Chương 6
Hoàng cung, Ngự Thư Phòng.
“Thần, Bao Chửng (Triển Chiêu) tham kiến ngô hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Hai vị ái khanh bình thân!” Thiên tử thiếu niên Triệu Trinh tiếu ý nhẹ nhàng.
Triển Chiêu theo Bao Chửng đứng dậy, đứng hầu một bên!
“Bao Chửng! Hôm nay là ngày sau cùng của hạn kì, tam bảo đã tìm về chưa?” Thái sư Bàng Cát cười lạnh nhìn về phía Bao Chửng.
“Hồi hoàng thượng! Triển hộ vệ đã mang tam bảo về!” Bao Chửng nhìn cũng không nhìn thái sư một cái.
Triển Chiêu tiến lên một bước, quỳ xuống, cầm túi bao trong tay giơ lên cao khỏi đầu. Một thái giám bên cạnh tiếp lấy, trình lên cho Triệu Trinh xem, lại trả cho Triển Chiêu.
Thái sư oán hận mà nâng ống tay áo, hừ một tiếng!
Triệu Trinh hài lòng mà cười nói: “Triển hộ vệ vất vả! Đứng lên đi!”
Bàng Cát vội vàng nói: “Hoàng thượng! Ngự tứ tam bảo chính là vật hoàng thượng ngự ban, là ân sủng ra sao?! Bao Chửng cư nhiên để mất, tuy rằng đã tìm về, nhưng tội thất trách, khó thoát xử phạt!”
“Hoàng thượng! Việc này không quan hệ tới Bao đại nhân, hoàn toàn vì Triển Chiêu mà nên!” Triển Chiêu giành nói.
Triệu Trinh hướng Triển Chiêu trấn an mà gật đầu, chuyển hướng thái sư, hơi hơi không vui: “Thái sư! Ngày hôm trước ngươi cùng Bao khanh ở trong Ngự Thư Phòng này, không phải nói là trong vòng ba ngày tìm về tam bảo, liền không tính toán nữa sao?! Thế nào hôm nay lại nhắc lại?”
“Này… Cựu thần cũng là suy nghĩ vì hoàng thượng a!” Mặt Bàng Cát có vẻ xấu hổ.
“Việc này tin tưởng Triển hộ vệ chắc chắn sẽ có câu trả lời khiến cho trẫm hài lòng!” Triệu Trinh cười cười mà nhìn nhìn Bàng Cát một cái, quay đầu hỏi Triển Chiêu, “Nghe nói trộm tam bảo chính là một người kêu Bạch Ngọc Đường?”
Triển Chiêu đứng lên, cung kính mà trả lời: “Hồi hoàng thượng, Bạch Ngọc Đường ở trên giang hồ cũng là hiệp khách có danh! Nhân xưng Cẩm Mao Thử! Lần này đến Khai Phong, trộm tam bảo, cũng không có ý tứ mạo phạm hoàng thượng, chỉ là không phục phong hào ngự ban của vi thần mà thôi!”
“Nga?!” Triệu Trinh nghiền ngẫm mà nhìn nhìn Triển Chiêu! “Ngự Miêu? Cẩm Mao Thử?! Nói như thế, là trẫm liên lụy Triển hộ vệ?!”
“Vi thần không dám! Vi thần chỉ là đem tình hình thực tế bẩm báo hoàng thượng…” Triển Chiêu đón đường nhìn của Triệu Trinh, sắc mặt bất biến, hòa ái thanh đạm như trước.
“Hừ! Triển Chiêu! Ngươi đã tìm về tam bảo, người trộm bảo kia có bắt được?” Bàng Cát lạnh lùng hỏi.
“Khởi bẩm hoàng thượng! Võ công của Bạch Ngọc Đường cùng thần không phân cao thấp…”
“Vậy chính là không bắt được người?” Bàng Cát âm thầm đắc ý, xem ra, có cơ hội! Xoay người đối mặt Triệu Trinh, “Hoàng thượng! Triển Chiêu hành sự bất lực, để cho hiềm phạm chạy thoát, thiếu sót cương vị, cần phải trọng trọng nghiêm phạt! Để làm cảnh cáo!”
