Chương 42: Minh Ngọc Công
Ads Chu Hằng cười, chắp tay:
- Vậy xin Trầm sư tỷ chỉ giáo!
Đối phương có bối cảnh Tụ Linh tam trọng thiên, kiến thức võ đạo khẳng định uyên bác hơn hắn, cũng không ngại nghe một chút.
Trầm Tâm Kỳ cười hì hì, nàng đã sớm muốn bù đắp quan hệ với Chu Hằng, chỉ là trước đó không có cơ hội, tự nhiên không thể bỏ qua lần này. Nàng đi tới cạnh Chu Hằng, cầm lấy thư mục võ kỹ trong tay hắn.
- Chu sư đệ có lẽ còn không rõ, võ kỹ cũng có phân chia cấp bậc!
Nàng nhìn vào Chu Hằng.
Chu Hằng sửng sốt, nghĩ tới Nguyệt Ảnh Tâm Quyết, môn công pháp này có hiệu suất luyện hóa chân nguyên lực cao hơn gấp đôi Liệt Dương Quyết. Nếu công pháp có ưu thế, võ kỹ phân ra bậc cao thấp cũng không có gì lạ.
- Quả thật ta không biết!
Chu Hằng thành thật gật đầu.
Trầm Tâm Kỳ lại cười, nói:
- Võ kỹ chia làm ba phẩm thượng trung hạ, tự nhiên là thượng phẩm cao nhất, hạ phẩm kém nhất, giống như võ kỹ trong tay ngươi đây, hì hì, đều là hạ phẩm!
Muốn học, dĩ nhiên là học tốt nhất!
Chu Hằng nói:
- Trầm sư tỷ có gì chỉ bảo?
- Ôi, cũng không phải ta không muốn giúp ngươi, chỉ là trong tầng một này cũng chỉ có võ kỹ hạ phẩm, trung phẩm thì phải lên lầu hai mới tìm được!
Trầm Tâm Kỳ ánh mắt xinh đẹp quét qua, có một loại mị lực không nói nên lời.
Chu Hằng lại lòng không nữ sắc, Trầm Tâm Kỳ ở trong mắt hắn còn không thực tế bằng một môn công pháp trong tay. Lúc này nhướng mày, thầm nghĩ nếu như võ kỹ trung phẩm ở lầu hai, ngươi không phải đang đùa giỡn ta hay sao!
- Tuy nhiên, tầng này lại có một bản võ kỹ thượng phẩm, không biết Chu sư đệ có hứng thú hay không?
Trầm Tâm Kỳ lại chuyển lời trở lại.
Khó trách có người nói, chỉ có tiểu nhân cùng nữ nhân là khó nuôi!
Chu Hằng khó hiểu hỏi:
- Tại sao tầng này lại có tồn tại võ kỹ thượng phẩm?
Trầm Tâm Kỳ mỉm cười:
- Nói thẳng ra cũng không có gì lạ, quyển võ kỹ kia là Minh Ngọc Công, nghe nói là võ kỹ thượng phẩm, nhưng chưa từng có người luyện thành - dù là tầng thứ nhất! Hơn nữa, võ kỹ này cũng không phải lão tổ đầu tiên của Cửu Linh Tông truyền xuống, mà là tông chủ tìm được trong một chỗ di tích hơn trăm năm trước, theo phỏng đoán là võ kỹ thượng phẩm.
- Bởi vì chưa từng có người luyện thành, lâu dần dần, mọi người liền hoài nghi đây có phải là trò đùa của người xưa hay không!
- Hơn nữa, tu luyện Minh Ngọc Công ban đầu cần đầu tư rất lớn, phải tắm thuốc rèn thể, nhưng sau đó không thấy một chút hy vọng, bởi vậy tự nhiên ngày càng ít người lựa chọn môn võ kỹ này. Đến bây giờ thậm chí không có mấy người biết còn có môn võ kỹ thượng phẩm này nữa!
