Chương 4

Không biết qua bao lâu! Triển Chiêu cảm giác trước mắt sáng ngời, mở mắt nhìn, xung quanh trơn bóng bằng phẳng, bản thân đang ở trong một quật đá (quật = dạng như cái hầm ngầm, xung quanh đều là tường, dạng hình trụ hoặc bán cầu). Đứng dậy, hoạt động thân mình, mặc dù cảm giác đau nhức vô cùng, nhưng cũng không có vết thương gì! Xem ra, Bạch Ngọc Đường này tuy thích làm càn, nhưng cũng không phải hạng người ngang ngược! Nghĩ lại, mấy mảnh đá kia chẳng phải chính là “ám” khí thành danh giang hồ của Bạch Ngọc Đường sao? Hắn đã đáp ứng trả tam bảo, rồi lại lấy sáu miếng đá đem mình bức xuống quật đá này, quả nhiên đoán không ra người này nghĩ cái gì! Vừa rồi không đến mức là thẹn quá thành giận chứ? Bạch Ngọc Đường này, thật đúng là như một tiểu hài tử không ăn được kẹo liền quậy phá a! Nghĩ tới đây, không khỏi phì cười ra tiếng!


“Yêu?! Ngươi còn cười được a? Miêu đại nhân quả là Miêu đại nhân a!”


Theo tiếng nói hi cười này, Bạch Ngọc Đường xuất hiện ở trên nóc quật đá, buông một cái bọc ở trên tay ra, bản thân ngồi xuống bên quật. Lại lấy ra bình rượu bạch ngọc trong rừng hoa đào kia, trước tiên rót đầy một chén, đắc ý dào dạt mà nhìn về phía Triển Chiêu.


“Ta nói! Miêu đại nhân a! Cảm giác thế nào a? Nói ra để cho Ngũ gia nghe một chút!”


Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, thấy vẻ đắc ý trên mặt hắn kia a! Quả thực là kiêu ngạo đến mức tựa như sắp bay lên! Quả nhiên y như tiểu hài tử không ăn được kẹo lại muốn đòi kẹo! Liền tự tiếu phi tiếu mà nhìn hắn: “Ngũ gia đem Triển mỗ ‘mời’ tới đây, sẽ không phải chỉ là muốn nói lời thừa thãi chứ?!”


“Hừ!” Bạch Ngọc Đường hất mũi lên trời, “Bạch gia gia nói lời giữ lời, cũng không nuốt lời!” Giương tay lên, cái bọc kia bị ném xuống. (*khụ* quả nhiên là tiểu hài tử a~! Hếch cái mũi kìa! XD~~~!)
Triển Chiêu tiếp lấy, mở ra nhìn, chẳng phải chính là tam bảo của Khai Phong Phủ sao?!


available on google playdownload on app store


“Đa tạ Bạch ngũ gia hoàn trả tam bảo! Vẫn xin thả Triển mỗ ra ngoài!”


“Ngươi ra được rừng đào, Bạch gia gia liền đúng hẹn trả ngươi tam bảo, nhưng Bạch gia gia lại chưa từng đáp ứng ‘cứu’ ngươi a! Bản thân ngươi bước đi không cẩn thận, trách được ai?! Muốn Bạch gia gia ‘cứu’ ngươi ra a?” Vẻ mặt tiểu bạch thử cười xấu xa, đuôi đều sắp vểnh lên tận đỉnh đầu, “Vậy đến cầu Bạch gia gia ngươi a! Nói không chừng Bạch gia gia tâm tình tốt, liền đại nhân đại lượng mà thả ngươi con tiểu miêu nhi ngốc tới cực điểm này đây!” (XD~~~! Vểnh đuôi kìa vểnh đuôi kìa a a a ~~~)


Tĩnh lặng…
“Bạch Ngọc Đường! Triển mỗ đã nói qua, xưng hào Ngự Miêu này không phải Triển mỗ cố ý!”


