Chương 12
Tia sáng có chút hôn ám, gian phòng có chút ngột ngạt, không khí âm lãnh mà dày đặc.
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường theo sát phía sau Công Tôn Sách, tiến vào phòng đặt thi thể của Khai Phong Phủ.
Kéo ra vải trắng che phủ, lộ ra khuôn mặt cứng ngắc không biểu tình. Nhìn nhìn Công Tôn Sách cùng quan kiểm thi Lưu Đại Lực, ở trên thi thể bận bận bịu bịu.
Bạch Ngọc Đường hơi hơi nhăn mi lại, thi thể, hắn cũng không xa lạ, từ người sống biến thành thi thể dưới Họa Ảnh sớm đã không chỉ hàng trăm, nhưng, đó cũng là từ người còn sống biến thành, người mới ch.ết cùng người ch.ết đã lâu là không giống nhau. Vì vậy, mi của Bạch Ngọc Đường không tự chủ được mà nhíu lại, tận lực giữa lúc đi lại xoay người, lướt nhẹ linh động, không cho một mảnh bạch y nhiễm phải thi thể sớm đã cứng ngắc kia.
Triển Chiêu nhìn hắn cười, “Bạch huynh, nơi này có Triển mỗ cùng Công Tôn tiên sinh, Lưu đại nhân là đủ, Bạch huynh sao không trước tiên đi ra ngoài, cũng thay Triển mỗ bảo hộ sự an toàn của Bao đại nhân!”
Trừng mắt một cái, Bạch Ngọc Đường biết y nhìn thấu mình, có ý giúp, nhưng trong lòng lại cực kỳ không cho là đúng, “Miêu Nhi, nếu ngươi ở chỗ này, cách Bao đại nhân bất quá chỉ một phủ (phủ nha, phủ đệ,…. Nói chung là cách khoảng cỡ gian nhà), còn có thể để cho Bao đại nhân xảy ra chuyện gì! Ta nói Miêu Nhi, ngươi cũng đừng lăn lộn nữa! Không bằng, làm một con mèo dịu ngoan gặp may đi!”
“…” Triển Chiêu một lần nữa quyết định, khi có chính sự phải làm, chắc chắn tuyệt không để ý đến con tiểu bạch thử không nói đạo lý nào đó.
Công Tôn Sách chuyên tâm mà một lần nữa kiểm tr.a thi thể trên bàn, sáng suốt mà tự mình ám thị với bản thân: Học sinh ban nãy cái gì cũng không nghe thấy, không nghe thấy! (XD~~)
Lưu Đại Lực phẫn nộ trừng Bạch Ngọc Đường, tuy rằng không rõ vì sao miệng người này ác độc như vậy, mà Triển đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh lại không để ý, nhưng cũng hiểu rõ bản thân quản không được, bởi vậy cũng cùng Công Tôn Sách nghiêm túc kiểm tra.
Triển Chiêu vẫn chưa động thủ, chỉ vòng quanh thi thể tinh tế mà xem xét.
Bạch Ngọc Đường thấy không có người để ý hắn, mặc dù cảm thấy không thú vị, nhưng cũng biết kiểm tr.a trước quan trọng hơn, liền đi theo phía sau Triển Chiêu, bất quá, hắn cũng không đi xem thi thể kia, dựa theo lời nói của Bạch ngũ gia chúng ta mà nói, đây là chuyện của Khai Phong Phủ bọn họ, liên quan gì đến Bạch ngũ gia ta?
(_Hương: Như vậy? Tiểu Bạch, ngươi ở đây làm gì a? _Tiểu Bạch giống như vô ý phi lên một cước: … Ban nãy có người nói chuyện sao?)
“Người này không có vết thương hỗn loạn, vẻn vẹn chỉ có vết thương một tấc trên ngực, vết thương này cực mỏng cực nhanh, đến mức máu cũng chưa bắn ra. Bạch huynh! Quả nhiên hảo kiếm pháp!” Triển Chiêu quay đầu mỉm cười.
“Đó là đương nhiên! Cũng không xem xem là ai!” Mũi của Bạch Ngọc Đường đều sắp hếch lên tận trời. (Ax, gớm!)
Đột nhiên, Triển Chiêu dừng cước bộ, vị Ngũ gia nào đó nhất thời không biết, không thể lập tức dừng lại, một đầu đụng phải phía sau lưng Triển Chiêu. (Ha ha ha….! XD~~~~ Hếch cho lắm vào! XD~~~~)
“Triển tiểu miêu!!! Ngươi cố ý hại Bạch ngũ gia ta sao?” Cố ý, tuyệt đối là cố ý! Trước để cho Ngũ gia ta thả lỏng cảnh giác, sau đó lại đột nhiên dừng lại? Hừ!
