Chương 41
Nhiếp Hi lo lắng cho Nhiếp Cảnh, hôm nay vốn không muốn đối mặt với Nhiếp Huyễn. Nhưng chuyện thiên hạ, dù muốn tránh cũng không tránh được. Hôm nay hai người Nhiếp Lý một trước một sau, rõ ràng tạo thành thế đánh từ hai mặt, xem ra Nhiếp Huyễn quyết tâm muốn ngăn lại “Lý Phong Kỳ” hắn.
Tâm niệm Nhiếp Hi quay nhanh, biết rằng nếu hôm nay ứng phó không tốt thì ngày sau sẽ cực kỳ phiền toái, giả vờ không biết phía sau là Nhiếp Huyễn, cất cao giọng nói: “Võ công của vị nhân huynh này, Lý mỗ bội phục. Chẳng lẽ là Lý Tích tướng quân dưới trướng Anh vương?” Giọng nói của hắn ôn hoà nhã nhặn, giống như muốn bắt chuyện với hai người kia, nhưng hai chân bất chợt kẹp chặt lấy ngựa, con ngựa kia bị đau, lao đi như tên bắn!
Bỗng nhiên trước mặt chợt loé lên một ánh sáng sắc lạnh, phía sau là gió lớn xao động, quả nhiên hai người tấn công từ hai mặt, phối hợp vô cùng ăn ý! Nhiếp Hi vội vàng nghiêng qua một bên, nhất thời mưa máu tạt vào mặt, thiếu chút nữa thì thân thể ngã xuống, trong lúc cấp bách vọt người xuống ngựa đứng vững lại. Tuấn mã kia cũng đã bị một kiếm của Lý tích chém bay chân trước, thảm thiết hí rền vang rồi ngã xuống đất! Thì ra Lý Tích đã sớm đề phòng Nhiếp Hi chạy trốn, vừa thấy đầu gối hắn khẽ nhúc nhích, lập tức rút đao ra chiêu, lại có Nhiếp Huyễn ở sau tập kích để phân tán sự chú ý, quả nhiên chém được ngay!
Nhưng Nhiếp Hi cũng biến chiếu cực nhanh, vừa cảm thấy bất thường lập tức rời ngựa, thân thể vọt tới trước, nhưng một chân im hơi lặng tiếng tung ra, trực tiếp đá bay đao trong tay Lý Tích! Một ánh sáng như tuyết xé không khí loé lên. Hắn mượn cơ hội xoay người lại, chậm rãi cười một tiếng: “Xem ra hai vị nhất định phải giữ Lý mỗ lại sao?” Hắn trước đó mất ngựa, nhưng sau đó phá đao, quả thật không chịu thua thiệt chút nào. May là góc đường này thật vắng vẻ, tạm thời không có người đi đường, nói chung không làm lớn chuyện.
Hắn nghĩ đến Nhiếp Cảnh, tâm trạng càng thêm bồn chồn, quyết tâm nếu vài ba lời không đuổi hai người này đi được, thì liền dùng phương pháp nặng tay để đột phá vòng vây, lúc cần thiết —— không ngại đả thương Nhiếp Huyễn.
Cái ý niệm này vừa nổi lên, tâm trạng của chính hắn cũng chấn động mạnh, không ngờ hai huynh đệ cả đời mới gặp nhau lần đầu đã dồn nhau sống ch.ết như thế.
Hắn quay người lại, vừa vặn đối mặt với Nhiếp Huyễn, không khỏi mờ mịt một chút. Vóc dáng người này cao gầy, mặt như quan ngọc, rõ ràng tướng mạo cực kỳ tuấn nhã đoan chính, riêng khoé mắt có hơi nhếch lên, là một đôi mắt phượng vô cùng hữu tình, liền lộ thêm vẻ khinh cuồng tiêu sái. Mặc dù thần sắc khác biệt, ngũ quan thật sự cực kỳ giống Nhiếp Thương Khung năm xưa! Mi mục phong thái ung dung, quả nhiên là cùng một huyết thống đồng tông với Nhiếp Hi.
Nhiếp Hi chưa từng cảm nhận được rõ ràng như thế này, rằng hắn quả nhiên là hậu duệ của Nhiếp Thương Khung, tướng mạo của Nhiếp Huyễn ở trước mặt đủ để làm chứng. Trong lúc nhất thời không biết khổ tâm hay là vui mừng, kinh ngạc nhìn Nhiếp Huyễn.
Lý Tích bị Nhiếp Hi đá bay đao, thấy yên tĩnh càng khó chịu, còn muốn động thủ, Nhiếp Huyễn khẽ mỉm cười: “A Tích, ngươi luôn thông minh, sao hôm nay lại hồ đồ thế. Trong thiên hạ, người có thể địch nổi chúng ta —— sao có thể là Lý Phong Kỳ.” Vẻ mặt của Lý Tích khẽ biến, cúi đầu không nói gì.
