Chương 49: Thông thiên thánh chủ
Giờ này Lâm Phương Sinh mới có thể thấy rõ tình hình bốn phía.
Phòng này thật sự rất rộng, dùng đá xanh để lát, dày dặn mà không có trang trí, dùng phấn trộn với dầu đay* để trát khe, thêm pháp trận bổ vào, tuy thô ráp đơn giản như lại chắc chắn vô cùng.
*Tên thông thường của nó là “mát-tít”.
Đồ dùng trong phòng cũng chỉ là đồ thiết yếu, bình gốm chén xương, ngoài ra thì trên tường còn vỏn vẹn một chiếc đầu hổ trắng để làm trang trí.
Trông ra như cảnh tượng thời nguyên thủy vậy. Không biết đây là phòng giam, phòng khách hay chính tẩm điện của Đồ Long tiên nhân nữa.
Lâm Phương Sinh quan sát hết một vòng mới thả ý thức của mình ra, ai dè vừa mới đến vách tường và cửa đã bị phản trở lại. Hóa ra pháp trận ở đây đã ngăn cách hai bên trong ngoài.
Y đành kéo lại chiếc áo ngoài, đứng dậy đi ra phía cửa sổ. Xích sắt kia tuy được cố định ở góc tường nhưng chiều dài cũng khá đủ để y có thể hoạt động tự do trong phòng. Thế nhưng mỗi một bước chân là một tiếng sắt giòn vang, cùng với sức nặng kéo trì bước, từng giây từng phút nhắc nhở tình hình hiện tại, khiến người ta không thể vui nổi.
Trên bước tường đá có một lỗ hổng để làm cửa sổ, khảm bằng đá miếng, khó lòng lay chuyển. Từ khe hở nhìn ra bên ngoài, có thể thấy được người đi lại phía xa xa như trong tưởng tượng, quần áo làm bằng da thú, đi chân trần, ngoại hình cũng quái dị; người thường thì ít, hoặc là mặt mũi hung tợn, hoặc tai nhọn mang cá, hoặc toàn thân phủ đầy lông, mà nếu không thì lưng mọc cánh màng,… muôn hình vạn trạng, còn quỷ dị hơn cả yêu quái.
Nhìn từ góc độ này, có vẻ phòng giam là nơi có địa thế cao.
Chỉ trong một thoáng, Lâm Phương Sinh đã có ấn tượng đại khái với Ma giới, là nơi sinh hoạt khốn khổ, kém văn minh,… Chẳng trách Thượng cổ lại muốn ngăn cách bộ tộc này với thế giới bên ngoài.
Vấn đề này không phải là thứ y có thể rõ ràng vào lúc này. Y không nghĩ ngợi gì nhiều, đi về hướng cửa đang đóng kín.
Trong lúc đi, lồng ngực cứ hơi hơi nhói, eo hông cũng nhức vô cùng, vết thương đầy người đều do Diêm Tà…. Không, giờ đã là Mục Thiên Hàng gây ra.
Y nhớ lại lúc tình triều cuồng loạn, Mục Thiên Hàng vừa cắn xé da thịt sau lưng y vừa tuyên bố, “Bổn tọa muốn vết thương ở đây trọn đời không biến mất nổi. Lúc nào cũng đau đớn, sẽ khiến ngươi nhớ lại là ai ban tặng nó cho ngươi.”
Giọng nói khàn khàn nóng rực lại rất bá đạo, mà… khó nhận ra được tâm ý bên trong.
Diêm Tà có tình với y, từ trước tới nay chưa hề che giấu.
Mục Thiên Hàng lại chặt đứt thất tình, nếu đã vậy sao không giết y báo thù luôn đi, mà lại đem cầm tù, dùng phương thức tr.a tấn này đối xử với y?
Nghĩ ngợi vậy y đã ra đến cửa, quả nhiên đã bị khóa từ bên ngoài.
Y chỉ mới kéo đẩy hai cái, cửa đã mở ra cái ”két”, một nam tử đang đứng ngoài, dung sắc tuyệt diễm, tóc tím mềm mại, làn mi dày, đôi môi không điểm cũng đỏ tươi, không chút phấn son cũng đã đẹp hơn nữ tử gấp mười lần.
Người này vận một bộ hồng y, càng tôn lên hương sắc tuyệt đẹp.
Hắn ta mở cửa ra vừa đúng lúc lâm Phương Sinh đang đứng đó, đôi mắt mị như hồ ly đánh giá y từ trên xuống dưới hệt như bắt bẻ, đôi môi mỏng cong lên, “Ài, ta đã nghĩ Thánh chủ để ý tiểu mỹ nhân nhà ai, không tưởng tượng được là một tiểu tiểu Kiếm tu.”
