Chương 60: Khoảng cách
Đội ngũ sáu người, lại rõ ràng phân chia thành hai trận doanh.
Một là do Kinh Không, Tinh Thùy, Mộ Tuyết, Lam Linh bốn người tạo thành, cái còn lại là Vân Nhu và Lăng Vân.
Chỉ là bên phía đội bốn người còn có cười có nói chứ bên Lăng Vân và Vân Nhu thì đến cả một lời cũng không nói được.
Cũng không phải Vân Nhu không lên tiếng, mà là mỗi lần nàng đưa ra chủ đề nói chuyện thì câu trả lời cũng chỉ là gật hoặc lắc đầu, căn bản không có đến một tiếng đáp lại. Vì thế cho dù nàng có muốn nói chuyện thì cũng sẽ bị vẻ lạnh lùng này của Lăng Vân khiến yếu ớt dần, nếu không phải vì sợ hắn một mình ở phía sau mà cảm thấy cô đơn, thì phỏng chừng Vân Nhu cũng gia nhập vào trận doanh phía trước rồi.
Hồi tưởng lại tia không thoải mái vừa mới phát sinh, Vân Nhu không khỏi có chút buồn rầu hoài nghi, nàng hoài nghi không rõ lần này mình lựa chọn có phải là thông minh không nữa.
Hắn và nàng, bất luận là tính cách, thân phận, địa vị hay thực lực thì sau này khẳng định cũng không ở cùng một thế giới.
- Ta có thói quen một mình.
Đi trên đường xá trước cánh cửa không gian, Lăng Vân bỗng nhiên lên tiếng.
Hắn Ngụ ý rất rõ ràng, không thích Vân Nhu ở bên cạnh hắn, ảnh hưởng tới lực chú ý của hắn.
- Ngươi có thể không cần nói trắng ra như thế được không? Hơn nữa với một khoảng cách như vậy mà ngươi cũng không chịu nổi sao?
Lăng Vân không nói gì, lại cúi đầu tập trung phần lớn tinh thần, nhìn chằm chằm bảo kiếm trong tay.
So với phương pháp rèn luyện lúc trước thì hiện tại có sự khác biệt. Lúc này hắn đã phân ra đại lượng tinh thần để đi cảm ứng cách chế tạo, phẩm chất vật liệu chế tạo, thậm chí còn cả sắp xếp bố trí các phần tử của thanh kiếm này.
Vân Nhu nhìn thấy hành động này của hắn rõ ràng là không định nói chuyện cùng nàng, vì thế không khỏi trừng mắt trách móc một cái rồi bước nhanh đuổi theo đám người Kinh Không (nguyên bản là Kinh Phong) ở phía trước.
Lúc Vân Nhu rời đi, Lăng Vân gần như theo bản năng ngẩng đầu, sau đó lại tiếp tục rèn luyện kiếm trong tay.
Có lẽ ngay cả chính hắn cũng không rõ khi hắn nói ra câu: "Ta có thói quen một mình." Thì ý trong đó rốt cuộc là không muốn bị Vân Nhu quấy rầy hay là không muốn nàng đi cùng mình, mà ở một bên ngẩn người nhàm chán.
Cánh cửa không gian rất nhanh đã tới.
Đó là một con đường tối đen như một cái hắc động, khiến kẻ khác nhìn thấy phải phát sinh cảm giác đó là cánh cửa tử vong.
Ở Hải Sâm đế quốc, Kiếm Sư dưới ba mươi tuổi ước chừng có hơn một ngàn người. Dù sao ba mươi tuổi cũng khác hẳn hai mươi tuổi, đó chính là nhiều hơn tới mười năm tu luyện (Thêm 1 nửa thời gian tu luyện nữa của các kiếm sĩ 20 tuổi).
Tại đây, trong một ngàn Kiếm Sư trên đế quốc thì đi tới thần điện lại chỉ có một nửa. Mà một nửa này lại chính là các phần tử tinh nhuệ của đế quốc, thế nhưng cuối cùng có thể thực sự sống sót đi ra cũng chỉ có chưa đến một nửa.
Bọn họ có thể bị các loại ma thú trong không gian đó giết ch.ết, cũng có thể bị các loại bẫy thiên nhiên giết ch.ết, thậm chí có thể là sau khi kiếm được bảo vật rồi bị các đội ngũ khác giết người đoạt bảo.
Chẳng qua, vì trước mắt có thể có cơ hội đạt được công pháp Thánh giai, vì thế không ai có thể ngăn cản được lực hấp dẫn của thần chi không gian. Cho dù khi tiến vào thì có đến sáu, bẩy phần tử vong, thế nhưng các đội, các tổ vẫn từng nhóm, từng nhóm tiến vào không gian đó.
Dưới tổ chức của nhân viên Thần Điện, đội ngũ sắp hàng không hề có sự phân biệt hay kỳ thị. Chỉ chốc lát sau đã đến đội ngũ của Lăng Vân, sau khi nộp một lượng kim tệ nhất định thì sáu người mới trước sau tiến nhập vào cách cửa đen ngòm, bước vào không gian thần bí, kinh sợ kia.