Nghe nàng nói vậy, Chu Hằng liền nổi lên chút hứng thú, được Trầm Tâm Kỳ chỉ ra, hắn tìm được một quyển sách ở nằm khuất trong góc, ba chữ Minh Ngọc Công hiện lên rõ ràng.
Hắn mở ra xem, đúng lời Trầm Tâm Kỳ nói, muốn tu luyện Minh Ngọc Công, đầu tiên cần ngâm thuốc tắm rèn luyện cơ sở, bằng không chỉ dựa vào chân nguyên lực rèn luyện thì không có khả năng rèn luyện thân thể đến mức không gì phá nổi.
Có nên chọn quyển này hay không?
Trầm Tâm Kỳ nói môn Minh Ngọc Công này chưa từng có người luyện thành!
Nhưng có thể môn võ kỹ này thật quá huyền ảo, mới khiến người ta bó tay, ngay cả cửa còn chưa vào được. Nhưng cũng có thể đây là người xưa đùa cợt, nếu quả thật là thế, đúng là khi không lãng phí thời gian.
Chỉ do dự trong nháy mắt, hắn liền liền quyết định lựa chọn môn võ kỹ này, trong lòng hắn có ngạo khí, nếu chọn thì tự nhiên phải chọn tốt nhất!
Chu Hằng bỏ lại những võ kỹ khác, chỉ để lại một quyển Minh Ngọc Công.
- Chu sư đệ, ngươi thật tính tu luyện môn võ kỹ này?
Trầm Tâm Kỳ lại có mấy phần kinh ngạc, không thể ngờ Chu Hằng quyết đoán như vậy.
- Ừm!
Chu Hằng gật đầu, một khi đã quyết định, vậy hắn sẽ không do dự nữa.
- Cảm tạ Trầm sư tỷ chỉ điểm!
- Không cần khách khí!
Trầm Tâm Kỳ muốn nói nữa, lại thấy Chu Hằng đã cầm Minh Ngọc Công xoay người bước đi, trong lòng nàng liền nghẹn một hơi, thầm nghĩ sao tiểu tử này lại không hiểu phong tình như thế!
Đại mỹ nhân giống như nàng, người khác muốn chen nhau tới bên cạnh lấy lòng, không như tiểu tử này có cơ hội một mình ở cạnh nàng, vậy mà cũng không biết quý trọng!
Khó trách chiến lực của hắn mạnh như vậy, đúng là đặt hết tâm tư lên võ đạo, cũng như Tỉnh Thiên, không biết rốt cuộc tiền đồ của hai người này sẽ là bên nào sáng hơn.
Chu Hằng cầm Minh Ngọc Công đi tới trước mặt lão già áo xanh kia, nói:
- Tiền bối, vãn bối chọn môn võ kỹ này!
- Hả, Minh Ngọc Công?
Lão già kia kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Chu Hằng, nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi có biết chưa từng có người luyện thành bộ võ kỹ này?
- Biết!
Chu Hằng gật đầu.
- Ngay cả như vậy ngươi cũng vẫn chọn nó?
- Phải!
Chu Hằng trả lời quyết đoán.
- Vậy được, lão phu đi lấy bản sao cho ngươi!
Lão già này đi vào một cánh cửa, không lâu sau liền đ ra, trong tay có thêm một quyển sách. Lão đặt sách lên bàn, nói:
- Ngươi có 1 tháng để nghiên cứu, sau 1 tháng nhất định phải trả về, không được truyền thụ cho người khác, bằng không... xử lý cực hình!
- Rõ!
Chu Hằng nghiêm nghị nghe theo.
Pháp không truyền ra ngoài, hắn cũng hiểu đạo lý này. Ví dụ như Chu gia, công pháp trọng yếu sẽ không truyền ra ngoài, thiếu niên khác họ trong trấn chỉ là học được công pháp cấp thấp nhất, chỉ có thiếu niên thiên tư xuất chúng mới có được truyền thừa công pháp cao cấp.
Hắn cầm Minh Ngọc Công trở lại chỗ ở, lập tức mở ra đọc ngay.
