Chương 13
Nhiếp Hi khẩn trương, vốn định thay Lâm Nguyên từ chối. Lâm Nguyên đơn giản suy nghĩ một chút, chậm rãi quỳ xuống: “Tạ chủ long ân.” Trong tích tắc kia, Nhiếp Hi rõ ràng thấy được tiếu ý trong mắt Nhiếp Cảnh, nhưng nhìn không hiểu ánh mắt mơ mơ màng màng như phủ sương mù của Lâm Nguyên, chỉ cảm thấy bị sự thống khổ làm xói mòn giống như một thanh kiếm sắc bén đâm vào trái tim hắn.
Một lời của thiên tử nói ra, tuyệt đối không đổi. Lâm Nguyên cứ như vậy mà đến bên cạnh Nhiếp Cảnh, không lâu sau trở thành đại thần đắc ý nhất trong triều. Sủng ái của Nhiếp Cảnh đối với gã cơ hồ là không che giấu chút nào, biểu thị công khai sự chiếm giữ cường thế rõ ràng của đương kim thiên tử đối với trạng nguyên lang. Trong triều có người ghen ghét người ngưỡng mộ người kinh thường vị đại thần này, nhưng khó tránh khỏi lén lút truyền đi khắp nơi, đến thiên hạ đều biết cái danh Lâm Nguyên hồ mị*.
(*Hồ mị: quyến rũ, lẳng lơ, chuyên dùng sắc đẹp mị người.)
Nhưng mà, Lâm Nguyên cũng không triệt để vứt bỏ Nhiếp Hi, vẫn vụng trộm hoan hảo tới lui với hắn, chỉ là chưa bao giờ nói lời yêu thương ngon ngọt, không giải thích, cũng không lưu luyến. Dường như vẫn luôn cực kỳ si mê chỉ duy nhất một người là Nhiếp Hi.
Gã vốn là trạng nguyên kiệt xuất tiền đồ vô lương, trước kia đi sứ ở Bắc Nhung cũng không có làm nhục sứ mệnh, danh tiếng càng vang dội, từ khi ở lại hầu hạ hoàng đế, bị không ít người mặt ngoài thì xem thường làm lơ, trong bóng tối thì cắn răng nghiến lợi loại sủng ái may mắn này. Ngược lại Lâm Nguyên trước sau như một vẫn không thèm đếm xỉa tới, nhưng đủ mọi loại tin đồn nhảm nhí, rơi vào tai Nhiếp Hi, lại giống như bị lăng trì hết lần này đến lần khác, làm hắn đau đến chia bốn xẻ năm, tâm huyết nứt toác ra đầy đất.
Những chuyện kia, có thể lúc đó quá đau đớn, Nhiếp Hi cũng không suy nghĩ cho kĩ, bây giờ đã nhìn thấu rõ ràng chân tướng.
Nhiếp Cảnh thật sự ái mộ Lâm Nguyên, lúc đầu khi mới bổ nhiệm trạng nguyên cũng có thể lưu gã lại trong kim điện, sau này Lâm Nguyên đi sứ ở Bắc Nhung không làm nhục sứ mệnh, lúc quay về danh tiếng nổi khắp Kinh Hoa cũng có thể lưu gã lại, hà tất đợi đến lúc gã và Nhiếp Hi tình nồng mới phô bày sự sủng ái rõ ràng như vậy chứ. Sau đó những việc làm sủng ái thiên vị không chút kiêng dè nào, càng khiến Lâm Nguyên bị gièm pha đến thân bại danh liệt. Đến cuối cùng, gã vì hoàng đế không tiếc phản bội Nhiếp Hi, nhưng Nhiếp Cảnh cho gã một ly rượu độc.
Vì sao Nhiếp Cảnh làm như vậy… Hương thơm hoa mai lưu lại ngày hôm nay, vẫn còn có cái gì đó không nghĩ ra.
Trong lòng Lâm Nguyên, có lẽ yêu Nhiếp Cảnh… Gã được ngự ban ly rượu độc kia, sẽ thương tâm đến đứt ruột đứt gan thế nào đây? Nhưng Nhiếp Cảnh nghe được tin cái ch.ết của gã, cũng chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Ồ, thì ra bây giờ mới ch.ết.”
Đã từng thâm tình mật ý, thậm chí còn không bằng cả nước chảy.
Có lẽ, từ trước đến nay Lâm Nguyên lén lút hoan hảo với Nhiếp Hi, chưa từng muốn giấu giếm hoàng đế? Nhiếp Cảnh giày vò gã thế nào, gã liền dây dưa như thế với Nhiếp Hi. Không có được ái tình, trái tim đích thật mệt mỏi không chịu nổi… Bất kể là ai hành hạ ai, cuối cùng Lâm Nguyên vẫn luôn không chịu bị người khác quản thúc, rơi vào thế hạ phong. Ở trong mắt Nhiếp Cảnh và Lâm Nguyên, có lẽ trong trò chơi này từ đầu đến cuối chỉ có một kẻ ngu si – Nhiếp Hi.
Nhiếp Hi thoáng rùng mình một cái, dường như chỗ nào trong lòng cũng đều lạnh đến cùng cực, rồi lại có loại ưu tư như bị vết bỏng hung hăng hành hạ. Là thế này phải không? Là thế này phải không? Lâm Nguyên… Lâm Nguyên à!