Chương 8: Vụ mất tích thần bí
Từ sàn nhảy bước ra ngoài, đã sắp 12h, trời lại đang mưa, thật là đáng ghét, làm cho đường phố ướt lép nhép, khiến cho tâm trạng con người cũng trở nên nặng nề hơn. Tôi đứng ở hiên sàn nhảy, đơn độc nhìn ánh đèn sáng trưng giữa cơn mưa đêm, những sắc màu rực rỡ giống như đoàn tàu u buồn, lao sầm sập trên đường. Chỗ đứt gãy trong cơn mơ kết nối với nơi khuyết thiếu của hiện thực tất cả mọi điều này giống như cơn ác mộng u tối dài vô tận, không thể nào vùng thoát ra được. Tôi biết, tôi mới đang đứng ở điểm khởi đầu của cơn ác mộng, không hề có sự lựa chọn nào, mà chỉ có thể lê bước tới điểm cuối cùng bằng việc trải qua sự đau đớn giằng xé như con nhộng xé kén. Có thể chân tướng ngay ở trong đó, tôi không biết là gì, nhưng tôi dám khẳng định, đằng sau đó là một âm mưu mà tôi không thể nào tưởng tượng nổi. Truyện "Kiếp Nạn Trời Định "
Lúc tôi đang thất thần, một chiếc xe màu đen dừng lại ngay cạnh tôi, Mễ Dương kéo cửa kính xe xuống, nét mặt dịu dàng, anh ta nói: “Trời mưa, anh sợ em không bắt được taxi, đi thôi, anh chở em về nhà”.
Tôi thực sự không thích Mễ Dương, thậm chí hơi ghét anh ta, anh ta càng đối xử tốt với tôi, tôi lại càng ghét anh ta. Ngay cả chính bản thân tôi cũng không thể hiểu nổi tại sao tôi lại tẩy chay anh ta đến thế, thế nhưng, tôi lại không thể nổi nóng với anh ta, anh ta quá dịu dàng, dịu dàng đến độ khiến ta không thể nào từ chối được. Tôi cắn môi, lặng im ngồi vào xe, khi xe rời khỏi sàn nhảy, tôi đột nhiên nhớ đến ánh mắt của Ngô Tử Thụ lúc chuẩn bị bước đi, trong cái tia nhìn khó mà nắm bắt được đó, rốt cuộc là gì?
“Hiểu Hiểu, anh cảm nhận thấy em đã thay đổi rất nhiều”.
“Vậy sao?” Tôi không phải là Lôi Hiểu, đương nhiên không thể giống Lôi Hiểu rồi. Tôi dựa người vào ghế, nhìn những giọt mưa bay xéo theo làn gió thổi bên ngoài cửa kính. Cả thành phố lúc nửa đêm trông mờ ảo đến tê tái, giống như tâm trạng tôi lúc này vậy.
“Ừ, em trở nên không thích trò chuyện, rất trầm mặc, hình như có rất nhiều tâm sự”.
“Trước đây em rất thích gây chuyện sao?” Tôi bất mãn liếc nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng đến độ khiến tôi cũng phải sợ hãi.
“Cũng không phải, trước đây em rất sôi nổi, rất đáng yêu…”
”Ý anh muốn nói, bây giờ em rất khô cứng, rất đáng ghét?” Tôi ngắt lời anh ta, cố tình gây sự với anh ta.
“Không đâu, đột nhiên là không phải vậy”. Anh ta vội vàng giải thích, có vẻ hơi luống cuống: “Em biết anh không có ý như vậy, ý anh là… Sao em có thể đáng ghét được chứ? Bất luận em trở nên như thế nào, trong lòng anh, em vẫn không hề thay đổi, Hiểu Hiểu, có thể em có chút hiểu nhầm anh, anh biết em rất khó có thể chấp nhận sự thực bị mất trí. Em hãy nghe anh nói, mất trí không hề đáng sợ, nó không phải là một căn bệnh nghiêm trọng, chỉ là hồi hải mã( ) của đại não bị tổn thương, chắc chắn anh sẽ giúp em bình phục trở lại. Em hãy nhớ, Hiểu Hiểu, cho dù có xảy ra chuyện gì, anh mãi mãi ở bên em”.
Anh ta đúng thật là một người đàn ông vô vị nhất trên đời! Nếu như anh ta có thể gây sự với tôi, thậm chí cãi nhau với tôi, có lẽ tôi còn không đến nỗi thấy phản cảm với anh ta như vậy, nhưng anh ta lại cố biểu hiện một cách hoàn mỹ, không hề có chút khiếm khuyết nào. Tôi hàm hồ thưa một tiếng, quay hẳn đầu nhìn ra ngoài cửa xe, chẳng buồn liếc nhìn anh ta lấy một cái.
Trầm mặc hồi lâu, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp va vào cửa sổ xe, cảm thấy bầu không khí quá nặng nề, Mễ Dương khẽ hắng giọng, nói: “Em đi tìm Ngô Tử Thụ…”
Lời anh ta vừa nói ra, tôi liền nổi giận: “Anh theo dõi tôi sao?”
“Không phải, anh lo cho em đi một mình đến nơi như vậy sẽ không an toàn…”
Chưa đợi anh ta nói xong, tôi đã rít lên cắt ngang lời anh ta: “Dừng xe!”
“Sao vậy? Hiểu Hiểu? Em đừng tức giận, anh không theo dõi em”.
“Tôi bảo anh dừng xe!”
Xe còn chưa dừng hẳn lại, tôi đã mở cửa lao xuống, thật không ngờ, anh chàng trói gà không chặt này dám theo dõi tôi!
Tôi ôm chặt hai cánh tay, vừa khóc vừa chửi anh ta, vừa bước nhanh về phía trước, nước mưa đập vào mặt khiến tôi không mở nổi mắt. Anh ta cũng xuống xe, vừa chạy theo vừa giải thích cho tôi: “Em đừng như vậy, anh thực sự không theo dõi em, em hãy lên xe đã, được không? Em vừa mới ra viện, ngấm mưa sẽ ốm đấy!”
Anh ta giơ tay ra, muốn kéo tôi, bị tôi hất mạnh ra: “Anh đừng có lẽo đẽo theo tôi nữa được không? Côi như tôi cầu xin anh đấy!”
“Hiểu Hiểu, có phải em đã gặp chuyện gì không vui? Em hãy nói cho anh biết, anh có thể giúp em mà, em hãy lên xe trước được không? Chúng ta lên xe rồi nói chuyện”.
Tôi dừng lại, nhìn anh ta với vẻ thương cảm, tôi rất muốn đối xử với anh ta tốt một chút, nhưng tôi không làm nổi. Tôi hít thở thật sâu, nói: “Mễ Dương, em không gặp chuyện gì không vui cả, em cũng không cần anh giúp gì cả, em muốn được yên tĩnh một mình. Bây giờ, em không muốn nhìn thấy anh, nếu anh thực sự muốn giúp em, vậy thì anh cứ mặc kệ em, đừng đi theo em nữa, ok?”
Nếu như Mễ Dương không phải là một con lừa, anh ta chắc chắn có thể nhận ra hàm ý trong lời nói của tôi, cũng chắc chắn biết điều mà lái xe đi.
Thế nhưng, tôi đã gặp phải một con lừa cứng đầu cứng cổ!
Sau khi nghe tôi nói xong, anh ta ngẫm nghĩ giây lát, rồi lại lộ ra nét mặt bị tổn thương, khẽ nói: “Tại sao em lại không muốn nhìn thấy anh chứ? Anh làm em tức giận à? Anh đảm bảo sau này sẽ không xảy ra những chuyện tương tự nữa”.
Nói xong, anh ta giơ tay phải lên thề, nét mặt thành khẩn như đang đối diện với thượng đế vậy.
Tôi cảm thấy mình như sắp phát điên, rõ ràng là không thể trò chuyện với loại người như anh ta. Đúng lúc có một chiếc taxi đến, tôi chặn lại, vội vàng chui vào trong xe, coi như đã thoát được khỏi anh ta.