“Yêu! Mèo ngốc sinh khí?! Ai nha! Vậy thật đúng là có lỗi rồi? Đến! Ngươi tới đánh ta đi, đến a! Bạch gia gia không đánh trả, đến đánh a!!!” (Đạp đạp đạp đạp ch.ết con chuột mặt dày hạ lưu vô sỉ bỉ ổi nhà ngươi! *hừ hừ*)


Triển Chiêu không khỏi lật một cái bạch nhãn. (= xem thường! Ha ha, chính thế, không cần coi trọng con chuột vô sỉ đó!)


“Triển tiểu miêu, thế nào không đến a?! Yêu! Ngươi xem trí nhớ của ta này, đã quên ở đây cao như thế, ngươi lại là con mèo ngốc! Sẽ chỉ ở trước mặt chủ nhân làm nũng, nào bắt được người nào…”


“Bạch Ngọc Đường!!! Triển mỗ đường đường bảy thước nam nhi, ngươi đừng khi nhục Triển mỗ như thế!”


“Ai dô?! Miêu đại nhân phát hỏa? Ai nha nha! Ngũ gia thực sợ a! Không thích nghe a?! Ngũ gia vẫn nhất mực muốn kêu ngươi mèo thối, mèo ngốc, mèo ch.ết, mèo nát, mèo đần, mèo rách, mèo ngu ngốc, mèo keo kiệt, mèo tim đen…” (Còn gì nữa ko =_=)
“Chuột bạch!!! Đừng khinh người quá đáng!!!”


“Ha ha ha… Khó chịu a?! Vậy ngươi bỏ đi cái xưng hào chữ ‘miêu’ kia đi!”
“Triển mỗ đã nói qua! Cũng không phải Triển mỗ ham muốn xưng hào Ngự Miêu này, chỉ là vì thánh thượng ban tặng, Bạch ngũ gia cần gì phải khổ sở khó xử Triển mỗ?”


“Nga?! Vậy thì không có biện pháp! Đến! Đến van cầu Bạch gia gia ngươi đi! Bạch gia gia tâm tình tốt, nói không chừng sẽ thả một con mèo lọt hố đây?”
Triển Chiêu ném qua một cái bạch nhãn. (Xem thường đợt 2! XD~~~~~!)


“Nga?! Không đồng ý sao?! Vậy không thì như vậy đi! Miêu đại nhân, ngươi dùng sức nhảy, nói không chừng, nhún nhún nhảy nhảy một cái, liền nhảy ra đây?!” (Chuột mới nhảy chứ nhỉ!?)
“Chuột bạch!!!”


“Ha ha ha… Thế nào a? Bạch gia gia vẫn một mực muốn kêu ngươi miêu! Ta nói Miêu Nhi, Miêu đại nhân, ngươi hảo hảo hưởng thụ đi! Bạch gia gia ngày mai trở lại xem ngươi!” Tiếng gió phất lên, người đã biến mất vô tung!


(_Hương nỗ lực bò nỗ lực bò: Chiêu Chiêu không phải sợ! Ngẫu tới cứu ngươi đây! Ngươi nhất định phải nhớ kỹ cổ huấn, ngẫu không cần ngươi báo cả dòng sông, chỉ cần ngươi lấy thân báo đáp là được rồi*! A! Nước bọt chảy ra… _Đột nhiên cổ áo Hương bị kéo căng, thân thể rời mặt đất, run rẩy, đối diện với một cái mặt đang đen xuống: Dám ở trên địa bàn của Ngũ gia lén lút?! _Giương tay lên, Hương như một miếng đá trực tiếp bay ra khỏi địa giới Hãm Không Đảo…) (* cổ huấn từ xưa dạy người ta, khi nhận ân một giọt nước phải trả bằng cả dòng sông, mà Yên ko thèm nguyên con sông nên…! Ta câm nín! =_=)


Buổi tối hôm nay, Bạch ngũ gia ăn cơm thực ngon miệng a! Ngươi xem hắn, mắt đào hoa cười đến híp lại chưa hề đổi, một ngụm thức ăn một ngụm rượu, dường như ăn chính là sơn trân hải vị, quỳnh dao ngọc tương. Đến mức bốn đôi mắt chuột còn lại thẳng tắp mà nhìn nhìn hắn, cũng không tự biết! Sau cùng vẫn là đại tẩu mở miệng:


