Chương 31

CHƯƠNG 31
Lưu Thiên Tứ ghé vào trên giường, nhẫn không cho lệ rơi xuống.”Xấu xa, xấu xa.” Thanh âm nghẹn ngào.
“Tiểu Tứ Nhi, nói cho phụ hoàng biết là ai chọc con giận?” Nhận được tin tức, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương rất nhanh đi vào trong phòng, đem Lưu Thiên Tứ đang thương tâm ôm lấy.


“Xấu xa.” Lưu Thiên Tứ kêu to hai tiếng, lau lệ trong mắt, đôi môi cong lên đầy giận dỗi.
“Tiểu Tứ Nhi, phụ vương cùng ngươi kỵ mã. Kỵ ‘ Thỏ Thỏ ’, được không?” Đáng thương cho hãn huyết màu trắng của Lam Khuyết Dương, bị đứa con đặt tên thành “Thỏ Thỏ”.


“Xấu xa.” Miệng Lưu Thiên Tứ vẫn cong cớn lên, vẫn là thương tâm vì Vương Nhất vừa rồi đã cự tuyệt.


“Tiểu Tứ Nhi, ‘ Hắc Phong ’ bị bệnh, mấy ngày nay không thể kỵ, Vương Nhất ca ca là vì nhĩ hảo, sợ ‘ Hắc Phong ’ làm con bị đau.” Bạch Tang Vận từ phía sau đi đến, vừa vào nhà nghe đứa con bất mãn liền lên tiếng giải thích, phía sau hắn là Vương Nhất đang cúi thấp đầu. Làm cho Vương Nhất không cần hành lễ, Bạch Tang Vận đem Lưu Thiên Tứ đang tựa vào trên người phụ hoàng kéo đến trước mặt Vương Nhất, nói: “Tiểu Tứ Nhi, cho Vương Nhất ca ca mang ngươi kỵ mã khác, được không?”


Vương Nhất thâm trầm nhìn Lưu Thiên Tứ, muốn nói lại thôi, Lưu Thiên Tứ nâng đầu, đầy bụng uỷ khuất liếc mắt nhìn Vương Nhất, nhỏ giọng nói: “Xấu xa.” Lại cả người bổ nhào vào trên người Vương Nhất, ôm lấy y. Này một phác, làm cho mọi người trong toàn ốc kinh ngạc không thôi. Vương Nhất cả người căng thẳng, mặt khác ba người kia quay nhìn lẫn nhau, lại nhìn Vương Nhất.


“Tiểu…… Chủ tử?” Vương Nhất … không … xác định kêu, nhưng lại không buông ra Lưu Thiên Tứ.
“Xấu xa!” Lúc đó, Lưu Thiên Tứ ngược lại càng không cao hứng, càng gắt gao ôm lấy Vương Nhất.
Bạch Tang Vận trầm tư, Vương Nhất lược hiển kích động, đôi tay thuỳ hai bên người nắm chặt.


available on google playdownload on app store


“Khởi bẩm Thái thượng hoàng, Khuyết vương, Quốc công, Trầm Gia Chi Trầm đại nhân đang đứng bên ngoài chờ cầu kiến.” Hồng Tam tiến vào thông báo. Bạch Tang Vận ngây người, Lưu Hoài Diệp lộ ra một nụ cười bí hiểm, nói, “Cho hắn vào đi.”


Chỉ chốc lát sau, một gã nam tử nho nhã đi vào, quỳ xuống hành lễ: “Thần Trầm Gia Chi khấu kiến Thái thượng hoàng, Vương gia, Quốc công, tiểu vương gia.”


“Gia Chi, mau đứng lên.” Bạch Tang Vận cao hứng mà đem Trầm Gia Chi nâng dậy, cao thấp đánh giá, “Nhiều năm không gặp như thế, ngươi cùng huynh trưởng ngươi càng ngày càng giống.”
“Khụ khụ.” Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương đồng thời cảnh cáo khụ hai tiếng.


Trầm Gia Chi tự nhiên biết huynh trưởng cùng người trước mặt này có một quá khứ sâu xa, cung kính nói: “Gia Chi lần này là phụng Hoàng Thượng chi mệnh, đến đây thỉnh Quốc công hồi cung, Hoàng Thượng rất nhớ Quốc công cùng tiểu vương gia. Hoàng Thượng cũng hy vọng Thái thượng hoàng cùng Vương gia có thể sớm ngày trở về.” Trầm Gia Chi vừa nói vừa khẽ liếc mắt nhìn về phía Vương Nhất đang ôm Lưu Thiên Tứ. Kỳ quái, hắn vì sao lại ôm một gã nam tử…… giống như mã phu.