Taxi đã đi rất xa, tôi thấy anh ta vẫn ngẩn người đứng giữa cơn mưa, giống như một pho tượng đá vậy.
Khi trở về nhà, đã hơn 1h sáng, dì Phấn vẫn chưa ngủ, đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, vừa nhìn thấy tôi đã kêu lên kinh ngạc: “Hiểu Hiểu? Sao cháu lại ướt như chuột lột thế kia? Chẳng phải cháu đi cùng với bác sĩ Mễ sao? Cậu ấy không đưa cháu về sao?”
Tôi không muốn nhắc đến cái anh chàng thư sinh đó, nói một câu “Cháu đi tắm”, rồi lên gác.
Vú Ngũ cũng chạy ra: “Cô chủ, tôi nấu cho cô bát canh gừng giải cảm nhé, không khéo lại ốm đấy”.
“Không cần đâu ạ, cháu không sao”. Nhìn thấy tôi bước vào phòng, ɖú Ngũ cũng bước vội theo, muốn chuẩn bị vặn nước nóng và đồ ngủ cho tôi. Tôi ôm lấy vai bà, cười nói: “Cháu tự làm được rồi, ɖú Ngũ, muộn quá rồi”. Nhà họ Lôi chỉ có mỗi mình bà là người giúp việc, việc gì cũng đến tay bà, tôi thực sự không nỡ để bà hầu hạ cả cái việc tắm gội nhỏ nhặt này, huống hồ, bà đã nhiều tuổi như vậy.
Vú Ngũ vẫn định lấy đồ ngủ trong tủ quần áo, tôi đành phải đẩy bà ra khỏi cửa, bảo bà nghỉ ngơi. Ra đến cửa, ɖú Ngũ quay đầu lại: “Cô chủ, tôi…”. Bà định nói gì nhưng lại im bặt.
“Cháu tự làm được mà, cháu đã lớn bằng ngần này, chẳng phải vậy sao? ɖú đi ngủ đi, ɖú Ngũ!”
Nhưng bà vẫn đứng cạnh cửa, dường như có điều gì đó muốn nói với tôi.
“Vú Ngũ, sao vậy ạ?”
Bà há miệng, nhưng lại không nói được gì, sau đó bà nhìn tôi một cái, quay người bước ra khỏi phòng, ánh mắt vô cùng phức tạp, ẩn chứa bao điều tôi không thể nào hiểu nổi, như thể áy náy, lại như thể ẩn chứa loại ám thị nào đó.
Liên tưởng đến ánh mắt tối nay của Ngô Tử Thụ, tôi bỗng thở dài, sao mấy người này đều giống như đang có bí mật nào đó muốn nói với tôi vậy nhỉ? Nhưng lại không nói thẳng ra, mà đã không nói, thì cũng đừng có ám thị gì cả, cứ tỏ ra vẻ thần bí, ghét nhất là kiểu câu đố kịch câm này.
Sau khi tắm xong, tôi nhận được một tin nhắn, của Mễ Dương gửi: Hiểu Hiểu, em đừng giận anh nữa, có được không em? Chỉ cần em không giận, muốn trừng
phạt anh thế nào cũng được, phạt anh đứng một đêm dưới mưa nhé?
Hừ! Anh ta thật không phải là vô vị ở mức thường nữa, tưởng là đang đóng phim thần tượng dành cho teen à? Đứng dưới mưa suốt một đêm!
Tôi đang suy nghĩ xem có nên gửi lại tin nhắn cho anh ta hay không, thì thấy dì Phấn bước vào, lại bảo tôi sang ngủ cùng bà, nói tôi sợ nghe tiếng sấm. Tôi chẳng muốn chút nào đâu, bởi tối qua rõ ràng tôi ngủ cùng bà, nhưng bà lại nói không phải, làm cho chính tôi cũng không biết rốt cuộc là do tôi nằm mơ hay thực sự đã ngủ cùng với bà nữa. Mặc dù trong lòng tôi không muốn, nhưng tôi vẫn đi cùng với bà, bà giống như Mễ Dương vậy, tốt đến độ khiến cho người ta không thể từ chối được, hơn nữa, bà là bề trên, tôi có thể mặc kệ Mễ Dương, nhưng lại không thể nói “không” với bà.
“Cháu cãi nhau với bác sĩ Mễ à?”
“Dạ… không ạ”. Tôi nằm xuống cạnh bà, cảm thấy rất không thoải mái.
“Bác sĩ Mễ là cậu thanh niên được lắm đấy, điển trai, lại đàng hoàng, bố cháu rất quý cậu ấy, điều quan trọng nhất là cậu ấy đối xử rất tốt với cháu, lúc nào cũng nhường nhịn cháu”. Ngừng một lát, bà lại nói: “Người phụ nữ, cả đời mong muốn điều gì chứ? Chẳng phải chỉ mong tìm được một người thành tâm thành ý đối xử tốt với mình sao? Nếu không, núi vàng núi bạc có bảy ra trước mặt, cũng có tác dụng gì chứ?”
Giọng nói của bà có vẻ hơi thương cảm. Mặc dù tôi mới sống trong nhà họ Lôi có hai ngày, nhưng tôi cảm thấy, tôi có thể hiểu được bà trên một số phương diện. Lôi Cận Nam là nhân vật lớn, có sức ảnh hưởng trong thành phố S này, có quá nhiều buổi tiếp khách, thường đi qua đêm không về. Nghe nói, dạo này ông đang bận lên kế hoạch đấu thầu một khu đất, thậm chí còn không về nhà ăn cơm, thỉnh thoảng gọi điện thoại, cũng chỉ gọi tôi nghe máy, bảo tôi đến công ty xem ông làm ăn kinh doanh như thế nào. Tôi cũng chỉ ậm ừ cho qua, mặc dù tôi biết Lôi Hiểu là người thừa kế duy nhất của ông, nhưng tôi vốn mù tịt về việc kinh doanh, cũng không có hứng thú. Hơn nữa, tôi đóng vai Lôi Hiểu cũng thấy không thoải mái chút nào, chỉ sợ một ngày nào đó, Lôi Hiểu thực sự đột ngột quay về. Tôi nghĩ, tôi đã hiểu được phần nào về con người của dì Phấn là từ sự cô độc lẻ bóng của bà. Bà rất ít ra ngoài, ngoài ăn cơm thì xem tivi, dù Lôi Cận Nam có về nhà, họ cũng hiếm khi trò chuyện. Cho nên, tôi hoàn toàn có thể hiểu được câu nói “Nếu không, núi vàng núi bạc có bày ra trước mặt, cũng có tác dụng gì chứ?” của dì Phấn đã tích tụ bao nỗi đau khổ chua xót trong lòng bà. Cuộc sống lạnh lẽo, khô khan giống như cái máy thế này, ngày lại ngày, năm lại năm, ai chịu đựng được chứ! Có câu nói, bước vào gia đình giàu sang, giống như bước vào biển sâu, thật không sai chút nào!
“Dì Phấn, dì biết do đâu mà có con bướm trên cánh tay cháu không ạ?” Tôi vốn định chuyển đề tài, sợ rằng nếu nói tiếp lời bà, sẽ làm cho bà đau lòng thêm. Ai ngờ, tôi vừa nói dứt lời, toàn thân bà run rẩy, giọng nói cũng trở nên giá lạnh: “Tôi không biết!” Giây lát sau, bà lại cười khan mấy tiếng, dường như nhận ra được thái độ hơi thái quá của mình, đắp chăn cho tôi, “Ngủ đi, Hiểu Hiểu, muộn lắm rồi”. Sau đó, bà nghiêng người tắt đèn, chỉ một lát sau đã nghe thấy tiếng thở đều đều khe khẽ của bà, không biết bà ngủ thật hay giả vờ ngủ.
Nghĩ đến phản ứng vừa rồi của dì Phấn, trong lòng tôi vô cùng băn khoăn, tại sao tôi vừa nhắc đến hình con bướm trên cánh tay, bà lại phản ứng dữ dội như vậy? Hình con bướm này rốt cuộc đã từng gây ra cho bà ký ức đáng sợ gì nhỉ?
