Chương 41: Bắt tay
Ăn xong dã quả, phá vỡ không gian trầm mặc của hai người, nàng có chút buồn cười nhìn Lăng Vân, tự giới thiệu:
- Lưu Ly, nhất giai Kiếm Sư.
Lăng Vân biết nàng đang cười cái gì, nhưng căn bản không để bụng. Nghe được nàng tự báo họ tên, dừng một chút, nói:
- Lăng Vân, nhất giai Kiếm Sư.
- Nhất giai Kiếm Sư sao.
Lưu Ly có chút nghi hoặc nhìn hắn vài lần:
- Ngươi có thể đánh ch.ết Trảm Nham, sao lại chỉ có tu vi nhất giai? Theo ta được biết, Ngũ Trọng kiếm kỹ của Trảm Nham thuộc loại nhất giai Tất Sát kiếm kỹ. Tuy rằng hắn đạt được tu vi nhị giai, uy lực của kiếm kỹ thấp hơn đẳng cấp bình thường, nhưng trải qua vài thập niên thay đổi đã gần như tiếp cận nhị giai Tất Sát kiếm kỹ, trong phạm vi mười hai đế quốc trong các nhị giai kiếm sư, hắn tuyệt đối thuộc loại đứng đầu.
Lăng vân cũng không giải thích.
Lưu Ly hiển nhiên biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, thấy hắn không muốn trả lời, nhưng cũng không cam lòng hỏi:
- Nhìn niên kỉ của ngươi, hẳn là nhỏ hơn vài tuổi so với ta, trẻ tuổi như thế, lại đã có thực lực đánh ch.ết nhị giai Kiếm Sư …
Từ trước đến nay vẻ bên ngoài của nữ nhân có chút khác biệt với tuổi thực tế. Giống với nữ tử Lưu Ly trước mặt, tuy rằng nhìn qua chẳng qua mười tám mười chín, nhưng tuổi thật phỏng chừng còn muốn lớn hơn một hai tuổi. Chẳng qua hỏi tuổi của một nữ tử, hiển nhiên cũng không phải là chuyện lễ độ, bởi vậy Lăng Vân vẫn duy trì phong cách trầm mặc của hắn.
- Thật có lỗi, chuyện này, là ta gây phiền hà cho ngươi.
- Ân.
- Ta vừa rồi khi hái dả quả đã nghe được hai Kiếm Sĩ nói chuyện … ngươi cũng bị liệt trên danh sách đuổi giết của bọn họ. Nhất là Kiếm Sư của Đức Chí đế quốc, đã thề là sẽ giết ngươi. Nghe nói đã đi mời quốc nội Thủ Tịch Kiếm Sư …
Lăng vân gật gật đầu, vẫn chưa nói gì. Hắn đã đánh ch.ết Trảm Nham, nếu đám Kiếm Sư đó dễ dàng buông tha cho mình, nói gì hắn cũng không tin.
Lưu Ly thấy Lăng Vân không có gì khác thường, trong lòng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đồng thời lại cảm thấy có chút áy náy.
Một lát sau, không khí giữa hai người hòa hoãn đi một chút, nàng mới nói:
- Chúng ta nên tách ra chạy trốn, hay là cùng nhau ứng chiến?
Lăng Vân suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Cùng nhau.
Lưu Ly nhất thời lộ vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới Lăng Vân đáp ứng nhanh như vậy, lại không hề có yêu cầu gì.
Chẳng qua nàng sẽ không ngốc đến mức đi hỏi:
- Cùng ở một chỗ với ta tràn ngập nguy hiểm, ngươi vì cái gì còn muốn cùng ta đồng hành.
Có thể cùng đồng hành với một người có thực lực đánh ch.ết được nhị giai Kiếm Sư, sự an toàn khẳng định phải lớn hơn nhiều.
Nhưng hắn có thể bởi vì Long Đảm Thảo trên người mình mà tiếp cận … điểm này Lưu Ly như thế nào cũng không tin tưởng.