Đây là bản viết tay, cũng không phải nguyên bản Minh Ngọc Công. Ngẫm lại cũng đúng, trải qua nhiều năm truyền thừa, nguyên bản đã sớm rách nát, chạm vào là sẽ rã hết.
Minh Ngọc Công khá là phức tạp, mỗi một câu khẩu quyết đều hết sức ảo diệu, hết sức khó giải thích.
"Khó trách không ai luyện thành, người bình thường xem những khẩu quyết này, chỉ sợ sẽ coi là nhàm chán viết bậy ra. Thâm ảo đến mức nhất định, vậy quả thật không có gì khác nói bậy nói bạ!"
Chu Hằng toát ra mỉm cười, đáng tiếc, ngộ tính của hắn được hắc kiếm lặng lẽ cải tạo đã đạt đến mức đáng sợ, cộng thêm hắn luôn suy xét Lăng Thiên Cửu Thức, thứ thâm ảo hơn đặt trước mặt hắn cũng vô cùng đơn giản, nhanh chóng nắm giữ được ảo diệu trong đó.
Minh Ngọc Công tổng cộng có 10 tầng, sau khi luyện đến cảnh giới tối cao, thân thể có thể sánh với vũ khí hình người!
Công pháp cũng không khó luyện, khó là trước khi tu luyện phải ngâm thuốc đặt nền móng. Nếu không trải qua cửa này mà trực tiếp tu luyện, vậy khi vận chuyển chân nguyên lực, trước tiên sẽ làm bản thân nổ tung.
Chu Hằng xem dược vật cần để tu luyện Minh Ngọc Công, không khỏi thầm líu lưỡi.
Hiện tại hắn đã không phải thiếu niên mới ra ngoài Nguyên Thạch Trấn, tầm mắt rộng rãi, muốn gom đủ phương thuốc tắm này làm sao cũng phải tốn mấy vạn lượng bạc.
Không có tiền mà!
Trên người Chu Hằng ngoài một cái xà đảm Kim Quan Xà ra không còn thứ gì đáng tiền, cũng không thể đem bán Sương Hàn Kiếm được?
Chạy đi đâu kiếm chút tiền đây?
Dãy núi Bình Thiên!
Đó là một cái kho báu khổng lồ, lúc trước hắn mới Luyện Nhục Cảnh đã dám xông vào, huống chi là bây giờ?
Nói lại, hắn cũng không xa Luyện Huyết Cảnh, cũng muốn đi hàn đàm trong tuyệt cốc xem thử, làm rõ bóng người dưới đáy kia là có chuyện gì.
Mang theo đồ vật cần thiết, hắn lập tức xuất phát, dù sao 15 viên Tụ Nguyên Đan đã tới tay.
Cửu Linh Tông cũng không có hạn chế hành động của môn hạ đệ tử, chỉ là mỗi tháng phải phải hoàn thành nhiệm vụ cần thiết. Nhưng cái này không có liên quan tới Chu Hằng, 10 người mạnh nhất ngoại môn chỉ cần tu luyện, không cần chấp hành nhiệm vụ nào.
Không đến nửa ngày, hắn đã vào trong núi rừng mênh mông, phóng mắt non xanh nước biếc, hắn cảm thấy trong lòng mở rộng, chân nguyên lực bắt đầu khởi động như thủy triều, núi lở biển gầm.
Thoải mái! Thoải mái không gì tả được!
Chu Hằng nhìn lên mặt trời trên cao, tâm cảnh bỗng nhiên tăng lên rất lớn.
Vào lúc này, hắn hiểu rõ lòng của mình.
Hắn là chim ưng bay trên trời, cần có bầu trời rộng lớn cho hắn bay lượn, mà không phải một vùng một chỗ có hạn.
Bất luận là Chu gia hay Cửu Linh Tông, hắn như bị một loại lực lượng vô hình trói buộc. Còn vào lúc này, lòng hắn như được cất cánh, lên tận chín tầng trời, ngao du đáy biển sâu, hoàn toàn được phóng thich!
