng là... là mất một lúc cũng không nói được là cái gì.


Phương Diệc Viên cười nói :
- Đúng thế, một người là lãng tử quay đầu vàng chẳng đổi, một người lại là Tư Đồ Vân Anh chưa lấy chồng. Sư đệ, ta mong muốn các người là kẻ có tình sẽ được sum họp, đồng tâm hiệp lực, cứu vãn một trường đại kiếp trước mắt của giang hồ.


Ngừng lại một chút, nhìn qua Triệu Tố Quyên nói :
- Tam tiểu thư, về phía lệnh tỷ, lại phải nhờ cô nương chịu khó để ý cho.
Triệu Tố Quyên nghiêm tranh nói :
- Đó là việc tôi phải làm rồi, có điều đây lại là việc có quan hệ tới chuyện giải cứu gia phụ gia mẫu...


Phương Diệc Viên ngắt lời cười nói :
- Tam tiểu thư xin cứ yên tâm, chuyện giải cứu lệnh đường là chuyện quan trọng nhất trước mắt của chúng ta. Giờ này đã khuya rồi, xin mời Tam tiểu thư về nghỉ ngơi đi, mọi chuyện ngày mai sẽ bàn.






Truyện liên quan