Chương 67: Vật bảo mệnh của Hàn Băng Linh
Qua mấy ngày khổ công tu luyện, thực lực đại tăng, Hoa Phong cảm thấy vô cùng sảng khoái, vốn hắn nghĩ thời gian trùng kích cảnh giới ít nhất cũng mất khoảng một tháng, nhưng không thể ngờ lại nhanh đến vậy, khoảng năm ngày. Do đó tiết kiệm cho hắn rất nhiều thời gian.
Lần tiến nhập bí cảnh này, hung hiểm bao nhiêu không ai biết, cho nên Hoa Phong dự định đề thăng sức chiến đấu bản thân lên cao nhất có thể.
Công pháp tăng tiến, kiếm thuật chắc chắn theo không kịp, cho nên cái Hoa Phong cần làm lúc này chính là tôi luyện kiếm thuật.
Bốn tầng Thiên Địa quyết hai tầng đầu chỉ mang công năng phụ trợ, nhưng hai tầng kế tiếp lại có thể trực tiếp gia tăng trình độ kiếm thuật.
Tầng thứ hai mượn dùng lực lượng của vật chất ngũ hành lẫn hỗn độn xung quanh đề thăng khả năng công kích. Tầng thứ ba biến ảo kiếm chiêu theo sự thay đổi ý cảnh.
Hai tầng, tầng thứ hai và thứ ba Hoa Phong hiện tại chỉ còn thể áp dụng được tầng thứ ba vào kiếm pháp.
Nguyên nhân tầng bỏ qua tầng thứ hai, là do không có kiếm kỹ ngũ hành. Bản thân hắn có mỗi “ thanh thiên kiếm pháp“. Bộ kiếm pháp này về cơ bản chỉ là mượn dùng bản nguyên thiên địa, những bản nguyên này tất cả đều luôn sẵn có xung quanh. Giả dụ như ánh mặt trời, ánh trăng hoặc những thứ vật chất trôi nổi vô định trong thiên địa. Những vật chất này có thể coi là ngũ hành nhưng lại cực kỳ hỗn tạp, cho nên không thể gọi là ngũ hành chân chính.
Tầng thứ hai của Thiên Địa Quyết cần dùng chính là lực lượng ngũ hành. Ví dụ như trong lúc đối chiến xung quanh là rừng thì lực lượng ngũ hành khi đó sẽ là mộc bản nguyên, nếu xung quanh là nước thì lực lượng khi đó sử dụng chính là thủy bản nguyên.....
Hoa Phong thừa biết trong lúc giao chiến cùng địch nhân mà có thể mượn được lực lượng ngũ hành xung quanh, chắc chắn thực lực tăng lên mảng lớn. Nhưng khó khăn lúc này chính là không có công pháp ngũ hành, hoặc kiếm kỹ ngũ hành vả lại sự hiểu biết về ngũ hành của hắn, hết sức mơ hồ cho nên không thể tu luyện, điều này khiến nội tâm hoa phong hết sức tiếc nuối.
Điều đó lý giải vì sao Hoa Phong không thể áp dụng tầng thứ hai Thiên Địa Quyết vào kiếm thức. Cho nên cái hắn cần làm là sử dụng sự biến ảo của kiếm chiêu tùy vào ý cảnh, kiếm chiêu biến ảo theo ý cảnh đòi hỏi người sử dụng, phải có trình độ kiếm thuật cực cao.
Khi kết hợp cùng ý cảnh, lúc thi triển kiếm thức sẽ không thể biết trước được kiếm tiếp theo bản thân sử dụng sẽ như thế nào, bởi vì ý cảnh chung quanh luôn luôn dao động và thay đổi, chỉ cần xê xích một chút thì kiếm thức tiếp theo đã không còn giống như lúc đầu, dù rằng bản chất nó chỉ là một.
Cũng giống như một võ giả thông hiểu vô số kiếm kỹ khác nhau, trong lúc giao thủ dĩ nhiên hắn sẽ liên tục đổi chiêu, do đó địch nhân rất khó lòng nắm bắt.
Kiếm chiêu biến ảo theo ý cảnh về ngoại hình không khác bao nhiêu, nhưng bên trong lại khác một trời một vực. Kiếm chiêu thông thường khi thi triển không thể nào nữa chừng thay đổi quỹ tích, bởi vì khi sinh ra nó đã là mặc định, nhưng kiếm chiêu của Hoa Phong chỉ cần ý cảnh thay đổi quỹ tích kiếm cũng sẽ đổi.