Nhiếp Huyễn liền cười haha đi tới, thấp giọng nói: “Tiểu đệ, nhất định là ngươi, đúng không? Huynh đệ chúng ta —— chưa từng gặp nhau —— hôm nay vi huynh thật rất vui vẻ!” Ánh sáng rực rỡ trong mắt lấp lánh, đột nhiên vươn hai tay ra, tựa hồ muốn ôm Nhiếp Hi vào trong lòng.
Nhiếp Hi kinh hãi, vốn định giả bộ hồ đồ, Nhiếp Huyễn khẽ nói: “Tiểu đệ, trước đây khi thân thế của người bị người khác vạch trần với tiên đế, ta không tin ngươi không biết… Tiểu đệ, đã hơn hai mươi năm chúng ta không gặp nhau, ta vẫn luôn rất nhớ ngươi. Chẳng lẽ ngươi không chịu nhận nhau với vi huynh?”
Nhiếp Hi bừng tỉnh hiểu ra, trước kia chuyện xưa của Phương Hoà hậu bị tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ do chính Nhiếp Huyễn âm thầm sai khiến! Vốn muốn hỏi vì sao, bỗng nhiên liền hiểu được —— trước khi lâm chung Phương Hoà hậu không tiếc hạ độc Nhiếp Thương Khung, tuy trừ khử được tai hoạ, đối với Nhiếp Huyễn còn nhỏ đã mất phụ thân mà nói, cừu hận này không thể không báo. Để lão hoàng đế biết chân tướng, chính là cách báo thù ác liệt nhất đối với vị đế vương này. Hôm nay nếu không phải chính gã hé lộ chút ẩn ý, chỉ sợ nhanh trí như Nhiếp Cảnh cũng không thể nghĩ tới điểm này!
Về phần Nhiếp Hi sống hay ch.ết, có thể làm hoàng đế hay không, kia lại là một chuyện khác. Rốt cuộc thái độ của Nhiếp Huyễn đối với nhi tử của Phương Hoà hậu cùng Nhiếp Thương Khung là gì, kỳ thật rất khó nói. Nhiếp Hi càng hiểu rõ điều này, càng không dám tin vào cái gọi là tình nghĩa huynh đệ của Nhiếp Huyễn.
Hắn hiểu mặc dù tướng mạo của huynh trưởng thân sinh của mình ung dung độ lượng, chỉ sợ tâm kế vô cùng độc ác, không dám sơ suất, giả bộ hồ đồ nói: “Ngươi… ngươi cũng biết… thôi được! Hôm nay ngươi nhất định phải kéo ta lại, tóm lại là muốn gì?”
Nhiếp Huyễn thấy bốn về vắng lặng, chầm chậm thở dài nói: “Thật không dám giấu giếm, vi huynh nghe nói hoàng thượng bệnh tình nguy kịch, lại không có thái tử, vô cùng lo lắng quốc gia sẽ không có chủ. Cho nên khi vào kinh, vốn định cùng ổn định thế cục với Lý Phong Kỳ tướng quân. Không ngờ hoá ra Lý tướng quân là đệ đệ giả trang… như thế còn tốt hơn. Nếu đệ đệ còn ở nhân gian, vi huynh vô cùng kinh hỉ. Nếu ngươi tự muốn trèo lên ngôi hoàng đế, vi huynh nguyện tận lực phụ tá. Huynh đệ chúng ta đồng tâm, cùng nhau sáng lập một thời đại hưng thịnh thiên cổ…”
Lời này thốt ra vô cùng thành khẩn, giống như thương nước thương dân, chí khí cao vời. Nhiếp Hi rất nhạy bén, lập tức hiểu được mưu kế. Trước kia Ngô vương mưu phản là tội lớn, cho dù Nhiếp Cảnh băng hà, cũng khó mà đăng cơ. Nhiếp Huyễn thì ngược lại, từ trước đến nay luôn là hy vọng to lớn của mọi người, lại đang lúc xuân xanh, nếu được Nhiếp Hi tương trợ, đầy hứa hẹn với đế vị. Không ngờ Nhiếp Cảnh còn chưa ch.ết, nhưng người mưu đoạt đế vị đã nhìn chòng chọc từ lâu rồi… Hắn bỗng nhiên cảm nhận được cảm giác của Nhiếp Cảnh, cao cao tại thượng, nhưng lại tịch mịch hung hiểm. Một đời chung tình, nhưng lại không thể đắc ý…
Tư vị trong lòng Nhiếp Cảnh, rốt cuộc là như thế nào đây? Cho dù có thiết cốt hoa mai, cũng sẽ từ từ bị gió tuyết làm hao mòn tinh thần mà thôi.
Hắn hiểu rõ mọi mấu chốt, thở dài một tiếng, đột nhiên nhẹ nhàng chạm lên con sư tử to bằng đá trước cửa một toà nhà hoang tàn, trầm giọng nói: “Tấm lòng của đại ca, quả thật chân thành động lòng người, tiểu đệ vô cùng cảm thán. Nhưng mà bây giờ hoàng thượng chỉ là nhất thời bị bệnh, bây giờ tiểu đệ thường xuyên phụng dưỡng ở một bên, hiểu rõ nhất về bệnh tình của y. Hoàng thượng nhất định có thể khỏi hẳn. Tấm lòng của đại ca có thể đáng khen, nhưng tuỳ tiện vào kinh như thế, cũng là không thích hợp —— phiên vương tự ý nhập kinh, là tội sát thân. Tiểu đệ nguyện che giấu vì đại ca, thỉnh đại ca nhanh trở về thôi.”