Triệu Trinh không nói, chỉ nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu không chút hoang mang mà nói: “Hoàng thượng, võ công của Bạch Ngọc Đường xác thực cùng vi thần không phân cao thấp, nếu tranh đấu, thắng bại khó phân! Nhưng Bạch Ngọc Đường thông hiểu đại nghĩa, tự nguyện theo vi thần vào kinh, hướng Hoàng thượng thỉnh tội!”
“Nga!!! Có thể cùng Triển hộ vệ không phân cao thấp, vậy thực sự là có thực tài thực học! Biết rõ trộm tam bảo, khó thoát tử tội, còn vào kinh thỉnh tội… Người này thật đúng là thú vị na! Triển hộ vệ! Bạch Ngọc Đường này hiện giờ ở đâu?”
“Hồi hoàng thượng, Bạch Ngọc Đường ngay ngoài cửa cung đợi chỉ!”
“Tốt! Người đâu! Tuyên Bạch Ngọc Đường!”
Triệu Trinh có chút hưng phấn, từ nhỏ đã nghe bọn thị vệ nói chút chuyện trên giang hồ, đối sự tự do tự tại của bọn họ rất hâm mộ! Thẳng đến khi gặp Triển Chiêu, Triển Chiêu hành sự nhất quy nhất cử (mỗi một hành động, cử chỉ đều theo quy định), lại cùng người giang hồ trong tưởng tượng của mình cực kỳ bất đồng, ân! Nhất định là bởi vì vào quan phủ, cái này, vì vậy không tính. Hiện giờ, có thể lập tức nhìn thấy một người trong giang hồ chân chính rồi a!
(_Hương: 5555 Chiêu Chiêu nhà ngẫu cũng là người trong giang hồ chân chính a! _Triệu Trinh: Trẫm nói không phải sẽ là không phải! Người đâu! Đem tên ngu ngốc chống đối trẫm này kéo ra ngoài chém! _Hương: A?! Chiêu Chiêu cứu mạng! Tiểu Bạch cứu mạng! _Tiểu Bạch: Đáng đời! _Hương: Tiểu Bạch, ngươi không cứu ngẫu, ngẫu khiến cho Chiêu Chiêu rời khỏi ngươi! _Tiểu Bạch: Hương mỹ nữ! Bạch ngũ gia anh tuấn tiêu sái tới cứu ngươi đây!) (=_=””)
Bạch Ngọc Đường một thân bạch y phiêu phiêu, sợi tóc tung bay, một đôi mắt đào hoa, nửa cười nửa buồn, khi đi vào, nhanh chóng liếc Triệu Trinh một cái. Trong lòng bất giác căm phẫn, cái gì a? Cái hoàng đế này thoạt nhìn so với Bạch ngũ gia ta còn trẻ hơn na! Vì vậy cái môi trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia, không tự giác mà bĩu ra. (Lạy anh! m(_ _)m)
Triệu Trinh luôn luôn cảm thấy người giang hồ, phải là hạng người cao lớn thô kệch, tướng mạo kinh người. Nhưng lần đầu thấy Triển Chiêu, quả nhiên là ôn văn nho nhã, dung mạo tuấn tú. Hôm nay lại nhìn Bạch Ngọc Đường này, rốt cuộc so với Triển Chiêu càng thêm tuấn tú, mà đi đứng hào hiệp, một thân bạch y không nhiễm bụi, càng tôn hắn lên như thoát trần xuất thế, tuấn mỹ vô bì. Trong lúc nhất thời, nhìn đến ngây người.
Triển Chiêu hung hăng trừng Bạch Ngọc Đường một cái, ý tứ kia là: Quản ngươi bằng lòng hay không bằng lòng, hắn là hoàng thượng, nhanh một chút hành lễ.
Bạch Ngọc Đường bẹp bẹp miệng, Ngũ gia đương nhiên biết! Không cần mèo ch.ết ngươi giả hảo tâm nhắc nhở.
Vì vậy, vén vén vạt áo, quỳ xuống đất: “Thảo dân Bạch Ngọc Đường, tham kiến Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Ách?! Triệu Trinh rốt cục nhờ tiếng gọi này mà hồi hồn lại, đắp lên tiếu ý đầy mặt. Đang định lên tiếng, lại nghe thấy tiếng quát tháo của thái sư Bàng Cát.
