Chương 44

Thân thể Nhiếp Cảnh suy yếu không kiên nhẫn ngồi lâu, chờ một hồi, cũng có chút choáng váng, tựa vào đầu giường ngủ một lúc, tiểu thái giám hầu hạ thấy vậy, rón rén đi lên đắp thêm chăn cho y.
“Hi?” Nhiếp Cảnh cả kinh chợt tỉnh, vội vã ngồi thẳng dậy.


Tiểu thái giám mau chóng quỳ xuống: “Vạn tuế gia, là tiểu nhân, Tiểu Toàn Tử.” Nhiếp Cảnh ngẩn ra, ra hiệu cho gã lui xuống nghỉ ngơi. Hắn nhớ Nhiếp Hi nói đi lấy cầm, sợ hắn mất hứng, không dám ngủ, vì vậy dựa vào giường, dựa gần hoả lò nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu lặng lẽ tính toán cách đối phó với quân vụ ở Tây Bắc.


Có lẽ cũng không chờ bao lâu, nhưng mà dù sao trong lòng vẫn nhớ nhung, liền cảm giác vô cùng dài và thống khổ.


Đêm càng ngày càng khuya, Nhiếp Hi còn chưa trở lại, trái lại gió Bắc bên ngoài thổi đến, lớp mây che mất ánh trăng sáng, thời tiết càng ngày càng lạnh hơn. Chẳng biết từ lúc nào, những bông tuyết nhỏ vụn lại bắt đầu bay.


Nhiếp Cảnh đứng ở trước cửa sổ, nhìn bậc thềm trước điện từ từ phủ lên một tầng ngọc vỡ, khe khẽ thở dài, cảm thấy có lẽ Nhiếp Hi sẽ không đến. Trong lòng y cũng không bất ngờ lắm, chỉ tự giễu cười với mình một tiếng.


Đúng lúc này, bên ngoài mơ hồ có tiếng bước chân nho nhỏ dồn dập. Nhiếp Cảnh cả kinh, tập trung lắng nghe, cảm thấy đây là bước chân của Tào Hân Nhiên, bất giác lại cười nhạt. Biết rõ hắn và Nhiếp Hi cùng đi, bây giờ chỉ một người quay lại, Nhiếp Hi… quả nhiên chỉ điên một ngày, sẽ không điên cả đời.


available on google playdownload on app store


Vẻ mặt Tào Hân Nhiên cười cười đi tới, thuận tay quẹt đi bông tuyết gần trên lông mày, khom người thận trọng nói: “Bệ hạ. Ngô vương vẫn đang ở cầm các trong điện Sùng Quang, hắn muốn ngài sớm đi nghỉ ngơi…” Sau đó dâng cầm lên, nói lại phân phó của Nhiếp Hi.


Nhiếp Cảnh ngẩn ra, không đoán ra được Nhiếp Hi có ý gì, thật ra lao tâm lao lực quá độ, quốc sự lại phức tạp, cũng không có nhiều tâm tư để đoán mò. Vì vậy cho Tào Hân Nhiên lui ra. Y tiện tay vuốt cây đàn cầm cũ, chỉ là không có người lắng nghe, hết sức trống vắng. Liền thở dài, thả xuống ở một bên, lặng lẽ quay lại giường, chẳng biết vì sao, toàn thân đều hơi bủn rủn, không đề nổi một chút sức lực.


Đã sớm quen rồi, không sao… thật sự không sao… Trong lòng vô cùng yên bình, cư nhiên lập tức ngủ thiếp đi.
Chỉ là trong mộng ấn đường vẫn bất tri bất giác nhíu lại.
Một đêm tuyết rơi rất khẽ.


Hôm qua tinh thần hỗn loạn, sáng sớm Nhiếp Cảnh tỉnh lại từ giữa cơn mộng mị, bỗng nhiên ngửi được hương bạch mai cực kì trong trẻo lành lạnh u oán. Tựa hồ vẫn còn mang theo mùi băng tuyết. Y cảm giác chóp mũi hơi ngưa ngứa, tiện tày sờ sờ, chạm tay thấy lạnh buốt mềm dẻo, mơ mơ màng màng nhìn, cư nhiên tiếp theo thật sự sờ được cánh hoa mai, tuyết trong vắt đọng ở đầu cánh hoa, gần tan ra thành những giọt nước, xem ra mới hái xuống không bao lâu. Hoá ra bên gối y không biết làm sao lại thêm một sắc tuyết rực rỡ.