“Ta nói Ngũ đệ a! Hôm nay chuyện gì vui vẻ như thế a? Nói ra cũng để cho đại tẩu cùng mấy vị ca ca ngươi cùng vui?!”
“Ha ha ha… Không có việc gì không có việc gì! Ha ha! Ta ăn no, ân ân! Cái này, cái này, còn có cái này! Các ngươi đều không ăn, ta mượn đi cho mèo ăn a!”


“A?! Cái gì? Cho mèo ăn?”
Mấy người trong đại sảnh còn chưa hiểu rõ, liền thấy một con chuột bạch hoan hoan hỉ hỉ nhảy ra ngoài!
(_Hương: Tiểu Bạch, ngươi không phải ngày mai mới đi sao? _Tiểu Bạch: ai cần ngươi lo?!)


“Ngũ đệ nuôi mèo? Ta nói đương gia, ta thế nào không biết a?” Nhìn một đống lớn thực vật kia, cho mèo ăn? Để cho hai đại nhân ăn cũng còn được a!
“Aiz?! Đại ca, Ngũ đệ sẽ không phải là đem Triển Chiêu giam lại chứ?” Tương Bình lung lay quạt Khổng Minh, có chút cảm giác đau đầu.


“Cái này… Xem ra là như thế!”
“Aiz?! Vậy làm sao bây giờ a? Ngũ đệ làm như vậy, chuyện không phải càng lúc càng lớn sao?!” Hàn Chương gấp đến độ nhảy lên!


“Các ngươi thế nào mà một đám sầu mi khổ kiểm a? Hiện tại Ngũ đệ chúng ta không phải không có việc gì sao! Thật tốt a!” Từ Khánh đối với bộ dáng đau đầu phiền muộn của mọi người rất không thể lý giải.


“Uy! Ta nói mấy người các ngươi làm sao vậy a?! Các ngươi sẽ không phải là bị Triển Chiêu kia làm cho kinh hách chứ?” Từ Khánh bị mọi người cho hắn cái bạch nhãn rất không phục.


“Lão Tam, ngươi câm miệng!” Lô Phương chỉ cảm thấy một cái đầu hai cái đại. (一个脑袋两个大 = chỉ sự việc quá phiền toái, hoặc bản thân quá xui xẻo, không có cách nào giải quyết, làm thập phần đau đầu.)


“Tam ca, ngươi nói nếu Triển Chiêu trở về không được, vậy quan phủ có tiếp tục phái người đến hay không?”
“Sợ cái gì? Ngũ Thử chúng ta ở trên giang hồ cũng là hán tử vang danh, đến một tên, Tam gia giết một tên, đến hai tên, chúng ta giết một đôi!”


“Đều câm miệng cho ta!!” Lô Phương rốt cục nhịn không được nhảy dựng lên, “Giết giết giết? Ngươi có thể giết được mấy người? Đó là quan phủ, là triều đình!”


Hoãn lại ngữ khí, “Lại nói, lần này sai là lão Ngũ! Người ta hữu lễ cầu kiến, trong lời ngoài lời đều đáp ứng chúng ta sẽ không khó xử Ngũ đệ, cho Hãm Không Đảo chúng ta đủ mặt mũi, hiện giờ, lão Ngũ đem người nhốt ở trên đảo, trước tiên không nói quan phủ đến đòi người, nếu Triển Chiêu kia tức giận trở mặt, tánh mạng của Ngũ đệ liền gặp phiền lớn!”


“Này cũng không được, kia cũng không được! Vậy, vậy các ngươi nói làm sao bây giờ a? Tam gia nghe các ngươi, vậy được rồi chứ gì?”
Lần thứ hai đổi lấy bốn đường bạch nhãn, Từ Tam gia tức giận bất bình mà ngồi xuống.


