Chương 36: Hồn hoàn, hồn cốt
Ba vạn năm trước, cũng có một cái truyền kỳ hồn thú hiến tế cho nhân loại, đó là khi Đường Tam, vị Thiên Thủ Đấu La cùng hôn thê của mình là Nhu Cốt Đấu La Tiểu Vũ bị kẻ thù truy sát. Bởi vì Tiểu Vũ thực chất là một đầu Nhu Cốt Mị Thỏ mười vạn năm trùng sinh thành người.
Phàm là hồn thú trùng sinh thành người, tu vi hoàn toàn mất hết, chỉ có thể tu luyện lên tới Phong Hào Đấu La cấp bậc, mới có thể vĩnh viễn biến thành người. Mà trước khi tu luyện tới cấp độ này, một khi bị giết ch.ết, vẫn sẽ xuất hiện hồn hoàn mười vạn năm, lại có thêm một khối hồn cốt.
Hồn cốt so với hồn hoàn trân quý hơn rất nhiều, cơ thể có thể hấp thu sáu loại hồn cái, chia ra các vị trí đầu, hai tay, hai chân và thân thể. Ngoài ra còn có ngoại phụ hồn cốt nếu như ngươi vận khí quá tốt.
Hồn cốt có thể mang tới cho hồn sư một cái hồn kỹ, mà hồn cốt mười vạn năm lên đến hai cái. Thử hỏi nếu như đạt tới Phong Hào Đấu La, mang trong mình chín cái hồn hoàn tương đương chín cái hồn kỹ là tối đa, nhưng nếu ngươi hấp thu hồn cốt, chẳng phải lời hơn một cái hồn kỹ hay sao, thực lực đại tăng, địa vị trong hồn sư giới cũng tỷ lệ thuận tăng theo.
Nhưng là hồn thú mười vạn năm mạnh mẽ như vậy có dễ dàng bị liệp sát? Tất nhiên là không, cho nên Tiểu Vũ năm đó trùng sinh thành người, tu vi yếu ớt lập tức trở thành mục tiêu của Võ Hồn Điện.
Mà trong thời khắc sinh tử, Tiểu Vũ lại chấp nhận hiến tế cho Đường Tam, cứu lấy tính mạng vị Đường Môn môn chủ này một lần.
Hồn thú hiến tế ý vị như thế nào? Đó là khả năng dung hợp hồn hoàn trăm phần trăm thành công a, hiện tại với cường độ thân thể của Vân Chính Thiên, chịu đựng ba ngàn năm hồn hoàn hẳn không thành vấn đề.
Mặc dù thông qua liệp sát hồn thú có thể lấy được hồn hoàn, nhưng nếu gặp phải cường đại hồn thú, cho dù có hấp thu hồn hoàn cũng gặp phải sự kháng cự mạnh mẽ, xui xẻo có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, một đời tu luyện lập tức tan biến thành mây khói.
Nhưng nếu hồn thú lại chấp nhận hiến tế bản thân thì lại hoàn toàn không nguy hiểm, trái lại còn tăng xác suất thu được hồn kỹ cường đại nhất của hồn thú lúc còn sống.
Hai mắt nhìn Phượng Hoàng thật sâu, Vân Chính Thiên trong lòng vô cùng cảm kích, Phượng Hoàng mang trong người huyết thống cao quí, lại có thể bỏ qua tất cả mà ban cho hắn hồn hoàn của mình, nguyên nhân chính là do Vân Chính Thiên lúc nãy đã tha mạng cho nó.
Bất quá vết thương quá nặng, nhất định không thể qua khỏi. Nếu lựa chọn giữa việc trở thành dinh dưỡng trong bụng hồn thú, hoặc trở thành hồn hoàn, trả ân cho người này, nó không do dự lựa chọn hiến tế a.
Đầu óc nghĩ thông, Vân Chính Thiên lập tức ngồi xuống minh tưởng. Cảm nhận hồn lực không ngừng tăng lên, trong lòng hắn không khỏi cảm thán.
Phượng Hỏa đúng là Phượng Hoàng, sinh mệnh lực thật cường đại. Theo suy đoán của hắn, sau khi thành công hấp thu hồn hoàn này, sinh mệnh lực của hắn mới là thứ tăng lên nhiều nhất.
Quá trình này diễn ra gần nữa canh giờ, đến khi điểm sáng cuối cùng hóa thành một vệt lưu quang truyền vào trong mi tâm của hắn, Vân Chính Thiên chậm rãi mở to hai mắt, một vệt hồng sắc theo đó lóe lên.
Từ dưới chân hắn, hai vòng hồn hoàn đồng loạt dâng lên, là hai cái tử sắc hồn hoàn. Vân Chính Thiên thoáng nhìn về đệ nhị hồn hoàn mới mẻ kia, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, đệ nhị hồn hoàn của hắn có chút khác thường, bên trong đó thỉnh thoảng vang lên tiếng phượng hót.
“Không lẽ linh hồn của Phượng Hoàng Tứ Dực vẫn tồn tại bên trong hồn hoàn này”.