Đoạn kiếm màu đen khẽ chấn động, thiên địa như có phản ứng, từng đoàn lực lượng tinh thuần từ bốn phía tràn tới, tiến vào cơ thể Chu Hằng.
Đây không phải là đoạn kiếm màu đen phóng thích lực lượng, mà là tâm cảnh của Chu Hằng biến hóa dẫn tới đoạn kiếm màu đen cộng hưởng, sau đó làm cho thiên địa giao cảm, sinh ra biến hóa không rõ này.
"Đây... chẳng lẽ là thiên địa linh khí!"
Trong lòng Chu Hằng khiếp sợ, hắn đã nghe nói rất nhiều lần, cường giả Tụ Linh Cảnh tu luyện không phải dựa vào luyện hóa năng lượng trong thức ăn, mà là trực tiếp hấp thu thiên địa linh khí!
Nhưng hắn ngay cả Luyện Huyết Cảnh còn chưa đến, làm sao có thể cảm ứng được, thậm chí hấp thu thiên địa linh khí? Nhưng nếu không phải thiên địa linh khí, vậy phải giải thích thế nào, khi không sinh ra?
Hắc kiếm!
Đúng rồi, võ giả phải khai phá đan điền mới có thể tiến vào Tụ Linh Cảnh, dùng thế giới đan điền dung nhập thiên địa tự nhiên, từ đó hấp thu linh khí! Mà hắc kiếm ở ngay trong đan điền của hắn, có tác dụng như cầu nối, giúp hắn trực tiếp kết nối thiên địa!
Chu Hằng khoanh chân ngồi xuống, hiện tại hắn cũng không suy nghĩ có phải hay không nữa, vội vàng vận chuyển Nguyệt Ảnh Tâm Quyết, liên tục chuyển hóa năng lượng khổng lồ này thành chân nguyên lực, nhanh chóng tăng lên tu vi của mình.
Luyện Thể tầng chín hậu kỳ!
Nửa giờ sau, Chu Hằng ngừng lại, xung quanh đã không còn lực lượng tràn vào người hắn nữa, có nghĩa lần kỳ ngộ bỗng nhiên có được này đã kết thúc.
"Chỉ thiếu một chút có thể đạt đến Luyện Thể tầng chín đỉnh phong, hiện tại hắc kiếm thả ra năng lượng tuy rằng ngày càng yếu, nhưng hiệu quả mạnh hơn Tụ Nguyên Đan cả mảng lớn, trong vòng 10 ngày hẳn là có thể đạt đến Luyện Thể tầng chín đỉnh phong!"
"Còn có một chút thời gian, trước tiên đi săn mấy con yêu thú, lại đi hàn đàm u cốc kia!"
Hắn thả người nhảy lên, chạy đi trong núi, triển khai Phi Vân Bộ, như có thiên địa đẩy đi, thân pháp của hắn huyền diệu nhanh nhạy, nhưng tiêu hao rất nhỏ, cộng thêm thân thể cũng gần tới Luyện Cốt Cảnh đỉnh phong, thể chất ngày càng mạnh mẽ, đủ duy trì cho hắn chạy đường dài.
Hai ngày sau, hắn đi tới một chỗ rừng rậm, vừa muốn đi vào, liền thấy có 4 người đúng lúc đi ra, mỗi người còn không ngừng mắng to.
- Con lừa ch.ết tiệt kia, đừng để lần sau ta gặp phải ngươi, nhất định phải mần ngay bữa thịt lừa!
- Quá đê tiện vô sỉ hạ lưu, chưa từng gặp phải loại yêu thú này!
- Dám gạt chúng ta là kỳ thú thiên địa gì chứ!
Chu Hằng thiếu chút nữa phun ra, không cần hỏi, con lừa trong miệng bọn họ khẳng định là con lừa đê tiện trong Mê Vụ Tử Cốc!
Con lừa đê tiện kia vẫn không rời khỏi dãy núi Bình Thiên?