Mưa càng lúc càng to, đập lộp độp vài cửa sổ kính, không biết tại sao, trong đầu tôi lại cứ luôn lởn vởn tin nhắn quỷ quái đó của Mễ Dương, bóng hình đơn độc của anh ta giữa con mưa rào càng lúc càng rõ nét. Anh ta là một con lừa, chắc không phải đứng dưới mưa suốt cả một đêm thật đấy chứ? Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng tôi quyết định gửi tin nhắn trả lời anh ta: Em không giận anh, chỉ là tối nay tâm trạng em không vui, xin lỗi, anh về nhà ngủ đi!
Anh ta nhắn lại luôn: Chỉ cần em không giận anh là được, anh đi ngủ ngay đây, nhớ em!
Tôi cười một cách bất lực, để di động bên cạnh gối, nhắm mắt lại. Cơn ác mộng vẫn đến đúng hẹn, trong mơ, tôi lại lần nữa bị rơi xuống cái động đen sì đó, nhưng lần này không giống với những lần khác, đằng sau tôi còn có thêm một người nữa, tôi không nhìn thấy đó là nam hay nữ, chỉ có thể nghe thấy hơi thở dốc nặng nề của anh ta (cô ta). Từ đầu đến cuồi, người đó luôn giữ một khoảng cách nhất định với tôi. Tôi bắt đầu bước nhanh gần như chạy, ngay lập tức bị vấp ngã. Lúc tôi rứt đứt cánh tay cô ta, giấc mơ lại có sự thay đổi, cô ta lạnh lùng nói: “Cô chỉ lấy mỗi cánh tay tôi thôi à, lẽ ra cô nên moi cả trái tim tôi ra, cô có biết không?”
“Cô là Lôi Hiểu?” Tôi buột miệng thốt lên.
“Tôi là…” Cô ta vừa mới mở miệng, chỉ nghe thấy một tiếng súng “đoàng”, lời nói phía sau của cô ta bèn đột ngột dừng lại. Tiếp đến, tôi nghe thấy giọng nói của La Thiên: “Cô không sao chứ?”
Thì ra, người đi sau tôi chính là anh! Tôi nói vẻ không vui: “Sao anh lại bắn chứ? Nếu không, tôi đã biết cô ta là ai rồi”.
“Cô ta muốn hại cô, cô không nhận ra điều đó sao?”
Tôi mặc kệ anh ta, quay người bước về phía trước, lần này không hề rơi xuống giống như trước đây, mà lại đi được ra khỏi động cũ. Trong vùng đất hoang vắng, chờ đợi tôi vẫn là người phụ nữ mặc váy trắng đó. Lần này, cô ta không nói, chỉ chằm chằm nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm như giếng khơi. Tôi không nhịn nổi, lên tiếng hỏi cô ta: “Cô có biết người con gái trong động tối có phải là Lôi Hiểu hay không?”
Cô ta không trả lời.
“Cô đứng ở đây làm gì? Có phải đang đợi tôi?”
Cô ta không nói.
“Sao cô không nói gì thế? Cô có biết vì sao tôi lại biến thành Lôi Hiểu không?”
Thật bất ngờ, cô ta gật đầu, nói: “Biết, cô lại đây, tôi nói cho cô biết”.
Tôi vội vàng bước về phía cô ta, cô ta định mở miệng, chỉ nghe thấy tiếng kêu thất thanh của La Thiên: “Cẩn thận!”
“Đoàng” một tiếng, cô gái mặc váy trắng bị trúng đạn, ngã xuống. Tôi quay phắt người lại, hét lên với La Thiên: “Sao anh lại nổ súng chứ? Anh không biết rằng cô ta đang định nói cho tôi biết sự thực sao? Anh làm cảnh sát kiểu gì vậy? Hai lần đều làm hỏng việc của tôi!”
Anh ta chớp chớp mắt, lại nói câu nói tương tự: “Cô ta muốn hại cô, cô không nhận ra điều đó sao?”
Đúng lúc đó, một tiếng động lớn kinh thiên động địa khiến tôi bừng tỉnh khỏi giấc mơ. Tôi ngồi dậy, nhìn xung quanh, vừa rồi là tiếng gì vậy nhỉ? Tôi chắc chắn đó không phải là nằm mơ, cũng không phải là ảo giác. Tôi khẽ lay dì Phấn: “Dì Phấn, dì Phấn?”
Trông bà có vẻ đang ngủ rất say, không có phản ứng gì cả.
Tôi sờ điện thoại di động ở bên cạnh gối, nhìn giờ, 2h57. Điều hòa trong phòng bật rất lạnh, toàn thân tôi lạnh toát. Tôi giơ tay ra bật đèn ở đầu giường, nhưng lại nghe thấy một tiếng ầm rất to khiến tôi suýt kêu thét lên. Không biết cửa phòng đã bị mở ra từ bao giờ, tiếng động phát ra vừa rồi là tiếng cánh cửa bị gió thổi đập mạnh vào tường. Gió ở đâu mà thổi mạnh như vậy được chứ? Tôi lại khẽ gọi dì Phấn, nhưng bà vẫn không hề có phản ứng.
Tôi cảm thấy càng lúc càng lạnh, nhu thể xung quanh đều là gió, thổi thẳng vào xương tủy của tôi. Hơn nữa, tôi còn cảm thấy, có một người đang đứng ở chỗ tôi không nhìn thấy, lạnh lùng nhìn tôi. Có lẽ, người đó là mẹ Lôi Hiểu, cũng có thể chính là Lôi Hiểu. Thứ cảm giác vô cớ này khiến tôi vô cùng sợ hãi. Tôi loạng choạng bước xuống giường, đi đến cửa, bên ngoài chẳng có gì cả, hành lang tĩnh mịch vắng vẻ, tĩnh lặng đến độ có thể nghe thấy tiếng nhịp đập trái tim mình.
Tôi vội vàng rụt đầu lại vào trong phòng, đang định đóng cửa, bất ngờ nghe thấy một tiếng động lớn từ tầng 1 vọng lên. Tôi quay phắt lại nhìn dì Phấn, nhưng bà vẫn nằm im trên giường, không hề nhúc nhích. Tôi chợt cảm thấy hơi hoảng sợ, tiếng động lớn như vậy, mà bà lại không nghe thấy sao? Còn cả ɖú Ngũ… toàn thân tôi bỗng co rúm lại, âm thanh đó có lẽ được truyền ra từ phòng ɖú Ngũ!
Tôi cố gắng trấn tĩnh, lấy hết dũng khí bước ra bên ngoài, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đôi môi khô cong: “Vú Ngũ, ɖú Ngũ!”
Đáp trả lại tôi vẫn là khoảng câm lặng đến rợn người, tất cả mọi thứ dường như đều đã ch.ết, tôi như thể đang đúng trong một cỗ quan tài khổng lồ.
Tôi xuống tầng dưới, dừng lại trước cửa phòng ɖú Ngũ, qua khe cửa, tôi vẫn thấp thoáng nhìn thấy trong phòng có ánh sáng, lúc mờ lúc tỏ, giống như là đang thắp nến.
Kỳ lạ, muộn thế này rồi, ɖú Ngũ thắp nến làm gì chứ? Nếu bà còn chưa ngủ, vậy thì vừa nãy tôi gọi bà, sao bà lại không có phản ứng gì? Tôi vừa bồn chồn vừa gõ cửa phòng: “Vú Ngũ, ɖú đã ngủ chưa?”
Bên trong vẫn không hề có phản ứng, tôi không kìm được, vội xoay nắm cửa, cửa mở ra. Cùng lúc đó, đôi mắt tôi bỗng trợn trừng, lao chạy lên lầu giống như một kẻ điên, gào thét giữa nỗi sợ hãi tột cùng: “Dì Phấn! Dì Phấn! Dì Phấn!”