Một phòng yên tĩnh, mọi người suy sâu nghĩ khổ, sầu mi khổ kiểm. Đương nhiên, chuyện này không liên quan đến Tam gia của chúng ta! Tam gia chỉ là buồn chán mà nhìn xà nhà mà thôi!


“Ta nói, không bằng cứ như vậy đi! Để cho lão Tứ đi tìm xem, nếu không được, liền theo lão Ngũ, tìm Triển Chiêu kia, trước tiên tìm biện pháp rồi lại nói, nếu lão Ngũ không biết chuyện gì, liền làm một cái ân huệ, thả y, cũng đừng để cho người khác chê cười chúng ta!” Lô phu nhân nhìn nhìn bốn người chậm rãi nói.


“Chủ ý này không tồi, nếu chúng ta thả Triển Chiêu, có lẽ y cũng không nỡ nhắc lại thù Ngũ đệ nhốt y!”
“Được! Vậy cứ như vậy đi!”
Bốn con lão thử cộng thêm một vị lão thử phu nhân cùng nhau thầm thầm thì thì.


Tuy rằng thân bị nhốt trong quật đá, Triển Chiêu vẫn không vì vậy mà bỏ vận khí hành công mỗi ngày. Mới chậm rãi thu công, thở ra một hơi, liền trực giác cảm thấy không đúng, bên người có một cỗ khí, có người! Ngẩng đầu nhìn lên, bạch y tung bay, đôi mắt như mỹ ngọc của người nọ đang nhìn mình.


Bạch Ngọc Đường lên trên nóc quật đá, liếc mắt một cái liền thấy người kia đang đả tọa vận khí. Liền tự mình thư giãn mà ngồi xuống nhìn. Thấy y thu công, ngẩng đầu nhìn qua, liền phất tay đem một hộp thức ăn lớn ném xuống!


“Miêu đại nhân! Ngươi thế nào gầy như vậy a? Người của quan phủ các ngươi không phải một đám đều là tai to mặt lớn sao? Sao lại xuất ra con mèo gầy như ngươi thế này? Sẽ không phải là hoàng thượng nhà ngươi ngược đãi ngươi, cắt xén bổng lộc của ngươi đấy chứ?”


Triển Chiêu quăng cho hắn một cái bạch nhãn (lần 3! XD~), không để ý đến hắn. Mở ra hộp thức ăn kia, từ khi lên đảo, vẫn chưa hề ăn gì, cũng xác thực đói, liền tự mình ăn.
“Ha ha… Ta nói Miêu đại nhân! Ngươi cầm một cái liền ăn như vậy, không sợ trong cơm nước kia có độc sao?”


“Dựa vào danh tiếng của Bạch ngũ gia, nếu thật có độc, Triển mỗ cũng nhận!”
Một lần nữa lườm hắn một cái (lần 4! XD~) “Lại nói, Triển mỗ hiện giờ đang ở trong quật, nếu Bạch ngũ gia muốn làm khó dễ Triển mỗ, cũng không cần phải dùng loại thủ đoạn hạ độc này a?!”


Bạch Ngọc Đường nghe xong lời này, vui tươi hớn hở mà nói: “Coi như ngươi tinh mắt!”
(_Hương: Tiểu Bạch, Chiêu Chiêu người ta vẫn luôn cho ngươi bạch nhãn na, ngươi vui cái gì na? _Tiểu Bạch: Thiết! Bạch gia gia ta đây kêu là đại nhân có đại lượng, không cùng mèo keo kiệt so đo! _Hương:…)


Triển Chiêu một lần nữa đưa lên một cái bạch nhãn (Ân, lần 5!). Quyết định chủ ý, mặc cho Bạch Ngọc Đường nói lời khiêu khích như thế nào, chỉ ăn của bản thân, không để ý tới nữa.


Bạch Ngọc Đường nói nửa ngày, thấy Triển Chiêu không tiếp lời, chỉ vùi đầu khổ ăn. Không khỏi cũng không thấy thú vị, hiếm thấy cũng im lặng xuống.