Ngữ khí của hắn nhu hoà, chậm rãi nói, nhưng sư tử bằng đá mà bàn tay hắn đang vuốt kia, từng chút từng chút một sụp xuống, bụi đá đổ rào rào rơi rụng.
Hai mắt Nhiếp Hi long lanh, tập trung nhìn Nhiếp Huyễn, chậm rãi nói: “Đá ngu ngơ mặc dù cứng rắn, vẫn không chịu nổi tai bay vạ gió, ngươi nói sao? Đại ca vì muốn bảo mật, bên người chỉ mang theo Lý Tích tướng quân. Bây giờ đi về, vẫn không có người nào biết, bằng không…”
Nụ cười của hắn vẫn chưa tắt, bàn tay đè một cái, sư tử bằng đá kia bỗng nhiên ầm một tiếng, toàn bộ vỡ tan tành.
Nhiếp Huyễn nhìn chằm chằm Nhiếp Hi, ánh mắt sắc bén như đao, trên gương mặt anh tuấn mơ hồ có sát khí. Một lát sau, ánh mắt của gã từ từ chuyển tới bụi đá đầy đất kia, lại cười một tiếng: “Thì ra ngươi chiếu cố Nhiếp Cảnh đến như vậy. Ngươi không tiếc vì Nhiếp Cảnh mà giết ta, nhưng ta sẽ không giết đệ. Thôi được, thôi được, chúng ta —— sau này sẽ gặp lại.”
Gã cười tủm tỉm chắp tay lại, phẩy tay áo bỏ đi. Lý Tích đi theo phía sau gã, tựa như một cái bóng, âm thầm lặng lẽ ở bên.
Bây giờ Nhiếp Hi mới phát giác được, một tay ra mồ hôi lạnh.
Nếu như Nhiếp Huyễn có lòng liều ch.ết, hắn chưa chắc liều mạng được với hai người cùng nhau tấn công từ hai phía. Cho dù giết ch.ết Nhiếp Huyễn, chỉ sợ mình cũng sẽ trọng thương đến nỗi bỏ mình. Cuối cùng Nhiếp Huyễn rời đi, rốt cuộc là vì uy hϊế͙p͙ của Nhiếp Hi, còn chưa muốn huynh đệ đấu nhau một mất một còn, chỉ sợ chỉ có một mình gã mới biết.
Y hít vào một ngụm khí lớn, không để ý lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vã gấp rút lên đường. Lần này lại không có ngựa, đành phải một đường dựa vào khinh công nhanh chóng lao đi.
Đang chạy như điên, Nhiếp Hi bỗng nhiên nghĩ đến —— đã biết thân thế của mình, Nhiếp Huyễn đúng là huynh trưởng ruột thịt của hắn, nhưng trong lúc nguy cấp này, hắn lại không chút do dự mà chọn về phe Nhiếp Cảnh. Vì Nhiếp Cảnh, hôm nay hắn cư nhiên suýt chút nữa đã liều mạng đánh một trận với huynh trưởng thân sinh…
Chẳng lẽ, hắn vẫn luôn bận tâm với Nhiếp Cảnh, vẫn luôn tín nhiệm y, ỷ lại vào y, yêu thích y, không phải bởi vì người kia là ca ca?
Nhiếp Hi chấn động, tư vị không hiểu nào đó giống như lửa đốt lan cháy cả đồng cỏ, rất nhanh đã tràn ngập toàn bộ đầu óc hắn.
Trong lòng Nhiếp Hi chợt kinh hoàng một hồi, trong lòng có một thanh âm càng lúc càng lớn, nhanh như đánh trống, làm hắn đau khổ lo nghĩ, có lẽ… cũng mơ hồ có chút ngọt ngào và mất mát.
Thì ra, không biết bắt đầu từ khi nào, trong lòng hắn đã không còn coi Nhiếp Cảnh là ca ca.
Nhiếp Cảnh… Nhiếp Cảnh… Hắn thích nói hoa mai không bằng Nhiếp đại lang, thích trêu đùa y, tuy có ân oán xích mích, lại nhất định không thể bỏ được, không đành lòng không để ý đến người kia… Đối với hắn rốt cuộc là có ý nghĩa thế nào đây?
Hắn quát to lên một tiếng, đột nhiên tựa như nổi điên xông về phía hoàng cung.
Nhiếp Cảnh! Nhiếp Cảnh! Nhiếp Cảnh!
Nhất định phải lập tức thấy y, nói cho y biết tâm sự mình mới suy nghĩ ra, hôn đôi môi y một trăm nghìn lần, để cấm y có thời gian suy nghĩ lung tung nữa, như vậy bệnh của y sẽ chuyển tốt ——