Đây là lần đầu tiên Lăng Vân tiến vào cánh cửa không gian.
Chẳng qua hắn hy vọng đây cũng là lần cuối cùng.
Bao phủ toàn thân hắn là cảm giác bất lực, cả sáu giác quan bị cướp đi, tối đen, không trọng lượng. Khoảnh khắc khi hắn bước vào cánh cửa không gian, hắn tựa như một con rối gỗ bị người khác thao túng, thậm chí ngay cả sinh tử của mình hắn cũng không thể nắm trong tay.
Khống chế, chính là mục tiêu cuối cùng của mỗi một sinh mệnh khi còn sống!
Khống chế hoạt động của thân thể mình, khống chế lời nói cử chỉ của mình, khống chế nguyên khí năng lượng trong trời đất, khống chế quy luật vận chuyển của nhật nguyệt tinh thần (mặt trời, mặt trăng, ngôi sao), khống chế sinh tử tiêu tan của vũ trụ tinh vân... Cứ thế cuối cùng hoàn toàn nắm trong tay mọi thứ của mình, nắm sinh tử của mình trong tay!
Nhưng lúc vừa rồi, hắn có khả năng làm duy nhất đó chính là để người khác bố trí!
Bọn người Vân Nhu hiển nhiên không phải lần đầu tiên trải qua loại truyền tống của cánh cửa không gian đó.
Dù sao tiêu chí của cao cấp văn minh chính là nắm giữ kỹ thuật về không gian. Tại quốc gia của bọn họ thì loại trận pháp Truyền Tống Trận thật sự không phải hiếm thấy. Nếu không với lãnh thổ quốc gia rộng lớn như thế của cao cấp văn minh, cho dù là tuần không chiến hạm phi hành hai mươi bốn giờ không ngừng nghỉ mà muốn đi hết đầu này sang đầu kia cũng phải mất mấy tháng.
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lăng Vân, Vân Nhu dừng cước bộ, quan tâm hỏi:
- Lâm Thành, ngươi làm sao vậy?
Bốn người phía trước quay đầu lại liếc mắt dò xét Lăng Vân, nhìn thấy hắn bởi vì một lần truyền tống mà bị suy yếu đến bộ dáng này, ở ngoài mặt tuy rằng không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng khẳng định là âm thầm khinh bỉ. Hơn nữa khóe miệng của vị nữ tử gọi là Mộ Tuyết kia cũng nhẹ hiện lên một tia tiếu ý.
Tuy rằng lúc truyền tống là lúc thật sự không được thoải mái, nhưng bọn họ xem ra, đơn giản chỉ là không trọng lượng, không nghe thấy gì trong một lát mà thôi, không có gì quá sức. Đường đường một vị tam giai Kiếm Sư bởi vì một lần truyền tống mà biến thành bộ dáng thế này, thật sự là vô cùng buồn cười.
Bọn họ đối với thần linh có tín nhiệm tuyệt đối, đối với các loại thủ đoạn, cử chỉ của thần linh thì cũng là mù quáng tin phục. Bởi vì loại tâm tình này cho nên bọn họ căn bản không thể lý giải mức độ coi trọng của Lăng Vân đối với việc không thể tự nắm giữ mọi thứ trong tay.
Lăng Vân lắc lắc đầu, cũng không giải thích, bắt đầu dò xét hoàn cảnh bốn phía.
- Khu vực này không có nguy hiểm gì, vị trí truyền tống từ trước đến nay đều vô cùng an toàn. Dù sao kiếm chi quân chủ đại nhân chủ yếu là bồi dưỡng chứ không phải hãm hại đối với mấy người trẻ tuổi chúng ta.
Vân Nhu giải thích, có chút lo lắng nhìn hắn một chút:
- Hay là chúng ta nghỉ ngơi một lát, dù sao cũng có một năm thời gian, không cần quá sốt ruột.
Tinh Thùy ở bên hiển nhiên không quen nhìn Vân Nhu đối tốt với hắn như vậy, nhẹ nhàng nói:
- Cái đó cũng không nhất định, tại phiến không gian này thì cơ duyên là vô cùng trọng yếu, có lẽ chỉ bởi vì chút chậm trễ của hắn như vậy mà có thể bỏ mất cơ hội đạt được một món vật phẩm siêu cấp nào đó.
- Tinh Thùy, ngươi...
Một bên Lam Linh cũng nhịn không được lên tiếng:
- Tinh Thùy, chúng ta hiện tại là đội hữu, khó khăn hẳn là phải chia sẻ lẫn nhau. Lâm Thành có thể do lần đầu tiên dùng Truyện Tống Trận để tiến hành truyền tống, cho nên có điểm không thích ứng được cũng là điều bình thường, để cho hắn nghỉ ngơi một lát cũng chẳng sao mà. Dù sao ngươi cũng nói qua, phiến không gian này cơ duyên vô cùng trọng yếu. Ở phía trước chờ đợi chúng ta có thể là một kiện siêu cấp vật phẩm, cũng có thể là một đầu cao giai ma thú làm nhóm ta toàn quân bị diệt.