Nam tử này cũng là Kiếm tu, ngưng mạch mới đến tầng thứ ba, nhưng rất có thân phận. Thị vệ và nữ hầu hai bên đều cúi đầu làm lễ. Có hai thị nữ đứng dậy, vội vàng can, “Tông thiếu gia, thánh chủ có lệnh, không cho phép bất kì kẻ nào quấy rầy…”
Vị Tông thiếu gia kia vừa nghe đã nhướn mày lên, lãnh đạm nói, “Ta là một trong số ‘bất kì kẻ nào’ sao?”
Người này tên là Tông Chấn, tuy ngưng mạch mới ba tầng, tu vi thấp, nhưng đã làm bạn bên thánh chủ được mười năm, rất được thánh sủng. Nay tuy có tân sủng đắc thế, nhưng thánh chủ xưa nay khó đoán, những người hầu tầm thường không dám đắc tội.
Hai thị nữ kia không trả lời, cúi đầu vâng dạ.
Sắc mặt của Tông Chấn dịu lại, “Ta cũng sẽ không làm các ngươi khó xử, cũng sẽ không vào phòng, chỉ là đến đây xem thử thôi. Xem đến tột cùng là loại người nào có thể ở lỳ trong phòng thánh thượng hơn một tháng.”
Lâm Phường Sinh nghe vậy sắc mặt trắng bệch đi.
Mục Thiên Hàng qua lại vậy mà đã một tháng rồi? Chẳng trách hiện giờ bước chân của y cứ nhẹ hẫng đi, đau đớn khắp mình mẩy, khó mà chậm lại được.
Mà không biết trong một tháng này những người khác ra sao rồi?
Nét xấu hổ trên mặt y bị Tông thiếu gia nhìn ra được lại thành kinh hoảng sợ hãi. Cậu ta cười nhạo, nâng giọng, “Ô, đã biết sợ rồi cơ à? Sớm biết thế sao còn làm vậy hả? Quy củ hậu cung thế nào, một kẻ mới như ngươi sao không ghi tạc trong lòng mà lại sắc đảm ngập trời, không thèm nghĩ đến người khác, một mực quấn lấy Thánh chủ suốt một tháng trời. Cho dù thánh chủ chưa lập hậu, nhưng quy củ…”
Tông Chấn đang nói dở lại bị một giọng khác cắt ngang, “Nếu Thánh chủ chưa lập hậu thì lập thôi.”
Lời nói lãnh khốc lại bình thản, kiêu căng hờ hững, Mục Thiên Hàng vận áo gấm cẩm hoa, đi dần từ phía hành lang.
Thủ vệ và người hầu đứng ven đường đều quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên. Tất cả cũng đều nín thở thu thanh, nguyên một hành lang gấp khúc tĩnh mịch vô cùng.
Ánh mắt Lâm Phương Sinh hơi sầm xuống, thầm nghĩ Ma Tu này cũng khí thế thật đấy.
Mà y quên mất, lần đầu gặp gỡ, y cũng bị chính cái khí thế này làm sụm cả chân xuống.
Chỉ là hơn một tháng nay đã quen mùi dương tinh của hắn ta nên quen thuộc đến mức thiếu e ngại mà thôi.
Mà lúc này thị vệ canh giữ phòng Lâm Phương Sinh cũng đã quỳ xuống, chỉ có Tông Chấn là vui vẻ, mặt mũi hớn hở chạy tới đón. Khi đến trước mặt Mục Thiên Hàng cậu ta mới khom mình hành lễ, cao giọng nói, “Cung nghênh Thánh chủ.” Cũng cười mà nói, “Thánh chủ dự định lập Thánh hậu, quả đúng là phúc của dân chúng.”
Mục Thiên Hàng không đổi sắc mặt, niết cái cằm nhẵn nhụi của nam tử kia, ngưng mắt, “Ngươi quen được từ đâu mà biết ăn nói ngon ngọt thế này?”
Tông Chấn thả lỏng ngửa đầu ra, mặc cho ngón tay của hắn ta nâng lên cao, ánh mắt ánh lên tình ý vô cùng, ôn nhu nói, “Thần chỉ là phân ưu cho Thánh chủ mà thôi, tuyệt không có tâm tư nào khác.”
Mục Thiên Hàng giờ mới lộ ra nét cười, môi khẽ nhếch lên tựa như khen ngợi, “Một khi đã vậy thì xem bổn tọa lập thánh hậu thế nào nhé.”
