Chương 46: Phá Trụ
Có bốn tên tổn hại này lôi kéo Chu Hằng, đồng thời mạnh mẽ đẩy hắn ra ngoài.
Hắn đang định quay trở lại, thì nghe nữ nhân áo tím bình thản nói:
- Nếu công tử đã đứng dậy, thì ngại gì lại đây thử một lần?
Chu Hằng ngẫm nghĩ trong lòng rồi cũng thản nhiên! Tuy rằng hắn biết mình không có khả năng có huyết mạch lực gì đó, nhưng thử xem cũng không sao. Hắn đột phá cảnh giới là đơn giản, nhưng đó là sau khi thu được kế thừa của hắc kiếm, cũng không phải hắn có từ nhỏ.
Đi tới phía trước Linh Tinh Trụ, Chu Hằng ngưng thần tĩnh khí một chút, rồi vươn tay đặt lên cây trụ kia.
Lập tức một luồng hơi ấm chảy khắp toàn thân hắn, khi chảy tới đan điền, liền cảm nhận đoạn kiếm màu đen khe khẽ rung lên, một luồng kiếm khí đen như mực lập tức dọc theo cánh tay của Chu Hằng tiến vào trong Linh Tinh Trụ.
Trong nháy mắt Linh Tinh Trụ liền phát ra ánh sáng màu đen như mực, chỉ là quá trình này rất ngắn ngủi, căn bản không có người nào thấy rõ. Rồi lập tức “bốp” một tiếng, Linh Tinh Trụ vỡ thành vô số mảnh nhỏ!
Trong đan điền, đoạn kiếm màu đen chìm nổi một chút rồi yên tĩnh trở lại, dường như một cường giả tuyệt thế phất tay một cái hủy diệt một con kiến dám cả gan quấy rầy mình, không để ở trong lòng chút nào.
Oái, mới động một cái liền vỡ nát vậy?
Chu Hằng sửng sốt, hắn cũng không có tiền bồi thường nha!
- Ha ha ha! Tên này sợ mình xấu mặt sao, rồi lại cậy mạnh dùng sức bóp nát Linh Tinh Trụ!
- Chúng ta ở đây nhiều người như vậy, cũng chỉ có một người dẫn động lên phản ứng của Linh Tinh Trụ, cũng đâu có gì mất mặt!
- Tên này trước đó đã cố ý làm bộ làm tịch câu dẫn chú ý của Tử Tinh tiểu thư, hiện tại lại làm trầm trọng thêm!
Phía dưới lập tức truyền đến một tràng tiếng cười vang. Bốn người Chư Chí Hòa thì thầm khen vị huynh đệ này quả nhiên là cao nhân của đạo cua gái, luôn luôn có ý tưởng kỳ diệu của riêng mình.
- Thật là ngượng ngùng, làm hư vật của cô nương rồi!
Chu Hằng gãi gãi đầu, nói:
- Cái này phải thường bao nhiêu tiền vậy?
Vật thần kỳ như vậy chắc không rẻ đâu?
Nữ nhân áo tím trong mắt lại đột nhiên lóe lên một tia sáng kỳ dị, nhưng lập tức liền áp chế xuống, thản nhiên nói:
- Công tử không cần quan tâm! Xin hỏi công tử xưng hô như thế nào?
Cái gì, như vậy cũng được sao!
Ánh mắt của mọi người không khỏi rơi “lộp độp” đầy đất! Nếu biết làm như vậy có thể hấp dẫn chú ý của Tử Tinh tiểu thư, bọn họ còn không sớm đã làm như vậy từ lâu rồi! Nhưng mỗi người bọn họ đều sợ đường đột mạo phạm nữ nhân áo tím, đâu có người nào dám làm ra chuyện lỗ mãng như vậy?
- Tại hạ Chu Hằng!
- Chu công tử là cao đệ của tông môn nào vậy?
Nữ nhân áo tím lại hỏi.
Vấn đề thứ hai!
Tỉnh Thiên yêu nghiệt như vậy, mà chỉ được nữ nhân áo tím hỏi cái tên mà thôi, vậy mà Chu Hằng làm hư Linh Tinh Trụ thì ngược lại chiếm được coi trọng cao hơn, điều này sao có thể làm cho mọi người chịu phục chứ?
- Cửu Linh Tông!
Chu Hằng đáp lại vô cùng đơn giản, hắn cũng không muốn tiếp xúc nhiều với nữ nhân áo tím.
