Chương 2
Hài tử rốt cuộc chịu tỉnh rồi. Tuệ Lan nói với giọng điệu quan tâm và tràn đầy vui mừng.
-Mẫu thân con không sao, đã làm người lo lắng.
Hoa phong cố gắng mở miệng trả lời.
-Hài tử ngốc bị vậy còn không sao.
Dương Tuệ Lan hiền từ nói. bỗng dưng mặt nàng thoáng giận dữ nghĩ đến con mình chút xíu nữa thì.. nàng lại thêm tức giận mơ hồ lóe sát khí.Hoa Phong thấy mẫu thân đằng đằng sát khí thì lưng đẫm mồ hôi lòng đầy sợ hãi.
-không lẽ bị phát hiện. hắn nghĩ thầm.
Dường như phát hiện Hoa phong sợ nên Dương Tuệ Lan khuôn mặt liền hòa hoãn biết mình có chút thất thố, nàng vội an ủi.
-Hài tử ngoan đừng sợ tại mẫu thân nghĩ đến đám nhóc kia mới tức giận.
-Ráng nghỉ ngơi cho khỏe để mẫu thân đi đòi lại công đạo cho con.
Hoa Phong thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắn nói
-Mẫu thân! là hài nhi không tốt ra tay trước nên nên...
Hắn lại không thể nói tiếp vì cả người đau nhức.Nghe con nói mà Dương Tuệ Lan càng thêm giận, nàng nói.
-Là bọn chúng cố tình gây sự Hoa Hùng Luyện khí tứ trọng sắp bước vào ngũ trọng mà không tránh được cây gậy do con ném ra sao.
-Hài tử ngoan để mẫu thân bắt chúng đến xin lỗi con.
Nói xong đứng dậy đắp chăn cho Hoa Phong vỗ đầu vài cái rồi đi nhanh ra cửa nàng không quên quay lại nhắc Hoa Phong
- Nghỉ nghơi cho khỏe mọi chuyện còn có ta và phụ thân.
Nhìn mẫu thân rời đi Hoa Phong mới có cảm giác an toàn, nhưng hân cũng cảm thấy vui vẻ vì có người mẹ hết lòng yêu thương hắn. đến đây hắn lại nghĩ đến mẹ mình ở trái đất, không biết nếu mẹ biết mình không còn mẹ sẽ thế nào nhớ mẹ quá, hắn thật bất hiếu. Mắt hắn rơm rớm lệ lấy tay lau nước mắt hắn quyết tâm báo đáp thật tốt phụ mẫu kiếp này dù sao hắn cũng mang huyết thống của họ, nhưng hắn phải đáp thế nào đây, trở thành cường giả mà trở thành làm sao khi hắn không thể tập võ, không không nhất định phải có cách trời không phụ người có công Hoa Phong âm thầm hạ quyết tâm trở thành cường giả để báo hiếu phụ mẫu nơi này.
Trước tiên dưỡng thương xong rồi tính tiếp.
Tại sảnh đường chấp pháp Hoa gia, hai bên trái phải có một hàng bốn người ngồi vị trí ở trung tâm có một người là lão giả mặc trường sam màu trắng tuổi khoảng năm mươi khuôn mặt nghiêm nghị nhìn ra giữa đại sảnh nơi có một đám thiếu niên đang quỳ vẻ mặt sợ hãi.
Lão giả là trưởng lão chấp pháp của Hoa gia Hoa Thường Xuân phụ trách xử lý các pháp vụ trong gia tộc
Hai bên trái phải hàng ghế đầu tiên là Hoa Vô Kỵ gia chủ Hoa gia và phó gia chủ Hoa Thiên Phong lần lượt là phụ thân và thúc thúc của Hoa Phong, kế tiếp là các vị trưởng lão trong gia tộc còn đám thiếu niên quỳ giữa đại sảnh dẫn đầu là Hoa Hùng và các con cháu trưởng lão có mặt ở đây và một vài dòng thứ khác.
Sắc mặt các thiếu niên khác trắng bệnh còn Hoa Hùng thì vẻ mặt đầy sợ hãi chúng không nghĩ chuyện hôm qua lại nháo tới chấp pháp đường và nhiều trưởng lão đến vậy, dù có ngang bướng đến đâu thì vẫn là đám nhóc chung quy sợ hãi là đều khó tránh.
Ầm!
-Tại sao các ngươi lại hành hung Hoa Phong?
Hoa Thường Xuân vẽ mặt uy nghiêm cùng khí thế sắc bén nhìn chằm chằm vào đám Hoa Hùng gõ bàn quát.