Lưu Thiên Tứ tò mò nhìn vị ca ca này, hắn giống như đã gặp qua ở nơi nào, lại nghĩ không ra, nhưng còn không quên nhỏ giọng nói “Xấu xa”.


“Tiểu Tứ Nhi, ngươi không biết ‘ Chi ca ca ’ sao?” Lưu Hoài Diệp đem đứa con từ trong lòng Vương Nhất đoạt lại, không có hảo ý hỏi. Trong lòng thầm khen dụng tâm của Lưu Vận Tranh.
Trầm Gia Chi cười nói: “Tiểu vương gia sợ là không nhớ rõ thần.” Lưu Thiên Tứ quả nhiên lắc lắc đầu.


“Tiểu Tứ Nhi, ‘ Chi ca ca ’ từng dạy ngươi biết chữ, viết tự, ngươi đã quên? Lúc trước khi ‘ Chi ca ca ’ đi, ngươi chính là khóc ước chừng một ngày a.” Lưu Hoài Diệp tiếp tục giúp đứa con khôi phục trí nhớ. Bạch Tang Vận bất đắc dĩ nhìn Lưu Hoài Diệp, đối Vương Nhất thở dài.


“Tự?” Lưu Thiên Tứ chớp chớp ánh mắt, sau khi suy tư liền cực độ vui sướng, “Tự tự.” Làm như nhớ lại Trầm Gia Chi, Lưu Thiên Tứ nắm lấy tay Trầm Gia Chi dùng sức lắc, “Tự tự. Chi ca ca.”


“Cáp, xem ra Tiểu Tứ Nhi là nhớ ra rồi.” Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương thật cao hứng. Trầm Gia Chi cũng thật cao hứng, đối Lưu Thiên Tứ thật sâu cười. Vương Nhất thuỳ đầu càng thấp, hai đấm nắm chặt chậm rãi giãn ra, sau đó lại gắt gao siết lấy.


“Tự tự.” Lưu Thiên Tứ lo lắng mà đem Trầm Gia Chi kéo đến trước bàn, tuỳ tiện lấy một cái bút lông của phụ thân đưa cho Trầm Gia Chi. Hắn cư nhiên thật không ngờ, Lưu Thiên Tứ tự hạ mình: “Ngốc ngốc.”


“Tiểu vương gia?” Trầm Gia Chi khó hiểu, những người khác cũng hồ đồ, Vương Nhất nhìn không chớp mắt khuôn mặt tươi cười đầy vui mừng của Lưu Thiên Tứ.
“Thất thất.” Lưu Thiên Tứ lại lấy ra tờ giấy, làm cho Trầm Gia Chi viết. Trầm Gia Chi hiểu được, một bút một hoa viết chữ “Bảy”.


“Bảy?” Lưu Thiên Tứ hoài nghi hỏi. Hắn không biết.
“Ân, đây là bảy.” Trầm Gia Chi đem tờ giấy thổi thổi, rồi đưa cho Lưu Thiên Tứ. Lưu Thiên Tứ lăn qua lộn lại nhìn xem, rồi mới xem như bảo bối cẩn thận chiết hảo, ngẩng đầu đối Trầm Gia Chi ngọt ngào cười, “Hảo.”


“Gia Chi thật cao hứng vì tiểu vương gia có thể thích.” Trầm Gia Chi cũng giống như trước đây, thương tiếc sờ sờ đầu Lưu Thiên Tứ, sờ xong mới nghĩ đến du củ, bất quá đám người Lưu Hoài Diệp không chút hờn giận, ngược lại thật cao hứng.


Lưu Thiên Tứ đem tờ giấy có viết chữ đặt tại trước ngực, lại bất mãn trừng mắt liếc Vương Nhất, “Xấu xa.” Thái độ của Lưu Thiên Tứ làm cho không khí trong phòng có chút dị thường, Trầm Gia Chi quan sát kỹ Vương Nhất, vừa rồi trong chốc lát hắn đã nhận ra bất đồng.


