Chương 51: Thăng chức khen thưởng
Sau khi suy nghĩ có thể kiến thức qua uy năng của cường giả tứ giai Đại Kiếm Sư, Lăng Vân cuối cùng quyết định trước tiên tới gia tộc một chuyến.
Tứ giai Đại Kiếm Sư đã có thể khống chế năng lượng tự do trong phạm vi nhỏ xung quanh thân thể, do đó đạt được hiệu quả dùng lực lượng của thiên địa, loại tình huống này tương tự như linh thức của kiếm tu giả sau khi ngưng tụ Kiếm Hồn sinh ra. Trong mơ hồ Lăng Vân đoán, khi hắn ngưng tụ Kiếm Hồn chính là ngày hắn bước vào tứ giai Đại Kiếm Sư!
Lăng Vân đi tới Thần Điện đế đô, cùng đi còn có đông đảo Kiếm Sư. Tất cả mọi người muốn kiến thức một lần, một người mười tám tuổi nhị giai Kiếm Sư, rốt cục có thể được thần linh ban ân gì.
Thần quan của Thần Điện sau khi biết được mục đích của đoàn người, mang theo Lăng Vân đi tới phía trên tế đài, hơn nữa đã bắt đầu nghi thức cầu nguyện thần ân.
Theo Thần quan tiến hành cầu nguyện, Lăng vân nhất thời nhướng mày, hắn có thể cảm giác được từ trên những người này phát ra một cỗ lực lượng thần kỳ, cỗ lực lượng này tuy rằng khác với lực khí vận mà hắn từng gặp khi còn sống, nhưng mơ hồ có liên hệ nhất định. Nhưng rốt cục làm sao liên hệ thì với kiến thức hiện tại của hắn không thể lý giải được.
Dưới sự cuốn hút của cỗ lực lượng thần bí, nội tâm mọi người đều sinh ra một loại tôn sùng phát ra từ nội tâm, bất tri bất giác gia nhập đội ngũ ngâm xướng, trở thành một cầu nguyện giả (người cầu nguyện). Cho dù mạnh như tam giai Kiếm Sư La Mạn, Lâm Phong cũng không hề giữ lại phụng hiền thành kính ở sâu trong linh hồn mình, giống như có thể tham gia loại nghi thức cầu nguyện này, là chuyện may mắn lớn nhất trong cuộc sống của bọn họ.
Số người cầu nguyện gia tăng, khiến cho tốc độ ngưng tụ của cỗ năng lượng thần bí kia chợt nhanh hơn, hội tụ phía trên tế đài hình thành một cột sáng thật lớn.
Ở trên trần nhà, một trận pháp thần kỳ ảo diệu tản ra khí tức thôn phệ của hắc động, hấp thu toàn bộ năng lượng thần bí, dần dần hình thành một mảnh quang mang gần như xé rách không gian.
Theo năng lượng sung túc, một cột sáng thật lớn trong khoảnh khắc từ trong hắc động bắn ra, bao phủ toàn thân Lăng Vân.
Khoảnh khắc, hoàn toàn trong khoảnh khắc!
Lăng Vân căn bản không thể nắm giữ được quỹ tích bắn ra của đạo quang trụ, chỉ cảm thấy quang mang bắn ra nhanh như vậy, đã bao phủ toàn thân hắn, giống như không đếm xỉa đến trở ngại của không gian. Ở đây loại tốc độ này có thể ví như thuấn di, kỹ xảo di chuyển của Lăng Vân bộ so với loại tốc độ này trở nên nhỏ bé, mà ngay cả tốc độ của ốc sên đều xa xa không bằng.
- Tranh!
Một âm thanh nhỏ vang lên thức tỉnh Lăng Vân đang lâm vào kinh chấn (kinh ngạc chấn động) do tốc độ tuyệt đối kia, hắn bỗng nhiên quay đầu, lại phát hiện trên mặt đất bên cạnh mình không biết từ khi nào đã xuất hiện một thanh bảo kiếm oánh quang lóe ra cùng một quyển thần chi điển tịch tính chất bất phàm.
- Hai vật này, rốt cục xuất hiện như thế nào!?
Lăng Vân cảm giác trên người không ngờ xuất hiện một tia mồ hôi lạnh, đây là phản ứng tự nhiên của nhân loại đối với nguy cơ và sợ hãi không biết mà sinh ra.
Khác với phần lớn người của thế giới này phát ra sùng bái và tín ngưỡng từ nội tâm đối với thần linh, Lăng Vân đối với thần linh của thế giới này có lý giải, cũng giống như giai đoạn trên của người tu chân trên địa cầu, cao tới một điểm, đơn giản là độ kiếp phi thăng thành tiên nhân.
Đối với loại người trải qua tu luyện trở thành cường giả này, nội tâm hắn tuy rằng cung kính, trong đầu cũng tuyệt đối sẽ không sinh ra ý niệm sùng bái và tín ngưỡng. Một tia cung kính kia, cũng chỉ là bản năng của một kiếm tu cung kính với cường giả mà thôi.
