Chương 27: Kỳ phùng địch thủ
Nghe tiếng vó ngựa dồn dập chạy đến, Cừu Cốc không hiểu bọn họ là bạn hay thù nên dừng bước đứng lại đề phòng.
Trên lưng ba con tuấn mã là ba người bịt mặt, lưng đeo trường kiếm. Họ nhảy xuống ngựa, hằm hằm nhìn chàng, xem cách cỡi ngựa cùng khí độ thì cũng đủ biết võ công của họ không phải tầm thường.
Cừu Cốc nhìn ba người nói :
- Ba vị la ai? Nếu quả thật muốn gây sự với Lữ mỗ thì cứ việc ra tay chứ lén lút như vậy thì đâu phải là hành vi của quân tử?
Ba người lập tức tuốt kiếm cầm tay, phân ra ba phương vị, vây lấy hai người vào giữa. Một vị lớn tuổi nói :
- Anh em tại hạ phụng mạng mà hành sự, phải đem thủ cấp của các hạ về trình. Cô nương kia xin đứng ra phía ngoài, đừng liên lụy vào mà uổng mạng.
Thanh Thanh lập tức rút đoản kiếm cầm tay, cười nhạt nói :
- Nếu ta không chịu thì sao?
Một người khác bất ngờ vung kiếm đánh ra, cười gằn :
- Thì giết hết!
Đường kiếm lanh lẹ nhẹ nhàng, thoạt trông cũng biết là kiếm khách danh tiếng.
Cừu Cốc như hiểu ra điều gì, lách mình tránh né rồi lớn tiếng nói :
- Ra là các vị từ Nam Sơn Thành Tử ra, nếu không cho thấy rõ mặt mũi thì Lữ mỗ đành xin đắc tội.
Chàng nói chưa dứt lời thì ba thanh trường kiếm đã ồ ạt công vào, Thanh Thanh thấy thế thì rất giận, vội xông vào trợ chiến. Nhưng thế công của ba tay kiếm khách vô cùng tinh diệu, nàng không làm sao trợ chiến được.
Cừu Cốc nói :
- Thanh muội, em dang ra, để anh ứng phó với bọn họ.
Ba tay kiếm khách cũng không tấn công vào Thanh Thanh mà mục tiêu của họ chỉ nhắm vào Cừu Cốc, kiếm pháp của họ vô cùng tinh diệu, không để hở một khe nào.
Cừu Cốc cảm thấy áp lực càng lúc càng gia tăng thì thầm kinh sợ, tự nhủ :
- “Ba người bịt mặt này là ai mà võ công kinh dị thế này?”
Trong lúc đó, lại có bảy tám bóng người lướt đến. Nhưng họ không gia nhập trận đấu mà chỉ im lặng đứng bên ngoài quan sát.
Cừu Cốc liếc nhìn thì thấy bọn người vừa đến vẫn là Thiết Kỳ Ngân Tinh, Kim Kiếm thư sinh cùng Hạc Linh Vũ Sĩ . Bọn chúng đứng ngoài theo dõi trận đánh rồi bàn tán với nhau, chỉ nghe Kim Kiếm thư sinh nói :
- Ba người bịt mặt võ công không tầm thường, kiếm pháp họ sử dụng hình như là của Tần Lãnh phái phải không?
Đường Hoàng đột nhiên hừ một tiếng như châm biếm :
- Người ta lừng lẫy Tần Lãnh tam kiếm, tất nhiên phải sử dụng kiếm pháp của Tần Lãnh phái rồi.
Hạc Linh Vũ Sĩ thấy Cừu Cốc đang bị dồn ép thì khẽ nói với Kim Kiếm thư sinh :
- Chúng ta nên ra tay đi, đừng để miếng mồi ngon mất đi, uổng lắm.
Kim Kiếm thư sinh lắc đầu :
- Còn quá sớm, ông không thấy tiểu tử đó ngay đến kiếm còn chưa thèm rút ra ư?
Quả nhiên lão đoán đúng, Cừu Cốc bắt đầu nổi nóng, cười nhạt :
- Nếu các vị còn không biết xử sự thì đừng trách Lữ mỗ ra tay quá vô tình nhé.
Vị kiếm khách bên tả lên tiếng :
- Chúng tôi chỉ biết phụng lệnh hành sự, ngoài ra không còn kể gì nữa.