Cho nên muốn thành thục thi triển thể thức kiếm như vậy, không những người sử dụng phải có cảnh giới kiếm thuật cực cao, còn phải nắm bắt ý phải cảnh cực kỳ nhanh nhạy, đồng thời khả năng ứng biến cũng không kém.
Trở lại hạp cốc Hoa Phong nhắm mắt vung kiếm, Thanh Phong kiếm ban đầu được hắn quơ qua lại như trò trẻ con.
Hoa Phong vừa vung kiếm vừa cảm nhận ý cảnh, ban đầu hắn liên tục nắm bắt không đúng thời cơ, khiến kiếm chiêu thi triển hết sức cứng ngắc.
Một ngày hai ngày Hoa Phong cứ liên tục múa kiếm qua lại như vậy, quỹ tích của kiếm càng lúc càng thâm ảo.
Dù chỉ quơ kiếm qua lại nhưng nếu có ai đó nhìn vào sẽ lầm tưởng Hoa Phong đang thi triển một bộ kiếm thuật kinh thiên.
Sau khi đã phần nào nắm giữ được ý cảnh hắn bắt đầu thì triển Thanh Thiên Kiếm Pháp.
Nắm bắt ý cảnh vào những chiêu thức thông thường thì rất dễ dàng, nhưng trực tiếp áp dụng vào kiếm chiêu lại thập phần gian khó, Thanh Thiên Kiếm Pháp vốn đã biến ảo cực kỳ huyền diệu, lại kết hợp cùng sự biến ảo của ý cảnh độ khó liền tăng theo cấp số nhân.
Đó là chưa kể hiện tại động tác của Hoa Phong vô cùng chậm chạp, nếu huy kiếm nhanh hơn, thì có gọi hắn là thằng hề luyện kiếm, cũng rất có thể bị phản bác, đơn giản hắn còn tệ hơn rất nhiều.
Càng khó khăn Hoa Phong lại càng điềm tĩnh, tay hắn không ngừng thi triển thức thứ nhất Thiên Địa Giao Thoa cơ bản. Lúc chậm lúc nhanh tuy còn có chút không liền mạch trôi chảy nhưng cũng không có còn cứng ngắc.
Thời gian Hoa Phong nắm bắt tốc độ ý cảnh lâu hơn rất nhiều so với đột phá cảnh giới. Hắn tu luyện quên ngày quên tháng, thậm chí cũng quên luôn cái gì bí cảnh, nguyên nhân bởi vì kiếm pháp quá mức tuyệt diệu.
Ban đầu đã có lúc tưởng chừng như hắn không thể kiên trì. Ý cảnh quá mức hỗn loạn, liên tục thay đổi cho nên việc nắm bắt quỹ tích kiếm chiêu cực kỳ khó khăn.
Nhưng nhưng lâu dần khi đã sơ bộ nắm bắt phần nào thì Hoa Phong mới thấu hiểu được sự huyền diệu của.
Hắn trầm mê vào mỗi sự chuyển động của ý cảnh xung quanh, việc này vô tình giúp hắn lĩnh hội tinh túy thật sự của ý cảnh. Điều mà chỉ Hồng Mông cảnh mới bắt đầu truy tìm.
Nhưng thứ mà Hồng Mông cảnh truy tìm chỉ là vẻ bề ngoài của ý cảnh, còn Hoa Phong lại tìm hiểu được tinh túy của ý cảnh, khác biệt như trời và đất.
Đang lúc kiếm chiêu phiêu hồn bất định đột nhiên Hoa Phong thu kiếm, từ từ mở mắt, tròng mắt lóe tinh quang như thấu hiểu vạn vật nếu ai nhìn vào rất có thể nghĩ đây không phải là võ giả tân tấn Luyện Mạch kỳ, mà là lão quái vật.
- Thành công!
Hoa Phong hét lên đầy kích động, cuối cùng hắn đã làm được điều mà rất có thể không ai làm được, kiếm pháp theo ý cảnh.
Kiếm thuật đại thành Hoa Phong dự tính rời hạp cốc đi tìm nơi tắm rửa, bởi vì bộ dạng hắn lúc này rất lôi thôi. Nhưng vừa ra khỏi hạp cốc đột nhiên ở chỗ nào đó trong sơn mạch cách hắn không xa, phóng lên một cột sáng, cột sáng xuất hiện đại địa rung chuyển, giống như dự báo một hồi thảm họa.
