Chương 18: Vĩ thanh
*Editor: Lam*
Dưới sự ủng hộ hết mình của Khương Duệ Minh, Đới Nghi Thuần trở lại sân trường.
Ngồi giữa một đám bạn học nhỏ hơn cô mấy tuổi, cô cảm thấy thật thú vị.
Cô đưa tay sờ lên sống mũi, theo thói quen muốn đẩy mắt kính nhưng chỉ sờ được sống mũi của mình.
Cô lắc đầu cười.
Bởi vì anh nói, anh không muốn thời điểm trước khi hôn cô còn phải loại bỏ chướng ngại vật, hơn nữa sống mũi của cô 1 ngày 24 giờ chỉ có lúc ngủ và rửa mặt mới được tự do, thật đáng thương, anh có nghĩa vụ phải giải cứu nó, thế nên cô bị xách đi phẫu thuật bắn lazer, hoàn toàn tháo chiếc mắt kính to đùng kia xuống.
Tiếng chuông tan học vang lên, cô vội vàng cất tập bút sách vở, xốc túi xách lên bước nhanh đi ra ngoài giảng đường.
“Nghi Thuần, một lát nữa có rảnh không? Chúng ta cùng nhau đi ăn đi.” Một thiếu niên chạy đến trước mặt mời cô.
“Tôi không có nhiều thời gian, thật xin lỗi.” Cô xin lỗi nhìn bạn học, khéo léo từ chối.
“Đừng ngại, chúng ta cùng đi đi.” Thiếu niên không nản lòng đi theo cô.
Vào lúc Đới Nghi Thuần ba bước thành hai bước đi xuống lầu, tại cổng trường diễn ra một trận xôn xao.
Người đàn ông cả người phát ra khí chất mê người đang ưu nhã đứng cạnh một chiếc xe hơi, anh ta đối với những chỉ chỉ trỏ trỏ xung quanh hoàn toàn không để ý, ánh mắt chuyên chú nhìn động tĩnh ở phía cổng trường, ngay cả khi có cô gái cầm điện thoại chụp lén anh ta cũng lười để ý, bởi vì những thứ đó đều không quan trọng.
“Ba ba, mẹ đâu rồi? Con thật sự rất nhớ mẹ.” Ân Ân mặc bộ đồng phục mầm non đáng yêu từ trong cửa sổ nhô đầu ra, chân mày hơi nhíu giống như thật sự bị tương tư hành hạ đến thê thảm, rất có mùi vị của tiểu tình thánh.
“Đã nói trước rồi, buổi sáng là con ôm mẹ trước, lát nữa đến lượt ba ba trước.”
“Nhưng mà tối hôm qua ba đã ôm rất lâu nha.” Bé bất mãn kháng nghị.
Trên mặt Khương Duệ Minh lập tức xuất hiện ba đường kẻ.
Thằng nhóc này thật sự quá hư, anh cùng lắm chỉ thân mật một chút thôi, bé liền chạy đến ầm ĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa đến lúc nào anh và Đới Nghi Thuần mới có thể thuận lợi chế tạo ra một tiểu bảo bối đây?
“Được rồi được rồi, chờ lát nữa cho con ôm một phút, rất công bằng.”
Con nít căn bản không có khái niệm về thời gian, nghe ba ba mỗi khi ôm đều nói một phút, chắc hẳn là cực kỳ lâu thế nên bé cũng không có kháng nghị, ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.
Bỗng nhiên, trong đám người, một bóng người thanh lệ từ phía cổng trường đi tới, Khương Duệ Minh đang muốn vẫy tay với cô, ngạc nhiên phát hiện có một động vật giống đực kè kè đi bên cạnh cô, dọc đường đi cũng có không ít động vật giống đực chào hỏi.
Anh bĩu môi, rất không có tư vị.
“Ba ba, là mẹ kìa… A, người kia là ai, sao cứ nói chuyện với mẹ thế?” Ân Ân cũng nhíu mày.
“Con trai, đi, cùng ba ba đi bảo vệ mẹ.”
“Dạ, chúng ta cùng đi bảo vệ mẹ.”
Mở cửa xe, dắt con trai xuống, hai ba con tức giận bước tới tuyên bố chủ quyền.
“Nghi Thuần.”
Nghe tiếng gọi quen thuộc, Đới Nghi Thuần lập tức dừng chân, ngực khẽ run lên, ánh mắt thẹn thùng nhìn người đàn ông lúc nào cũng có thể dễ dàng chạm đến trái tim cô.
“Đới Nghi Thuần, cô biết anh ta sao? Anh ta là ai?” Mấy bạn học nam bên cạnh không hẹn mà cùng tò mò hỏi.
Cô còn chưa kịp trả lời, Khương Duệ Minh đã ra ám hiệu với con trai, chỉ thấy ảnh đế tương lai đạt giải thưởng Golden Horse Awards giang tay ra, khuôn mặt dễ thương chạy như bay về phía cô, không quên la lớn –
“Mẹ, con thật sự rất nhớ mẹ.”
Đới Nghi Thuần không còn tâm tư để ý tới người ngoài, ngồi xổm xuống giang hai tay ra, vững vàng tiếp lấy tiểu bảo bối của cô, “Mẹ cũng rất nhớ con.”
Hai mẹ con thân mật cạ mũi.
“Mẹ, mẹ?” Mọi người có mặt trợn mắt há mồm.
“Đúng vậy, đây là mẹ của con, rất xinh đẹp đi, đó là ba ba của con, rất đẹp trai đúng không.” Ân Ân kiêu ngạo nói?
“Cô… cô kết hôn rồi sao?” Một bạn học nam dẫn đầu phục hồi tinh thần, run giọng hỏi.
Đới Nghi Thuần mặt đầy hạnh phúc gật đầu, “Tôi phải đi trước đây, chồng tôi chờ tôi rất lâu rồi, bye bye.”
*Hoàn*