Phượng Hoàng Tứ Dực tinh thần lực cũng như sinh mệnh lực đều thuộc hàng cao cấp, cùng với việc cam tâm tự nguyện trở thành hồn hoàn của Vân Chính Thiên nên vẫn giữ được một tia tàn hồn nhỏ bé ở bên trong.
Nghĩ đến đây, tức thì một ý tưởng lóe lên trong đầu hắn. Nếu như đi tới Truyền Linh Tháp, biết đâu lại có cơ hội đem hồn hoàn này, trực tiếp cải biến thành hồn linh, vừa có thể giúp được cho Phượng Hoàng Tứ Dực không triệt để biến mất, mà có thu được đệ nhất hồn linh ngàn năm. Nếu được như vậy, thu hoạch của hắn trong chuyến đi lần này thực sự khiến người ta ganh tỵ đến đỏ mắt.
Phải biết Hồn Linh ngàn năm mang đến cho hắn ba cái hồn hoàn, nói cách khác, từ bây giờ cho đến khi thành tựu Hồn Tôn, hắn không cần phải dấng thân đi liệp sát hồn thú nữa.
Nhìn về phía Độc Nhãn Cự Nhân đang bị phong ấn bên trong, hào quang Băng Hỏa đã có chút ảm đạm, có lẽ một lát nữa thôi, lồng giam này sẽ không thể giữ chân được nó nữa. Vân Chính Thiên cũng không có nghĩ rằng, đạt được đệ nhị hồn hoàn liền có thể chém ch.ết đầu hồn thú này, mặc dù hắn thực sự rất muốn.
Bất quá trong lúc hắn dự định chạy đi, Vân Chính Thiên nhãn lực đột nhiên lóe lên, bởi vì hắn nhìn thấy, bên cạnh Độc Nhãn Cự Nhân có một cái gì đó nằm bên cạnh, không ngừng lóe lên vô tận hỏa diễm quang mạng.
Mà khi hắn nhìn thấy vật này, đệ nhị hồn hoàn trên người cũng khẽ run lên bần bật.
Điều này chứng tỏ vật này có mối liên hệ với Phượng Hoàng lúc trước, không do dự chút nào, Vân Chính Thiên tiến lại gần quan sát. Ngay lúc hắn nhìn thấy vật này, tim của hắn lập tức đập nhộn nhạo của lên.
“Ông trời ơi, thật sự may mắn”.
Vân Chính Thiên không nhịn được mà reo lên vui sướng. Trước mắt hắn lúc này, còn gì khác ngoài cặp cánh của Phượng Hoàng Tứ Dực bị Độc Nhãn Cự Nhân xé rách. Bất quá theo thân xác Phượng Hoàng tan biến, đáng lẽ nó cũng phải tan theo, mới đúng, nhưng thực sự nó vẫn còn lưu lại bên cạnh Độc Nhãn Cự Nhân.
Ngoại trừ hai chữ hồn cốt ra, Vân Chính Thiên không còn cách giải thích nào khác nữa.
“Là ngoại phụ hồn cốt, Phượng Hoàng Dực” Vân Chính Thiên hai mắt sáng long lanh, ngay lập tức thu lấy hồn cốt vào trong giới chỉ.
Hắn hành động này vô cùng đáng khen ngợi, cho dù là cao cấp hồn sư, nhìn thấy hồn cốt chỉ sợ không bình tĩnh được như hắn, vạn nhất lập tức bỏ qua mọi hoàn cảnh xung quanh, trực tiếp dung hợp ngay thôi.
Mà Vân Chính Thiên tâm lý muốn bình ổn nhiều lắm, hiện tại đang trong khu vực nguy hiểm, vả lại Độc Nhãn Cự Nhân có thể phá toái phong ấn bất cứ lúc nào, cuối cùng phải nén sự vui sướng lại, thu lấy hồn cốt nhanh chóng rời đi.
Vân Chính Thiên quay lưng lại, thẳng tiến vào trong rừng, hướng vị trí doanh trại, dùng tốc độ nhanh nhất cắm đầu mà chạy, không dám dừng lại nữa bước.
Mà ngay lúc Vân Chính Thiên vừa đi mất, từ trong rừng đột nhiên xuât hiện một cái hắc ảnh cự long khổng lồ, chiều dài phải hơn hai mươi mét, đặc biệt hai con mắt màu hoàng kim không ngừng lóe ra vô tận sát khí.
Kim Nhãn Hắc Long dùng khứu giác của nó mà ngửi mọi thứ xung quanh, hình như không tìm được thứ gì đó khiến nó gầm lên vang vọng. Ngay cả Vân Chính Thiên vừa rời đi cũng rùng mình trước tiếng long ngâm này.
Kim Nhãn Hắc Long hung hăng liếc nhìn Độc Nhãn Cự Nhân ở bên dưới, tức thì một màn kinh dị xảy ra, Độc Nhãn Cự Nhân đột nhiên hóa thành bột phấn, theo gió thổi mà tan đi. Ngay sau đó cự long này cũng quay lưng biến mất trong vô tận rừng sâu.