Lăng Vân cũng không phải là người thích cậy mạnh. Hiện tại sức chiến đấu của hắn chỉ sợ còn không bằng một vị nhất giai Kiếm Sư, vì thế đứng ở khu vực an toàn này chính là lựa chọn sáng suốt nhất.
Bởi vậy, hắn chẳng quan tâm đến tình huống của mấy đội hữu bên cạnh này, trực tiếp chọn một chỗ rồi ngồi xếp bằng xuống.
Ở trong ý thức của hắn không có thói quen hỏi ý kiến người khác bao giờ.
Cho nên mấy vị gọi là đội hữu này liệu có bảo vệ an toàn cho hắn lúc này hay không thì hắn cũng chẳng quan tâm. Hắn chưa bao giờ toàn tâm toàn ý đem an nguy của chính mình giao cho mấy kẻ chỉ mới quen trong chốc lát này, hơn nữa bọn họ còn chẳng được tính là người hợp ý mình nữa.
Lam Linh cau mày nhìn Lăng Vân ngồi xếp bằng, trong lòng cũng có chút hờn giận:
- Người này không phải là quá tự đại chứ. Nhu nhi, ngươi tìm được hắn ở đâu thế? Trước đó sao ngươi không để ý liệu hắn có hợp với đoàn đội chúng ta hay không sao?
Vân Nhu than nhẹ một tiếng:
- Lúc trước tuy rằng tính tình hắn tương đối lạnh lùng, nhưng không lạnh lùng đến mức độ này. Có thể một năm qua hắn thay đổi không ít.
- Ngươi xem, phải chăng …
- Đã để hắn ra nhập đội ngũ rồi, nếu lại để hắn rời đội thì không hay lắm đâu.
- Cũng không phải là thành viên hoàng thất của lục cấp văn minh, không có gì cùng lắm thì...
Vân Nhu lắc lắc đầu:
- Hắn trước kia tốt xấu gì cũng từng giúp ta một lần, nếu không phải hắn, cho dù ta toàn lực xuất thủ, sợ là cũng phải tốn mất cả năm trọng tu (chữa thương) rồi … Hơn nữa ta thấy, một khi chiến đấu mà nói...
- Như thế nào?
- Nói không chừng đến lúc đó hắn sẽ cho chúng ta một chút kinh hỉ.
- Bốn người chúng ta ngoại trừ ngươi ra, ai mà chẳng đã ngoài tam giai nắm giữ Tất Sát kiếm kỹ? Liệu hắn có thể cho chúng ta kinh hỷ gì đây. Hơn nữa, hắn mới mười chín tuổi, mười chín tuổi có thể có chút kinh nghiệm chiến đấu gì chứ? Sợ là ngay cả Mộ Tuyết muội muội cũng hơn hắn.
Lam Linh nói đến đây thì không tiếp tục nói nữa.
Nàng lắc lắc đầu, thở dài một hơi, sửa lại lời nói:
- Ta tuy rằng không tin hắn, nhưng ta lại tin tưởng vào ngươi.
- Ân, cám ơn Linh tỷ. Ta xem Kinh Không (ở đây lại là Kinh Phong???) cùng Tinh Thùy...
- Ý tứ đối địch của bọn họ hẳn ngươi cũng rõ, ngươi cùng Lâm Thành gần nhau như vậy hẳn khiến bọn họ có cảm giác mất tự nhiên, nếu thật sự ngươi không nghĩ hại hắn như lời nói, vậy thì đi cách xa hắn một chút thì tốt hơn đấy.
- Hai tên này, ta đối với họ hoàn toàn giống như Tuyết Nhi, cũng coi họ như đệ, muội của ta vậy.
- Hả, thế còn đối với Lâm Thành kia thì sao?
Vân Nhu khẽ cười một tiếng, lơ đễnh nói:
- Linh tỷ, tỷ đừng trêu ghẹo ta chứ.
- Ngươi xác định ngươi đối hắn thật sự không có một chút ý tứ nào chứ? Hơn nữa ngươi phải rõ ràng, vừa rồi Lâm Thành này sở dĩ bỗng nhiên động sát khí với Kinh Không rất có thể cũng là bởi vì ngươi, bởi vậy, ngươi phải xử lý cẩn thận quan hệ giữa hai người các ngươi. Nếu ngươi thực sự không có ý tưởng này thì tốt nhất sau này quan hệ với hắn ít thôi.
- Bởi vì ta?
Vân Nhu không khỏi có chút kinh ngạc:
- Như thế nào có thể, chúng ta chẳng qua chỉ gặp nhau vài lần mà thôi.
Lam Linh cười mắng một tiếng:
- Ngươi tên tiểu yêu này, ngươi cũng không phải không biết loại khí chất của ngươi có sức hấp dẫn thế nào đối với đám người trẻ tuổi, nếu tỷ tỷ ta là một nam nhân, chỉ sợ cũng thích ngươi luôn rồi.
Nói đến đây, nàng lắc lắc đầu:
- Ngay cả chính ngươi cũng không rõ ràng lắm ý nghĩ của mình, có thể... Quên đi, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.