Triển Chiêu cùng Công Tôn Sách trao đổi một ánh mắt, bất đắc dĩ mà quay đầu lại nhìn vị lão thử nghiến răng nghiến lợi nào đó, thở dài, “Là Triển mỗ nhất thời sơ sót, đã quên Bạch ngũ gia còn ở sau người, liên lụy Ngũ gia ngươi bị chấn kinh!”
“Mèo thối! Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ Bạch ngũ gia là làm từ gốm hay sao? Cái gì kêu bị chấn kinh” Bạch Ngọc Đường không nghe thì thôi, vừa nghe càng là lửa giận tận trời. (Đồ gốm dễ vỡ, bị chấn động chút là vỡ tan tành! XD~~~)
Triển Chiêu một lần nữa thở dài! Chỉ đành dùng nhãn thần giao phó một tiếng với Công Tôn Sách, liền kéo góc bạch y bên cạnh đi ra ngoài, một bên nói: “Phải phải phải! Đều là Triển mỗ không tốt! Bạch huynh đại nhân đại lượng! Không cần cùng Triển mỗ chấp nhặt! Triển mỗ hôm nay làm chủ, mời Bạch huynh đi Thanh Phong Lâu, coi như bồi tội, được chưa?” (Y như dỗ con nít! XD~)
“Uy! Miêu Nhi! Đây chính là ngươi nói nha! Không phải Bạch gia gia ta bức ngươi a! Bất quá, vì sao là Thanh Phong Lâu?”
“Hương vị thức ăn của Thanh Phong Lâu không tồi nga! Còn có Túy Thanh Phong nhà họ tự ủ chính là nhất tuyệt!” Chung quy không thể nói cho ngươi Thanh Phong Lâu kia cách Khai Phong Phủ gần nhất đi? (XD~~~, Miêu Nhi cũng gian lắm nha!)
“Có phải sự thực hay không a? Sao Bạch gia gia đến Khai Phong lâu như vậy, cũng không nghe ai nhắc tới…”
Tai nghe thấy hai người dần dần đi xa, Lưu Đại Lực nhịn không được nữa hỏi: “Công Tôn tiên sinh! Bạch Ngọc Đường tuy rằng lợi hại! Nhưng Triển hộ vệ hà tất nhường nhịn như thế?”
Công Tôn Sách cười cười: “Thiếu niên hào tình, tâm cao khí ngạo, dám làm dám chịu! Triển hộ vệ, chỉ là thấy một cái gương…” (Ý của Công Tôn ở đây là Miêu Nhi thấy hình ảnh khi xưa của mình qua con chuột kia, chứ ko phải xem con chuột là tấm gương noi theo đâu nha! Hiểu lầm ch.ết người như chơi! T^T)
Dứt lời! Không nói nữa.
Thanh Phong Lâu, không lớn, nói là lâu, kỳ thực cũng chỉ có một tầng mà thôi, ở Khai Phong vốn cũng không nổi danh, huống hồ, đi thêm một dặm về phía tây, còn có tửu *** Đường Gia ba tầng lầu!
Thế nhưng thức ăn của Thanh Phong Lâu này xác thực không tồi, giá cả cũng hợp lý, chính yếu nhất —— cách rất gần Khai Phong Phủ, cũng bởi vậy, nếu thông thường mọi người Khai Phong Phủ ra ngoài ăn cơm, sẽ đến Thanh Phong Lâu này!
Điếm tiểu nhị vừa thấy Triển Chiêu, lập tức cao giọng hô lên: “Triển đại nhân! Triển gia tới rồi!”
Một mặt ân cần mà dẫn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vào trong, một mặt tự mình nói chuyện: “Triển gia! Ngài mấy ngày nay không đến a! Hôm nay vẫn giống như thường ngày sao?”
Triển Chiêu suy nghĩ, lần đầu tiên mời Bạch Ngọc Đường, thế nào cũng phải chọn tốt một chút đi? Một mặt tính toán bạc bên người, một mặt muốn mở miệng…
Ai biết Bạch Ngọc Đường, vừa nghe tiểu nhị nói cái gì giống như thường ngày, liền biết Triển Chiêu xác thực thường tới nơi này, cũng không biết sao, chính là muốn biết, Miêu Nhi này thường ngày ăn cái gì, vì vậy liền cười tủm tỉm nói với tiểu nhị kia: “Không sai, như thường ngày!”
Triển Chiêu liếc hắn một cái, trong lòng biết nếu phản đối, chuột bạch này nhất định lại không buông tha, chỉ đành thuận ý hắn, ngồi xuống.