Vùn vụt đường kiếm lại vung ra, thập phần nguy hiểm.
Cừu Cốc bực tức, đơn chưởng đánh ra theo thế “Cô Thành Vạn Kiếp” trong Tiềm Long cửu thức, chỉ nghe bùng một tiếng rồi vị kiếm khách đó cả người lẫn kiếm đã bị bắn tung ra ngoài.
Chỉ chớp mắt mà vòng vây đã bị phá vỡ, vị kiếm khách đứng giữa thu kiếm lại, chắp tay nói :
- Chúng tôi tự nhận không phải là địch thủ của các hạ nên xin cáo từ, nhưng cao thủ rình rập theo chân người còn nhiều lắm, mong người gia tâm cẩn thận.
Đoạn ông quay người ra lệnh :
- Chúng ta lui.
Lập tức ba người nhảy lên người, tiếng roi da đánh vun vút, ba con mã tung mình đi trong cát bụi.
Cừu Cốc không khỏi đứng ngơ ngẩn suy nghĩ, Kim Kiếm thư sinh cười nhạt :
- Các vị đã thấy chưa? Tần Lãnh tam kiếm không hiểu đã làm tay sai cho họ từ lúc nào rồi.
Cừu Cốc liếc nhìn chán ghét, chỉ mặt Thiết Kỳ Ngân Tinh nói :
- Tiểu gia hôm nay có việc, tạm thời tha cho các người, sau này hễ gặp nơi nào thì thanh toán ngay nơi ấy.
Rồi quay đầu nói với Thanh Thanh :
- Thanh muội, chúng ta đi thôi.
Đường Hoàng cười lớn nói :
- Ngươi đi được ư?
Cừu Cốc gằn giọng :
- Các ngươi có bản lãnh giữ ta lại sao?
Kim Kiếm thư sinh tuốt kiếm cầm tay lạnh lùng nói :
- Có lẽ đúng vậy.
Đã mấy lần Cừu Cốc bị bọn người này quấy rối nên chàng không khỏi nổi giận, rút thần kiếm ra khỏi vỏ, nói :
- Từ khi lưỡi kiếm này đến với ta thì chưa từng được dùng qua bao giờ, hôm nay có lẽ nó có cơ hội được sử dụng rồi.
Bọn người Kim Kiếm thư sinh ai cũng nể sợ thần kiếm, không ai dám ra tay trước, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
Mọi người đang gườm nhau thì bỗng có một tiếng hú đinh tai nhức óc từ xa vọng đến, chỉ thấy một bóng đen từ xa lướt lại, đó là một tăng nhân mặt mày hung ác, đầu to tựa cái thúng.
Bọn người Kim Kiếm thư sinh đều thành danh từ lâu nên vừa thấy hình dáng của tăng nhân thì lập tức nghĩ ra một người, không khỏi trong lòng rúng động, vội lùi ra sau.
Tăng nhân thấy quần hùng đều khiếp sợ thì đắc ý cười ha hả, đến trước mặt Cừu Cốc nói :
- Ngươi là Lữ Cừu Cốc, con trai của Lữ Tử Thu?
Cừu Cốc mới ra giang hồ, đâu biết lão là một trong Vũ Nội tam hung thần nên khinh thường đáp :
- Đã biết thì còn hỏi làm gì?
- Nghe nói ngươi có một tấm mật đồ?
- Đã bị kẻ khác cướp đi rồi, ngươi hỏi có việc gì?
Tăng nhân cười nhạt :
- Lời này chỉ gạt được kẻ khác, ngươi muốn gạt cả ta ư?
Cừu Cốc nổi giận :
- Cho dù không bị ai cướp đi thì cũng chẳng đến phiên ngươi xen vào.
Tăng nhân trừng máy, trầm giọng nói :
- Phật gia lâu nay chưa từng nói qua với ai nhiều lời như thế này, với ngươi như vậy thì coi như đã nể nang lắm rồi. Mau đưa tấm mật đồ cho ta.
Cừu Cốc cười ha hả :
- Ngươi là ai mà đòi ta đưa cho ngươi?
Tăng nhân ngửa mặt lên trời cười sằng sặc, bỗng nhiên toàn thân lão khớp xương kêu kèn kẹt, thân hình nhỏ đến còn nửa thước, đôi bàn tay gân guốc như quỉ trảo chậm rãi đưa lên ngang ngực.
