Chương 57: Lưu Ly

Một quyển công pháp Thánh giai có thể tạo ra một thất cấp văn minh!
- Khoảng cách đến lần tiếp theo thần chi thí luyện không gian mở ra đã chỉ còn ba tháng, ngươi...


- Tam giai Kiếm Sư trước hai mươi tuổi rất hiếm thấy nhưng tam giai Kiếm Sư trước ba mươi tuổi, lấy thực lực của một nước như Hải Sâm đế quốc mà nói, thì cũng chẳng phải ít ỏi.
Trưởng lão gật đầu:


- Lâm gia chúng ta lần này đem phái ra hai vị tam giai Kiếm Sư, mười vị nhị giai Kiếm Sư, đội ngũ Diệp gia phái ra so với chúng ta cũng không sai biệt lắm. Về phần hoàng thất, số lượng cụ thể chúng ta không rõ ràng lắm, nhưng cuối cùng nhân số hẳn là không ít hơn trăm người. Mặc dù cả nghìn năm qua, đế quốc chúng ta chưa từng đạt được ý muốn, nhưng cơ hội một bước lên trời như vậy, người nào có thể bỏ qua.


- Ý của ngươi là...
- Chúng ta hy vọng ngươi cũng có thể đi thần chi thí luyện không gian. Đương nhiên, nhất định cần phải được sự nguyện ý của ngươi!
Lăng Vân nhíu nhíu mày:
- Trình độ nguy hiểm của nơi đó như thế nào?
Trưởng lão cười khổ lắc đầu nói:


- Khả năng nhất giai Kiếm Sư không có thể bình yên sống sót trở về, mà ngay cả cường giả Đại Kiếm Sư cũng có khả năng bỏ mạng trong đó! Phiến không gian to lớn đó, cũng không phải chúng ta có khả năng tưởng tượng được.


Lăng Vân gật đầu, đặt thư tịch cầm trong tay vào giá sách, sau đó xoay người đi.
- Ngươi suy xét cân nhắc.
- Ta không thích những thứ không biết không có khả năng nắm giữ như vậy.


available on google playdownload on app store


Trưởng lão vừa nghe, nhất thời đã minh bạch quyết định của hắn. Hắn khẽ thở dài một hơi, cũng không biết là may mắn hay là tiếc hận.


Lăng Vân mượn ba bản công pháp tu luyện của Đại Kiếm Sư vốn có tính đại biểu, ly khai Tiềm Long Các, về tới nơi cư trú của mình là Bích U Các, tiếp tục con đường thông linh căn bản nhìn không thấy hy vọng của mình.


Con đường Kiếm Hồn xa vời, những lúc Lăng Vân không có việc gì làm thì đều lật xem một chút ba bản công pháp tu luyện của Đại Kiếm Sư kia, những công pháp này tuy rằng đối với vận dụng năng lượng của mình có một điểm trợ giúp, nhưng ở phương diện thông linh lại không có được bất cứ tác dụng nào. Không thông linh, ngưng tụ Kiếm Hồn, hắn nhìn tất cả cái này đều chỉ là lãng phí thời gian, bởi vậy ngày thứ ba hắn cho người đem sách trả lại, tiếp tục nhìn chằm chằm vào bảo kiếm thông linh.


Khi tới buổi trưa, thiếp thân thị nữ Lâm Nhược Nhược bỗng nhiên đến bẩm báo:
- Thiếu gia, bên ngoài sân có một vị nữ tử muốn gặp người …
Nàng còn chưa nói dứt lời, Lăng Vân chẳng quay lại, lắc đầu nói:
- Không gặp.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Nhược lộ ra một tia kinh ngạc.
- Thế nào?


Dường như nhận thấy sự thất thố của mình, Lâm Nhược Nhược vội vã chỉnh lại dung nhan, cười nói:
- Xem ra vị nữ tử kia thật đúng là biết thiếu gia, nàng nói nàng gọi là Lưu Ly.
Lăng Vân hơi ngẩng đầu lên.


Đi vào thế giới này, trong đầu hắn ấn tượng đối với mọi người đều là cực nhạt, cô gái Lưu Ly này cũng không ngoại lệ. Nhưng bị Lâm Nhược Nhược nhắc tới, thân ảnh nàng ta lại lập tức hiện lên trong đầu, một năm trước chuyện đã xảy ra ở Hôi Sắc sâm lâm của Tử Vân đế quốc dường như một cuốn phim điện ảnh, rất nhanh hiện lên trong đầu hắn.