Dì Phấn cuối cùng cũng giật mình tỉnh giấc, khuôn mặt hãy còn ngái ngủ, lao ra khỏi phòng: “Sao thế, Hiểu Hiểu? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tôi lao đến nắm chặt tay bà, nói lắp ba lắp bắp: “Vú Ngũ… ɖú Ngũ… treo cổ… ɖú Ngũ…”
“Vú Ngũ?” Dì Phấn chỉ ngẩn người trong giây lát, bèn đẩy tôi ra, chạy xuống tầng dưới, “Vú Ngũ, ɖú Ngũ!”
“Có việc gì vậy, bà chủ?”
Khi tôi nhìn thấy ɖú Ngũ đang đứng trước cửa phòng, tôi ngẩn cả người, ngồi bệt luôn xuống bậc thang cầu thang, toàn thân lạnh toát, mất hết tri giác.
“Hiểu Hiểu!”
Mặc dù giọng nói của dì Phấn vẫn dịu dàng như mọi ngày, nhưng lại làm tôi giật nảy mình, tôi hoảng hốt nhìn bà, co rúm người lại ở góc tường, run bần bật.
“Đừng sợ, Hiểu Hiểu, đây là ảo giác thôi”. Dì Phấn ngồi ở bên giường, mỉm cười nói với tôi, nhưng tôi lại cảm thấy, nụ cười của bà thật đáng sợ, đằng sau chắc chắn có giấu một con dao sắc nhọn. Tôi không nhìn nhầm đâu, quyết không thể nào là ảo giác được, tôi đã nhìn thấy rất rõ ɖú Ngũ treo cổ ở trong phòng. Bên cạnh bà còn để một chiếc đèn lồng màu trắng, cũng giống như cái đêm bà đứng bên cạnh bể bơi vậy, bà cũng cầm chiếc đèn lồng màu trắng. Đây chắc chắn là một cái bẫy, chắc chắn là như vậy, nếu không, rõ ràng ɖú Ngũ đã treo cổ tự tử ch.ết rồi, sao chỉ trong chớp mắt, lại có thể sống sờ sờ ngay trước mặt tôi được?
Bà đã cố tình gây ra tiếng động ở tầng dưới để dụ dỗ tôi, để tôi bước từng bước vào trong cái bẫy này.
“Hiểu Hiểu”. Dì Phấn nắm lấy bàn tay tôi, tôi muốn rụt lại, nhưng lại không còn chút sức lực nào nữa, đành để mặc bà nắm chặt. Bà nói: “Cháu biết không, cháu như thế này khiến dì lo lắng lắm, cứ từ sự cố thứ nhất đến sự cố thứ hai, giờ lại thế này…”
“Sự cố thứ nhất?”
“Ừ, cháu không nhớ đúng không? Lần đó… cháu cũng là người duy nhất sống sót”.
Tim tôi giật thót lên: “Đó là sự cố gì vậy ạ?”
"Cũng là tai nạn giao thông”. Dì Phấn vỗ vỗn hẹ vào tay tôi, “Được rồi, cháu ngủ đi, sau này dì sẽ kể cho cháu nghe, sắc mặt cháu tệ quá, có cần gì gọi cho bố cháu bảo ông về nhà không?”
“Không cần đâu ạ”. Tôi lắc đầu, ngả người nằm nghiêng xuống giường. Vụ tai nạn giao thồng lần thứ nhất, Lôi Hiểu cũng là người may mắn sống sót, điều này có ý nghĩa gì nhỉ?
Tôi hỏi dì Phấn: “Vụ tai nạn lần đó, cháu cũng là người duy nhất sống sót sao ạ?”
“Không phải”. Do dự giây lát, bà mới nói tiếp: “Nhưng vụ tai nạn lần thứ hai, ba người ch.ết đều là những người may mắn sống sót trong vụ tai nạn lần thứ nhất”.
Tôi nghe mà cảm thấy vô cùng mơ màng, điều này lại mang ý nghĩa gì đây?
“Cháu đã xem Tử thần đến rồi chưa?”
“Cháu chưa, là gì vậy ạ? Là phim điện ảnh hay truyện ạ?”
Dì Phấn cười, nằm xuống cạnh tôi, tiện tay tắt đèn: “Có thể là dì đã suy nghĩ nhiều quá rồi, không có gì đâu, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, không xảy ra chuyện gì đâu”.
Trong đêm tối, giọng nói của dì Phấn nghe vô cùng nặng nề, như thể đang có tai họa nào đó sắp sửa giáng xuống vậy. “Tử thần đến rồi”? Có liên quan gì đến hai vụ tai nạn giao thông của Lôi Hiểu chứ? Xem ra, tôi phải tìm bộ phim đó xem như thế nào.
Mười giờ sáng, tôi nhận được cuộc điện thoại của Ngô Tử Thụ, anh ta nói đã giúp tôi hẹn Cổ Tiểu Yên rồi, nửa tiếng nữa gặp nhau ở quán café Thượng Đảo trên đường Vĩnh Xướng. Tôi thay quần áo xong, đang chuẩn bị ra khỏi cửa, điện thoại lại vang lên, là một người con gái lạ gọi tới, nhưng qua ngữ khí trong điện thoại, có lẽ cô ta và Lôi Hiểu là bạn thân của nhau, hỏi tôi đã xuất viện từ khi nào với vẻ rất quan tâm.
Tôi nói qua loa mấy câu, vội bước ra khỏi cửa. Ở đầu dây bên kia, cô ta kêu lên: “Thái độ kiểu gì vậy, hả con nha đầu ch.ết tiệt kia! Mình là Tống Lệ Văn”.
“Ơ, không phải, mình đang có việc phải ra ngoài”.
“Cái gì? Cậu định ra ngoài sao?” Cô ta lại kêu lên, “Mình sắp đến cổng nhà cậu rồi, cậu đợi mình chút nhé!”. Nói xong, cô ta bèn tắt máy.
Tôi vừa mới đi xuống tầng dưới, liền nhìn thấy một chiếc taxi dừng ngoài cổng, rồi một cô gái mặc chiếc váy liền hai dây có hoa màu lam nhỏ li ti bước xuống, bước nhanh về phía tôi, tươi cười rạng rỡ: “Cậu bình phục nhanh thật đấy, Hiểu Hiểu”.
Cô gái này rất đáng yêu, có nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, nụ cười của cô dường như khiến cho bầu trời đang u ám trở nên trong xanh hơn. Cô để tóc ngắn vén tai, mũm mĩm, nhìn trông như búp bê vậy.
Kỳ lạ, hình như tôi đã gặp cô gái này ở đâu rồi thì phải, tôi vừa nghĩ vừa mỉm cười với cô, không biết nên nói gì.
“Sao thế, Hiểu Hiểu? Bộ dạng của cậu cứ như thể không hề quen biết mình vậy? Cứ ngẩn người nhìn mình thế?”
Vừa nói, cô vừa đi thẳng lên lầu: “Ơ? Dì Phấn và ɖú Ngũ không có nhà sao?”
“Mình không biết, chắc là đi chợ rồi”. Tôi vừa đi theo cô ta lên tầng, vừa lơ đễnh nhìn giờ hiển thị trên di động, tôi còn phải đến quán café Thượng Đảo trên đường Vĩnh Xướng để gặp Cổ Tiểu Yên nữa, cô gái Tống Lệ Văn này đến chẳng đúng lúc gì cả.
Cô đi thẳng vào phòng tôi với vẻ rất tự nhiên và quen thuộc, giống như vào phòng của chính mình vậy, tôi thật không biết nên đuổi khéo cô về bằng cách nào đây.
Thấy tôi không nói gì, cô nghiêng đầu lại nhìn tôi: “Ôi, cậu và bác sĩ Mễ dạo này thế nào rồi?”
“Bác sĩ Mễ?” Tôi chau mày, “Chẳng thế nào cả!”
“Đúng là bụng nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo! Chẳng phải cậu rất thích anh ấy sao?”
Tôi cười nhạt, lại nhìn đồng hồ trên di động.