Nhìn thấy trên mặt Chu Hằng kia rõ ràng lộ vẻ không kiên nhẫn, mọi người đều hận không thể cầm binh khí vọt lên chém hắn: đây không những là được tiện nghi mà còn khoe mã, muốn chọc giận ch.ết người khác mà!
Nữ nhân áo tím cũng không nghĩ tới Chu Hằng lại có thái độ như vậy, không khỏi hơi khựng lại. Một lát sau mới miễn cưỡng cười cười, lấy ra một tấm thẻ trong suốt đưa cho Chu Hằng, nói:
- Chu công tử! Đây là thẻ khách quý của bản các!
Cái này đúng là đồ tốt đây!
Chu Hằng vội vàng nhận lấy, cười nói:
- Đa tạ Tử Tinh tiểu thư!
Nhìn vẻ tươi cười rạng rỡ trên mặt Chu Hằng kia, thiếu chút nữa nữ nhân áo tím phun ra một búng máu!
Hóa ra ở trong mắt đối phương, nàng còn xa không có trọng yếu bằng một tấm thẻ khách quý!
Tức ch.ết mà! Tức ch.ết mà!
Tuy rằng nàng quyền cao chức trọng, nhưng dù sao chỉ là một nữ nhân chừng hai mươi tuổi, hơn nữa còn được người xưng tụng là mỹ nhân xinh đẹp... hiện giờ lại bị người ta trắng trợn làm như không nhìn thấy, điều này sao có thể không làm cho nàng sinh giận trong lòng?
- Chu công tử có thể lưu lại cùng nhau ăn cơm rau dưa bồi tiếp thiếp hay không?
Mặc dù trong lòng nàng vô cùng tức giận, trên mặt vẫn hiện lên nụ cười mê người.
- Đi! Đi!
Bốn người Chư Chí Hòa đã vội chen sát lại đây, tranh nhau nói đáp ứng thay cho Chu Hằng.
- Thì ra là các vị Chư công tử!
Nữ nhân áo tím hiển nhiên nhận ra bốn người Chư Chí Hòa, lộ ra vẻ tươi cười tự nhiên. Rồi trước hướng về phía mọi người tuyên bố trà đạo hôm nay chấm dứt, tiếp đó mang theo năm người Chu Hằng đi vào một gian phòng u nhã, cho mang lên rượu và thức ăn mời năm người cùng ăn uống.
Những người khác tự nhiên ghen tị không thôi, nhưng đây là Thiên Bảo Các đâu có ai dám làm càn, bọn họ người nào cũng đều nhận được trưởng bối tông môn dặn dò, không được gây chuyện ở trong Thiên Bảo Các, mỗi người chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn trừng trừng đến đỏ bừng.
Mà Trầm Tâm Kỳ, Hàn Vũ Liên thì càng không nghĩ tới tên Chu Hằng đần độn kia lại còn có duyên với nữ nhân như vậy, không khỏi trong lòng dậy lên cảm giác khác thường.
Bốn người Chư Chí Hòa mặc dù ái mộ sát đất đối với nữ nhân áo tím, nhưng khi thực sự đối mặt thì lại không dám nói ra, đều là khép na khép nép, ngay cả tài ăn nói láu lỉnh xưa nay, mỗi người đều là ấp a ấp úng.
Trọng điểm của nữ nhân áo tím hiển nhiên là ở trên thân Chu Hằng, nàng không ngừng hỏi thăm lai lịch của hắn. Chu Hằng thầm nghĩ với năng lực của Thiên Bảo Các nếu muốn đào ra lai lịch của mình khẳng định không hề khó, nên đơn giản cũng không giấu giếm chút nào, chỉ là tuyệt đối hắn sẽ không nói ra các loại bí mật như của hắc kiếm.
Khách và chủ đều tận hứng, Chu Hằng lôi bốn tên giả say muốn ngủ lại ở Thiên Bảo Các rời đi, đương nhiên làm cho bốn người Chư Chí Hòa đều ai oán than thở không ngừng.
- - - - - - - - - - - - -
- Tiểu thư! Ngài nói người kêu là Chu Hằng kia lại làm vỡ nát Linh Tinh Trụ ư?
Trong một hầm bí mật của Thiên Bảo Các, nữ nhân áo tím đang ngồi uống trà, một lão già mặc áo bào xám thì ngồi ở một bên, trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, vốn không nhìn ra đã già lão bao nhiêu.
Nếu có những trưởng lão của ba đại tông môn khác ở đây, hẳn có thể lập tức nhận ra: lão nhân này chính là Diêm Sâm, các chủ của Thiên Bảo Các ở Phong Vũ Thành.