Nhưng động tĩnh thảm họa đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, duy chỉ có cột sáng là không tắt vẫn sừng sững phóng lên cao, không biết nơi nào tận cùng.
- Kỳ quái!
Bị cột sáng làm kinh động Hoa Phong có chút sợ, nhưng cái làm hắn khó hiểu là cột sáng nhìn rất quen mắt, nhưng trong nhất thời hắn không nhớ nổi.
Kế tiếp sự nghi hoặc nhanh chóng thay bằng kinh ngạc đan xen khiếp sợ lẫn rung động thật sâu.
Hoa Phong trông thấy trên không trung khoảng cách từ Kiên Vân thành ra tới cột sáng, có vô số điểm đen di chuyển với tốc độ cực nhanh.
Hiển nhiên nhưng điểm đen này không phải chim chóc di cư, mà chính là võ giả lăng không phi hành.
Khái niệm có thể phi hành đối với Hoa Phong mà nói chưa từng tồn tại. Nhưng từ khi đặt chân đến Kiên Vân thành đây là lần thứ hai hắn chứng kiến người có thể bay. Cái này khiến Hoa Phong thật sự rung động.
Đặc biệt võ giả có thể lăng không ai ai cũng có tu vi khủng bố, đám người này nhằm vào bí cảnh mà tới.
Tất nhiên bọn họ cũng tiến vào bí cảnh, tình hình này với kẻ thấp cổ bé họng như Hoa Phong nói không có tâm lý lui bước là phi lý.
Do dự hơn thua được mất, cuối cùng Hoa Phong quyết định tiến vào, hắn tự tin với thực lực hiện tại, cũng đủ giữ mạng trước bọn họ.
Không thèm chỉnh sửa ngoại hình, Hoa Phong nhắm cột sáng chạy như bay. Hắn cảm thấy bản thân vô cùng may mắn khi kết thúc tu luyện cũng vừa đúng lúc bí cảnh mở ra, nếu chậm thêm vài canh giờ rất có thể tiếc hận cả đời.
Tốc độ Hoa Phong rất nhanh, chưa tới nữa canh giờ hắn đã có mặt tại khu gần lối vào bí cảnh.
Vừa tới nơi cảnh tượng phía trước khiến Hoa Phong khiếp sợ không thôi.
Số lượng người có ý đồ giống hắn là vô số, không đếm xuể. Võ giả tất cả đều là võ giả, tu vi thấp nhất cũng là Luyện Mạch kỳ.
Nhìn dòng người chen chúc dẫm đạp lẫn nhau, không ít tên ch.ết tức tưởi Hoa Phong có chút không thể tin.
Vốn hắn nghĩ đám võ giả lăng không phi hành kia đã là khá nhiều, nhưng nhìn tình cảnh hiện tại hắn mới biết cái gì là ếch ngồi đáy giếng. Cũng khó trách Hoa Phong, bởi vì từ khi đến thế giới này hắn có quá ít thời gian tìm hiểu về con người nơi đây.
Nhìn bọn họ không đi thẳng vào bí cảnh mà như đang chờ đợi cái gì, Hoa Phong cũng không nóng vội, theo quan sát của hắn thì chưa một ai tiến vào cột sáng.
-Tất cả im lặng, hôm nay là ngày vạn năm một lần của Hoàng Dương đế quốc.
- Ta Lưu Bang, đang lúc chờ đợi bí cảnh chính thức mở ra, nhận được sự ủy thác của các tông môn có vài điều muốn nói.
Hoa Phong đang không biết đám võ giả đang chờ đợi cái gì đột nhiên có một giọng nói phát ra. Lời nói vô cùng trầm ổn, giữa đám đông hết sức ồn ào mà có thể nghe được rõ ràng rành mạch, chứng tỏ đối phương tu vi cực kỳ khủng bố.
Nội tâm khiếp sợ, Hoa Phong trông tới ngó lui cũng không phát hiện có gì khác thường, thì đột nhiên giọng nói lại vang lên.
- Bí cảnh mở ra ai cũng có thể tiến vào.
- Nhưng nói trước, bí cảnh hung hiểm, một ngàn chưa chắc sống một, ai cảm thấy không đủ năng lực thì nên trực tiếp rút lui, tránh mất mạng vô ích.