“Thật là kinh khủng hồn thú” Vân Chính Thiên vừa chạy vừa cảm thán. Tiếng long ngâm lúc nãy thực sự quá kinh khủng, hắn trong lòng cũng tự nhủ, nếu như lúc nãy nán lại thử dung hợp hồn cốt, thì có lẽ đã táng thân rồi.
Đầu cự long kia, tu vi tuyệt đối vượt xa Độc Nhãn Cự Nhân cùng Kim Huyết Cực Ma Viên cộng lại, chỉ là không biết đến trình độ nào thôi.
Di chuyển liên tục suốt hơn ba canh giờ, Vân Chính rốt cuộc bước ra khỏi Lưỡi Quỷ đại đạo, ngay lập tức xuất trình huy chương binh sĩ, trở lại doanh trại một cách an toàn.
Có thể nói chuyến đi lần này, Vân Chính Thiên không nghi ngờ gì là kẻ hưởng được nhiều lợi lộc nhất.
Thành công thu được đệ nhị hồn hoàn thông qua hiến tế, hoàn toàn không gặp khó khăn, lại là hồn hoàn đến từ chủng tộc mạnh mẽ nhất, Phượng Hoàng nhất tộc. Ngoài ra còn có xác suất đem hồn hoàn này cải biến, làm sống lại hồn linh của Phượng Hoàng. Và điều mà Vân Chính Thiên kinh hỷ nhất, còn cái gì khác ngoài ngoại phụ hồn cốt Phượng Hoàng Dực đang yên vị trong giới chỉ của hắn.
Hồn cốt vốn đã trân quý, mà ngoại phụ hồn cốt còn trân quý hơn không biết bao nhiêu lần. Bởi vì xác suất ngoại phụ hồn cốt xuất hiện còn thấp hơn so với việc hồn cốt rơi ra. Nếu như để người khác biết được, sợ rằng không ít người động sát tâm. Bởi vì cho dù ngươi đã là Phong Hào Đấu La cường giả, thì ngoại phụ hồn cốt vẫn là thứ có lực hấp dẫn nhất.
Vân Chính Thiên ba chân bốn cẳng chạy về khu vực đóng quân của Hoàng Nhất binh sĩ, lúc này mọi người đều đang có mặt, Tiếu Phong một bên thấy hắn trở về, không khỏi vui mừng chạy tới.
“Chính Thiên, tốt quá ngươi không sao”
“Ân, đa tạ mọi người” hắn mỉm cười đáp lễ.
“Bất quá ngươi nên cẩn thận một chút, đội trưởng vô cùng phẫn nộ a” Tiếu Phong một bên nhăn mặt nói.
Vân Chính Thiên trong lòng dâng lên một cảm giác hồi hộp, dù sao Lam Tiêu đối với hắn luôn chiếu cố như vậy, lúc trước cứ như vậy mà đi mất, không biết hắn sẽ nổi điên lên tới mức nào.
“Đội trưởng đang ở đâu?” Vân Chính Thiên thở dài hỏi.
“Trong lều, ngươi vào đi, cứ tạ lỗi là được” Tiếu Phong dặn dò.
“Ân, ta biết rồi” dứt lời Vân Chính Thiên lập tức đi vào trong lều, nhìn thấy Lam Tiêu đang ngồi trên bàn ở giữa phong, hắn không dám chậm trễ nghiêm giọng nói.
“Bạch cấp Vân Chính Thiên, kính chào ngài”.
Lam Tiêu sắc mặt lạnh lùng, hai mắt sáng quắc nhìn Vân Chính Thiên nói
“Ngươi còn biết trở về, có giỏi thì đi luôn đi, Hoàng Nhất không có thứ binh sĩ không biết nghe lệnh như vậy”.
Vân Chính Thiên nghe thế trong lòng khẽ mỉm cười, còn nói là trách mắng, chỉ sợ Lam Tiêu lo lắng cho hắn quá nhiều nên mới như vậy, Lam Tiêu cử chỉ này làm sao qua được con cáo già Vân Chính Thiên đã trải qua một kiếp.
Vậy thì ta thuận nước đẩy thuyền “Tạ lỗi với ngài, xin ngài cứ trách phạt, bất quá ta cũng báo cáo một tin vui, đệ nhị hồn hoàn ta đã thành công hấp thụ”.
Lam Tiêu vừa nghe xong, lập tức không giấu được vẻ kinh hỷ, lập tức đứng lên hỏi
“Ngươi thành công? Là hồn hoàn của Phượng Hoàng Tứ Dực đó?”
“Ân, ngài xem” dứt lời, hai vòng tử sắc hồn hoàn lập tức dâng lên, bên trong đệ nhị hồn hoàn vẫn có tiếng phượng hót lanh lảnh.
Lam Tiêu hai mắt chăm chú nhìn, nói
“Được rồi, chúng ta ra ngoài luận bàn một phen”.