“Tiểu Tứ Nhi, vì sao phải viết ‘ bảy ’?” Bạch Tang Vận hỏi, đứa con gần đây đều nhắc đến chữ này, làm cho hắn đoán không được. Những người khác cũng cảm thấy kỳ quái.


Lưu Thiên Tứ mân mê miệng, lại mạnh mẽ lắc đầu: “Không nói không nói.” Rồi mới đi đến trước mặt Vương Nhất, lại “hung hăng”, ở trong mắt người khác lại là mang chút làm nũng, trừng mắt nhìn Vương Nhất, sau đó đem tự bỏ vào trong vạt áo chính mình, rồi chạy đến nhào vào trước người phụ thân.


Này một màn, làm cho Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương sắc mặt trầm xuống, làm cho Bạch Tang Vận hiện lên kinh hỉ, làm cho Vương Nhất thêm chất phác.


“Ngươi lui xuống đi.” Lam Khuyết Dương lạnh lùng nói, Vương Nhất thi lễ, lui đi ra ngoài, cước bộ vội vàng. Vương Nhất vừa đi, Lưu Thiên Tứ từ trong ngực phụ thân ngẩng đầu, lại chạy đến trước mặt Trầm Gia Chi, cười nói: “Viết viết.”


Trầm Gia Chi lấy qua bút, hỏi: “Tiểu vương gia còn muốn viết ‘ bảy ’ sao?”
Lưu Thiên Tứ lại thân thủ cầm lấy cây bút kia, “Chính mình.” Hắn muốn chính mình viết.


“Vậy để thần dạy tiểu vương gia viết.” Trầm Gia Chi hiểu được, buông tay ra. Lưu Thiên Tứ gật gật đầu, “Viết viết, chính mình, bảy.” Hắn muốn chính mình học được cách viết chữ “bảy”.
……


“Tang Vận, ngươi nói Dụ Đầu có phải nhận ra hắn hay không?” Cách một gian phòng, Lưu Hoài Diệp nhíu mày hỏi. Lưu Thiên Tứ đang ở cách vách cùng Trầm Gia Chi học tự.


Bạch Tang Vận trù trừ lắc đầu: “Không biết. Nếu Dụ Đầu nhận ra hắn, vì sao chưa bao giờ kêu? Hắn cho Dụ Đầu gì đó cũng không ở trên người Dụ Đầu. Hỏi thái giám bên người nó, đều nói chưa thấy qua.” Bất quá hắn hiện tại cũng không thể xác định.


“Nói không chừng Dụ Đầu nghĩ hắn đang cùng nó ngoạn trò chơi ‘ giấu giấu ’, Dụ Đầu đều nhận được dịch dung của Thiết nhi cùng Ly nhi, có lẽ cũng nhận ra hắn đã dịch dung.” Lam Khuyết Dương nói, cùng Lưu Hoài Diệp giống nhau đều không sao vui nổi.


Bạch Tang Vận lại lắc đầu: “Nếu nói như vậy Dụ Đầu đã sớm không chịu nổi mà đi tìm hắn mới đúng. Cũng sẽ không đến bây giờ một chữ cũng không đề. Khi Dụ Đầu cùng Thiết nhi bọn họ ngoạn, vượt qua ba canh giờ tìm không thấy sẽ tới tìm ta cáo trạng. Hiện tại chính là qua hơn nửa năm, Dụ Đầu không có khả năng nhẫn lâu như thế, hắn chính là ‘ Thiên Thiên ’mà nó thích nhất.”


“Ai, tiểu Dụ Đầu càng lớn lại càng thích giấu tâm sự. Cái chữ ‘ bảy ’ kia cũng không biết là ý gì.” Lưu Hoài Diệp cảm khái nói, như thế nào cũng đoán không ra cái chữ kia đối đứa con có nội hàm gì.


“Uý Thiên rời đi nó tám nguyệt, vượt qua bảy tháng. Bất quá có lẽ là Dụ Đầu nhớ lầm, cho nên luôn nói ‘ bảy ’. Chỉ bảy tháng?” Lam Khuyết Dương đoán.


“Tiểu Dụ Đầu mỗi lần đều thần thần bí bí.” Bạch Tang Vận bất đắc dĩ cười cười, “Có lẽ là nó muốn nhắc nhở chính mình là, thời gian ‘ Thiên Thiên ’ giấu giấu quá dài.” Con hắn chính là có thể đếm tới một trăm đâu.