Dù sao lúc Lăng Vân bị bốn tên Kiếm Sĩ đuổi giết, thật sự đã cận kề sinh tử. Nếu vì tiếp cận bản thân mình, thậm chí đánh nhau đến cả tính mệnh cũng không cần, điểm này Lưu Ly như thế nào cũng không thể tin tưởng. Giống như Lăng Vân nhìn thấy nàng, thì từ khí chất đến cách ăn mặc trên người nàng làm hắn sinh ra hảo cảm, trong lòng nàng đối với Lăng Vân cũng mơ hồ có loại cảm giác này. Dưới loại cảm giác này, bản năng của nàng cho rằng, Lăng Vân sẽ không hại nàng.
- Nếu chúng ta quyết định cũng nhau rời khỏi Hôi Sắc sâm lâm, trước hết thẳng thắng nói ra thực lực của mình. Ta tu luyện công pháp có chút đặc thù, không thể dễ dàng xuất kiếm, cho dù xuất kiếm cũng không thể xuất ra toàn lực. Thực lực tương đương với nhất giai Kiếm Sư. Sở trường là tốc độ, nhị giai Kiếm Sư bảo đảm không thể đuổi theo.
Khó trách lúc gặp nàng, nàng luôn đang trốn chạy.
- Am hiểu công kích, kiếm kĩ, chiến kĩ, tương đương với nhị giai Kiếm Sư.
- Tương đương với nhị giai Kiếm Sư …
Lưu ly lập tức liên tưởng đến thứ gì đó:
- Ngươi …
- Tất Sát
Tất Sát kiếm kỹ! Trong một trăm Kiếm Sư có thể có một người nắm giữ Tất Sát kiếm kỹ đã vô cùng hiếm thấy. Hơn nữa theo tỷ lệ đó, bình thường chỉ xuất hiện ở lục, thất, bát cấp văn minh đế quốc. Còn tam cấp văn minh đế quốc giống như Tử Vân đế quốc, dù cho trong một ngàn Kiếm Sư, cũng không nhất định có được kiễm kĩ cao cấp bậc này.
Tất Sát kiếm kỹ, có nghĩa là có đại lượng công huân, có nghĩa là có các trang bị tốt, có nghĩa là các loại linh đan diệu dược …
Ngẫm lại xem, trường kiếm của ngươi va chạm cùng một thanh bảo kiếm truyền kỳ, ngoại trừ bị vỡ thì có thể làm gì? Thực lực của Kiếm Sư phần lớn đều ở trên kiếm kỹ, binh khí đã bị hạn chế, thực lực gần như đã yếu đi ba thành. Công kích của ngươi đánh lên khôi giáp cấp truyền kỳ của đối phương, lực sát thương lại giảm đi ba thành, cho dù ngươi có thể đả thương đối phương, đối phương chỉ cần dùng một lọ thuốc liền khôi phục, lại tiếp tục chiến đấu cùng ngươi, làm ngươi mệt mỏi mà ch.ết …
Nghĩ vậy, Lưu Ly mơ hồ có thể hiểu được Lăng Vân vì cái gì có thể lấy thực lực nhất giai Kiếm Sư thắng nhị giai Kiếm Sư. Đồng thời cũng sáng tỏ vì cái gì chỉ vẻn vẹn một buổi tối, thương thế của hắn không ngờ hoàn toàn khôi phục.
Một Kiếm Sư bình thường cùng với đại lượng công huân làm hậu thuẫn … không thể so sánh a.
- Ngươi lúc này khôi phục hoàn toàn rồi sao?
Lăng Vân gật gật đầu.
Lưu Ly liếc mắt nhìn Lăng Vân, không hề thấy kiếm của hắn, chắc là đã bị Trảm Nham đánh nát. Dù sao nhất giai Kiếm Sư với nhị giai Kiếm Sư cũng tồn tại chênh lệch một giai, cho dù là có Tất Sát kiếm kỹ, có được nhiều trang bị tốt, có được linh đan diệu dược, nhưng muốn thắng cũng không phải là chuyện dễ dàng. Điểm này từ thương thế của hắn thì có thể nhìn ra.