Nhưng người trên thế giới này lại không như vậy, bọn họ cho rằng thần linh không có gì không làm được, cho rằng toàn bộ văn minh của mình do thần linh dẫn dắt, nhân loại có ngày hôm nay, toàn bộ là thần ân lớn lao của thần linh. Dưới loại tâm tính này, cho dù thần linh lấy thần thông quảng đại làm ra chuyện bất khả tư nghị (chuyện không thể tưởng tượng) gì, bọn họ vẫn nghĩ đó là đương nhiên.
Dù sao đó là thần linh a, hành động của thần linh, phàm nhân làm sao có thể lý giải?
Lăng Vân thu liễm tâm tình thoáng kích động của mình, cười khổ thu hồi thần chi điển tịch và bảo kiếm thần ban cho kia, trong lòng cười cười tự giễu:
- Ta hiện tại chỉ có thể xem như một tiểu nhân vật, thậm chí trước mặt cửu giai Kiếm Sư cường giả đỉnh phong của nhân loại, nhỏ yếu giống như con kiến. Điểm ấy tu vi, không ngờ lại vọng tưởng lý giải hành động của thần linh, chẳng phải là rất không biết tự lượng sức.
Hảo cao mộ xa (được cao muốn xa), chính là điều tối kỵ của người tu luyện.
Đạo thần quang kia cũng theo ban thưởng thần chi điển tịch và bảo kiếm, sớm biến mất không thấy. Trận pháp trên trần nhà cũng ảm đạm rồi khôi phục lại bộ dáng ban đầu.
Lăng Vân lắc lắc đầu, đi xuống tế đài.
Bình thường Kiếm Sư sau khi lĩnh thần ân, tự nhiên còn muốn kiểm tr.a xem mình đạt được khen thưởng bao nhiêu vinh dự công huân, rồi tính toán có thể đổi lấy vật phẩm thần kỳ gì. Nhưng giờ phút này Lăng Vân đã không có loại tâm tình này, sau khi hắn lễ phép tạ ơn mấy vị Thần quan, trực tiếp chào mấy người rồi ly khai.
La Mạn nhìn bảo kiếm trong tay Lăng Vân có chút hâm mộ nói:
- Từ độ tinh khiết và ánh thép của thanh kiếm này xem ra, ít nhất cũng là bảo kiếm cấp bậc tam giai truyền kỳ … Chẳng qua, mười tám tuổi nhị giai Kiếm Sư, quả thực là thế gian hiếm thấy … Khen thưởng đối với loại thiên tài trong thiên tài này, thần linh từ trước tới nay luôn khảng khái (rộng rãi), nói không chừng khen thưởng lần này chính là bảo kiếm cấp bậc sử thi.
Lâm Phong ngược lại xác định. Trước hai mươi tuổi đạt tới nhị giai Kiếm Sư tuy rằng rất thưa thớt, nhưng không phải là không có. Như Hải Sâm đế quốc gần như vài chục năm đều xuất hiện một vị. Như vậy thất, bát cấp văn minh tần suất xuất hiện càng thường xuyên hơn. Nếu trước hai mươi tuổi tấn chức nhị giai Kiếm Sư có thể đạt được khen thưởng trang bị cấp sử thi. Vậy trang bị cấp sử thi ở thất, bát cấp văn minh tuyệt đối sẽ không thưa thớt như vậy. Chẳng qua có thể khẳng định chính là, thanh bảo kiếm cấp bậc truyền kỳ này của Lăng Vân đẳng cấp tuyệt đối sẽ không thấp!
Ra khỏi Thần Điện, Lăng Vân không nói lời nào tiêu sái dẫn đầu.
Sau khi biết tính cách của Lăng Vân là một cuồng nhân tu luyện, mọi người cũng không làm phiền hắn, cả đám nghị luận về phẩm chất của thanh bảo kiếm kia.
Theo thời gian trôi qua, Lăng Vân đã dần dần từ trong rung động bởi thần linh khó lường kia tỉnh lại. Dù sao đó cũng là cường giả tương đương cấp bậc tiên nhân, hắn chỉ là một tiểu tử mới vừa tiến vào cánh cửa kiếm tu, lấy cái gì để chống lại người ta?
Nghĩ vậy, trong lòng Lăng Vân tốt hơn một chút, đồng thời cũng thấy rõ phương hướng tu luyện của mình:
- Trên địa cầu thần tiên đã chìm trong truyền thuyết, cho dù những người chủ trì đạo quán cổ tháp, đối với lời nói về tiên phật cũng rất kiêng kị, không dám kết luận bọn họ có thật tồn tại hay không. Chẳng qua, tinh cầu này …
Trong mắt Lăng vân lóe ra một đạo thần quang, nội tâm cực kỳ lắng đọng chỉ còn lại ý chí chiến đấu:
- Tu luyện không bờ bến! Đi ngược dòng nước, không tiến thì lùi! Trước mắt là thời kỳ mấu chốt ta ngưng tụ Kiếm Hồn, rất cần tham khảo kinh nghiệm của tiền nhân, lấy tốc độ nhanh nhất đột phá cảnh giới. Tổng gia tộc Lâm Gia đã có mấy vị tứ giai Đại Kiếm Sư, Đại trưởng lão Lâm Thiên Uy thực lực bản thân đã đạt tới ngũ giai, nếu không nắm chắc lấy cơ hội tốt này, chẳng lẽ không phải thực xin lỗi xuất thân này rồi.