Nhiếp Cảnh ngẩn ra, cành hoa kia cư nhiên cũng theo trong mắt của y mà chuyển động, hơi lung lay. Hé ra một gương mặt cười tủm tỉm từ phía sau cành hoa, là Nhiếp Hi. Hai mắt hắn có chút đỏ lên, phía dưới mắt rõ ràng có quầng thâm, hình như một đêm không ngủ, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, hai mắt như nước, đều lưu chuyển vẻ ôn tồn.


Nhiếp Cảnh nhìn gương mặt tươi tỉnh của hắn, nhất thời ngây dại, khẽ thở dài: “Cái này… lại nháo chuyện gì nữa đây?”
Nhiếp Hi cười, dựa vào ngã lên giường, thật sự chen đến bên cạnh Nhiếp Cảnh, thấp giọng nói: “Chuyện gì cũng không nháo, ta chỉ muốn làm cho ngươi vui vẻ thôi, hoàng huynh.”


“Hửm?” Nhiếp Cảnh có chút ngơ ngẩn. Bị khí tức ấm áp của hắn từng trận từng trận phả lên cổ, trong lòng vô cùng rối loạn, nhịn không được thở dài.


Nhiếp Hi ôm y thật chặt, nói: “Đây là hoa mai từ thư viện Bạch Mai, ta thấy tuyết rơi, nghĩ sau khi tuyết rơi hoa mai có mùi thơm đặc biệt, hoàng huynh nhất định sẽ thích… cho nên đi hái một cành về.”


Trong chốc lát Nhiếp Cảnh nói không ra lời, thư viện Bạch Mai khá xa hoàng cung, Nhiếp Hi vì một cành hoa mai bất kể phiền phức, bất chấp tuyết rơi chạy đi chạy lại, tâm tư bỏ ra cũng không cạn.


Nhiếp Hi thấy y hình như khó hiểu, khẽ giải thích: “Hoàng huynh, lần kia ở dưới táng cây mai già trong thư viện Bạch Mai, ta nói hoa mai không bằng Nhiếp đại lang, trong lòng cảm thấy ngươi thật xinh đẹp mà… Đó là cây mai mà trước đây ngươi thích nhất, cho nên ta nghĩ, hoa từ cây kia, không giống với chỗ khác… có lẽ ngươi sẽ thấy vui vẻ…”


Nhiếp Cảnh nghe được, không nhịn được khẽ run lên, chợt quay đầu qua một bên, không muốn để Nhiếp Hi thấy vẻ mặt của mình. Trầm mặc một hồi, khe khẽ nói: “Việc này… hà tất phải khổ như thế. Đêm qua ngươi không chịu trở lại —— ”


Nhiếp Hi bị y hỏi đến khó mở miệng, hồi lâu mới nói: “Ở điện Sùng Quang ta… thấy đàn của ngươi, mới hiểu được lòng ngươi đối với ta lúc trước kia… vô cùng khổ sở, ở đó ngẩn người một đêm…” Hắn bỗng nhiên dùng một chút lực, càng siết Nhiếp Cảnh chặt hơn vào trong ngực, không ngừng nói: “Hoàng huynh, hoàng huynh… ta…” Thanh âm có hơi nghẹn lại, rõ ràng trong lòng sóng dậy hỗn loạn, khó mà kiềm chế được.


Trên mặt Nhiếp Cảnh nóng lên, không biết là vui mừng hay là khuất nhục, bí mật y vẫn luôn cẩn thận cất giữ đã bị Nhiếp Hi phát hiện. Luôn chung tình như thế, kỳ thật đối với một hoàng đế mà nói, vô cùng xấu hổ. Nhiếp Hi có phải cũng cảm thấy y đáng thương đến nực cười?


