Chương 92: Sư nương - Kiểu tình

Chia tay với Mộ Dung Thanh Thanh, nàng vừa mới rời đi, lão bảo (má mì) liền gõ cửa tiến vào nói với Lăng Phong là phòng bên cạnh có người muốn gặp hắn.


Lăng Phong ngạc nhiên, vừa rồi mình và Mộ Dung Thanh Thanh tập trung quá, không để ý phòng bên cạnh có người đang theo dõi. Có lẽ là do mình không đề phòng, thứ hai nữa là võ công đối phương cũng không tệ. Đối phương đã mời mình sang đấy thì chắc là không có địch ý gì, nếu không vừa rồi đã xuống tay với mình và Mộ Dung Thanh Thanh.


Dù sao thì khi đang làm cái chuyện đó thì làm sao mà đề phòng được người ngoài đánh lén chứ. (Quá đúng a!)
Lăng Phong đi sang phòng bên cạnh, cửa vừa mở ra đã khiến hắn thiếu chút lòi cả tròng mắt, miệng há rộng đến nỗi đút vừa cả quả trứng vịt vào.


Tựa như một trò đùa tai quái, chẳng qua lại là một trò đùa vô cùng kinh diễm, cực kỳ bất ngờ. Là trò đùa mà nam nhân cả đời này đều mong muốn mắc phải, một trò đùa khiến Lăng Phong hết sức tự hào.
Trong phòng không phải ai khác lại chính là sư nương Bạch Quân Nghi mà hắn yêu thích nhất .


Nguyên lai Hoa Sơn bị Tứ đại thế gia vây công, Đàm Uyển Phượng bị bắt đi, Hoa Sơn có thể nói là đã mất hết thể diện. Đệ tử phái Hoa Sơn cực kỳ phẫn nỗ trước hành động của Tứ đại thế gia nhưng Lục Thanh Phong lại lấy lùi làm tiến, không tiến hành phản kích và truy tiễu ( truy kích và tiêu diệt).


Lăng Phong liều lĩnh đi trước tìm cách cứu viện, ai ngờ lại khơi dậy nhiệt huyết trong người mỗi đệ tử phái Hoa Sơn, thậm chí hắn đã trở thành một tấm gương sáng đáng để noi theo. (Noi theo đi cua gái đó!!!)


available on google playdownload on app store


Lục Thanh Phong vốn định tập trung chưởng môn các đại phái cùng nhau bàn bạc, dùng lực lượng của võ lâm tạo áp lực lên Tứ đại thế gia , đến lúc đó thì sợ gì Tứ đại thế gia không giao người ra. Thế nhưng buổi tối huyện Hoa m lại truyền đến tin tức khiến kẻ khác kinh sợ, Lăng Phong cư nhiên lại bắt thiên kim đại tiểu thư của Mộ Dung thế gia- Mộ Dung Thanh Thanh làm con tin, muốn trao đổi lấy Đàm Uyển Phượng ở Thái Bạch Lâu .


Phái Hoa Sơn khi nghe được tin tức này thì cả phái reo hò hoan hô, chỉ có Lục Thanh Phong lo lắng không yên, hắn không phải lo cho Lăng Phong, mà là lo cho không thể cứu vãn mối quan hệ với Tứ đại thế gia. Mình dù gì cũng là võ lâm minh chủ, phải chú ý đến thể diện.


Lục Thanh Phong muốn cùng chưởng môn các phái ngăn cản cuộc trao đổi con tin này. Thế nhưng sư nương Bạch Quân Nghi không thể nhịn được hành vi của Lục Thanh Phong nữa. Vì thế liền dẫn một bộ phận đệ tử xuống núi, đi suốt đêm đến Thái Bạch Lâu hội họp với Lăng Phong để cùng cứu người.


Đi suốt đêm mới tới nơi, sư nương bố trí hết thảy đệ tử mai phục chung quanh Thái Bạch Lâu, còn tự mình thì dịch dung đến Di Xuân Viện đối diện với Thái Bạch Lâu để theo dõi nhất cử nhất động của Thái Bạch Lâu. Chỉ là không nghĩ tới lại phát hiện ra Lăng Phong đang ở phòng bên, ngoài ra còn có con tin mà hắn đang bắt giữ Mộ Dung Thanh Thanh. Càng khiến nàng thêm tức giận là Lăng Phong lại cùng với Mộ Dung Thanh Thanh tiến hành cái chuyện ân ái của đôi vợ chồng trẻ. Mình tự nhiên lại uổng phí tâm tư lo lắng cả đêm cho tên đại phôi đản không có lương tâm này.


