Chương 17
Trong một khắc như vậy, La Kỳ cảm thấy chính mình cái gì cũng không nghe thấy được. Hắn nhìn thấy quỷ nhảy nhót, nhìn thấy cái miệng của hắn lúc khép lúc mở, bên tai thì một chút thanh âm gì cũng không có.
Quỷ ngừng lại, nhìn hắn với biểu tình nghi hoặc.
La Kỳ biết phản ứng của mình không đúng, cho nên hắn dùng hết lực để nở nụ cười, và quả thật cười rất nhẹ nhàng.
Hắn nên nói một cái gì đó, vì thế hắn hỏi: “Phải không? Ở đâu nhìn thấy người?”
Bên tai đột nhiên “Ông…” một tiếng, cảm giác mê muội lập tức thổi qua toàn thân. La Kỳ cố gắng đứng, qua một thời gian ngắn, chờ cho đầu hết choáng váng, hết thảy tựa hồ đều khôi phục lại như bình thường – hiện tại hắn có thể nghe rất rõ ràng quỷ đang ngây ngô cười, vừa cười vừa nói: “Chính là ở sân ga này. Hắn xuống xe, sau đó ta liền nhìn thấy.”
“Thực xảo.” La Kỳ cũng cười.
Quỷ bĩu môi: “Xảo cái gì a, bốn năm mới gặp được một lần như vậy!” Bất quá oán giận thì oán giận, ý cười trên mặt hắn thật ra một chút cũng không giảm.
Một nụ cười ôn nhu, thỏa mãn, mang theo tính khí trẻ con.
La Kỳ cảm thấy mỗi địa phương trong cơ thể đều đột nhiên trở nên đau đớn, đau đến mức hắn không thể không cố gắng hít thở nhẹ nhàng để không phải ngã xuống làm trò trước mặt quỷ. Hắn nhợt nhạt hít vào lại nhẹ nhàng thở ra, áp lực to lớn khiến thanh âm của hắn cũng trở nên phiêu phiêu: “Kia, lần này nhìn thấy bộ dáng hắn?”
“Thấy được a!”
Tướng mạo trầm ổn, mặt mày kiên định, một bộ kính mắt màu nâu – La Kỳ thực tự nhiên nhớ đến tấm ảnh kia, tấm ảnh gia đình của tiệm bánh bao Trần Ký.
“Ta nghĩ ta biết hắn ở nơi nào.” La Kỳ nghe thấy đã nói, ngữ khí lại nhẹ nhàng một cách bất ngờ, “Ngày mai có thể dẫn hắn tới gặp ngươi.”
“Thật ư?!” Quỷ kinh hỉ hoan hô, giống một đứa trẻ không bao giờ lớn nổi.
La Kỳ trong mắt lại nóng lên, thiếu chút nữa đã thốt ra.
Chính là dù sao đi nữa, chưa nói vẫn là chưa nói.
“Quên đi, giúp hắn hoàn thành nguyện vọng thanh thản ổn định là được.” La Kỳ cười khổ, âm dương cách trở, nói gì đến chuyện tranh giành hay không tranh giành?
Không có pháp thuật phi thường, không có năng lực xoay chuyển càn khôn, La Kỳ thật sự chỉ là một tiểu nhân vật. Tiểu nhân vật có thể ảo tưởng, cũng không thể vọng tưởng: ảo tưởng có thể cho cuộc sống vốn bình thản thêm một chút sắc thái, vọng tưởng chỉ có thể tự tổn thương mình tổn thương người.
Đêm dần dần xuống, La Kỳ hướng quỷ nói một câu ngủ ngon, rồi xoay người về nhà.
Quỷ ở phía sau gọi hắn lại.
La Kỳ quay đầu: dưới ánh đèn đường quỷ nghiêng đầu cười, giống như một bức tranh ấm áp trong sáng.
“Cám ơn ngươi.” Quỷ nói, “Thật sự cám ơn ngươi.”
La Kỳ cười cười, không đáp, chỉ hướng hắn khoát tay, sau đó đi vào trong bóng đêm.
Gió thổi, côn trùng kêu vang, một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau La Kỳ dậy sớm, rửa mặt, thay quần áo đi thẳng đến tiệm bánh bao.
Cửa tiệm bánh bao Trần Ký mở cửa sớm, lúc La Kỳ đến, trong tiệm đã có mấy người khách quen vừa ăn vừa nói chuyện.
Lão bản nương nhìn thấy La Kỳ, như trước thân thiện đón hắn ngồi xuống.
La Kỳ bưng bát sữa đậu nành hướng nàng cười: “Triệu tả, ta nghe Lý đại gia nói Trần Viễn nhà ngươi đã trở lại?”
“Đã trở về.” Lão bản nương tươi cười như hoa, “Ngày hôm qua vừa mới về nhà, hôm nay đã nói muốn đến đây hỗ trợ – hắn mà có thể hỗ trợ cái gì cơ chứ!”