Lại nói Bàng Cát thấy mặt Triệu Trinh không chút thay đổi (đang trong lúc ngẩn người), thật lâu không nói (còn chưa lấy lại tinh thần). Đương nhiên là đang suy nghĩ xử phạt Bạch Ngọc Đường như thế nào.
Vì vậy, quát tháo một tiếng: “Điêu dân Bạch Ngọc Đường to gan! Dám trộm thánh vật hoàng thượng ngự tứ! Ngươi đáng bị tội gì? Khai Phong Phủ Bao Chửng, ngươi trông giữ không nghiêm, khiến thánh vật ngự tứ bị trộm, lại đáng bị tội gì? Tứ phẩm hộ vệ Triển Chiêu, bảo hộ bất lực, lại đáng tội gì?”
Một tiếng quát ra, lập tức cả phòng trầm tĩnh. Bàng Cát tự thấy tiếng quát này uy phong lẫm lẫm, rất là đắc ý!
Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Bàng Cát, “Thảo dân nghe nói, đương kim Thiên tử trung hậu nhân hiếu, thông tuệ biết lý, chẳng lẽ đều là truyền ngoa hay sao?”
Bàng Cát giận dữ, “Hay cho Bạch Ngọc Đường ngươi, dám nói xấu hoàng thượng?! Đây chính là tội lớn tru di cửu tộc!!!”
Triển Chiêu nhíu mày, cúi người hành lễ nói: “Xin thái sư bớt giận! Bạch Ngọc Đường chính là tự nguyện theo vi thần hồi kinh, đương nhiên không vì chống đối mà đến!” Nói xong, lấy mắt quét quét Bạch Ngọc Đường!
Bạch Ngọc Đường hiểu rõ, sắc mặt không đổi, lại hướng về phía Bàng Cát khẽ cười, “Dám hỏi hoàng thượng! Hoàng thượng quý vi đương kim thiên tử, nhất quốc chi tôn, vạn dân chi chủ (tôn quý nhất một nước, chủ của vạn dân)! Sao hôm nay trước thánh giá, thái sư lúc nào cũng giành trước, mọi chuyện đều muốn tự quyết định?! Chẳng lẽ việc hôm nay, đều do thái sư định đoạt hay sao?!”
Bàng Cát vừa nghe, sắc mặt lập tức thành xanh xám, vội vàng quay mặt lại hướng Triệu Trinh: “Hoàng thượng! Đừng vội nghe điêu dân này hồ ngôn loạn ngữ! Cựu thần trung thành tận tâm, nhật nguyệt chứng giám, thiên địa chứng minh… (dưới tỉnh lược mấy trăm chữ)“
Bao Chửng bội phục mà nhìn nhìn Bàng Cát, cư nhiên có thể một hơi nói nhiều như vậy, còn không cần nghỉ ngơi!
Triển Chiêu đồng tình mà nhìn nhìn Bàng Cát, bản thân vuốt mông ngựa là không có tội, bất quá, ngươi lấy Cẩm Mao Thử đến làm cái đệm vuốt mông ngựa, vậy ngươi… (ch.ết chắc!)
Bạch Ngọc Đường ai oán mà nhìn nhìn Bàng Cát, ngươi lão bất tử này còn muốn nói bao lâu a? Bạch gia gia bên này còn quỳ na… Lão đáng ch.ết, nếu Bạch gia gia sống qua hôm nay, nhất định tìm ngươi đòi lại!
Sắc mặt Triệu Trinh dần dần biến đen. Dùng một loại ngữ điệu rất ôn hoà, không có một tia lên xuống nói với lão: “Thái sư! Trẫm biết ngươi trung tâm ái quốc! Bất quá ngươi tuổi tác đã cao, vẫn nên chú ý thân thể thì hơn! Ngươi trước hết hồi phủ nghỉ ngơi đi!”
“Cựu thần… Cựu thần tuân chỉ, tạ hoàng thượng!” Chân tay Bàng Cát co rút mà đi xuống.