Nhiếp Hi thấy thân thể y không ngừng run rẩy, tựa hồ cả người như đang chia năm xẻ bảy, trong lòng thập phần không nỡ, lại ôn nhu hạ giọng nói: “Hoàng huynh… hoàng huynh…” Muốn quay mặt y qua, xem y rốt cuộc thế nào.
Nhiếp Cảnh không chịu, run rẩy khẽ nói: “Không, đừng nhìn —— đừng làm ta —— hận ngươi.”


Nhiếp Hi không đáp, cắn một cái trên cổ y, cứ như vậy trằn trọc liên tục hôn xuống.
Trong hỗn loạn, Nhiếp Cảnh thấy ánh sáng lóng lánh trong mắt hắn, giống như ánh sao, cũng giống như ánh nước, sáng lên rất ôn nhu, ôn nhu đến gần như tan nát cõi lòng.


Ngày này, Nhiếp Hi liền ở lại trong cung, an ổn trên cái đệm hương bồ ( ) nho nhỏ dưới long tháp trông chừng Nhiếp Cảnh. Nhiếp Cảnh giục mấy lần hắn vẫn không đi, cũng không thể làm gì. Suy cho cùng hắn vẫn cố kỵ đến tình huynh đệ, cũng không đề cập đến chuyện Nhiếp Huyễn lén lút vào kinh, nhưng quấn lấy Nhiếp Cảnh không tha. Hắn lại sợ Nhiếp Cảnh hao tổn tinh thần sức lực, mặc dù sự vụ trong triều hung hiểm, cũng không nói gì, âm thầm phân phó thủ hạ ra sức lưu ý động tĩnh của Nhiếp Huyễn và Mai Thế Huân, bất cứ lúc nào có việc gấp thì báo lại. Nhưng mà từ phía quân Tây Bắc cũng không truyền đến tin tức gì mới, không biết thám tử kia có hữu dụng hay không.


Nhiếp Hi liền bàn bạc với Nhiếp Cảnh, nếu như ngày mai vẫn không có tin tức, đành phải xuất binh trước rồi giải quyết sau. Sắp ly biệt, Nhiếp Hi càng nhiệt tình như lửa.


Hai người dây dưa quấn nhau mỗi ngày, từ đầu đến cuối Nhiếp Cảnh có chút lãnh đạm, Nhiếp Hi biết y bất chợt kinh hãi bất chợt vui mừng, cũng không nóng nảy ép buộc y, chỉ đặc biệt chú ý chăm sóc. Thủ hạ có chuyện gì báo lại, đành phải trực tiếp đem sổ nhỏ vào trong cung. Dù sao Nhiếp Hi đã sớm có danh tiếng không có tiết tháo gì, da mặt dày cui, cũng không sợ bị người ta mắng là nịnh thần, liều ch.ết vô lại nhất định không đi, dặn thủ hạ đem những thứ cơ bản cần phê duyệt qua, lại nôn nóng trông chừng Nhiếp Cảnh, nấu canh bưng thuốc thập phần tự đắc vui vẻ. Có lúc Nhiếp Cảnh ngại thuốc đắng không thích uống thuốc lắm, hắn liền tự mình húp một ngụm lớn, cứng rắn muốn dùng miệng đút miệng đến khi Nhiếp Cảnh uống hết, đủ các loại náo loạn.


Nhiếp Cảnh vô cùng bất đắc dĩ, thở dài: “Nhị đệ, ta thật sự không sao, ngươi trở về đi.”


Nhiếp Hi cười tủm tỉm lắc đầu nói: “Vậy cũng không được, ta nhìn thấy ngươi, trong lòng yêu thích không đi được nữa.” Nói rồi tựa như nghiêm phạt cắn y một cái, giống ăn vạ nói: “Là chính ngươi trêu chọc ta, bây giờ muốn vứt qua một bên, vậy cũng không được.”


Hắn vốn là người khiêm tốn vô cùng đoan trang ôn hoà, bỗng nhiên biến thành vừa dính chặt lại ngọt ngào như thế, trong chốc lát Nhiếp Cảnh thật là có chút không chịu nổi, chỉ cảm thấy toàn bộ trước mắt giống như quá ngọt quá giống một giấc mộng, không để ý, sẽ bể tan tành.