“Ta đây tốt xấu cũng có thể thu tiền tính sổ a.” Ngoài cửa có người tiến vào, vóc dáng rất cao, trên mặt mang theo nét cười, thoạt nhìn thực ôn hòa.
“Con ta, Trần Viễn!” Lão bản nương thực tự hào, lão bản cũng quay đầu lại.
La Kỳ nhìn chằm chằm Trần Viễn, những ghen tị bất bình thậm chí phẫn hận như hắn nghĩ không có xuất hiện; hắn chỉ là bình tĩnh chờ đợi một cơ hội thích hợp, đối với người kia nói: “Nhĩ hảo, Trần Viễn, ta là La Kỳ, có chuyện muốn nhờ ngươi giúp một chút.”
Trần Viễn thực kinh ngạc, nhưng không có cự tuyệt. Hắn thậm chí còn hảo hảo theo sát La Kỳ đến sân ga, sau đó chờ La Kỳ mở miệng.
Quỷ ở bên người Trần Viễn hưng phấn mà đảo quanh, La Kỳ kéo khóe miệng, cười không nổi. Hắn dời tầm mắt, nhìn về phía đường lớn hỏi Trần Viễn: “Sân ga này ngươi không thường đến?”
Trần Viễn đáp: “Gần nhà ta có một cái sân ga.”
Mặt đường bị ánh mặt trời chiếu chói mắt, La Kỳ nháy nháy ánh mắt toan sáp, cơ hồ muốn chảy nước mắt: “Bốn năm trước tại nơi này phát sinh ra tai nạn giao thông, ngươi còn nhớ rõ sao không?”
“Nhớ rõ, ta lúc ấy ở hiện trường…” Trần Viễn do dự một chút, “Ra là, người ngươi nhận thức sao?”
“Xem như vậy đi.” La Kỳ thở phào.
“Vậy ngươi tìm ta…”
La Kỳ giương mắt nhìn hắn, đối phương cũng có vẻ mặt lo lắng nhìn hắn. La Kỳ đột nhiên có chút nhụt chí: tên đại nam sinh Trần Viễn này đúng là không phải người xấu, toàn thân cao thấp đều toát ra sự thuần khiết của một người tốt.
“Người gặp tai nạn kia,” La Kỳ sắp xếp lại một chút từ ngữ, “Hắn vẫn muốn nói cho người biết, hắn thực thích ngươi.”
“A?” Trần Viễn lập tức đỏ mặt.
La Kỳ càng thêm buồn bực: một cái tên đơn thuần như vậy… chính mình như thế nào lại bị tấm ảnh chụp kia lừa, nghĩ tên tiểu tử này thực trầm ổn cơ chứ?
“Kia,” Trần Viễn đỏ mặt, lại vẫn như trước lễ phép nhìn thẳng ánh mắt La Kỳ, “Thật có lỗi, ta hiện tại đã muốn có bạn gái, nhờ ngươi chuyển lời giúp nàng… Ách, chờ một chút, ta nhớ rõ người gặp tai nạn hình như là một nam sinh… La tiên sinh ngươi không phải tìm lầm người?”
La Kỳ lắc đầu: “Không phải.”
“A…” Trần Viễn choáng váng.
“Khúc khích…” Quỷ ở bên người hắn đột nhiên cười rộ lên.
Nhìn thấy hình ảnh như vậy, La Kỳ cũng muốn cười theo.
“Vô luận thế nào,” Trần Viễn nuốt nước miếng, ngượng ngùng gãi đầu, “Thỉnh La tiên sinh giúp ta nói với hắn, cám ơn vì hắn đã thích ta, bất quá ta không thích người cùng giới, hơn nữa ta đã có bạn gái…”
Trần Viễn nói thực chân thành, lúc gần đi hắn còn chân thành mong ước cho nam sinh thầm mến hắn kia cũng hạnh phúc.
Hiện tại như thế nào lại có người đơn thuần như vậy a.” La Kỳ thở dài.
“Hắn là người tốt.” Quỷ nói, “Ngươi cũng là người tốt.”
“Hắn không thích ngươi, ngươi không khó chịu?”
“Có cái gì mà phải khổ sở! Có thể cho hắn biết có một người như ta vậy là đủ rồi a!”
La Kỳ cười cười.
Quỷ bay tới bên người hắn, thỏa mãn mà cho hắn một cái ôm: “Cám ơn ngươi.”
“Không cần.” La Kỳ lắc đầu.
Quỷ ghé vào lỗ tai hắn thở dài: “La Kỳ, ngươi về sau cũng đừng giống như ta vậy a, có người yêu thích thì nhất định phải nói cho đối phương, đừng giữ trong lòng để sau này hối hận.”
La Kỳ chỉ nhắm mắt lại. Có cái gì đó trong thân thể hắn đang đau đớn, xé rách nội tạng hắn, kêu gào tìm kiếm một cơ hội phát tiết.
“Ta thích ngươi.” Hắn nhẹ giọng nói.
Không có trả lời.
La Kỳ mở mắt ra: “người” ôm hắn đã không còn đó nữa.
Quỷ tiêu thất.