Triệu Trinh lúc này mới chuyển nhìn Bạch Ngọc Đường trên mặt đất, “Bạch Ngọc Đường, ngươi đã tự nguyện hồi kinh, trước đây lại vì sao mà muốn trộm tam bảo?”
Nhãn châu Bạch Ngọc Đường xoay động, “Hoàng thượng! Thảo dân nghe nói trong thành Biện Lương xuất hiện một con Ngự Miêu, vì vậy thảo dân liền muốn tìm Ngự Miêu kia tỷ thí một chút, ai ngờ vào được thành, hàng đêm đều có sát thủ không biết điều giành trước tìm Ngự Miêu kia gây phiền phức! Thảo dân bất đắc dĩ! Đành phải mượn dùng một chút vật trân quý nhất, đáng giá duy nhất trong Khai Phong Phủ! Hoàng thượng ngươi nghĩ a! Nếu thảo dân không lấy tam bảo, lấy thứ khác, chẳng lẽ không phải là có mắt không tròng? Chẳng lẽ vật hoàng thượng ban còn so ra kém thứ khác sao?!” (Con chuột này vậy mà cũng biết vỗ mông ngựa nha! 0_0)
Lời này vừa ra, Bao Chửng rất xấu hổ.
Triển Chiêu có chút thẹn quá thành giận.
Triệu Trinh cố nén cười, “Nói như thế, ngươi trộm tam bảo kia chính là có lý? Trẫm có cần phải cảm tạ ngươi để mắt đến đồ của trẫm hay không na?”
Bạch Ngọc Đường xem xét sắc mặt, thấy Triệu Trinh cũng không có vẻ tức giận, liền cố ý nhíu nhíu mày, nhu nhu đầu gối còn quỳ trên mặt đất, “Hoàng thượng, Bạch Ngọc Đường không phải trộm! Là mượn! Hoàng thượng na, không tin ngươi hỏi Triển Chiêu, tam bảo kia chính là Bạch Ngọc Đường trả lại cho y!”
Triển Chiêu thấy Triệu Trinh nhìn qua, liền nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, tam bảo thực là do Bạch Ngọc Đường chủ động trả cho vi thần!”
Triệu Trinh liền cười nói: “Đã như thế, Bạch Ngọc Đường! Trẫm liền miễn cho ngươi tội trộm tam bảo, ngươi đứng lên đi!”
Bạch Ngọc Đường vui vẻ mà nhảy lên, “Tạ hoàng thượng!”
Lại nghe Triệu Trinh nói: “Bao khanh! Bạch Ngọc Đường nói hàng đêm đều có sát thủ tiến vào Khai Phong Phủ, chính là sự thực?”
Bao Chửng cung kính mà nói: “Hồi hoàng thượng, đều là một chút trộm vặt mà thôi! Khai Phong Phủ còn ứng phó được!”
Bạch Ngọc Đường không nhịn được mà xen mồm: “Cái gì ứng phó được a? Triển Chiêu mới rời đi mấy ngày na? Bao đại nhân ngươi không phải bị thương sao?”
Triệu Trinh thân thiết mà nói: “Cái gì? Bao khanh bị thương?”
“Tạ hoàng thượng quan tâm, thần chỉ bị một chút thương ngoài da, không sao!”
“Vậy là tốt rồi! Bạch Ngọc Đường!”
“Có thảo dân!”
“Trẫm không truy cứu tội ngươi trộm tam bảo! Nhưng ngươi đã biết Khai Phong Phủ hàng đêm có người muốn ám sát Bao khanh, có nguyện cùng Triển hộ vệ, bảo hộ Khai Phong Phủ an toàn?”
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn nhìn hoàng thượng cười đến giảo hoạt, thầm nghĩ, đây là ý tứ gì?
Còn chưa hiểu rõ, lại nghe Triển Chiêu nói: “Hoàng thượng, Bạch Ngọc Đường tuổi tác còn trẻ, thường ngày tự do đã quen, không thích hợp làm quan!”
Bạch Ngọc Đường bừng tỉnh đại ngộ liếc ngang Triển Chiêu một cái, thầm nghĩ, coi như ngươi có chút lương tâm!