Cô nhìn tôi một lúc, rồi mới nói: “Kỳ lạ, Hiểu Hiểu, hình như cậu đã thay đổi, trước đây cậu không như vậy mà”.
“Không đâu, mình… mình có việc gấp phải đi ngay, việc quan trọng”.
Cô cười: “Ghét thật đấy! Người ta vừa mới đến, cậu đã đòi đi, mình còn muốn được ngủ một giấc trên chiếc giường mềm mại này của cậu đấy”. Nói xong, lại lườm tôi một cái.
Bộ dạng đáng yêu của cô khiến tôi thấy dễ chịu, tôi cũng cười, nói: “Hay là cậu cứ ngủ ở đây, mình đi một lát rồi về”.
“Thôi đi, mình đi cùng với cậu nhé, cậu đợi mình một lát, mình vào nhà vệ sinh”. Cô lưu luyến rời chiếc giường, nhún nha nhún nhảy bước vào nhà vệ sinh.
Mọi việc đều hết sức bình thường, không có bất cứ sự khác lạ và ám thị nào, cho nên, tôi vừa ngồi xuống giường chờ cô vừa lôi máy MP ra nghe, vốn không hề nghĩ có thể xảy ra chuyện gì. Ai có thể ngờ, một người ở trong nhà vệ sinh cũng có thể xảy ra chuyện được cơ chứ? Hơn nữa, lại còn ở trong nhà.
Máy MP đang phát bài “Sứ Thanh Hoa” của Châu Kiệt Luân, bài hát của chàng ca sĩ này, tôi vốn nghe không hiểu lắm, tiết tấu nhanh cứ như là đang tụng kinh, nhưng không thể phủ nhận, “Sứ Thanh hoa” là một bài hát rất hay, nghe rất dễ chịu, nên tôi ấn nút nghe mãi một bài. Nhưng sau khi tôi nghe bài hát này tới ba lần, Tống Lệ Văn vẫn chưa bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi bắt đầu cảm thấy bồn chồn, nghe ba lần bài hát này, chắc chắn đã quá mười phút, sao cô ấy lại có thể vào đó lâu thế?
Tôi nhìn cánh cửa phòng vệ sinh, lại không tiện giục cô ấy, có lẽ là cô ấy ăn phải thứ gì đó không vệ sinh, nên đau bụng. Thế là, tôi nằm nửa người trên giường, nhẫn nại đợi cô ấy. Vừa nghe nhạc vừa nghĩ, lát nữa gặp Cổ Tiểu Yên, nên nói gì với cô ta đây? Hỏi cô ta rốt cuộc là ai, hay là hỏi cô ta có phải đã từng chơi đùa với rắn, giết người trong ngôi nhà ma? Vừa nghĩ đến những hình ảnh nhìn thấy trong ti vi ở ngôi nhà ma, đã khiến tôi sợ hãi dựng tóc gáy. Sự việc hãi hùng đó cho dù đúng thực là do chính cô ta gây nên, cô ta cũng chưa chắc đã chịu thừa nhận.
Trong lúc đang suy nghĩ miên man, tính đến lúc này, ít nhất cũng phải thêm hơn mười phút nữa, tôi không thể đợi thêm được nữa, nếu như một người vào nhà vệ sinh hơn hai mươi phút, thì có lẽ là không được bình thường.
Chắc không phải cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Nhưng ngay lập tức, tôi lại cảm thấy sự lo lắng của mình thật buồn cười, đi vào nhà vệ sinh thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Chẳng lẽ lại ngã nhào vào bồn cầu?
Mặc dù như vậy, nhưng tôi vẫn tắt máy MP và đi đến đó, vì tôi đã mất hết kiên nhẫn rồi, cô ấy đi vệ sinh lâu quá.
Tôi khẽ gõ cửa: “Tống Lệ Văn, cậu xong chưa vậy?”
Không có ai trả lời, trong nhà vệ sinh không có bất cứ âm thanh nào.
Tôi lại hỏi thêm mấy lần nữa, nhưng bên trong vẫn không có tiếng trả lời.
“Này! Không phải là cậu rơi vào…” Cùng lúc tôi mở cánh cửa nhà vệ sinh ra, giọng nói của tôi cũng chợt im bặt, trong nhà vệ sinh không có ai cả!
Nhà vệ sinh khép kín, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ trên tường, nhưng ô cửa sổ đó nhỏ đến nỗi con mèo cũng không thể ra ngoài được, còn Tống Lệ Văn thì lại bốc hơi biến mất khỏi căn phòng này.
Nhìn nhà vệ sinh trống không, tôi chợt nhớ đến việc đi cùng với Diêu Giai đến ngôi nhà ma. Diêu Giai cũng biến mất trong ngôi nhà ở trên tầng, sau đó lại ly kỳ xuất hiện trong nhà vệ sinh tầng dưới và bị lột da mặt… Tôi không dám liên hệ hai sự việc này lại với nhau, nhưng việc Tống Lệ Văn không cánh mà bay không thể không khiến tôi nghĩ như vậy được, giữa chúng có sự quen thuộc khiến ta nghẹt thở.
Tôi hít thở một hơi thật sâu, lạnh toát, quay người lao xuống tầng dưới, đâm thẳng vào ɖú Ngũ vừa mới đi chợ về ở ngay bậc cầu thang, suýt chút nữa làm bà lăn xuống, bà vội vàng nắm lấy tay vịn cầu thang, hốt hoảng lên tiếng hỏi: “Cô chủ, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tôi không có thời gian để giải thích với bà, chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh tầng 1, bên trong trống không. Sau đó, tôi lại chạy lên chạy xuống, điên cuồng tìm kiếm Tống Lệ Văn đangbị mất tích trong từng nhà vệ sinh trong cả ngôi nhà. Cuối cùng, tôi ngồi bệt xuống đất, thở dốc, Tống Lệ Văn tại sao lại biến mất chứ? Sao cô ấy lại biến mất chứ? Truyện "Kiếp Nạn Trời Định "
“Cô chủ…”
“Vú đừng đến đây!”
Vú Ngũ vốn định đi đến chỗ tôi, nghe thấy tôi hét lên như vậy, bà lập tức dừng bước, đứng yên ở đó không biết nên làm gì.
“Vú có nhìn thấy…” Tôi định nói nhưng lại ngừng lại, tôi biết, có hỏi bà cũng chỉ vô thôi, Tống Lệ Văn vốn không hề bước ra khỏi nhà vệ sinh, ɖú Ngũ sao có thể nhìn thấy cô ấy được chứ?
“Nhìn thấy gì cơ?” ɖú Ngũ thận trọng lên tiếng.
Tôi không trả lời bà, lả người dựa đầu vào tường, tất cả những việc này là sao vậy nhỉ? Tại sao đều bắt tôi gặp phải chứ? Tống Lệ Văn là ai? Sự xuất hiện của cô ấy lẽ nào chỉ vì để biến mất ngay trước mắt tôi? Hoặc là, não tôi đúng thật là có vấn đề, xuất hiện ảo giác? Vốn không hề có cô gái tên Tống Lệ Văn này, cô ấy vốn không hề đến đây, càng không bị biến mất trong nhà vệ sinh, tất cả mọi việc này, đều là ảo giác của tôi!
Nghĩ đến đây, tôi đứng bật dậy, lao vào phòng, tôi cầm di động, kiểm tr.a các cuộc gọi đến, sau đó, tôi ngẩn người một lát, ấn nút gọi lại số điện thoại Tống Lệ Văn gọi đến cho tôi, điện thoại báo số máy đối phương không đủ tài khoản( ).
Cuối cùng, tôi cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, ôm chặt đầu gối, khóc hu hu. Tôi biết, đây không phải là ảo giác, Tống Lệ Văn thực sự đã đến đây, cũng đúng là đã biến mất trong nhà vệ sinh, nếu không, số điện thoại đó là do ai gọi đến được cơ chứ?
“Cô chủ…” ɖú Ngũ đứng ở cửa, muốn vào an ủi tôi, nhưng lại rụt rè sợ sệt.
