Chương 59: Lại bỏ chạy
-Ầm!
Thanh âm giao kích giữa Hoa Phong và Hổ Lâm Bình vang lên.
Đối chiến một kích Hoa Phong bị đánh văng ra một đoạn khá xa, trước ngực nhộn nhạo nhưng bất ngờ hắn lại không thương tổn mảy may.
-Hả!
Thấy Hoa Phong bình yên vô sự trước một kích cuồng nộ của Hổ Lâm Bình tất cả những người đang quan khán há mồm kinh ngạc, không thể tin nổi. Theo suy nghĩ của bọn họ đón đỡ một kích của Hổ Lâm Bình, Hoa Phong chín phần ch.ết một phần tàn phế, nhưng chuyện không ai có thể nghĩ đến lại xảy ra. Hắn chỉ rơi xuống hạ phong ngoài ra vẫn bình yên vô sự, cái này thật sự quá trái lẽ thường.
- Luyện Mạch hậu kỳ!
Hoa Phong cũng kinh ngạc không kém, trong suy tính bản thân không trọng thương cũng chẳng dễ chịu gì, nhưng chuyện hắn không tính tới, là mình hoàn toàn vô sự. Nhớ đến cái gì hắn cười nhếch miệng, nhìn Hổ Lâm Bình cất giọng khinh thường.
Bản thân Hoa Phong được tôi luyện từ vô số tinh hoa thần binh hội tụ, cho nên khả năng phòng ngự cực kỳ biến thái. Nghĩ ra vấn đề, sự tự tin của hắn bất ngờ dâng cao.
- Giỏi cho tiểu tử! Ta sẽ cho ngươi biết cái gì là chênh lệch.
Hổ Lâm Bình vô cùng khiếp sợ, vốn hắn nghĩ rằng xuất ra một đao sẽ khiến đối phương tàn phế, sau đó từ từ hành hạ. Nhưng chuyện vốn không nằm trong suy nghĩ của hắn đã xảy ra. Một con kiến Luyện thể kỳ lại có thể đối chiến chính diện cùng hắn mà không bị bóp ch.ết. Chuyện này đối với Hổ Lâm Bình là không thể chấp nhận. Hơn nữa đối phương còn tỏ vẻ khiêu khích, đây chính xác là một sỉ nhục, sỉ nhục trắng trợn.
- Chiến đi!
-Thiên địa giao thoa, thiên địa biến.
Hoa Phong tập trung tinh thần chiến ý lên cao, xuất ra một kiếm kinh thiên động địa. Kiếm Thức hắn xuất ra là một thể ngộ mới mà hắn mới nghĩ ra trong quảng thời gian khởi hành nữa tháng vừa qua. Kiếm chiêu khi thi triển sẽ khiến thiên địa biến đổi che giấu đi quỹ tích đường kiếm, bóng kiếm vô tích vô tung rồi bất ngờ xuất hiện khiến địch nhân khó lòng phòng bị.
- Hừ! Nếu ngươi đã muốn ch.ết nhanh như vậy, ta không thể không thành toàn.
Hổ Lâm Bình trán nổi gân xanh, không ngờ đối phương dám hướng hắn ra tay trước, quả thật khinh nhờn quyền uy cường giả. Lời nói là vậy, nhưng nội tâm khiếp lại sợ vạn phần, kiếm pháp Hoa Phong thi triển ở trình độ rất cao, hắn không thể không đề phòng, nào dám khinh thường.
- Hoành tảo thiên quân.
Hổ Lâm Bình đao pháp đơn giản, nhưng cực kỳ mạnh mẽ, một đao lại một đao tất cả đều chí mạng.
Thanh Phong kiếm biến ảo, đón đỡ những công kích cực kỳ nguy hiểm từ địch nhân. Kiếm pháp tinh diệu tuyệt luân, Hoa Phong không chủ động phòng ngự, mà liên tục phản kích khiến Hổ Lâm bình nhiều phen chật vật. Ở đây là nơi hoang sơn dã lĩnh rừng núi dày đặc cho nên kiếm pháp hắn có thể sử dụng chỉ mỗi một thức” thiên địa giao thoa” nhưng kiếm pháp của Hoa Phong có sự biến ảo diệu kỳ, đủ để hắn có thể đối kháng với địch nhân.
Hoa Phong càng đánh càng hăng, kiếm chiêu càng lúc càng lợi hại.
- Tiểu tử này tuyệt đối không thể sống!
Hổ Lâm Bình càng đánh càng kinh hãi, hắn thậm chí dốc hết toàn lực ra tay, một kích mạnh hơn một kích, nhưng không tài nào chém giết được đối phương. Ban đầu Hổ Lâm Bình thậm chí cho rằng Hoa Phong che giấu tu vi, nhưng càng về sau hắn càng khẳng định Hoa Phong tu vi tuyệt đối không vượt quá Luyện Thể kỳ.
Điều này thực quá kinh thế hãi tục, làm nội tâm Hổ Lâm Bình nổi lên kinh đào hãi lãng. Yêu nghiệt tuyệt đối yêu nghiệt, chính vì Hoa Phong quá yêu nghiệt cho nên hắn tuyệt không cho đối phương sống thêm một ngày.