“Hoàng thượng, từ xưa miêu thử bất lưỡng lập! Muốn Bạch Ngọc Đường cùng con mèo này làm quan đồng triều? Vẫn là thôi đi!”
Triệu Trinh trái nhìn nhìn Triển Chiêu, phải nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, có chút thất vọng, “Việc này về sau lại nói! Mới vừa nghe Triển hộ vệ nói, võ công của Bạch Ngọc Đường cùng Triển hộ vệ không phân cao thấp!”
Đuôi lão thử bỗng chốc vểnh lên. (=_=)
“Vậy trước mặt trẫm, hai vị tỷ thí thử một chút đi!” Ánh mắt Triệu Trinh lóe sáng lóe sáng.
Choáng! Hoàng đế này coi Bạch gia gia là khỉ làm xiếc Lần này, lông con lão thử nào đó hoàn toàn dựng thẳng lên.
Triển Chiêu cũng căng cứng da mặt.
Đáng tiếc hoàng thượng của chúng ta còn chưa tự giác! “Ân ân! Ở đây quá nhỏ, chúng ta đi Ngự Hoa Viên đi…”
Bao Chửng đầu đầy mồ hôi lạnh vội vã bẩm: “Hoàng thượng, thần có việc cơ mật khởi tấu! Cái này… xin hoàng thượng để cho Triển hộ vệ mang Bạch Ngọc Đường lui ra trước!”
Triệu Trinh vui vẻ nói: “Bao khanh có việc?! Được! Bạch Ngọc Đường, Triển hộ vệ, các ngươi đi xuống đi!”
“Ta nói Miêu Nhi! Ngươi sẽ không phải là lúc nào cũng bị kêu đi làm xiếc khỉ đấy chứ?” Con lão thử nào đó từ trong cung một đường nhảy đến gian phòng Triển Chiêu ở Khai Phong Phủ, còn chưa có dấu hiệu dừng lại.
“Người ta kêu đó là xiếc chuột, liên quan gì đến mèo?” Con Miêu Miêu nào đó buồn bực một bụng tức khí không chỗ phát trả lời như thế! (XD~~~, Miêu Nhi hay nha~~~~!)
“Hắc hắc hắc! Bạch ngũ gia chính là tự do na, nào như con mèo ngốc a! Đến! Nói cho Ngũ gia nghe! Miêu Nhi ngươi diễn qua mấy lần rồi?” Con chuột bạch không biết sống ch.ết!
“Chuột ngược lại đã thấy một con, khỉ thì chưa thấy qua!” Miêu Miêu hữu khí vô lực.
“Nga nga! Miêu Nhi ngươi rốt cục cũng thừa nhận xưng hô này? Bạch gia gia quyết định! Về sau nhất định đều kêu ngươi Miêu Nhi!” Tiểu bạch thử gian xảo đắc ý dào dạt.
“Chuột bạch! Ai thừa nhận cái gì?” Miêu Miêu bắt đầu phát điên.
Vì vậy, Khai Phong Phủ, gian phòng của Triển hộ vệ, cửa sổ mở ra lóe ra hai đạo nhân ảnh một trắng một đỏ.
Trắng ở phía trước hưng trí dạt dào, hoàn toàn không nhớ rõ bản thân là tới làm gì!
Đỏ ở phía sau nghiến răng nghiến lợi, quên sạch vừa rồi liều mạng là để bảo hộ ai!
Bao Chửng trở về liền thấy một hình ảnh như thế, nhu nhu đầu phát đau, thở dài, đây, đây vẫn là Triển hộ vệ ổn trọng sao?
“Triển hộ vệ!”
“?!” Triển Chiêu đột nhiên dừng cước bộ, quay đầu lại nhìn sang Bao Chửng, lại nhìn nhìn tiểu bạch thử phía trước, lại suy xét một chút giữa hai người, vui vẻ mà lựa chọn người trước.
Vì vậy, thu kiếm, xoay người lại, “Đại nhân! Đại nhân gọi thuộc hạ lại, có phân phó gì?!”
____________________________
Bấp bênh a chuột bạch, nhân phẩm có vấn đề nên bị xếp sau Bao Bao a~! Hắc! XD~~~~! Giống hình dưới nè!