Lời nói phát ra làm tất cả võ giả có ý định tầm bảo một hồi kinh sợ xôn xao.
Hoa Phong tuy có chút kinh sợ, nhưng hắn đã quyết tâm thì không bao giờ lùi lại, việc khiến hắn cảm thấy kinh sơ đó là trên không trung ngay chính giữa đám đông đột nhiên xuất hiên một đại hán trung niên.
Người này khuôn mặt chữ điền, thân vận thanh sam, tay bắt sau lưng, khí tức trầm ổn, không giận tự uy, hiển nhiên tu vi sâu không thể lường.
Đại hán đột nhiên xuất hiện, đảo ánh mắt xem xét tất cả mọi người phía dưới, miệng khẽ nhếch.
- Ta nhắc lại, bí cảnh hung hiểm, ai không đủ năng lực tự biết khó mà lui, bảo vật quan trọng nhưng phải có mạng để xài.
Nói xong hắn lại nhìn qua một lượt, rồi tiếp tục.
- Nếu các ngươi thật sự vì bảo vật mà liều mạng, ta không còn gì để nói. Nhưng nếu vận khí tốt có vào có ra, vậy theo quy định nộp tám thành bảo vật.
- Ai cố tình giấu diễm giết không luận tội.
Lời cuối cùng Lưu Bang sát khí hơi phát ra, rồi đột nhiên biến mất, không cho người khác cơ hội phản bác, về cơ bản hắn khinh thường đôi co với đám kiến hôi này.
- Người này thật đáng sợ!
Hoa Phong lưng đầy mồ hôi lạnh, vừa rồi Lưu Bang chỉ hơi phát ra chút sát khí cũng khiến hắn bủn rủn tay chân có cảm giác vô lực.
- Nộp tám thành bảo vật! Ăn cướp sao?
-Thật hϊế͙p͙ người quá đáng!
- Bí cảnh không phải của bọn họ!
Sau khi Lưu Bang rời đi, đám đông lập tức xôn xao, tâm tình hết sức tức giận. Hiển nhiên đa phần bọn họ không chấp nhận mức phí cao như vậy, lấy được dễ dàng thì cũng thôi, đằng này vô cùng hung hiểm, cho nên bọn họ rất bất bình. Nhưng dù có bất bình thì không có ai để phản ứng, đành cắn răng thầm chấp nhận.
Cũng có không ít người vì sợ ch.ết mà bỏ về, Lưu Bang nói đúng bảo vật dù tốt nhưng phải có mạng xài.
Đang lúc mọi người bất bình thì cách đó không xa trong một lán trại của các siêu cấp tông môn, có hai nữ nhân đang nói chuyện.
- Linh nhi! Hoang cổ bí cảnh cực kỳ nguy hiểm! Vi sư không cho phép con tiến vào.
Nữ nhân gọi là vi sư, lên tiếng, danh là vi sư nhưng chẳng khác thiếu nữ, mi thanh mục tú, kiều diễm động lọng người, cực kỳ xinh đẹp.
- Sư tôn! Phú quý trong nguy hiểm, hơn nữa đệ tử muốn rèn luyện bản thân, đây là cơ hội tốt nhất.
Đệ tử của nàng Linh nhi khí chất băng lãnh, nhưng nếu so về nhan sắc nàng xa xa bì không nổi. Linh nhi không phải ai xa lạ, nàng chính là Hàn tiên tử mà Hoa Phong thầm đắc tội.
- Ngu ngốc! Hoang cổ bí cảnh không phải nơi để rèn luyện!
Vốn sư tôn Hàn tiên tử không muốn nàng tiến vào Hoang Cổ bí cảnh, nhưng Hàn tiên tử vẫn cứng đầu không nghe. Khiến sư tôn rất tức giận.
- Tại sao?
Nghe sư tôn nói, Hàn tiên tử vội cắt ngang, hết sức khó hiểu. Theo nàng Hoang cổ bí cảnh dù nguy hiểm cũng không đến mức khiến sư tôn kiêng kị như vậy.
-Tại Sao ư! Theo các tiền bối năm xưa truyền lại. Hoang Cổ bí cảnh có những thứ có thể diệt sát Thiên Địa cảnh, về phần Hông Mông cảnh một ngàn chưa chắc sống một.
Nữ tử kiều diễm không chấp nhất đệ tử vô lễ, mà lên tiếng giải thích, hy vọng đệ tử thấy khó mà lui.