- Tiểu ăn mày lợi hại quá!
Trong khi tất cả điều rớt hàm khiếp sợ, thì Liêu Phương lại chép miệng hưng phấn không thôi.
- Tiểu tử nên kết thúc đi!
Hổ Lâm Bình gầm lên, đánh càng lâu hắn càng chấn động, vả lại rất mất mặt, đường đường là một cường giả Luyện Mạch hậu kỳ mà không làm gì được con kiến Luyện Thể kỳ, chuyện này nếu đồn ra ngoài hắn còn dám nhìn ai.
Sau tiếng gầm thì mỗi đao của Hổ Lâm Bình đều mang sát khí rét lạnh, cuồng phong rít gào cực kỳ mạnh mẽ, triệt để áp chế Hoa Phong khiến hắn vô cùng chật vật, thậm chí bị thương. Mặc dù kiếm pháp Hoa Phong lợi hại nhưng cảnh giới lại cách quá xa, cho nên dưới sự điên cuồng của địch nhân, hắn chống đỡ có phần khó khăn, liên tiếp bị đánh bay.
Thấy đại thế đã định Hổ Lâm Bình liên tục vung đao, khí thế bộc phát như trường giang đại hà, áp đảo khí thế có phần sắp tan rã của Hoa Phong.
- Ta không thể thua dễ dàng như vậy được, tuyệt đối không thể.
Sau một hồi chịu đòn liên tu hồi trận, mỗi lúc một mạnh Hoa Phong rốt cuộc trọng thương, dù hắn tôi luyện qua tinh hoa thần binh cũng không bù đắp nổi chênh lệch cảnh giới.
Với suy nghĩ không cho phép bản thân dễ dàng thất bại, Hoa Phong cố gắng chống đỡ, đồng thời tìm cách phản kích trở lại. Suy đi tính lại át chủ bài lớn nhất của hắn chính là kiếm ý, nhưng ở đây đông người, nếu không vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không dễ dàng thi triển, bởi đây chính là bí mật lớn nhất để lăn lộn sau này.
- Haha! ch.ết đi! ch.ết dưới đao lão tử coi như cũng là một vinh dự cho ngươi rồi.
Phần thắng tuyệt đối đang nghiêng phía mình Hổ Lâm Bình cất tiếng cười to, không quên đả kích Hoa Phong nhằm khiến hắn tâm thần lung lay, khi đó chém giết sẽ rất dễ dàng.
Đám đệ tử tông môn mặt xám như tro tàn, vốn tưởng tên yêu nghiệt từ đâu chui ra có thể đối chiến cân bằng cùng Hổ Lâm Bình, nhưng xem ra suy nghĩ đó viễn vông mức nào.
Dù như vậy cũng có thể thấy Hoa Phong tuyệt không bình thường chút nào, cái gì thiên tài Thiên Hương quốc, đứng trước mặt hắn cũng cảm thấy hổ thẹn. Luyện Thể kỳ có thể chính diện giao thủ cùng Luyện Mạch kỳ đã là đỉnh cấp thiên tài, nhưng ở đây còn là Luyện Mạch kỳ hậu kỳ. Phách đao Hổ Lâm Bình thanh danh hiển hách, võ giả cùng giai chưa chắc thắng nổi, ấy vậy mà chỉ một tên Luyện Thể kỳ nho nhỏ, đã khiến hắn dốc toàn lực mà vẫn không thể nhanh chóng chém giết, đủ để thấy hai chữ thiên tài không thể nào nói trên người tiểu tử vô danh này.
-Haha! Con hổ bệnh mà cứ ngỡ mình là chúa sơn lâm, nực cười.
Bị đánh đến không thở nổi, Hoa Phong vẫn không quên trêu tức đối phương.
- Tốt! Tốt..!
Sắc mặt Hổ Lâm Bình vô cùng khó coi, thốt lên vài chữ tốt sau đó hung ác vung đao càng mạnh.
Không sử dụng kiếm ý, lại không muốn thất bại, tinh thần ý chí tập trung cao độ, trên người Hoa Phong lần nữa bộc phát chiến ý kinh thiên động địa. Luồng chiến ý bất khuất đẩy chiến lực hắn lên một trình độ viễn siêu hiện có.
- ch.ết cho lão tử!
Hoa Phong vung Thanh Phong kiếm phản kích trở lại, lần này hắn không sử dụng kiếm chiêu mà trực tiếp dùng man lực đối chiến, kiếm chiêu dù tinh xảo lợi hại nhưng không thích hợp sử dụng vào lúc này, địch nhân quá mạnh, chênh lệch võ kỹ không thể bù đắp.
Hoa Phong với lực lượng trăm vạn cân, dùng man lực cứng đối cứng đánh Hổ Lâm Bình liên tiếp bại lui.
- ch.ết tiệt!
Hổ Lâm Bình kinh hãi chửi ầm lên, hắn không thể tin nổi, con kiến Luyện thể kỳ lại mạnh như vậy. Không những kiếm thuật kinh người, còn có lực lượng khủng bố như vậy.