Nghĩ vậy, Lăng Vân dừng bước, nói với Lâm Phong phía sau:
- Lâm Phong sứ giả, trước mắt khen thưởng của Thần Điện đã lĩnh, chúng ta sẽ lên đường đi Hải Sâm đế quốc chứ.
Lâm Phong liền gật đầu, hắn tự nhiên ước gì Lăng Vân đi càng nhanh càng tốt:
- Lâm Thành các hạ, chúng ta tùy thời có thể lên đường.
Lâm Dương tuy rằng đối với đứa con này có cảm giác lạ lẫm, nhưng bản năng vẫn nói một câu:
- Đi nhanh như vậy? Ngươi còn chưa về qua nhà mà.
Lâm Tuyết đi bên người hắn cũng nói theo:
- Đúng vậy ca ca, ít nhất cũng ở trong nhà mấy ngày rồi hẵng đi.
Tử Hạo vốn cũng muốn lên tiếng lưu Lăng Vân lại, cũng may mấy ngày này hắn làm tốt quan hệ, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, Lăng Vân đã phất phất tay nói:
- Tin tưởng rằng không qua bao lâu, chúng ta có thể gặp lại ở Hải Sâm đế quốc, đến lúc đó lại đoàn tụ mấy ngày cũng không muộn.
Lâm Phong lập tức gật gật đầu nói:
- Ta sẽ lưu lại hai chiến thuyền tuần không chiến hạm, trợ giúp Lâm Dương chấp sự chuyển nhà, đợi sau khi các ngươi thu dọn tốt, liền đi tới lãnh địa của gia tộc, tin tưởng không qua bao lâu các ngươi có thể gặp lại.
Tử Hạo thấy Lâm Phong nói người của Lâm gia đều phải dọn đi, không khỏi có chút nóng nảy, chuyện Đức Chí đế quốc còn chưa giải quyết. Vạn nhất bọn họ đi rồi, Đức Chí đế quốc quay trở lại thì làm sao đây? Hắn vội vàng uyển chuyển nói với Lâm Dương:
- Lâm Dương hầu tước, đi gấp như vậy sao? Quý gia tộc nhất mạch dù sao cũng ở đây nhiều năm, cũng không nên nhất thời nóng lòng. Sao không chờ Lâm Thành các hạ ở bên kia ổn định rồi hãy cùng nhau chuyển qua?
Lâm Phong làm sao không rõ ý tứ của Tử Hạo khi giữ Lâm Dương lại? Hắn lạnh nhạt liếc nhìn Tử Hạo nói:
- Ta sẽ cho Tiểu Diệp đi xem Đức Chí đế quốc, lệnh bọn bọ bồi thường tổn thất chiến tranh cho các ngươi. Còn bồi thường như thế nào, ngươi và Tiểu Diệp tự thương nghị đi. Chẳng qua ta hy vọng ngươi có thể ngươi có thể trợ giúp Lâm Dương hầu tước thu xếp cho tốt.
Tử Hạo vừa nghe, nhất thời gật đầu liên tục.
Có đệ tử của Lâm gia Lục cấp văn minh tự mình ra mặt, đây còn có cái gì tốt hơn chứ? Cho dù đối phương chỉ là một thành viên bình thường của Lâm gia, Đức Chí đế quốc cũng không dám nói nửa tiếng không. Đến lúc đó, điều kiện còn không phải mình đưa ra thế nào thì là thế đó sao?
Sau khi an bài xong, Lâm Phong hướng tên còn lại ám chỉ:
- Trợ giúp tốt chấp sự đại nhân.
Người kia lập tức hiểu được đây là cấp cho mình một cơ hội leo lên trên thế lực mới này, lập tức lĩnh ngộ gật gật đầu, trong lòng cảm kích nói:
- Đại nhân yên tâm, chuyện tình bên này ta tuyệt đối sẽ không làm đại nhân thất vọng."
Lâm Phong lại nói với Lâm Dương:
- Chấp sự đại nhân, như thế chúng ta trước hết cáo từ, ngày sau gặp lại tại gia tộc.
- Tốt, ngày sau gặp lại tại gia tộc.
Lâm Dương gật gật đầu, lại nhìn Lâm Thành thần sắc có chút lãnh đạm, nhìn theo bọn họ đi đến chiến hạm trên quảng trường trước cửa hoàng cung.