- Thiếu gia, người xem...
- Dẫn nàng tới gặp ta.
Lăng Vân nói xong tiếp tục cúi đầu, lấy tâm thần rèn luyện thanh bảo kiếm cấp truyền kỳ kia.
Sau khi Lâm Nhược Nhược lui ra không lâu, liền dẫn theo Lưu Ly một thân bạch y đi vào trong phòng, sau đó nàng đứng một bên rót trà.
- Có việc gì sao?


Lưu Ly gật đầu, ánh mắt của nàng nhìn các bức thư họa trong phòng, sau đó liếc mắt, khẽ cười nói:
- Bày biện của gian phòng, không ngờ chưa từng bị động qua.
Lời nàng vừa nói ra, Lâm Nhược Nhược bên cạnh lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, nhịn không được hỏi:


- Đây là lần đầu tiên ngươi đến đây, tại sao ngươi biết cho tới bây giờ thiếu gia vẫn không thay đổi cách bày biện của phòng này?
Lưu Ly cười liếc nhìn Lăng Vân, nhưng vẫn chưa trả lời.
Nàng không mở miệng Lăng Vân cũng không nói, tiếp tục đem toàn bộ lực chú ý tại thanh bảo kiếm cấp truyền kỳ.


Hai người không nói được một lời, mà cứ ngồi đối diện nhau, Lâm Nhược Nhược bên cạnh nhìn thấy vậy trong lòng phiền muộn không thôi, âm thầm nghĩ:
- Thật không hổ là bằng hữu của thiếu gia, một đám quái dị, chẳng nói chút gì cả thế này.
Lưu Ly chỉ nhìn chốc lát, lắc đầu nói:


- Phương pháp của ngươi không đúng.
- Ân?


- Một thanh kiếm có thể có linh tính hay không, không đơn giản chỉ dựa vào trình độ tinh thần ngươi đưa vào, còn quan tâm đến việc ngươi lý giải nó ra sao nữa. Cũng giống như xâu kim, ngươi nhất định phải rõ lỗ kim ở đâu, khi đó mới có thể đem sợi chỉ xuyên qua, bằng không cho dù ngươi tinh tế đem sợi chỉ cọ sát, cũng không có bất kỳ phương pháp nào.


- Ngươi biết ta đang làm cái gì sao?
Lưu Ly không trả lời trực tiếp, mà giải thích:


- Kiếm Sư thất giai trở lên đều có thế của chính mình, kiếm thế của chính mình, mà kiếm thế mạnh yếu không chỉ quyết định bởi thực lực của mình, còn có linh hồn của bảo kiếm! Nói hình tượng một chút, bất luận kiếm gì đều có sinh mệnh bản thân, chẳng qua bảo kiếm không có linh hồn thì giống như trẻ con không có ý thức độc lập, chỉ biết bị động bị người khống chế, mà bảo kiếm sinh ra linh hồn, thì như là người lớn có thể tự chủ hành động của mình, thậm chí có khả năng lấy một loại phương thức chúng ta không thể lý giải để đe dọa những hài tử không có ý thức kia, khiến bản năng bọn chúng phải sợ hãi. Nhân thế kết hợp kiếm thế, nhằm vào người và kiếm. Đây là nguyên nhân vì sao Kiếm Sư cấp thấp đứng trước mặt thất giai Kiếm Sư thì ngay cả chút khí lực để hoàn thủ cũng không có.


Lưu Ly nói khiến Lăng Vân trước mắt đột nhiên sáng ngời:
- Kiếm thế? Ngươi nói là, thất giai Thánh Kiếm Sư trở lên nhất định phải cùng kiếm thông linh?
- Thông linh? Một cách nói mới mẻ. Chẳng qua chúng ta gọi là cùng khí phách câu thông thôi.
- Khí phách? Thánh khí khí phách?


- Không chỉ Thánh khí khí phách, điểm ấy ngươi có thể tự mình tìm đọc trên điển tịch!
- Câu thông khí phách sản sinh kiếm thế, đây là ý tứ của ngươi sao?


- Đương nhiên, đây là kiến thức bình thường, dường như tất cả mọi người đều biết, tiêu chí Đại Kiếm Sư là có thể khống chế lực lượng của thiên địa xung quanh thân thể. Mà Thánh Kiếm Sư, chính là đem khí thế cá nhân cùng khí thế kiếm hoàn toàn kết hợp, nhân kiếm hợp nhất, hình thành hình thái ban đầu của lĩnh vực- Kiếm thế!