(_Hương: Oa ha ha ha! Tiểu bạch thử, ngươi thế nào a?! _Lời còn chưa dứt, chỉ nghe ‘Thương’ một tiếng, Họa Ảnh đặt ngang trên cổ, Hương mồ hôi lạnh-ing, lắp bắp mà nói: Ha ha! Bạch ngũ gia xin bớt giận! Bớt giận a! Tiểu nhân cái gì cũng chưa từng nói! Thực sự cái gì cũng chưa từng nói! Tiểu nhân, tiểu nhân lập tức tránh ra!! Ngài đừng sinh khí!)


Mấy ngày sau đó, Bạch Ngọc Đường lúc rảnh rỗi đều chạy đến nóc quật, nói đủ thứ chuyện trên đời, tuy rằng trong mười câu Triển Chiêu cũng chỉ đáp lại hắn một, hai câu, nhưng cũng làm không biết mệt. (=_=”, còn biết nói gì hơn! Con chuột này rảnh thật!)


Thường xuyên qua lại, hai người ngược lại sinh ra ý tinh tinh tương tích (là một thành ngữ chỉ những người có cùng tính cách, sở thích, cảnh ngộ tương đồng, sẽ quý trọng, đồng tình, hỗ trợ lẫn nhau! *theo baidu* Theo hoàn cảnh của 2 người hiện tại thì là tính cách, sở thích tương đồng dẫn đến quý trọng!), Bạch Ngọc Đường khi nói chuyện, cũng không luôn châm chọc nữa. Nhưng thủy chung vẫn không chịu thả y ra.


Nhìn bồ câu giương cánh bay đi, cầm tờ giấy trong tay lại nặng đến như thế.
Triển hộ vệ, hôm nay thánh thượng biết được việc này, hạ chỉ lệnh trong vòng ba ngày tìm tam bảo về!
Tâm cũng theo tờ giấy này mà trầm xuống! Cuối cùng cũng không thể giấu được sao?! Ba ngày…
“Triển đại nhân!”


Trầm tư bị cắt ngang, ngẩng đầu nhìn qua, Phiên Giang Thử Tương Bình đang ngồi xổm trên nóc quật.
“Triển đại nhân! Thật sự là xin lỗi a! Ngũ đệ lại làm ra chuyện như thế!”


Ngẫm lại con chuột bạch kia, mỗi ngày ngoại trừ khoa tay múa chân, gà bay chó sủa, ngược lại cũng không có gì. Cơm ngon rau ngọt, còn thường thường đem tới một vò rượu ngon.
“Không sao!”


“Tương Bình tìm mấy ngày, bất đắc dĩ Ngũ đệ không chịu nói, đến hôm nay mới tìm được chỗ này! Thoạt nhìn, Ngũ đệ cũng không khó xử Triển đại nhân nhiều! Mong Triển đại nhân không nên ghi hận Ngũ đệ!”
Triển Chiêu cười cười.


“Như thế nào?! Tương Tứ gia! Ở đây là địa phương nào?”
“Không dám! Quật này tên là Thông Thiên Quật, cửa ra ở trên vách tường đá bên trái ngươi, xin Triển đại nhân tuỳ tiện! Mong Triển đại nhân sau khi rời khỏi đây, chớ làm khó dễ Ngũ đệ chúng ta!”


“Tương Tứ gia yên tâm! Lời Triển mỗ đã nói qua, sẽ không quên!”
“Vậy là tốt rồi! Tương Bình cáo từ!” Lập tức nói phương pháp ra khỏi quật, liền rời đi.


Triển Chiêu thận trọng chỉnh lý lại vật bên người, đem tam bảo cẩn thận thu lại! Cầm lấy Cự Khuyết, muốn đứng dậy rời đi, rồi lại chần chừ. Cứ đi như vậy? Hay là chờ Bạch Ngọc Đường kia tới nói chuyện lại đi?!
Đang tự hỏi, một dải bạch ảnh bay tới, không phải Bạch Ngọc Đường kia thì còn là ai?!