- Sâm lão! Ngài cũng biết Linh Tinh Trụ có độ cứng rắn bao nhiêu chứ, dù là võ giả Tụ Linh Cảnh cũng không có khả năng một kích nổ nát, huống chi là một người Luyện Thể tầng chín đỉnh phong!
Trên gương mặt trắng như bạch ngọc của nữ nhân áo tím hãy còn chớp động vài phần vẻ cáu giận, hiển nhiên nhớ lại Chu Hằng làm như không nhìn thấy đối với nàng!
- Quả thật là không thể tưởng tượng!
Diêm Sâm liên tục gật đầu, bởi vì trên gương mặt già nua nếp nhăn nhiều lắm, nên hoàn toàn không nhìn ra là biểu tình gì.
Nữ nhân áo tím có chuyện cũng không nói ra, chính là ở ngay khoảnh khắc Linh Tinh Trụ vỡ nát, nàng nhìn thấy ánh sáng đen kia nhoáng lên một cái rồi biến mất!
Cái đó có điểm giống với người hữu duyên mà Thiên Bảo Các đang tìm kiếm, nhưng lại không giống nhau hoàn toàn. Việc này rất trọng đại, trước hết nàng phải trở về tổng các báo cáo tình hình, ít nhất phải mang tới Linh Tinh Trụ cao cấp hơn để trắc nghiệm.
- Sâm lão! Ngày mai ta sẽ trở về, ngài giúp ta trông chừng tên kia, đừng để cho bất luận kẻ nào làm hắn bị thương!
Nàng ngẫm nghĩ một lát, rồi nói.
- Dạ, tiểu thư!
Diêm Sâm cung kính đáp lời, không vì tuổi cao chênh lệch mà tỏ ra bất kỳ chút xíu bất mãn nào.
- - - - - - - - - -
Chu Hằng trở lại khách điếm, sau đó, chuyện thứ nhất chính là mở ra dược vật mua được từ Thiên Bảo Các, điều phối dược phẩm cần thiết để tu luyện Minh Ngọc Công.
Bốn người Chư Chí Hòa thì ở một bên nịnh bợ Chu Hằng, sau đó xúi giục hắn ngày mai lại đi tìm nữ nhân áo tím, để bọn họ cũng có thể dính chút hào quang.
Chu Hằng mặc kệ hội bốn người này, rất nhanh liền dựa theo phương thuốc pha chế ra thuốc ngâm. Việc này rất đơn giản, chỉ cần dùng đúng tài liệu, lấy ra đúng phân lượng từng món ném vào thùng nước tắm là được.
Sau khi đuổi bốn người ra ngoài, Chu Hằng cởi hết quần áo chỉ còn lại có một cái quần cộc, rồi bước vào trong thùng nước tắm.
Nóng quá! Nóng quá!
Nước này dường như nước sôi sôi trào, tràn đầy độ nóng nóng bỏng, Chu Hằng vội vàng dựa theo công pháp của Minh Ngọc Công, từng chút từng chút hấp thu những dược lực này trui luyện thân thể.
Võ giả ở trong quá trình tu luyện, chân nguyên lực sẽ không ngừng rèn luyện thân thể. Sau khi đạt tới Luyện Thể tầng mười hai đỉnh phong, cường độ thân thể cũng sẽ không kém hơn bao nhiêu so với nham thạch. Mà võ kỹ mang tính phòng ngự thì phải đi xa hơn trên cơ sở này, dù là lợi kiếm cũng không chém thủng!
Muốn đạt tới loại hiệu quả thêm vào này, chỉ dựa vào chân nguyên lực là không đủ, trước hết cần phải dùng dược vật khai phá ra tiềm lực của thân thể.
Chu Hằng như nằm trong nước sôi, ngay cả ý chí của hắn đều có chút không chịu nổi!
Trách không được rõ ràng có một quyển võ kỹ thượng phẩm đặt ở đó, nhưng bên trong tông gần như không hề nghe nói qua có ai tu luyện thành công Minh Ngọc Công, thì ra nguyên nhân là bước đầu tiên này gian nan như vậy, chỉ sợ mười người hết chín vừa đặt chân bước vào liền lập tức lại nhảy ra ngoài.
Thu hút dược lực, cường hóa lớp da, cơ thể, xương cốt, hiệu quả này cũng không phải dựng sào thấy bóng, mà nhất thiết phải phối hợp với Minh Ngọc Công mới có thể dung hợp dược lực với thân thể, khai thác ra tiềm lực nằm ẩn sâu trong thân thể.