Cừu Cốc giật mình, biết lão là một địch thủ đáng gờm nên không dám coi thường, ngầm vận Thiên Trân Chính Khí giữ vững thần kiếm chờ địch.
Kim Kiếm thư sinh bỗng nói :
- Lão tăng này là một trong Vũ Nội tam hung thần, ngươi phải cẩn thận đó.
Tăng nhân bỗng hú lên một tiếng, song trảo đã quét ra.
Cừu Cốc đã phòng bị nên lập tức thụt lùi tránh né, đường kiếm vung ra để bảo vệ toàn thân.
Tăng nhân đánh chiêu đầu không trúng thì tức giận, tay áo phất mạnh, một luồng hàn âm phát ra, tiềm lực cuồn cuộn như sóng vỗ nước tràn.
Cừu Cốc cảm thấy hơi lạnh thấu xương, toàn thân run rẩy, vội dùng thế “Khói Tỏa Mười Dặm” trong Tiềm Long cửu thức với hết sức lực đánh mạnh ra.
Tăng nhân không ngờ đến chiêu thức hùng hậu này, bị bức ra xa năm bước, gầm thét như điên.
Đường Hoàng bỗng nói :
- Chưởng pháp của ngươi đã khắc chế được hắn, sao không tiếp tục công kích đi?
Cừu Cốc phấn chấn, song chưởng liên tiếp đánh ra những chiêu thức trong Tiềm Long cửu thức như “Lục Triều Như Mộng”, “Thanh Vực Huỳnh Sa”, “Đỗ Quyên Đế Quyết”, uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Huyền Sát âm công của tăng nhân không ngờ lại gặp khắc tinh nên hắn sợ hãi, vội nhảy ra sau hơn năm trượng, quay lưng bỏ chạy ngay.
Cừu Cốc không ngờ tăng nhân lại bỏ chạy như vậy nên ngẩn người ra, khi định đuổi theo thì đã không còn kịp nữa.
Kim Kiếm thư sinh bước lên nói :
- Chuyện trước kia chúng ta hãy tạm gác sang một bên, bây giờ cần hợp tác để tìm di bảo của Thái Tổ, ngươi thấy thế nào?
Cừu Cốc lạnh lùng nói :
- Việc đó ta không hề biết đến, làm sao hợp tác với các ngươi được.
Nói đoạn chàng quay qua Thanh Thanh :
- Thanh muội, chúng ta đi thôi.
Đường Hoàng vội cản lại :
- Đứng lại đã, nếu không để lại tấm mật đồ thì hai ngươi đừng hòng ra khỏi nơi đây.
Thanh Thanh cười khẩy :
- Không ngờ các cao thủ thành danh lâu năm lại đi bức hϊế͙p͙ hai kẻ hậu bối này.
Đường Hoàng trừng mắt :
- Con gái thì biết cái gì, mau đứng dang ra.
Cừu Cốc nói :
- Thanh muội, anh với họ sớm muộn cũng phải quyết đấu, chẳng bằng hôm nay cho xong.
Dứt lời chàng lại rút kiếm ra, quát lớn :
- Ra tay đi.
Đường Hoàng rút Thiết Kỳ cầm tay, cười nhạt nói :
- Để lão phu lãnh giáo ngươi.
Bỗng Kim Kiếm thư sinh bước tới kề tai Đường Hoàng nói nhỏ vài tiếng. Chỉ thấy Đường Hoàng thất sắc, nhìn về phía vách tường nơi ngôi miếu đổ rồi tung mình chạy trốn, cả đám còn lại cũng nhanh như chớp chạy đi.
Cừu Cốc và Thanh Thanh nhìn lên vách tường thì thấy không biết tự lúc nào đã có người in lên hình một cây đèn cầy cùng một thanh kiếm nằm ngang bằng máu người còn đỏ tươi.
Thanh Thanh ngạc nhiên hỏi :
- Đó là dấu hiệu của tổ chức nào mà khiến bọn chúng sợ đến thế nhỉ?
- Có thể là dấu hiệu của Phổ Kiếm minh.
- Chẳng lẽ bọn họ hung dữ lắm sao?
- Đáng lẽ là một tổ chức yêu nước cứu dân, song không ngờ lại biến thành một bang phái vô cùng tàn bạo. Có lẽ hôm nay họ vì anh mà đến.