Sư nương kiềm chế sự ghen tức trong lòng mình, đợi đến lúc Mộ Dung Thanh Thanh rời đi.


Mộ Dung Thanh Thanh vừa mới rời khỏi, nàng lập tức sai lão bảo gọi Lăng Phong đến phòng mình, hơn nữa nàng còn bày ra một bộ dáng xinh đẹp mê người, kỳ thực đây cũng là bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến kịch liệt vừa rồi giữa Lăng Phong và Mộ Dung Thanh Thanh, xuân tâm nàng nhộn nhạo không thể nhịn được nữa.


Chỉ thấy sư nương trên người khoác áo lụa mỏng, bên trong chỉ mặc yếm và tiết khố. Da thịt trắng như tuyết, đùi ngọc thon dài, hẻm núi sâu động nhân, bờ vai đầy đặn… tất cả đều là thứ khiến người khác phải chao đảo. Hơn nữa còn có khuôn mặt kiều diễm mê người, khí chất thành thục, nụ cười say lòng người khiến cho Lăng Phong không thể kiềm chế được mình. Nàng giống như một quả đào chín ngọt vậy, một quả đào chín khiến người khác thèm thuồng chỉ muốn mở miệng nhấm nháp..


Sư nương hiểu rất rõ mị lực của mình, sau khi ra hiệu bảo Lăng Phong đóng cửa lại thì thản nhiên nói:
- Ngươi tên vô lương tâm này, cư nhiên dám lêu lổng ở chỗ này, ngươi coi như đã không làm ta thất vọng? Nói đi, tại sao lại muốn thả Mộ Dung Thanh Thanh ra, chẳng lẽ ngươi không muốn cứu Uyển Phượng sao?"


Lăng Phong cười hề hề nói:
- Sư nương, nghe nàng nói kìa, nếu như không phải vì cứu sư tỷ, ta hà tất phải vất vả đuổi theo Tứ đại thế gia làm gì."


- Ai biết được, có lẽ tên đại sắc lang ngươi thèm muốn tư sắc của thiên kim tiểu thư, mỹ phụ nhà Tứ đại thế gia rồi...." Giọng nói của sư nương hơi có vị giấm chua.
- Sư nương, nàng ghen sao?" Lăng Phong đắc ý cười hắc hắc:


- Có phải là vừa rồi thấy ta cùng Thanh Thanh ở một chỗ khiến nàng tức giận không?"
- Ngươi ch.ết đi." Sư nương nguýt Lăng Phong một cái, thản nhiên nói:
- Người phong lưu như chàng ta thấy không có hứng thú, nên sẽ càng không tức giận vì chàng. Hôm nay chàng mà không chịu nói thật ra ta sẽ không tha cho chàng."


Lăng Phong cố gắng đem ánh mắt rời khỏi người nàng. Sau đó đem chuyện mình làm thế nào mà bắt được Mộ Dung Thanh Thanh, cùng với việc gặp gỡ Tĩnh Du của Ngọc Nguyệt hồ cũng kể ra từ đầu đến cuối.
Sư nương kinh hãi:


- Chàng cùng Tĩnh Du đánh ngang tay sao?" Đối với sư nương mà nói, chuyện này đúng là một chuyện rất có giá trị.
Lăng Phong nói:
- Phải nói là nàng mạnh hơn ta một chút."
Sư nương thấy Lăng Phong không hề tự mãn, hơn nữa lại còn rất khiêm tốn thì cảm thấy rất hài lòng, gật đầu khen ngợi:


- Nếu Ngọc Nguyệt hồ đã nhúng tay vào việc này, chuyện của Uyển Phượng sẽ không cần lo lắng gì nữa. Bất quá sau này chàng không được phép làm càn nữa. Dám tự tiện một mình một ngựa xông đến doanh địa (nơi trú quân) của Tứ đại thế gia , chàng không muốn sống sao?"
Lăng Phong cười hắc hắc nói:


- Sư nương, ta biết sai rồi. Ta nguyện ý tiếp thu mọi sự trừng phạt của sư nương...."