Một đêm qua đi, Chu Hằng ngạc nhiên phát hiện, nguyên vốn lúc đầu nước đỏ bầm lúc này trở nên nhàn nhạt trong suốt.
Điều này có nghĩa dược lực trong đó đã hoàn toàn biến mất!
Dựa theo ghi chú trong công pháp, một thang thuốc này có thể sử dụng chừng mười lần, vậy sao chỉ trong một đêm đã bị hắn hấp thu hết sạch vậy chứ?
Thân thể của mình, dường như khác thường!
Chu Hằng biết rằng, từ sau khi đoạn kiếm màu đen “thức tỉnh”, nó vẫn đang từ từ cải tạo thân thể hắn, chỉ là không nghĩ đến chỉ mới non nửa năm, mà lại tăng trưởng đến mức đáng sợ như vậy!
Hắn vội vàng vận chuyển Minh Ngọc Công, nâng lên hai tay, chỉ thấy lớp ngoài làn da đúng là biến thành như ngọc thạch!
Cái này... là đã luyện thành tầng thứ nhất của Minh Ngọc Công!
Chu Hằng không khỏi kinh ngạc trố mắt, chuyện này cũng quá khoa trương đi! Tuy rằng mỗi người thiên phú bất đồng, nhưng chỉ một buổi tối liền tu thành tầng thứ nhất của Minh Ngọc Công, quả thật khiến chính hắn cũng phải líu lưỡi kinh sợ.
Kế tiếp đã có thể tu luyện tầng thứ hai rồi!
Chỉ là không đợi Chu Hằng bắt đầu, lúc này bốn tên tổn hại Chư Chí Hòa đã phá cửa mà vào, nhất định phải lôi kéo hắn lần nữa đi tới tiệc trà của Tử Tinh tiểu thư.
- Ngày hôm qua không phải đi rồi sao?
Chu Hằng khó chịu hỏi.
- Tiệc trà của Tử Tinh tiểu thư, mỗi khi đến nơi nào đều sẽ tổ chức ba ngày. Bởi vậy, chúng ta còn có thể đi thêm hai ngày nữa!
Tính toán của bọn họ tốt lắm, kết quả khi chạy đến Thiên Bảo Các lại bị báo cho biết buổi sáng nay Tử Tinh tiểu thư đã rời đi. Điều này làm cho Chu Hằng nhẹ nhàng thở ra, nhưng bốn người Chư Chí Hòa thì lại liên tục gào lớn.
Nếu Tử Tinh tiểu thư đi rồi, bốn người bọn họ cũng không có tâm tình lưu lại đây, phải tiếp tục đuổi theo nữ thần của họ.
Tuy nhiên bởi vì đều rất hợp ý với Chu Hằng, bọn họ đều ở lại thêm một ngày, muốn Chu Hằng về sau có rảnh đi Hắc Thủy Điện tìm bọn họ vui chơi, làm cho Chu Hằng nghe nói vậy đầu đầy hắc tuyến: Hắc Thủy Điện kia là tùy tiện có thể ra vào vui chơi hay sao?
Chu Hằng cũng không có lập tức rời đi, mà ở lại khách điếm tiếp tục tu luyện Minh Ngọc Công.
Tốc độ tu luyện đáng sợ vẫn như cũ liên tục kéo dài, chỉ hai ngày sau, hắn đã hoàn thành tầng thứ hai và tầng thứ ba của Minh Ngọc Công, rèn luyện da thịt, xương cốt toàn thân giống như tấm thuẫn kiên cố.
Tuy rằng Minh Ngọc Công cộng tất cả có mười tầng, nhưng hắn đã cách rất gần Luyện Huyết Cảnh, đúng là thời điểm nên rời đi.
“Đi dãy núi Bình Thiên! Ta còn có vài ngày là có thể đột phá đến Luyện Thể tầng mười, có tư cách tiến vào hàn đàm kia tìm tòi rồi!”
Sau khi Chu Hằng trả phòng, lập tức rời Phong Vũ Thành đi tới hướng dãy núi Bình Thiên. Thời gian có hơi cấp bách, mỗi đầu tháng hắn cần phải trở lại Cửu Linh Tông nhận người khác khiêu chiến, dù có người khiêu chiến hay không là chuyện khác.
- Chờ ngươi rất lâu rồi!
Mới vừa tiến vào dãy núi Bình Thiên, liền thấy một bóng người hiện ra, chặn đường đi của Chu Hằng...