Thanh Thanh nắm tay Cừu Cốc nói :
- Mặc kệ họ, chúng ta đi thôi.
Bỗng nơi tòa miếu đổ có tiếng người nói oang oang :
- Định đi sao? Đâu có dễ thế.
Rồi có hai bóng người xuất hiện, chính là thiếu phụ xinh đẹp từng xuất hiện trong Tử Vong thành, cùng một người đàn ông bịt mặt bằng khăn xanh.
Cừu Cốc nhíu mày nói :
- Các vị là ai? Sao dám buông lời ngạo nghễ thế?
Người đàn ông buông tiếng cười lạnh lùng :
- Lão phu là ai thì lát nữa ngươi sẽ biết. Bây giờ thì mau trả lời cho ta biết ai đã sai khiến ngươi ra quan ngoại này để theo dõi hành động của chúng ta?
- Việc riêng của tiểu gia, không cần thiết phải nói cho ngươi biết. Nếu các ngươi làm việc chính đáng thì sợ gì người khác dòm ngó chứ?
Thiếu phụ ôn tồn :
- Ngươi có thể ra vào Tử Vong thành dễ dàng thì cũng phải có nguyên nhân chứ? Ai đã sai ngươi làm việc này? Chỉ cần nói cho ta biết thì chúng ta sẽ không làm khó dễ ngươi đâu.
Cừu Cốc lạnh lùng nói :
- Ta cũng như mọi người, vào khó khăn, ra khó khăn, không hề có ai chỉ dẫn.
Người đàn ông nói :
- Vậy kim bài và võ công của ngươi do đâu mà có?
- Cái đó cũng là việc riêng của tiểu gia.
- Ngươi nhất định không nói ư?
- Vậy thì sao?
Người đàn ông quay sang thiếu phụ hỏi khẽ :
- Thế nào?
- Quyết không thể để hắn sống.
Người đàn ông cười nhạt, tay trái búng mạnh, chỉ thấy năm đạo hồng quang bắn ra, nhằm người Cừu Cốc vút tới.
Cừu Cốc giật mình, gọi lớn :
- Mai Hoa Vô Ảnh Thủ....
Chàng lập tức sử dụng chiêu “Giang Vũ Phi Phi” bảo vệ trước mặt. Bùng một tiếng, chỉ chưởng đụng nhau, cả hai cùng lảo đảo bị bức lùi về sau ba bước. Người đàn ông nói :
- Ngươi là ai? Sao lại biết được Mai Hoa Vô Ảnh Thủ của ta?
Cừu Cốc cười nhạt :
- Đó vốn là thủ pháp bí truyền của Ngũ Lãnh Toàn Chân phái, tại sao ta lại không biết?
Người đàn ông cười ha hả nói :
- Té ra ngươi là môn hạ của Tỵ Trần.
Cừu Cốc lạnh lùng nói :
- Việc của Ngũ Lãnh Toàn Chân phái có thể tạm không nói đến lúc này, nhưng việc bạo hành sát hại Hữu Cung Tư Mạng của các ngươi thì tiểu gia không thể bỏ qua.
Thiếu phụ biến sắc, thất thanh nói :
- Ngươi gặp lão rồi sao?
- Không chỉ gặp mà còn được nghe người kể lại hết mọi chuyện về một đôi mặt người dạ thú như các ngươi.
Thiếu phụ mặt xám như tro, toàn thân run rẩy.
Cừu Cốc lại nói :
- Ta sẽ đem hành động phỉnh thầy diệt tổ của các ngươi lập tức công bố cho thiên hạ võ lâm biết, nhất là các đồng chí trong Phổ Kiếm minh.
Người đàn ông quát to :
- Vậy thì ngươi phải ch.ết.
Lão lập tức đánh ra một chưởng, Cừu Cốc không thèm tránh né, thẳng thắn đón đỡ.
“Hự”, “Hự” hai tiếng vang lên, cả hai đều lảo đảo bước lùi ra sau, Cừu Cốc tái xanh mặt, khóe miệng rỉ máu tươi.
Thanh Thanh thấy vậy hoảng kinh, vội đến bên chàng rút khăn tay ra chùi sạch máu.
Cừu Cốc cười nhẹ, nói :
- Không sao đâu Thanh muội, muội không cần quýnh lên thế.