-Có chuyện như vậy?
Hàn tiên tử nội tâm chấn động. Nàng chấn động là vì tiến vào bí cảnh đều có cảnh giới thấp hơn Thiên Địa cảnh, vậy nên thứ có thể diệt sát cường giả bực này, quả thật rất đáng sợ. Dù kinh sợ nhưng theo nàng có lẽ rất hiếm, vạn nhất đã gặp phải. Còn về phần Hồng Mông cảnh tỉ lệ sống cực thấp nàng không lo lắng, bởi vì nàng tin mình đủ năng lực bảo mệnh.
-Nhưng sư tôn, dù có hay không đệ tử cũng không sợ.
Suy tính một hồi Hàn tiên tử vẫn kiên quyết muốn đi.
- Ngươi chính là hy vọng của tông môn! Ta thân là sư tôn làm sao có thể nhìn ngươi đưa thân vào nguy hiểm.
Nữ tử kiều diễm đã khuyên hết lời thế nhưng Hàn tiên tử vẫn cứng đầu, sắc mặt nàng rất khó coi.
Hàn tiên tử tên đầy đủ là Hàn Băng Linh, luận tư chất thiên phú vạn năm không có một, chính là hy vọng lớn nhất của tông môn, hơn nữa nữ tử kiều diễm luôn xem nàng như nữ nhi ruột thịt, hết sức nuông chiều. Cho nên lần này nàng nhất định không đồng ý.
- Sư tôn có biết vật là gì không?
Thấy sư tôn ý dường như đã quyết, Hàn Băng Linh tháo sợi dây đang đeo trên cổ xuống rồi nói.
-Đây là bảo vật gì?
Nữ tử kiều diễm dự định dù đệ tử có nói thế nào cũng không thay đổi ý định, nhưng nhìn đồ vật Hàn Băng Linh cầm trên tay nàng rất nghi hoặc, bèn hỏi.
- Nó vốn không phải bảo vật, nhưng chỉ cần có nó Linh nhi nhất định không thể ch.ết!
Hàn Băng Linh hơi vuốt ve vật bảo mệnh, lời nói thập phần kiên định. Ý nói nàng phải đi bằng bất cứ giá nào.
Món đồ mà sư tôn nàng cho là bảo vật này, thực chất chỉ là miếng gỗ được nàng bao bọc cẩn thận, luôn mang theo bên mình.
Vốn đang định cất nhưng thấy ánh mắt nghi hoặc của sư tôn, bất đắc dĩ nàng đành tháo tấm vải để sư tôn nhìn cho rõ, đây vốn không phải bảo vật gì.
Nhưng khi hình dạng món đồ tầm thường ấy dần hiện nguyên hình thì cũng hé lộ một sự thật kinh thiên động địa.
Đổi lại là ai trông thấy vật này thì đúng là vô cùng tầm thường, không bắt mắt, thứ bắt mắt chính là chủ nhân của nó. Nhưng nếu Hoa Phong nhìn thấy vật này thì đó mới là kinh thiên động địa, cực kỳ kinh thiên động địa.
Món đồ Hàn Băng Linh xem như vật bảo mệnh không có khí thế sắc bén gì, không xinh đẹp lộng lẫy, hình dạng chữ nhật toàn thân màu đỏ, nhưng cái khác biệt ở đây, đó là ngay chính giữa lại in một ngôi sao năm cánh màu vàng.
Viền đỏ sao vàng, hay nói chính xác hơn là cờ đỏ sao vàng. Như vậy nó đại biểu cho thứ gì ắt hẳn Hoa Phong biết rất rõ, cho nên mới nói, nếu hắn nhìn thấy sẽ kinh thiên động địa.
- Sư tôn cho phép Linh nhi toại nguyện?
Sau khi sư tôn đã xem kỹ càng Hàn Băng Linh lại tiếp tục cầu khẩn.
- Thôi được rồi! Nhưng tuyệt đối phải còn mạng trở ra.
Nữ tử kiều diễm thở dài bất lực, sự kiên định của Hàn Băng Linh đã làm nàng xiêu lòng.
- Linh nhi đã rõ!
Được sư tôn chấp thuận Hàn Băng Linh hết sức vui mừng không kịp thi lễ liền vội vàng rời khỏi, như sợ sư tôn đổi ý.
- Đứa nhỏ này!
Nữ tử kiều diễm nội tâm hết sức lo lắng.