Không bao lâu, cơm nước được bưng lên, chỉ thấy trên bàn: hai chay một mặn, có thêm hai chén cơm, mỗi người một ly trà…
Tiểu nhị kia dọn xong bát đũa, hướng Triển Chiêu gật đầu: “Triển gia, hôm nay ngài có bằng hữu, chưởng quầy kêu bên trong cho ngài thêm một món rau xào! Nhị vị gia từ từ dùng!”
Nói xong liền muốn rời đi, lại bị Bạch Ngọc Đường một tiếng gọi lại.
“Ta nói tiểu nhị ca! Nghe ý tứ của ngươi là… là thức ăn đã đem lên hết” Bạch Ngọc Đường trừng lớn cặp mắt đào hoa xinh đẹp nhìn chằm chằm *** tiểu nhị, không được nói cho ta là đúng vậy! Tuyệt đối không được nói là đúng vậy!
Đáng thương! Ông trời dường như không nghe được tiếng lòng của Ngũ gia, liền thấy *** tiểu nhị kia cười tủm tỉm mà gật đầu: “Đúng vậy!” (XD~)
Triển Chiêu có chút ngượng ngùng xấu hổ, rõ ràng Bạch Ngọc Đường từ khi vào giang hồ, phong lưu phóng khoáng, xuất thủ hào phóng, cho tới bây giờ đều là vung tiền như rác. Hiện giờ mình nói rõ mời hắn, đương nhiên không thể chỉ có những món này, chỉ là vừa rồi, Bạch Ngọc Đường giành mở miệng trước, nếu như lúc đó chọn món khác, lại sợ hắn phát cáu. “Bạch huynh…” (Hừ, cáu thì cho hắn cáu, Miêu Nhi việc gì phải sợ! *đạp con chuột nào đó bẹp dí*)
Lại bị Bạch Ngọc Đường ngắt lời nói: “Miêu Nhi, ngươi thường ngày chỉ ăn những món này? Thảo nào Ngũ gia nói sao lại gầy như vậy, chẳng lẽ Bao đại nhân cắt xén bổng lộc của ngươi?!”
Mặc dù Triển Chiêu một thân một mình, thường ngày cũng thập phần tiết kiệm, nhưng phí dụng khi ra ngoài làm việc cũng không nguyện báo về phủ, lại thường xuyên tiếp tế người khác, bổng lộc mỗi tháng khó có thể chống đỡ, nhưng như thế nào có thể nói ra, chỉ đành cười khổ nói: “Bạch huynh đừng nói giỡn! Tiểu nhị ca, hôm nay Triển mỗ có khách, làm chút thức ăn sở trường, thêm một vò Túy Thanh Phong đi!”
Điếm tiểu nhị ứng thanh, đi xuống, đã thấy Bạch Ngọc Đường yên lặng nhìn y.
“Bạch huynh?”
“Miêu Nhi! Khó xử của ngươi Bạch ngũ gia biết, nhưng nếu ngươi cứ tiếp tục không quý trọng thân mình của bản thân như vậy mãi! Chỉ cần vài năm, còn thế nào…”
“Bạch huynh! Triển mỗ tự mình biết mình! Đa tạ Bạch huynh quan tâm!”
“Ai, ai quan tâm ngươi? Ngũ gia chỉ là sợ ngày nào đó so kiếm, thắng mà không bằng võ!”
Nhìn khuôn mặt như bạch ngọc kia nổi lên đỏ ửng đạm đạm, Triển Chiêu hiểu rõ cười, Ngọc Đường… (Chậc, mới thế mà đã cảm động thế ư!?… =_=)
Có chút rầu rĩ mà trút tiếp một ngụm rượu, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu: “Ta nói Miêu Nhi! Vừa rồi ngươi phát hiện cái gì, hiện tại cuối cùng cũng nên nói cho Bạch ngũ gia đi chứ?”
Nhìn người kia dùng nhãn thần mà nói rằng không nói cho ta biết, liền cho ngươi đẹp mặt, Triển Chiêu mỉm cười bất đắc dĩ lại mang theo một chút sủng nịch. (Rõ ràng, con chuột y chang con nít!)
“Kỳ thực Công Tôn tiên sinh cũng phát hiện! Tây Hạ nằm tại tây bắc Đại Tống ta, khí hậu hàn lãnh, lương thực không đủ, bởi vậy, người Tây Hạ, người Liêu cùng bách tính Tống Triều ta có chút bất đồng…”
“Da?!” Trước mắt Bạch Ngọc Đường sáng ngời.