- Chúng ta xuống núi đi, đi không được bao lâu, sẽ có thần quang nhận ra dấu hiệu tọa độ của Long Đảm Thảo, đến lúc đó …
Nàng còn chưa nói xong, một đạo ánh sáng nhu hòa từ trên người nàng chợt xuất hiện, trực tiếp xông lên tận mây.
- Chúng ta phải mau ly khai khỏi nơi này.
Lăng Vân gật gật đầu, hai người rất nhanh hướng về chân núi đi đến.
Có Lăng Vân giúp đỡ, Lưu Ly chọn lộ tuyến cũng không giống trước kia nữa, chọn những đường nhỏ hung hiểm để đi. Bốn đế quốc xuất ra bốn vị tam giai Kiếm Sư, trong đó La Mạn Kiếm Sư của Tử Vân đế quốc còn đang ở dưới chân núi, làm thành một trạm kiểm soát trấn thủ ngay cửa ra của rừng rậm, bởi vậy, chân chính tạo ra uy hϊế͙p͙ đối với bọn họ, chỉ có ba vị tam giai Kiếm Sư.
Đương nhiên, nếu bị một lượng lớn Kiếm Sư tấn công, tự nhiên lại là chuyện khác. Chẳng qua vì phải tìm hết tất cả các địa điểm, những người này đều mỗi người một đội, cùng vài vị cao cấp Kiếm Sĩ phối hợp tác chiến tìm kiếm, hơn nữa tỷ lệ đồng thời gặp vài đội Kiếm Sư là rất nhỏ rất nhỏ.
Lưu Ly có thể liên tục ba ngày bình yên vô sự tránh khỏi nhiều Kiếm Sư đuổi giết, tự nhiên có chỗ hơn người. Tốc độ của nàng luận về độ quỷ dị cùng với sức bạo phát trong nháy mắt mà nói, cũng không giống Lăng Vân bộ, nhưng lại có thể kéo dài, điều này Lăng Vân bộ không thể làm được. Bởi vậy, cho đến bây giờ Lăng Vân có chút rơi lại phía sau.
Lúc này, cây rừng chợt mở ra, địa thế phía trước có chút rộng ra, một nhất giai Kiếm Sư mang theo đội ngũ xuất hiện trước tầm mắt hai người.
Khi hai người phát hiện đội ngũ này thì hiển nhiên, đối phương cũng phát hiện ra hai người. Mọi người trước tiên tiến nhập vào trạng thái chiến đấu, vị Kiếm Sư kia hét lớn một tiếng:
- Ở trong này!
Đồng thời thi triển kiếm kỹ đánh đến tới hai người.
Kiếm kỹ của nhất giai Kiếm Sư căn bản không có khả năng ngăn cản được Lưu Ly, nàng sẽ dùng tốc độ của chính mình hướng địa phương khác đào tẩu. Không nghĩ đến phía sau lại bỗng nhiên vang lên âm thanh của Lăng Vân:
- Tiến lên!
Ngay sau đó, một cỗ kiếm thế cường đại, từ phía sau nàng chợt bắn ra, chuẩn xác oanh kích lên kiếm kỹ của vị nhất giai Kiếm Sư phát ra, kiếm ở trong tay thoát ra, hướng về phía trời cao.
Vị nhất giai Kiếm Sư kia vốn là hướng về phía Lưu Ly, nào biết phía sau lưng nàng không ngờ còn một vị cao thủ như thế? Nhất thời không phản ửng kịp, đã bị người ta cầm kiếm đánh bay.
Lúc này giữa ranh giới sinh tử, bất kì một sai lầm nhỏ nào, cũng đã có thể quyết định vận mệnh của bọn họ.