-Tại... tại Hoa Phong ra tay trước
Mộy thiếu niên tên Hoa Dương mặt trắng bệch giọng run run nói hiển nhiên là tràn đầy sợ hãi.
Hừ! các ngươi đường đường là võ giả mà lại tranh chấp cùng phế vật sao. không biết tốt xấu, không có tiền đồ.
Hoa Thiên Phong chợt chen ngang nói, nhìn như đang trách móc nhưng mọi người cũng hiểu hắn đáng ám chỉ điều gì, một phế vật mà thôi cũng cần phải nháo sự sao. Phía đối diện Hoa Vô Kỵ sắc mặt âm trầm hai nắm tay siết chặt không nói câu gì nhưng thật ra ông đang rất tức giận.
-Phế vật thì sao không phải con cháu Hoa gia sao, lại còn là thiếu chủ nữa đấy haha
Một vị trưởng lão ngồi cạnh Hoa Thiên Phong lên tiếng châm biếm hắn là trưởng lão nội vụ đường cũng là thúc phụ Hoa Phong nhưng lại dòng thứ Hoa Nhật Luân, con hắn Hoa Thiên cũng có mặt ở đây ngày hôm nay nên hắn cũng có mặt để mà xem Hoa Thường Xuân xét xử.Nghe vậy săc mặt Hoa Vô Kỵ vốn đã âm trầm lại càng lúc xanh lúc đỏ mà lại không có lý do phản bác, ông vỗ mạnh thành ghế làm thành ghế nát tươm bụi bay lả chả đứng dậy ông nói.
-Không cần xét, đủ rồi.
Nói xong phất tay áo bỏ đi, dẫu có lý nhưng cũng không muốn ở lại mất mặt thêm nữa.
-Biết khó mà lui không hổ là gia chủ
Hoa Thiên Phong lên tiếng nói, nói xong hắn cười ha hả
-Thật sảng khoái, hài tử làm tốt lắm.
Hoa Nhật Luân cũng cười phụ họa và không quên khen thưởng Hoa Hùng một câu.Hoa Thường Xuân sắc mặt tức giận cũng phất tay áo bỏ đi, nếu gia chủ làm tới lão cũng làm đúng chức trách nhưng mà gia chủ như vậy lão còn xử gì nữa chứ, đi ra thật xa lão vẫn còn nghe tiếng cười sảng khoái của đám người Hoa Thiên Phong thật khó chịu.
Nguyên lai Hoa Thiên Phong cũng là thiên tài tuyệt đỉnh sánh vai cùnh Hoa Vô Kỵ nhưng do Hoa Vô Kỵ cưới được con gái Dương gia cho nên được đề bạt làm gia chủ cho nên hắn không phục luôn tìm cách đả kích huynh trưởng mà mãi không có cơ hội cho đến khi Hoa Phong ra đời nhưng hôm nay là ngày hắn cảm thấy sảng khoái nhất.
-Đi chúng ta đi ăn mừng thắng lợi hahaha
Hoa Thiên Phong cất tiếng cười to dẫn theo đám trưởng lão rời khỏi chấp pháp đường.
Hoa Vô Kỵ sắc mặt âm trầm bước trên đường thì gặp Dương Tuệ Lan nhìn thây thê tử sắc mặt lão mới hòa hoãn một chút nhưng vẫn đáng sợ.
-Vô Kỵ chuyện sao rồi?
Thấy phu quân sắc mặt kho coi nhưng Dương Tuệ Lan vẫn nhẹ nhàng hỏi.
-Không sao xong rồi, thật mất mặt
Nói xong lão bỏ đi để lại thê tử còn ngơ ngác.
-Chàng!
Dương Tuệ Lan vẻ mặt tức giận muốn nói lại thôi, vẫn hướng thẳng chấp pháp đường đi tới
Đi được một đoạn nàng gặp được Hoa Thường Xuân nàng hỏi.
-Thường trưởng lão xảy ra chuyện gì sao
Thấy Dương Tuệ Lan lão vội vàng đáp lễ lão nói.
-Không xử được quá mất mặt. thật tức ch.ết ta.
Thấy Hoa Thường Xuân nói vậy Dương Tuệ Lan rốt cuộc mơ hồ đoán được nên vội vàng hành lễ và nhường đường cho lão, còn nàng lẩm bẩm
-Kết thúc sao, vậy con ta bị đánh thì sao chứ.
Nàng khẽ thở dài rồi bước ngược lại về phía phòng Hoa Phong