“Ra ngoài! ɖú ra ngoài đi!” Bà đã ngần ấy tuổi, tôi không cố ý nổi nóng với bà, nhưng tôi cảm thấy sợ bà, từ đêm hôm qua sau khi nhìn thấy bà treo cổ trong phòng, tôi vô cùng sợ hãi, tôi thậm chí còn cho rằng, bà đã đóng giả vẻ già nua như vậy. Cho nên, sau khi hét lớn với bà, tôi lại càng khóc to hơn, tôi không biết ai có thể cứu tôi thoát ra khỏi cái bãy này.
Tôi gọi điện thoại cho La Thiên, nhưng sau khi anh nghe máy, tôi lại không thể nói được gì, chỉ khóc nghẹn ngào. Anh cũng không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe tôi khóc, khóc hồi lâu, cuối cùng tôi tắt máy. Xem ra, anh ta còn trầm uất hơn cả Mễ Dương, ít ra cũng cần phải hỏi xem tại sao tôi khóc chứ.
5.Hồi hải mã hay hồi cá ngựa (hippocampus) là một phần của não trước, là cấu trúc nằm bên trong thùy thái dương. Nó tạo thành một phần của hệ thống Limbie và có liên quan đến hoạt động lưu giữ thông tin và hình thành ký ức trong trí nhớ dài hạn và khả năng định hướng trong không gian. Con người và các loại động vật có ɖú khác có hai hồi hải mã, mỗi cái ở một bán cầu não.
6.Ở Trung Quốc, có thêm hình thức cả hai máy điện thoại khi gọi và nghe đều bị mất cước phí điện thoại.
Khi nhận được cuộc điện thoại của Ngô Tử Thụ, tôi mới nhớ ra còn phải đi đến đường Vĩnh Xướng gặp Cổ Tiểu Yên nữa, vừa rồi, bị sự việc Tống Lệ Văn mất tích một cách bí hiểm làm cho sợ hãi quá, suýt nữa quên luôn việc này. Ngô Tử Thụ rất tức giận, ở trong điện thoại, chất vấn tôi tại sao lại cho anh ta leo cây, tôi luôn miệng xin lỗi anh ta, nói sẽ đến đó ngay.
Tôi lấy giấy ăn lau sạch nước mắt, vội vàng bước ra khỏi phòng, vốn định vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhưng tôi lại không dám vào, tôi sợ mình cũng bị biến mất giống như Tống Lệ Văn. Có trời mới biết tại sao cô ấy không cách mà bay, biến mất khỏi nhà vệ sinh vốn hoàn toàn khép kín như vậy, một người sống sờ sờ ra đó, sao có thể bốc hơi biến mất như vậy được chứ? Rốt cuộc, cô ấy đã bĩ đưa đi đâu? Và bị thứ gì đưa đi được chứ?
Khi tôi bước xuống lầu, ɖú Ngũ đang quay lưng lại phía tôi nói chuyện điện thoại, giọng bà rất khẽ: “Tôi không biết, cô ấy khóc rất thảm thiết, hình như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ, và chạy khắp nơi như là một con nhặng vậy… trong nhà không có ạ… đúng vậy, liệu có cần gọi bác sĩ Mễ… Ơ, thực sự cần bắt cô ấy…” Nói đến đây, giọng ɖú Ngũ càng nhỏ hơn, thậm chí tôi không thể nghe rõ những câu nói phía sau, nhưng cũng khiến con tim tôi như bị chích một nhát, nhói đau. Tôi nhón chân thật khẽ, không dám làm kinh động đến bà, bước nhanh ra khỏi cửa.
Tôi không biết vừa rồi có phải ɖú Ngũ nói chuyện với dì Phấn hay không, tôi thầm nhắc lại lời bà: “Thực sự cần bắt cô ấy…” Trong câu nói này, rõ ràng là tràn đầy sự nguy hiểm, thậm chí còn đầy sát khí. Tôi không kìm được, khẽ run lên, họ muốn làm gì tôi chứ? Lời nói của bà chắc chắn là muốn nói tới Lôi Hiểu, còn tôi thì lại quá xui xẻo, nhập vào thân xác Lôi Hiểu. Nếu như họ thực sự muốn làm hại Lôi Hiểu, tại sao lại phải đợi đến tận bây giờ? Cứ phải đợi đến khi tôi biến thành Lôi Hiểu mới chuẩn bị ra tay? Lẽ nào họ đã sớm biết tôi không phải là Lôi Hiểu thực sự, cho nên mới ra tay với tôi? Tôi ngước nhìn đường chân trời xa tít tắp và u ám, chỉ muốn khóc nhưng không thể khóc nổi.
Hai mươi phút, tôi ngồi xe taxi đến quán café Thượng Đảo trên đường Vĩnh Xướng, vừa vào tôi đã nhìn thấy Cổ Tiểu Yên ngồi ngay ở vị trí gần cửa sổ, cô ta đang sốt ruột nhìn xung quanh, rõ ràng đã không thể kiên nhẫn hơn được nữa. Tôi đi đến đó, ngồi xuống ghế đối diện với cô ta, cô ta bĩu môi: “Nghe tên biến thái đó nói cô tìm tôi?” Có thể nhận ra thái độ của cô ta không hề thân thiện chút nào.
“Ơ, đúng vậy, xin lỗi, để cô phải đợi lâu rồi”. Tôi hơi ngẩn người, ngay cả cách xưng hô của cô ta với Ngô Tử Thụ cũng giống y như đúc. Tôi trấn tĩnh lại nhìn cô ta, thứ cảm giác này, nếu không phải tự mình trải qua thì không thể nào trải nghiệm được, giống như đang soi gương, nhưng lại hoàn toàn không phải đang soi gương. Cứ nhìn mãi, trong lòng tôi bỗng trào dâng cảm giác tuyệt vọng, nỗi tuyệt vọng chưa từng có bao giờ, hơn nữa còn kèm theo cả sự lạnh giá đến tận xương tủy, bởi vì tôi đã cảm nhận rõ ràng được rằng, cô ta không phải là tôi
Đương nhiên, cô ta chắc chắn không phải là tôi, nếu không, thì tôi là ai chứ? Mặc dù nhìn cô ta, bất luận là vẻ bên ngoài, hay giọng nói đều giống tôi y hệt, nhưng… Tôi không biết phải hình dung loại trực giác này của tôi như thế nào. Mọi người đều nói, con mắt là cửa sổ của tâm hồn, đúng vậy, đó quyết không phải là ánh mắt của Cổ Tiểu Yên. Mặc dù khi tôi nhìn cô ta, cô ta cũng nhìn tôi, mặc dù biểu hiện của cô ta bình tĩnh, phẳng lặng như mặt nước, nhưng trong ánh mắt cô ta thể hiện ra sự bất an, hơn nữa rất lạnh, cực kỳ sắc bén, giống như một con dao nhọn. Cô ta đang cố che giấu chân tướng sự thật mà tôi không hay biết.
Qua ánh mắt của cô ta có thể nhận ra, cô ta là một cô gái độc ác, bản chất xấu. Hơn nữa, cô ta tạo cho tôi thứ cảm giác quái dị, quái dị đến nỗi tôi không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả. Tôi thậm chí còn đoán định cái cơ thể ngồi đối diện tôi đây vốn không phải là của tôi!