Điều khiến hắn khiếp sợ hơn hết đó là binh khí đối phương sử dụng, chẳng phải cái gì thần binh lợi khí, cũng không to lớn để thích hợp man lực, mà chỉ là một thanh kiếm gỗ rất tầm thường.
-Hắn rất mạnh!
Nữ nhân Thủy Liên kiếm phái bất ngờ lên tiếng. Quan khán hai người giao thủ nội tâm nàng chấn động kinh sợ đan xen, không từ ngữ nào có thể miêu tả được.
- Người này hình như không phải Thiên Hương quốc.
Nam đệ tử Nam Anh phái nói xen vào coi như đối thoại.
Bọn họ vốn tưởng Hoa Phong không chống cự được bao lâu, mặt xám như tro, nhưng hiện tại chiến cuộc chuyển biến cho nên mới có tâm tình trao đổi, rất hiếm khi đán đệ tử tông môn bọn họ bàn luận một vấn đề nghiêm túc.
Cảm thấy hghi hoặc bọn họ bèn hỏi đám người Liêu Phương, thái độ rất e dè, hiển nhiên đoàn người bình thường này là bạn đồng hành cùng tên biến thái kia, cho nên không ai dám lên mặt.
Sau khi hỏi rõ, không biết Hoa Phong đến từ đâu, bọn họ tò mò xuất thân của hắn thì ít mà tính toán lôi kéo thì nhiều. Nhưng mọi chuyện đợi hai người đánh nhau xong rồi mới tính được.
Hoa Phong dùng man lực trăm vạn cân liên tục áp sát, mạnh mẽ đánh đối phương chật vật không chịu nổi, Hổ Lâm Bình dù có tu vi cao hơn hắn rất nhiều, nhưng lực lượng không quá sáu mươi vạn cân, bị đánh cho hoa rơi nước chảy.
Miễn cưỡng dùng chân khí Luyện Mạch hậy kỳ mạnh mẽ chống đỡ, Hổ Lâm Bình giận sôi máu. Với hắn đây tuyệt đối là sỉ nhục lớn nhất trong suốt mấy mươi năm ngang dọc.
- Tiểu tử! Ngươi rất mạnh, nhưng thiên tài không biết ẩn nhẩn phát triển thì thường hay ch.ết yểu.
- ch.ết đi!
Không tiếp tục nhẫn nhịn Hổ Lâm Bình toàn thân phát ra sát khí, sát khí đậm đặc khiến tất cả người bên ngoài quan khán sắc mặt trắng bệng, run rẩy không thôi.
Biết Hổ Lâm Bình nổi giận xuất ra sát chiêu, Hoa Phong chấn kinh lưng đổ mồ hôi lạnh, nhưng chiến ý lại càng lên cao, đạt tới một mức độ khó có thể tưởng tượng.
- Trảm thiên phá địa!
Hổ Lâm Bình hét lớn xuất ra một đao kinh thiên địa khiếp quỷ thần. Đao phong cuồn cuộn, phiên giang đảo hải, đao chưa tới đã khiến đầu tóc Hoa Phong rối bù, sát chiêu mạnh nhất của hắn, rất nhiều anh hùng hào kiệt đều bỏ mạng trước một đao này, sát chiêu cực kỳ đáng sợ.
- Thiên địa giao thoa.
Hoa Phong chiến ý cực cao, dùng hết sức bình sinh cứng rắn ngạnh kháng sát chiêu kinh người.
-Ầm!
Hai binh khí va chạm tạo ra thanh âm cực lớn, mặt đất rung chuyển, cây cối lung lay như một trận động đất.
Hoa Phong bị đánh bay ra xa, miệng phun máu tươi, bị thương không nhẹ. Hổ Lâm Bình lông tóc không rụng, thậm chí không lùi một bước, cao thấp đã phân.
Hoa Phong lau máu nơi khóe miệng, mắt nhìn chằm chằm Hổ Lâm Bình sau đó đưa ra một quyết định kinh người.
-Chạy!
Khi Hoa Phong bị đánh bay, vốn tất cả nghĩ hắn sẽ lại xông lên đánh tiếp, nhưng không ai ngờ tới hắn lại làm ra một chuyện khiến tất cả ngỡ ngàng.
- Chạy! Không ngờ hắn chạy rồi!
Không ngoại trừ một ai bọn họ đều thốt lên đầy kinh ngạc.
-Hả! Chạy đi đâu!
Hổ Lâm Bình cực độ không thể tin nổi, một kích tất sát mạnh nhất của hắn không trực tiếp chém giết được đối phương, chỉ bị trọng thương. Hắn cũng nghĩ như những người khác là Hoa Phong tiểu tử yêu nghiệt hiếu chiến sẽ điên cuồng xông lên lần nữa, nhưng khiến hắn ngẩn ra, không ngờ đối phương lại chạy.
Bị bất ngờ nhưng Hổ Lâm Bình tuyệt đối không cho phép Hoa Phong chạy thoát. Hoa Phong phải ch.ết nhất định phải ch.ết, nếu không ngày sau người ch.ết ngược lại là Hổ Lâm Bình hắn.