Nhiếp Hi thấy y xuất thần, ánh mắt hơi trống rỗng mờ mịt, nhanh chóng lắc lắc thân thể y: “Đừng nghĩ nữa, ngươi lại suy nghĩ lung tung, ta liền biết chắc chắn là sai.” Thấy y còn tự xuất thần, dứt khoát nhẹ nhàng gặm tai y, vừa cắn vừa ɭϊếʍƈ.


Khuôn mặt Nhiếp Cảnh nóng lên, trong người cũng có chút khô nóng, vội vàng đẩy hắn ra, nói: “Còn bệnh, bây giờ lăn qua lăn lại không nổi, đừng vời ta.” Càng nói về sau, thanh âm nhịn không được mà có chút mềm nhũn.


Nhiếp Hi ân một tiếng thật dài, dáng vẻ chưa thoả mãn, thấy y đau bệnh đến lợi hại, cũng không dám thật sự làm ẩu, đành phải nằm ở bên cạnh Nhiếp Cảnh thở dài.


Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng ho nhẹ, Nhiếp Cảnh nghe ra là Tào Hân Nhiên, tức giận nói: “Vào đi.” Trong lòng biết chắc lão gia hoả này nhất định cho rằng hai người ở bên trong đang hồ nháo hoang đường, cố tình ngại ngùng ho khan ra hiệu.


Tào Hân Nhiên là lão thái giám vẫn luôn ở bên cạnh y, ỷ vào sự tin dùng của thiên tử, bắt đầu không câu nệ lễ tiết gì, bộ dáng như vậy là phần nhiều cố ý đùa giỡn. Tào Hân Nhiên trước kia hết sức khiêm nhường, trái lại sau khi y và Nhiếp hi quấn lấy nhau, lão gia hoả này cũng biến thành kỳ kỳ quái quái, dáng vẻ vô cùng vui sướng. Nhiếp Cảnh cũng không tiện trách hắn, chỉ đành hậm hực trong lòng.


Tào Hân Nhiên hiển nhiên không dám chọc Nhiếp Cảnh càng tức giận hơn, cúi đầu nói: “Bệ hạ, đêm qua Mai phủ bốc cháy, Ngự Sử Mai Thế Huân bị ch.ết cháy ở trong thư phòng, vài gia nô cũng bị liên luỵ ch.ết cháy theo. Mai phu nhân khóc đến ch.ết đi sống lại, hôm nay toàn bộ Mai gia đều có vẻ đau thương.” Nhiếp Cảnh nghe xong, than tiếc vài tiếng, phân phó ban thưởng trợ cấp. Tào Hân Nhiên lĩnh chỉ lui xuống.


Nhiếp Cảnh liền quay đầu lại hỏi: “Nhị đệ, là ngươi phái người lén nghĩ cách giết Mai Thế Huân phải không?”
Nhiếp Hi không ngờ y bén nhạy như thế, nhất thời không tiện chối từ, dứt khoát gật đầu nhận.


Nhiếp Cảnh thở dài: “Nhị đệ là người nhân hậu, không quen hung ác giống ta. Bỗng nhiên ngươi hạ độc thủ này, nhất định có nguyên do.”


Ấn đường của Nhiếp Hi hơi nhíu lại, dáng vẻ cố ý vô lại nhất thời mất bóng, khoé miệng hơi nhếch lên, gượng cười nói: “Hai huynh đệ ta đều do phụ hoàng dạy dỗ, nói chung bất quá phân thành tiểu nhân và nguỵ quân tử, cũng không không tồi chút nào.”


Lời này ngược lại không sai, Nhiếp Cảnh trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên thở dài nói: “Ngươi giết Mai Thế Huân, có phải lo lắng sau khi người xuất chinh, ta lại bệnh, không đối phó được phiên vương có mang một chút dã tâm hay không, liền chặt gãy nanh vuốt của gã trước, triệt tiêu ý nghĩ xằng bậy của gã?”