Suy nghĩ này khiến tôi giật nảy mình, đây cũng chính là nguyên nhân khiến tôi tuyệt vọng và ớn lạnh. Một cô gái có bản chất xấu như vậy biến thành tôi, có trời
mới biết cô ta sẽ gây ra những chuyện gì, liệu có làm hại bố mẹ tôi hay không. Nhưng, nếu như cơ thể này không phải là của tôi, vậy thì cơ thể của tôi ở đâu? Lẽ nào vẫn đang nằm cạnh thi thể của Diêu Giai trong nhà vệ sinh trong ngôi nhà ma sao? Còn nữa, nếu như cơ thể này không phải là của tôi, vậy thì cô gái trước mặt tôi đây là ai chứ? Sao cô ta lại thay thế tôi? Sao cơ thể giống y hệt tôi chứ? Điều này rõ ràng không hợp logic. Nhưng trực giác của tôi sao lại mãnh liệt như vậy chứ? Truyện "Kiếp Nạn Trời Định "
Tôi đột nhiên nhớ lại đã từng có lần có mấy người đánh nhau trong cửa hàng của mẹ, không may đập cốc trà vào trán tôi, nếu như muốn biết cơ thể trước mặt tôi đây có phải là của tôi hay không, chỉ cần xem trên trán cô ta có vết sẹo hay không là rõ ngay. Nhưng trán cô ta bị tóc mái dày che khuất, tôi sao có thể xem được đây? Tôi vừa bồn chồn vừa suy nghĩ đối sách.
“Cô hẹn tôi ra đây chắc không phải để săm soi tôi chứ?”
Cô ta vừa mở miệng nói, tôi ngược lại còn trấn tĩnh hơn, tôi cười nói: “Đương nhiên không phải như vậy rồi, chúng ta hãy ăn chút gì đã nhé”. Nói xong, tôi giơ tay gọi nhân viên phục vụ, chọn món mỳ Ý xào, cô ta chọn món thịt bò bít tết, còn dặn thêm thịt bò không được chín quá, tốt nhất vẫn còn chút máu. Tôi nghe mà thấy lạnh xương sống, lập tức nghĩ đến hình ảnh của cô ta hút máu rắn trong tivi. Giờ thì tôi có thể khẳng định, cô gái trong tivi chính là cô ta, ngoài cô ta ra, liệu có thể là ai được nữa chứ?
“Cô tìm tôi có việc gì? Tôi nhớ là hình như chúng ta không quen biết nhau, A Thụ hỏi tôi có phải là tranh giành người yêu của cô. Thật là nực cười, nếu như vậy, tôi nghĩ, có thể là cô đã nhầm rồi!” Ngữ khí của cô ta rất cứng nhắt, hơn nữa, còn mang theo thái độ áp bức, khiến người nghe có cảm giác như người bề trên nói với kẻ dưới vậy.
“Cô đã từng đi đến ngôi nhà ma bao giờ chưa?” Tôi không muốn vòng vo với cô ta, tôi nhìn thẳng vào cô ta, đang suy tính xem làm cách nào mới có thể xem được vết sẹo trên trán cô ta.
“Ngôi nhà ma? Ngôi nhà ma nào? Chưa từng nghe nói”.
“Thật vậy sao?” Tôi cười, dựa lưng vào ghế, cô gái này xem ra khá xảo quyệt. Tôi chuyển đề tài, “Cô rất xinh, nếu như không để mái tóc dày, chắc chắn sẽ xinh hơn, khuôn mặt cô không phù hợp để mái bờm”.
Cô ta không nói gì, nét mặt thể hiện sự nghi ngờ, nhưng vẫn bất giác giơ tay lên hất hất tóc mái. Tôi lập tức mở to mắt nhìn, nhưng đáng tiếc, cô ta lại thả tay xuống luôn, tôi không kịp nhìn thấy gì cả.
Một lát sau, nhân viên đem đồ ăn chúng tôi gọi tới. Cô ta cầm dao dĩa, cắt một miếng thịt bò, đưa vào miệng, lầm bầm: “Vẫn chín quá!”
Tôi nuốt đánh ực nước bọt, tôi rõ ràng nhìn thấy miếng thịt bò đó vẫn còn có màu đỏ của máu, thật không ngờ cô ta vẫn còn chê quá chín, thế thì thả đưa cho cô ta miếng thịt sống cho xong. Nhìn thấy cô ta ăn từng miếng thịt nửa sống nửa chín đó, tôi không còn muốn ăn gì nữa cả, uống một ngụm trà, cố gắng kìm chế nỗi khó chịu trong dạ dày, hỏi cô ta: “Có phải là cô rất thích rắn không?”
Cô ta lập tức dừng lại, bộ dạng kinh ngạc như thể sắp phun miếng thịt bò trong miệng cô ta ra ngoài vậy. Cô ta kinh hãi nhìn tôi: “Tôi sợ nhất là rắn đấy, sao cô lại nghĩ tôi thích nó?”
Phản ứng thái quá của cô ta khiến tôi cảm thấy nực cười, rõ ràng là chưa đánh đã khai, cô ta càng tỏ vẻ như vậy, thì càng bại lộ sự giả tạo đóng kịch của cô ta. Thế nên, tôi cười nói với cô ta: “Tôi đã từng đi đến một ngôi nhà ma, tôi nhìn thấy trong tivi ở ngôi nhà ma đó cảnh tượng vô cùng tàn nhẫn, một cô gái vừa chơi đùa với rắn, vừa… giết người. Cô gái đó trong rất giống cô đấy”.
Nghe xong, cô ta đột nhiên bật cười: “Cô thật biết cách kể chuyện cười”.
Tôi cũng cười theo cô ta: “Đúng vậy, nhưng, nếu như tôi nói chuyện này với cảnh sát, có thể họ sẽ không cho rằng đây chỉ là một câu chuyện cười”.
Cô ta liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, thực sự cần phải nói cho cảnh sát biết, giết người là việc phạm pháp đấy”. Sau đó, cô ta lại ngơ ngác nhìn tôi, “Nhưng, cô nói với tôi những việc này để làm gì chứ? Tôi có phải là cảnh sát đâu, tôi không giúp được cô đâu”.
Tôi căm phẫn đến độ nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn cho cô ta một cái bạt tai.
“Cô sao vậy? Tôi thực sự không thể giúp được cô, nếu không có việc gì, tôi đi trước đây, tôi còn phải về trông cửa hàng cho mẹ tôi nữa”. Nói xong, cô ta đứng dậy, chuẩn bị bước đi.
“Cổ Tiểu Yên,” tôi gọi cô ta lại, “Rốt cuộc cô là ai?”
“Câu này cô hỏi có vẻ không được bình thường, chẳng phải cô đã gọi tên tôi rồi đó sao?”
“Tôi hỏi câu này rất bình thường đấy, bởi vì, tôi biết cô vốn không phải là Cổ Tiểu Yên!”
“Vậy sao?” Cô ta vẫn cười rạng rỡ với tôi, như vậy, có vẻ như tôi là một kẻ đang cố tình gây chuyện.
“Vậy cô nói xem, tôi là ai?”
“Nếu tôi biết, hôm nay tôi đã không phải hẹn cô tới đây”.
Cô ta lườm tôi một cái, cố ý đóng giả bộ dạng ngất xỉu, giơ tay lên sờ vào trán. Hành động đó của cô ta giúp tôi có thể nhìn thấy rõ, trên trán cô ta đúng là có một vết sẹo!
Vậy thì cũng chính là, cơ thể này chính là của tôi.
Trong lúc tôi đang ngẩn người, cô ta nhìn tôi với ánh mắt đồng tình, nói vẻ đáng tiếc: “Tôi nghe A Thụ nói cô xảy ra chút sự cố, bị mất trí nhớ, thật không ngờ, thần kinh của cô… cũng có vấn đề. Cô nên đi gặp bác sĩ, có thể sẽ khá hơn đấy”.
Lời nói châm chọc của cô ta khiến tôi vô cùng phẫn nộ, tôi cố gắng kìm nén, lạnh lùng nói: “Cô biết, tôi vốn không hề mất trí nhớ, hơn nữa, người thần kinh có vấn đề không phải là tôi. Nếu như cô thực sự là Cổ Tiểu Yên, cô có thể nói cho tôi it, ngày sinh nhật của bà nội cô được hay không? Cô có thể nói ra ông nội cô mất vào năm nào không? Cô có thể nói ra ông nội cô mất như thế nào không?”
“Cô đúng là người rỗi hơi rảnh chuyện!” Cô ta lắc lắc đầu, quay người định bước đi.