Người đàn ông cũng bị chưởng lực của Cừu Cốc làm cho toàn thân chấn động, phải dùng nội lực thâm hậu trấn áp mới không bị trào máu tươi. Lão không nói gì, tay mặt đột nhiên khoa một vòng rồi từ từ đẩy ra.
Một luồng chưởng lực âm hàn vô thanh phát ra, vô cùng quái dị.
Cừu Cốc không dám coi thường, vội sử thế “Hoành Đoạn Quan San” trong Tiềm Long cửu thức với tất cả công lực chống đỡ.
Hai luồng chưởng lực âm dương chạm nhau, một lần nữa cả hai đều bị bắn ra xa năm bước. Cừu Cốc lại trào máu miệng, chàng nghiến răng rút thần kiếm cầm trên tay, một đạo thanh quang dịu mắt phát ra rực rỡ.
Thiếu phụ vội tiến đến nắm tay người đàn ông nói :
- Chàng nghỉ đi, để thiếp xử hắn cho.
Thanh Thanh quát lớn :
- Định dùng hai đánh một ư?
Nàng lập tức rút kiếm ra đứng chắn trước mặt Cừu Cốc.
Thiếu phụ chỉ nhẹ nhàng phất tay áo, một luồng lực vô hình đã đẩy bật Thanh Thanh ra xa.
Cừu Cốc biết nàng không phải là địch thủ của thiếu phụ nên vội nói :
- Thanh muội hãy lui ra, để anh giải quyết.
Thiếu phụ hừ lạnh :
- Cả hai rồi sẽ ch.ết trong hôm nay cả thôi, chỉ khác là thứ tự trước sau.
Cừu Cốc nổi giận, chợt nhớ đến bốn chiêu kiếm của ông lão trong động nên phấn chấn tính thần, lập tức vung Long Tuyền kiếm đánh ra.
Thiếu phụ thất kinh, vội dùng hết sức nhưng vẫn không kịp né tránh thế kiếm huyền ảo, tay áo đã bị rọc rách một đường.
Người đàn ông vội tiến lên trợ giúp, nhưng bốn thế kiếm Địa, Thủy, Hỏa, Phong là kiệt tác của ông lão trong hai mươi bị giam cầm nên uy lực tuyệt luân, lão cũng bị chém đứt một vạt áo.
Người đàn ông vừa sợ vừa thẹn nói :
- Kiếm pháp này là kiếm pháp gì?
Cừu Cốc lạnh lùng nói :
- Sư phụ của ngươi đã khổ tâm sáng chế ra, người muốn ta dùng nó để thanh lọc môn đệ.
Người đàn ông tái mặt, quay sang nói với thiếu phụ :
- Đã đến nước này thì càng không thể để cho hắn sống sót được.
Thiếu phụ ngửa mặt lên trời hú một tiếng dài rồi quay sang nói với Cừu Cốc :
- Ta cho ngươi thêm một cơ hội, chỉ cần nói rõ ra người đã tặng kim bài và truyền võ công cho ngươi thì ta đảm bảo sẽ cho hai ngươi ra đi.
Bà dừng lại một chút rồi thở dài :
- Tuổi ngươi còn nhỏ như vậy mà đã luyện được công phu cao cường, thật là không dễ. Sao ngươi không biết trân trọng?
Cừu Cốc cười nhạt, đang định trả lời thì người đàn ông đã cao giọng :
- Nói nhiều với hắn làm gì? Chúng ta đi thôi.
Nói dứt lời lão đã xoay mình lướt đi. Thiếu phụ cũng vội vã lướt theo, hai bóng người mất dạng sau ngôi miếu đổ.
Thanh Thanh ngạc nhiên nói :
- Họ nói đi là đi vậy sao?
Cừu Cốc cười nhạt :
- Có thể họ còn âm mưu khác.
Thanh Thanh nói :
- Mặc kệ chúng có âm mưu gì, chúng ta mau rời khỏi nơi này thôi.
Cừu Cốc gật đầu, hai bóng người kề vai sánh bước.
Trời đã bắt đầu sụp tối, bốn bề cảnh vật mờ dần, hai người đã đi đến một cánh đồng hoang.
Bỗng dưới đám ruộng lúa có những tiếng động quái dị phát ra, rồi bốn phía đều nổi lên những tiếng cười rợn óc...