Tông Chấn ngẫm thấy mười năm nay mình được vinh sủng không suy, cái chức thánh hậu này không thể không phải là cậu ta. Cho nên khi Mục Thiên Hàng mở miệng đã lén điều chỉnh lại thái độ, bảy phần kinh ngạc, ba phần vui sướng, khóe mắt long lanh như muốn rơi lệ, hệt như một bông hải đường còn ngậm sương, diễm lệ đoan chính, còn định cả làm lễ bái tạ ân.
Ai ngờ thánh chủ lại đi lướt qua người cậu ta, nắm lấy tay của một người khác, ý định trưng cầu.
Lâm Phương Sinh vốn đứng xem kịch từ đầu chí cuối, chuyện cung đình thế này không phải ai cũng biết, nên tâm trạng vừa tò mò vừa trông đợi, ai ngờ Mục Thiên Hàng lại làm ra hành động trái ý mọi người đến vậy, lôi vào trong cuộc. Y ngạc nhiên đến dại cả ra, không biết nên phản ứng thế nào.
Tông Chấn kia vẫn giữ nguyên vẻ mặt phấn khích, tất thảy những kinh ngạc cùng vui sướng đều cứng lại trên mặt, lúc xanh lúc trắng, lúc đỏ lúc đen. Cuối cùng cậu ta mới thu nét mặt lại, tươi cười bái hai người Lâm Phương Sinh và Mục Thiên Hàng, “Thần xin chúc mừng Thánh chủ lập hậu!”
Người này lúc mới đến thì vô lễ, giờ có thể quỳ xuống trước mặt y, thật đúng là biết tiến biết lùi, co được duỗi được, ngay cả Lâm Phương Sinh cũng phải khâm phục.
Mục Thiên Hàng lạnh nhạt nhìn những người ngoài cửa, chỉ nắm chặt lấy tay Lâm Phương Sinh, đi vào trong phòng, tay kia dịu dàng xoa lên lưng y, “Đã tốt hơn chưa?”
Sự ấm áp từ lòng bàn tay hắn ta truyền đến làm dịu đi đau đớn nhức mỏi, Lâm Phương Sinh cũng thấy khoan khoái hơn một chút, không giãy dụa mà mặc hắn xoa nắn. Y chỉ gật đầu, “Cũng không có gì đáng lo.”
Mục Thiên Hàng nở nụ cười nhẹ, “Vậy lại tiếp tục nhé?”
Ánh mắt Lâm Phương Sinh trầm xuống, gỡ tay ra khỏi hắn, “Đến tột cùng thì ngươi muốn gì?”
Mục Thiên Hàng lạnh mặt, nắm chặt lấy tay y, ép lên tường đá, thứ nóng rực giữa hai chân cũng đã cứng lên, chạm vào bắp đùi y.
Hơi thở nóng như lửa phả vào gáy, khiến da thịt nơi đó tê dại, lại có cả cảm giác sởn tóc gáy.
Lâm Phương Sinh cố gắng tránh đi, nhưng bị Mục Thiên Hàng ép chặt trên tường, vây giữa hai cánh tay, không cách nào thoát được.
Y chỉ còn cách nín nhịn sự trêu chọc của đôi môi Ma Tu đang cọ xát lên cổ, cố gắng giữ cho giọng mình bình thường, “Thánh hậu gì đó… Tạm thời không nói đến, nhưng Tư Hoa Quân với ngươi đâu thù đâu oán, sao ngươi lại giam tù hắn không buông?”
Mục Thiên Hàng hưởng thụ da thịt cận kề, đôi môi chuyển dần từ đầu vai xuống lồng ngực, qua lần vải áo mà ʍút̼ lấy một bên nổi lên, ngậm luôn cả chiếc vòng xuyên, cắn ɭϊếʍƈ đến mức vát áo ướt một mảng. Thêm cả Lâm Phương Sinh run lên nhẫn nhịn, chỉ thở nhẹ mà không nói gì, rất quyến rũ, hắn ta càng bừng lên, “Không thù không oán? Yêu Tu kia từng trục bổn tọa đến Bắc Minh, để lại mình ngươi ở trong cung, mà lũ Hóa Thần chuột nhắt kia dám mạo phạm bổn tọa, nếu không phải hắn ta để lại trên người ngươi ấn ký bá đạo, cùng sống cùng ch.ết, ta đã lăng trì, cạo vảy rút gân hắn, treo cái đầu rồng ấy lên cửa thành thị chúng!”