“Không trả lời được có phải vậy không? Tôi không muốn làm khó dễ cô, tôi chỉ muốn biết chân tướng sự việc, cô không sợ tôi nói tất cả những sự việc này cho cảnh sát biết sao? Tôi không tin trên thế giới này lại có người hiểu hết được tất cả mọi việc về Cổ Tiểu Yên bằng tôi”.
Lời nói của tôi đã quá rõ ràng. Cô ta ngừng lại, nhìn tôi chằm chằm, sắc mặt rất tệ, giống như bị người khác ngầm xem xét được bí mật trong nội tâm của cô ta vậy. Nhưng cô ta nhanh chóng thể hiện bộ dạng tỉnh bơ, cúi người xuống, đặt bàn tay lên mặt bàn, khẽ nói: “Cô cho rằng, cảnh sát sẽ tin sao? Cô nói tôi vừa chơi đùa với rắn vừa giết người, vậy chứng cứ đâu? Đừng có quấy rầy đeo bám nữa, chân tướng sự thật, khi cần được hé mở, thì tự nhiên sẽ hé mở thôi, nếu không, người khác sẽ cho là cô bị thần kinh đấy, bây giờ, chẳng phát rất tốt sao? Cô có một ông bố giàu có, cô muốn gì có nấy mà”.
“Tôi không cần như vậy!” Tôi buột miệng nói, mồ hôi lạnh cũng toát ra, cô ta quả nhiên biết chân tướng sự việc “Lôi Hiểu đâu?”
Cô ta gí sát mặt lại, suýt chút nữa đã chạm vào mũi tôi: “Cô chẳng phải là Lôi Hiểu sao? Là người thừa kế tài sản của nhà phú ông giàu có!”
Tôi ngẩn người ngồi xuống, hoàn toàn không kịp định thần lại được, thần người nhìn cô ta ngạo nghễ rời khỏi quán café như một con rối gỗ.
Chân tướng sự việc rốt cuộc là gì đây?
Mười phút sau, tôi gọi điện cho La Thiên, bởi vì, qua lời nói của cô ta, tôi cảm thấy âm mưu này có liên quan đến Lôi Cận Nam, rất có khả năng có người muốn cướp đoạt tài sản của ông, không chừng, âm mưu này đều có liên quan đến dì Phấn, ɖú Ngũ. Mặc dù, tôi không biết tại sao tôi lại bị cuốn vào đây, càng không rõ tại sao tôi lại biến thành Lôi Hiểu, nhưng tôi dám khẳng định, Lôi Hiểu thực sự đã bị hại. Cho nên, tôi chỉ có thể tìm La Thiên, tôi không biết liệu tôi có thể tin tưởng ai được, La Thiên là cảnh sát, hy vọng anh có thể giúp tôi tìm ra chân tướng sự thật, không thể để cho họ đạt được âm mưu.
Khi điện thoại vừa được kết nối, La Thiên nói đang rất bận, lát nữa gọi lại cho tôi sau, cũng không đợi tôi nói xong đã tắt máy.
Tôi thất thần nhìn đoàn người qua lại đông đúc bên ngoài qua cửa kính chạm mặt đất, cảm giác như mình đang bị cái động đen vô hình đó hút chặt lấy, càng lúc càng sâu. Tôi liên tục hỏi mình: Chân tướng sự việc rốt cuộc là gì? Bên tai vang lên câu nói của “Cổ Tiểu Yên”: “Cô cho rằng, cảnh sát sẽ tin sao? Cô nói tôi vừa chơi đùa với rắn vừa giết người, vậy chứng cứ đâu? Đùng có quấy rầy đeo bám nữa, chân tướng sự thật, khi cần được hé mở, thì tự nhiên sẽ hé mở thôi, nếu không người khác sẽ cho là cô bị thần kinh đấy, bây giờ, chẳng phải rất tốt sao? Cô có một ông bố giàu có, cô muốn gì có ấy mà”.
Cô ta nói không sai chút nào, liệu La Thiên có tin tất cả những chuyện này không? Tôi vốn không hề biết âm mưu này là gì, tôi phải nói với La Thiên thế nào để anh tin tôi mới là Cổ Tiểu Yên thực sự, còn cô ta mới là kẻ mạo danh? Nếu La Thiên hỏi tôi tại sao lại biến thành Lôi Hiểu, tôi phải giải thích thế nào đây? Kể cho anh nghe tất cả những việc xảy ra trước khi đến ngôi nhà ma sao? Nhưng những sự việc đó khiến người bình thường không thể tưởng tượng nổi, nếu La Thiên tin trên đời này có ma quỷ thì con được, nếu không tin thì sao, chỉ sợ anh thực sự coi tôi là bệnh nhân tâm thần!
Tôi thở dài não nề, qua lời nói vừa rồi của “Cổ Tiểu Yên”, rõ ràng cô ta đã thừa nhận cô gái chơi đùa với rắn và giết người chính là cô ta. Cô ta đã dám thừa nhận, chứng tỏ cô ta không phải lo nghĩ gì cả, bởi vì cô ta biết, tôi vốn không có bất cứ thứ gì gọi là chứng cứ cả. Hơn nữa, trong lời nói của cô ta còn mang theo sắc thái uy hϊế͙p͙, bảo tôi tiếp tục làm con gái của Lôi Cận Nam, đừng có quấy rầy đeo bám nữa, nhưng dì Phấn và ɖú Ngũ đang chuẩn bị ra tay với tôi, nếu như có người kề dao vào cổ bạn, liệu bạn có thể cứ thế mà nhắm mắt để mặc cho họ cứa không? Đương nhiên là không thể được rồi, cho dù chỉ có một chút cơ hội mong manh, cũng cần phải dốc sức phản kháng, cho dù là liều mạng như con cá đâm rách lưới, cũng còn hơn là ch.ết một cách không rõ ràng.
Tôi nhắm mắt lại, xoa xoa thái dương, tôi cần phải liều mình với bọn họ như thế nào đây? Dì Phấn, ɖú Ngũ và “Cổ Tiểu Yên” đó rốt cuộc có phải cùng một bọn hay không? Kẻ đứng sau thao túng tất cả mọi việc này rốt cuộc là người hay là ma? Nếu như tất cả những việc này không phải là do ma quỷ gây ra, vậy thì sao họ có thể khiến tôi nhập vào thân xác của Lôi Hiểu được chứ? Rồi lại làm cách nào để cho cô gái đó biến thành tôi được đây? Tôi vẫn chưa từng nghe thấy y học hiện nay có thể làm được việc khiến người khác nhập hồn vào thân xác người khác. Nếu có thì cũng chỉ là nhân bản vô tính, tôi và Cổ Tiểu Yên hiện nay đều là nhân bản vô tính, con người thực của tôi là Lôi Hiểu và thực ra đã ch.ết từ lâu rồi, bọn họ đã nhét suy nghĩ và ký ức của tôi vào thân xác được nhân bản vô tính của Lôi Hiểu… Nghĩ đi nghĩ lại, lại thấy không thỏa đáng, đây có phải là đang đóng phim khoa học viễn tưởng đâu.
Nếu như phủ định thuyết nhân bản vô tính, vậy thì tất cả mọi việc vẫn liên quan đến ngôi nhà ma. Kẻ đứng đằng sau thao túng rất có thể chính là người phụ nữ đã treo cổ tự tử trong ngôi nhà ma. Có thể, Cổ Tiểu Yên hiện nay chính là cô ta nhập vào, nhưng tại sao cô ta lại nhập vào thân xác tôi, rồi lại để tôi nhập vào thân xác Lôi Hiểu? Nếu như cô ta có oán thù với Lôi Cận Nam, sao cô ta lại không nhập luôn vào Lôi Hiểu cho xong? Lẽ nào cô ta có oán thù gì với bố mẹ tôi?
Ôi! Lộn xộn quá đi, thành một mớ bòng bong, nếu muốn giải được, có lẽ chỉ có thể quay lại ngôi nhà ma một chuyến.
Tôi tự hỏi mình, còn dám quay lại không? Đáp án là không dám. Tôi thực sự không dám.