“Không sai!” Triển Chiêu tán thưởng hắn tâm tư linh xảo, “Người Tây Hạ ở nơi hàn lãnh, đương nhiên da so không bằng người Tống ta! Đêm hôm qua, sát thủ ngươi đánh gục, mặc dù da cũng hơi thô ráp, nhưng chỉ là do hằng ngày luyện võ mà thành, không phải do khí hậu thiên nhiên hình thành!”
“Vậy? Sắt Tinh Minh lại chỉ Tây Hạ mới có, nếu muốn tìm, chỉ có thể đi đến Tây Hạ tr.a tìm?!”
“Tuy sắt Tinh Minh là đặc sản Tây Hạ, nhưng ngày qua tháng lại, giữa hoàng triều, hoàng thất nào lại không có?” Triển Chiêu thấp trầm mà nhìn chén rượu trong tay.
Trầm mặc chốc lát, lại nói: “Tương Dương Vương chính là hoàng tộc của triều ta, trước khi kế nhiệm vương vị, từng lĩnh mười vạn đại quân, đại thắng hai mươi vạn quân Tây Hạ nơi quan ngoại, nếu nói Tây Hạ phái sát thủ, cũng không khó tưởng tượng…”
Bạch Ngọc Đường nghe vậy cười nói: “Ta nói Miêu Nhi! Ngươi đang phiền não cái gì? Những sát thủ này, chỉ cần có tiền, luôn luôn sẽ có người liều mạng!”
Triển Chiêu cúi đầu, thế nào ta lại luôn luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó?!
Cho đến khi sắc trời dần dần tối, Bạch Ngọc Đường mới miễn cưỡng theo Triển Chiêu trở về.
Khai Phong Phủ, trong phòng Bao Chửng.
“Đại nhân, đây là kết quả vừa rồi học sinh kiểm nghiệm.” Công Tôn Sách chuyển đưa lên kết quả của một ngày bận rộn.
Bao Chửng cầm lấy trang giấy viết kết quả, còn chưa nhìn kỹ, đã không tự chủ được mà thở dài.
“Đại nhân? Có chuyện gì sao?”
“Công Tôn tiên sinh, bản phủ vừa rồi một lần nữa vào trong cung…”
“Đại nhân? Phải chăng là vì Thiên Sơn tuyết liên kia?”
Bao Chửng thở dài lần nữa.
Thấy thế, Công Tôn Sách cũng không khỏi nóng nảy, “Đại nhân? Không được sao?”
“Cũng không phải thánh thượng không đồng ý, chỉ là Thiên Sơn tuyết liên kia, thánh thượng sớm đã ban cho Bàng phi nương nương! Nghe nói nương nương thập phần yêu thích, mặc dù luyến tiếc dùng, nhưng thánh thượng cũng không thể lấy về! Chỉ ban xuống hơn mười bình linh dược các nơi tiến cống! Công Tôn tiên sinh, ngươi xem xem những dược này có hữu dụng hay không?”
Bao Chửng thấy Công Tôn Sách mở ra từng lọ từng lọ ngửi qua, mặt lộ vẻ khó xử mà lắc đầu, không khỏi thở dài lần nữa!
“Đại nhân! Không cần phiền não vì thuộc hạ!” Triển Chiêu sớm đã ở bên ngoài đẩy cửa mà vào, cười khẽ, “Đợi đến khi thương thế tốt hơn một chút, thuộc hạ sẽ đi Tây Hạ tr.a tìm, nếu tìm được những sát thủ đó, cũng không sợ không lấy được thuốc giải!”
Bao Chửng nhăn chặt mi, yêu thương mà nhìn thanh niên trước mặt!
Công Tôn Sách thận trọng mà nói; “Triển hộ vệ, nếu chỉ có thể như thế, liền xin Triển hộ vệ nếu lấy được nhất định để cho học sinh xem xét rồi mới dùng!”
“Đương nhiên nghe theo tiên sinh phân phó.”
Bao Chửng nhẹ nhàng gật đầu, “Thời gian không còn sớm! Triển hộ vệ có thương tích trong người, về nghỉ ngơi trước đi!”
“Vâng! Vậy thuộc hạ đi xuống trước!”
Cáo biệt Bao Chửng, Công Tôn Sách, lại tìm không thấy người luôn luôn đi theo phía sau kia, Triển Chiêu chỉ đành trở về phòng, đèn đơn bóng chiếc, gian phòng thường ngày đã quen thuộc, lại có chút tịch mịch đạm đạm. Ngọc Đường… Có lẽ đã trở về đi?!
Canh ba, hoàng cung, trên nóc cung điện, một bộ bạch y đón gió phiêu đãng, sợi tóc phi giương, tựa như thần tiên khiêu vũ…
__________________