- Thất giai Thánh Kiếm Sư!? Lẽ nào nói, sau khi ta ngưng tụ Kiếm Hồn kiếm thế thu được tương đương với thất giai Thánh Kiếm Sư chính là hình thức ban đầu của khả năng nắm giữ lĩnh vực? Sau khi đem kiếm thế hoàn toàn thuần thục, cũng có thể thi triển ra lĩnh vực như cường giả cửu giai?


Lăng Vân nhíu nhíu mày, trải qua cuộc nói chuyện vừa rồi với Lưu Ly, hắn dường như đã bắt được cơ hội thông linh với kiếm.
Vạn pháp quy tông, cái từ ngữ này không chỉ thích ứng với võ học trên địa cầu, dường như ngay cả pháp môn tu luyện của dị giới cũng có thể áp dụng được.


"Muốn đạt được đại đạo có tới ba nghìn đường" Đây chính là thánh nhân nói.
Lưu Ly có chút đăm chiêu nhìn Lăng Vân:


- Ngươi lúc trước một mực sống trong tam cấp văn minh, tầm nhìn đã là cực hạn của nền văn minh đó rồi, chịu giáo dục của cấp bậc như vậy cũng cực kỳ dễ hiểu, đối với những điều này không rõ ràng lắm là điều tất nhiên.


Tam cấp văn minh, có thể có một Kiếm Sư là chuyện tình vô cùng trọng đại. Thánh Kiếm Sư? Bọn họ căn bản muốn nghĩ cũng không dám nghĩ. Cũng giống như trên địa cầu, những cư dân vùng núi xa xôi, tối đa cũng chỉ biết chút nhân chia cộng trừ mà thôi, ngươi muốn hỏi bọn họ một ít công thức hóa học, vật lý thì bọn họ tuyệt đối không biết gì cả. Nguyên nhân chính là như vậy, trong trí nhớ Lâm Thành mới không có hiểu biết về những điều bình thường này.


Lăng Vân gật đầu, đứng dậy, gọi người chuẩn bị xe đi Tiềm Long Các, chẳng có một chút để ý xem khách có phật ý không.
Lưu Ly khe khẽ cười, chỉ cảm thấy tính cách của hắn rất thú vị, cũng không giận nói:
- Ngươi ngồi xuống trước đi, ta còn có chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ.
- Luôn bây giờ sao?


- Đúng.
- Vậy chờ một chút rồi hãy nói.
- Ngươi vẫn còn tính cách này.
- Ngươi có vẻ rất hiểu ta?
Lưu Ly lắc đầu, nàng hiểu rõ Lăng Vân nghĩ gì nói đấy, ngôn ngữ cũng không có bất cứ ý châm chọc nào:


- Chúng ta muốn đi vào thần chi thí luyện không gian, thế nhưng vẫn còn thiếu khuyết mấy bằng hữu trong đội ngũ, đó là lí do mà ta nghĩ tới ngươi.
- Chúng ta cũng chỉ là gặp mặt một lần, vì sao ngươi lại tới tìm ta?
- Bởi vì ta cảm thấy ngươi sẽ đáp ứng. Ngươi nghĩ sao?


Lăng Vân cười cười như có như không:
- Vài ngày trước trưởng lão của gia tộc cũng hướng ta đưa ra thỉnh cầu này, mong ta đi vào thần chi thí luyện không gian.
- Ngươi trả lời sao.
- Ta không thích những thứ mà không thể nắm giữ.
Lưu Ly nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt thoải mái đứng lên:


- Hai tháng sau chúng ta gặp nhau tại chủ thần điện của Hải Sâm đế quốc.
Lăng Vân không nói gì, trực tiếp ly khai gian phòng, thẳng ra ngoài, chỉ lưu lại một mình Lâm Nhược Nhược đang như chìm trong sương mù.


- Các ngươi... Các ngươi rốt cuộc đang nói cái gì thế? Tại sao ta nghe mà hoàn toàn không hiểu? Lưu Ly cô nương, cuối cùng thiếu gia có đáp ứng đi thần chi thí luyện không gian cùng ngươi không?
Lưu Ly kỳ quái liếc mắt quan sát nàng rồi lắc đầu:


- Xem ra, thiếp thân thị nữ ngươi đây làm việc vẫn chưa đủ tận tâm tận lực rồi.
Nói xong, nàng nhẹ bước khẽ dời, nhẹ nhàng uyển chuyển đi ra ngoài...
- Hắn thật sự không thích những thứ không nắm bắt được... Nhưng chỉ cần có một sinh cơ thì lại cam tâm tình nguyện khiêu chiến cực hạn sinh tử.






Truyện liên quan