“Miêu Nhi! Hôm nay thế nào có tinh thần như thế?”
“Bạch huynh! Hôm nay Triển mỗ thu được bồ câu đưa tin của Bao đại nhân, trong vòng ba ngày cần trở về!”


Trong mấy ngày này, hai người trò chuyện dần dần vui vẻ, Triển Chiêu cơ hồ đã quay về thời gian làm Nam hiệp trường kiếm giang hồ, tiếu ngạo ân cừu trong quá khứ, quyết định chủ ý, nói cái gì cũng phải giữ được tánh mạng của Bạch Ngọc Đường.


Bạch Ngọc Đường vốn là hoan hoan hỉ hỉ mà tới, vừa nghe lời này, không khỏi nhíu mày.
“Cái loại quan trường kia, còn trở lại làm gì? Dựa vào chỉ làm bẩn người!”
“Bạch huynh! Bao đại nhân là thanh quan a!”


“Thì sao?! Hắn chỉ là một người, có thể quản được bao nhiêu chuyện bất bình của thiên hạ này! Ta nói Miêu Nhi, ngươi sao không như ta, trường kiếm giang hồ, tiêu dao khoái hoạt biết bao!”
“Không cần nói! Bạch huynh!”
“Ngươi nhất định muốn trở về?”
“Không sai!”


“Được! Ta thực muốn xem ngươi trở về thế nào!”
“Ý Bạch huynh là chỉ Thông Thiên Quật này?!”
“Nga?! Ngươi cũng biết tên này a! Nếu ngươi ra khỏi quật này, Bạch gia gia tuyệt đối không tiếp tục can ngươi! Còn theo ngươi trở lại Khai Phong Phủ, tuỳ ý xử lý!”


Bạch Ngọc Đường đối với cơ quan bản thân tạo ra này tin tưởng mười phần.


Triển Chiêu nhìn hắn thật sâu một cái, đề khí thân mình phất lên, bay hướng một chỗ tường đá bên trái, phất tay, tường đá kia lõm vào phía trong một tấc, Triển Chiêu điểm nhẹ mũi chân, lần thứ hai mượn lực bay lên, nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh Bạch Ngọc Đường!


“Thế nào sẽ…” Chuột bạch biến thành trạng thái dại ra, chỉ có thể ngây ngốc mà nhìn nhìn Triển Chiêu.
“Vừa rồi Tương Tứ gia đã tới!”
Thì ra là thế! Tứ ca a! Bạch Ngọc Đường không nói gì trầm mặc.


(_Hương thật vất vả chạy về, cười gian: Ngươi xong! Tiểu bạch thử! _Tiểu Bạch: Đang phiền muộn không chỗ phát hỏa đây! Đi! _ Hương lần thứ hai bị một cước đá bay: Ngươi, ngươi lại đá ngẫu… ) (Hình như Yên xuất hiện chỉ để làm bao cát cho chuột bạch thôi thì phải! =_=)


Đối với Triển Chiêu chỉ mang theo tam bảo rời đi, tứ thử mỗi người mặt mày rạng rỡ, tiễn Triển Chiêu thẳng đến bến tàu, đưa lên đò!
“Ha ha! Chuyện này cuối cùng cũng xong! Có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không thực sự là không thể tốt hơn!”


Hàn Chương nói còn chưa dứt lời, đã thấy một đạo bạch ảnh bay vút đi, trong nháy mắt, liền rơi lên trên con thuyền mới vừa rời bến tàu kia!
____________
Ta có cảm giác bộ này là truyện hài mà lại ko phải nha! Biết xếp nó vô loại nào đây!? Mới mấy chương đầu cũng chưa chắc lắm! Haizzz….!


Nàng nào đang theo dõi ‘Bất nguyện tương tín’ bên nhà Bạch Thử khi đọc bộ này cẩn thận tâm thần phân liệt (như ta) nha!
1 bên thì ngược quằn quại 1 bên thì hài quằn quại! Ta sắp điên a~~~~~~~~! T^T






Truyện liên quan