Cảm giác nóng rực trước ngực không át đi được sự hẹp hòi của Ma Tu. Lâm Phương Sinh nhíu mày, thúc chân đạp lên đùi hắn, “Người ngày đó mà ngươi và hắn cùng giết là Thất bá chủ Hải Minh Bảo Châu… Đã thả ngươi ra, sao không biết cảm ơn, mà lại…. A….”
Đang lúc thuyết giáo lại đột ngột hẫng lời, Ma Tu cắn mạnh vào lồng ngực y, đồng thời cũng vén vạt áo y lên, xé tiết khố, nghiệt căn nóng như lửa không kiêng nể gì, kề lên bắp đùi y cọ xát.
Phù văn cũng thông minh, ăn quen biết mùi, cảm giác có bảo bối sắp đến nên vội vàng làm ”công tác chuẩn bị”.
Là gì ư? Lối vua đã qua, cửa bồng cũng mở ra vì người.
Lâm Phương Sinh xấu hổ không chịu nổi, không dám ngẩng đầu lên. Mục Thiên Hàng chạm đến thì thấy nhập khẩu y đã trơn ướt, ngón tay từ từ thâm nhập, hắn cười nhạo, “Đắc tội là đắc tội, cho dù ngươi ngày ngày thư phục dưới chân bổn tọa, hầu hạ cả trăm năm cũng chưa đủ để cầu tình cho súc sinh kia.”
Lâm Phương Sinh cứng đờ hai chân, khó thở, “Ngươi thật đúng là… không biết đạo lý.”
Mục Thiên Hàng cười lạnh, “Đạo lý? Bổn tọa chính là đạo lý!”
Sau đó liền thả người, ép mạnh vào trong người y, tạo nên một tiếng vang rất kêu.
Lâm Phương Sinh bị đánh úp đột ngột, ngưng lại một lúc mới lấy lại được hơi, tuy nhiên cũng chưa kịp thích ứng đã bị nhục nhận cứng rắn không người trừu động thô bạo, xỏ xuyên vô hạn, tình triều mạnh mẽ cuộn tới khiến y chỉ có thể thở dốc thừa nhận, không cách nào mở miệng.
Mục Thiên Hàng bất mãn, nhấc đùi y lên thác trên tay, khiến y thành tư thế lơ lửng, lưng dựa vào tường, lung lay sắp đổ. Chỗ hai người đang kết hợp và điểm tựa lực duy nhất, khiến hắn lại càng vào sâu đến nơi chưa từng thấy. Lâm Phương Sinh chỉ thấy quá nhanh, thông khẩu bị độn đến đau, y nhíu mày, rên lên như hát, “Chặt… quá…..”
Mục Thiên Hàng cười, “Câu này nên để ta nói mới đúng…” Lại từ từ rút ra, rồi đâm mạnh vào, khiến Lâm Phương Sinh đập mình vào tường một cái, giờ mới nói, “Đúng là chặt thật, thả lỏng chút đi.”
Lâm Phương Sinh cả giận, “Câm miệng!”
Ma Tu kia cười rộ lên, hạ một nụ hôn lên khóe mắt y, tiện đà làm thêm một trận oanh tạc, phù văn kia không co rút mạnh nổi mà chỉ co bóp nhè nhẹ. Lâm Phương Sinh bị hành đến mức giọng cũng khàn đặc, nam căn sưng cứng, chốc lát thấy trước mắt lóa lên, tinh dịch phun ra dây cả lên quần áo hai người.
Mục Thiên Hàng còn làm thêm một lúc nữa mới phóng thích. Hắn đứng thẳng bất động, đợi y hành công, hấp thụ toàn bộ chỗ dịch trong người.
Có điều linh khí của Độ Kiếp quá mạnh, một tiểu tiểu Kim Đan như y sao thừa nhận nổi, mỗi lần dùng dương tinh xong là lại ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi y tỉnh dậy, thế mà… đã tiến vào trung kỳ của Kim Đan.
Trăm vị tạp trần, không biết là phúc hay họa.
Cũng như lần trước, Mục Thiên Hàng không có trong phòng. Cửa mở, một đội thị nữ nối nhau đi vào, mang mũ phượng và khăn quàng vai đến. Lâm Phương Sinh nhìn nhìn, phát hiện ra tất cả đều là đồ cưới theo phong tục Nhân giới, mặt trắng bệch ra.
Người đi đầu thị nữ là Doanh Doanh quỳ xuống, “Thánh chủ đang mở tiệc chiêu đãi quần thần mở tiền triều, cung thỉnh thánh hậu đi trước.”