Nhiếp Hi nghe ra được ý tứ, nhất thời hơi đổ mồ hôi lạnh, thì ra Nhiếp Cảnh đã biết chuyện Nhiếp Huyễn bí mật nhập kinh. Y vẫn luôn chịu đựng không nói, có phải đang chờ chính mình tự nói ra không? Hèn gì Nhiếp Cảnh vẫn không chịu tin hắn, chẳng lẽ cho rằng hắn cấu kết với Nhiếp Huyễn, cái gọi là bỗng nhiên hồi tâm chuyển ý, chẳng qua chỉ là thủ đoạn để bảo vệ vị huynh trưởng Nhiếp Huyễn này!


Nghĩ đến điều này, sắc mặt trắng nhợt. Chuyện này vô cùng khó giải thích. Tuy Nhiếp Hi không có ý giúp đỡ Nhiếp Huyễn, đích thật cũng không muốn Nhiếp Huyễn bị ép buộc phải liều mạng đến cá ch.ết lưới rách với Nhiếp Cảnh. Âm thầm bố trí, chỉ cố gắng làm sao cho lưỡng toàn. Hắn cũng không sợ Nhiếp Cảnh cho rằng hắn có lòng gây rối, chỉ sợ Nhiếp Cảnh suy nghĩ lung tung, tự mình đau lòng. Kể từ khi Nhiếp Hi đến cầm các ở điện Sùng Quang, đã sâu sắc hiểu rõ lòng của Nhiếp Cảnh, sẽ không bằng lòng tổn thương y một chút nào nữa.


Bất tri bất giác, Nhiếp Hi chỉ cảm thấy mọi ý nghĩ trong lòng đều là Nhiếp Cảnh, mỗi cái nhăn mày mỗi tiếng cười đều tác động đến tâm sự của hắn, chỉ mong sao mỗi ngày đều được làm đủ trò lấy lòng y, khiến y tươi cười như thế mới được, sao có thể nhẫn tâm làm y trằn trọc bất an chứ?


Đang tự bối rối, bỗng nhiên trên người thắt chặt, là Nhiếp Cảnh vươn tay ra ôm chặt lấy hắn, run giọng nói: “Nhị đệ —— không cần giải thích, ta tin ngươi —— ”
Nhiếp Hi chỉ cảm thấy bên tai vang lên tiếng ông ông, sửng sốt một lúc mới phản ứng được, Nhiếp Cảnh rốt cuộc đã chịu tin tưởng hắn!


Không cần bày ra trò gì, không cần phí hoài tâm tư, kỳ thật chỉ là một câu nói, liền nối liền tâm ý…


Một câu nói nhẹ nhàng này, đối với hắn lại giống như âm nhạc thánh thót từ thần tiên, trong phút chốc, không biết vì sao toàn thân cũng nhẹ hẫng. Hắn chần chừ một chút, trở tay lẳng lặng ôm lấy Nhiếp Cảnh, thở dài một tiếng thật sâu.


Lúc này đây, không có cố ý ngọt ngào dây dưa, cũng không có giả bộ lỗ mãng chơi xấu, chỉ lẳng lặng dựa vào nhau, trong lòng Nhiếp Hi lại ấm áp, một mảng ôn nhu yên bình.
Một lúc lâu, Nhiếp Hi khẽ hỏi: “Hoàng huynh, ngươi biết chuyện từ lúc nào? Ta không phải cố ý gạt ngươi, chỉ là…”


Nhiếp Cảnh ôn nhu nói: “Chuyện ngươi quát lui Nhiếp Huyễn, hôm qua đã có thám tử báo lại. Nhị đệ, ngươi vì ta suýt nữa trở mặt với đại ca thân sinh, ta… như thế nào lại để ngươi khó xử. Chỉ cần Nhiếp Huyễn chịu biết khó mà lùi, thành thành thật thật làm phiên vương của gã, ta cũng sẽ không cạn tàu ráo máng.”


Nhiếp Hi thở dài: “Hoàng huynh anh duệ như thế, nếu gã không bằng lòng thành thật, chỉ sợ ăn nhiều vị đắng. Đại ca là người thông minh, sẽ không cưỡng ép làm chuyện nghịch thiên…”
Hắn không thể nói hết, Nhiếp Cảnh ôn nhu hôn tới ngăn chặn câu nói kế tiếp.






Truyện liên quan