“Bất quá còn chưa thể tính hắn thắng. Dựa theo đánh cuộc lúc trước: nếu Dụ Đầu yêu thích ‘ Vương Nhất ’ hoặc nhận ra hắn là Uý Thiên, mới tính hắn thắng. Thái độ Dụ Đầu hiện tại đối hắn tuy so với những người khác hảo hơn, nhưng nếu so sánh khi nó đối với ‘ Thiên Thiên ’, còn kém xa lắm, không thể nói một cách rõ ràng Dụ Đầu thích hắn. Hơn nữa Dụ Đầu hiện tại không đề cập tới ‘ Thiên Thiên ’, cho nên trận đánh cuộc này còn chưa đến thời điểm phân thắng bại.” Lưu Hoài Diệp không cam lòng, rồi mới hưng phấn mà nói, “Vận Tranh đem Trầm Gia Chi phái lại đây, ta tin tưởng không lâu sau, Dụ Đầu sẽ hoàn toàn quên Uý Thiên.” Rồi sau đó hắn sẽ đem Trầm Gia Chi phái ra kinh, tựa như năm đó hắn đem Trầm Hành Chi lộng đi vậy.


“Hoài Diệp, đều đã qua mười mấy năm, ngươi sao vẫn còn nhớ.” Bạch Tang Vận nhắc nhở Lưu Hoài Diệp không thể quan báo tư thù.
“Hừ.” Lưu Lam hai người đồng thanh hừ, mang theo ghen tuông. Không để ý tới hai người lòng dạ hẹp hòi này, Bạch Tang Vận quyết định tìm Uý Thiên nói chuyện.
……


Trong một gian thư phòng bí ẩn, Bạch Tang Vận thân thiết nhìn nam tử ngồi đối diện. Trừ đi dịch dung, người này so với trước kia gầy đi rất nhiều.
“Uý Thiên, uỷ khuất ngươi.” Bạch Tang Vận ôn nhu nói.


Uý Thiên, hoặc là nói mã phu Vương Nhất, lặng yên lắc đầu, đây là lựa chọn của y, y không hối hận. Ra vẻ một mã phu làm bạn ở bên cạnh Lưu Thiên Tứ, chờ hắn lại yêu thích chính mình một lần nữa, hoặc nhận ra chính mình.


“Dụ Đầu…… Đối với ngươi là bất đồng. Mặc kệ nó không nhận ra ngươi, hoặc là quên ngươi.” Bạch Tang Vận yêu thương nhìn Uý Thiên, có đôi khi, hắn tự hỏi chính mình có quá tàn nhẫn hay không. Hắn thử tình cảm của đứa con đối với Uý Thiên, nhưng người chịu thương tổn nhất có lẽ là Uý Thiên.


“Uý Thiên…… Ngươi muốn lo lắng…… nói cho Dụ Đầu biết hay không?” Bạch Tang Vận có chút mềm lòng, nghĩ đến trên đường tình chính mình gặp được, hắn không thể tiếp tục khó xử đứa nhỏ này nữa.


Nào biết, Uý Thiên lại ngẩng đầu kiên định lắc lắc, “Ta chờ hắn, chờ hắn nhận ra ta. Ta biết, hắn không có quên ta, cũng sẽ không quên ta. Ta sẽ chờ hắn.”


Bạch Tang Vận đứng lên chậm rãi đi đến bên cạnh Uý Thiên, nâng tay vỗ bả vai UÝ Thiên hai cái: “Dẫn nó đi kỵ mã đi, bằng không, Dụ Đầu sẽ trách ngươi một ngày.” Nói xong, Bạch Tang Vận đi ra ngoài. Tiểu Dụ Đầu, con đến tột cùng là đang nghĩ gì vậy? Vì sao ngay cả phụ thân đều giấu giếm?


Trở về chỗ cũ, cảm giác vừa rồi được Lưu Thiên Tứ ôm lấy, Uý Thiên một lần nữa biến trở về Vương Nhất. Y làm thế nào để hỏi ra “bảy” là có ý gì? Nên làm sao để đem hắn ly khai Trầm Gia Chi, người kia là kình địch của y. Dụ Đầu, ngươi đến tột cùng là đang nghĩ gì? Vì sao một câu cũng không nói?






Truyện liên quan