Lăng Vân từ trong rừng bắn nhanh ra, phóng lên cao, chụp lấy thanh kiếm trên trời cao cầm trong tay, từ trên trời lao xuống ngưng tụ thành một cỗ kiếm áp khổng lồ, hung hăng áp xuống vị nhất giai Kiếm Sư tay không tấc sắt vẻ mặt kinh hãi kia.
Nếu hắn đã bị các Kiếm Sư liệt lên danh sách bị đuổi giết, thì đã là địch nhân rồi, nếu là dịch nhân, sẽ không còn cái gì gọi là nhân nghĩa, đạo đức để nói nữa.
Nhất giai Kiếm Sư tuy rằng cố gắng phản kích, thế nhưng Lăng Vân trải qua một trận chiến cùng Trảm Nham tu vi đã có đột phá, tuy rằng chân khí chưa biến đổi hoàn toàn, nhưng uy lực của kiếm thế đã mạnh mẽ không kém tam giai Kiếm Sư. Lúc này dưới kiếm áp khổng lồ như thế, vị nhất giai Kiếm Sư kia sao có thể là đối thủ? Đã bị hắn một kiếm phách sát, trảm thành hai nửa!
Hai người trong lúc giao thủ tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức cao cấp Kiếm Sĩ còn không kịp phản ứng lại, chỉ trơ nhìn đứng nhìn thần tượng trong đội ngũ của họ -- nhất giai Kiếm Sư bị chém ch.ết tại chỗ, nhất thời cả đám giống như bị dọa cho choáng váng, trợn mắt há mồm nhìn thanh kiếm trong tay Lăng Vân, huyết tích trên mũi kiếm không ngưng chảy xuống.
Không chỉ cao cấp Kiếm Sĩ, mà ngay cả Lưu Ly cũng có chút kinh ngạc.
Vốn Lăng Vân nói mình có được lực công kích của nhị giai Kiếm Sư, chuyện này đã làm cho người ta giật mình. Chẳng qua tuy giật mình, nhưng dù sao Kiếm Sư có được Tất Sát kiếm kỹ nàng cũng không phải là chưa từng nghe qua.
Nhưng … miểu sát (một chiêu giết) nhất giai Kiếm Sư.
Lấy thực lực của nhất giai Kiếm Sư, một chiêu giết nhất giai Kiếm Sư!?
Chỉ sợ Kiếm Sư cấp bậc nhị giai đỉnh phong cũng đừng mơ tưởng làm được chuyện này! Mà ngay cả tam giai Kiếm Sư nếu muốn một kích giết ch.ết nhất giai Kiếm Sư, sợ rằng cũng phải chuẩn bị một tuyệt chiêu mới được, nhưng trước mắt một chiêu giao thủ cũng không có, thì một vị nhất giai Kiếm Sư đã ch.ết dưới tay của hắn …
Nghĩ vậy, Lưu Ly không khỏi nghi ngờ cấp bậc đích thật công pháp của Lăng Vân.
- Có thể một chiêu giết nhất giai Kiếm Sư, ít nhất công pháp đã đạt tới cấp bậc Áo Nghĩa … nhìn Lăng Vân như vậy, mà có thể nắm giữ công pháp cấp bậc Áo Nghĩa sao?
Thực lực phía sau thật khiến kẻ khác không dám tưởng tượng.
Lưu Ly ở bên cạch phán đoán, thì bên kia Lăng Vân không lưa thủ chút nào!
Diệt cỏ phải diệt tận gốc, đây là ở thời khắc cuối cùng trên trái đất hắn đã hiểu được!
Trong nháy mắt khi bốn vị cao cấp Kiếm Sĩ giật mình, hắn đã như tia chớp tiến đến gần bốn người, vài cái nâng kiếm liền chém giết bốn người!
- Nhanh rời đi, chớ có chần chờ.
Lưu Ly gật gật đầu, nàng cũng biết lúc này không phải là thời điểm nghi ngờ lung tung, theo sát sau Lăng Vân tiếp tục tiến vào rừng cây.