Sư nương bĩu môi nói:"Chàng nói ít thôi, ta còn không biết chàng muốn làm cái gì nữa sao? Đại phôi đản..." Vừa nói sư nương vừa nhẹ nhàng cởi tấm áo lụa ra, muốn mặc vào bộ quần áo tố trang (quần áo may bằng vải trơn ??) vào.


Tấm lưng trắng ngần, cùng với kiều đồn tròn trịa của sư nương như thu hút tất cả ánh sáng lại. Khiến Lăng Phong cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, máu nóng sôi trào.
Lăng Phong không nhịn được mà lao tới, ôm lấy vòng eo nàng, hai tay nắm lấy **, cọ sát với mông nàng mà nói:


- Sư nương à, bộ trang phục này của nàng thật muốn lấy cái mạng ta a."


Sư nương trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cảm thấy mình đã thắng được một trận lớn rồi. Lăng Phong nếu đã không thể nhịn được nói ra như vậy, thì có thể chứng mình được mị lực của mình đối với Lăng Phong còn sức hấp dẫn, bởi vậy cảm thấy rất vui vẻ. Sư nương cố tình nói:


- Đồ bại hoại, thả thiếp ra, chàng làm như vậy thì còn thể thống gì nữa? Thiếp không phải là nương tử Thanh Thanh kia của chàng...."
- Nàng chính là nương tử Quân Nghi của ta a!" Lăng Phong cứ quấn lấy không rời:


- Sư nương à, dù sao chuyện của sư tỷ cũng không cần phải lo lắng nữa. Ở đây lại không có ai đến làm phiền. Quay lại Hoa Sơn, cuối cùng vẫn cảm thấy vướng tay vướng chân, rất bó buộc. Không thể thoải mái được...." Vừa nói hắn vừa cởi bỏ y phục của sư nương ra. Sư nương quả thật vừa rồi xuân tâm đã bị khơi gợi, căn bản là đã có ý để mặc Lăng Phong muốn làm gì thì làm. Lúc này thấy Lăng Phong có ý như vậy thì cũng giả bộ ỡm ờ.


Sau khi lột hết đồ, Lăng Phong ôm chầm lấy sư nương, miệng ngậm lấy đôi nhũ phong tuyệt đẹp, ngấu nghiến không ngừng, khiến cho xuân tâm của sư nương đại động. Lăng Phong móc Thất tinh ngọc châu ra để cho sư nương " thổi tiêu".


Sư nương hừ một tiếng nói:"Thiếp mặc kệ chàng, dựa vào gì mà thiếp phải nghe lời chàng."
Lăng Phong kéo sư nương qua nói:
- Hiện giờ nàng là nữ nhân của ta, nàng phải nghe theo lời ta." Vừa nói hắn vừa vịn cổ sư nương, vừa cầm Thất tinh ngọc châu đưa lên.


Sư nương trong lòng dĩ nhiên là bằng lòng, liền bảo Lăng Phong ngồi lên giường.


Còn mình thì khom lưng xuống, dùng cái lưỡi thơm tho mà bao phủ lấy Thất tinh ngọc châu, khiến nó nhanh chóng nở to ra, to đến mức dọa người. Sư nương lại hé miệng nuốt vào từng chút một. Đôi mị nhãn thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lăng Phong.
Lăng Phong vuốt ve mái tóc của sư nương, khen ngợi:


- Sư nương à, nàng thực là một mỹ nữ hiểu biết. Lăng Phong ta cả đời này sẽ yêu nàng hết mình."
Sư nương hờn dỗi đánh Lăng Phong nói:


- Chỉ mong chàng có lương tâm, nếu chàng phụ ta, ta sẽ không để cho ngươi yên." Vừa nói nàng lại vừa ɭϊếʍƈ, ʍút̼ cho Lăng Phong, khiến Lăng Phong sướng đến run người. Trong đầu thầm nghĩ, sư nương đối với mình thật tốt, tốt giống như Tạ Lâm Lan vậy. Lăng Phong ta có tài có đức gì mà có thể lọt vào mắt xanh của những mỹ nữ nhường này cơ chứ. Thật sự là phải cảm tạ ông trời, đã an bài những chuyện tốt thế này cho mình.


Chỉ một lát sau, sư nương hai tay chống lên mặt giường, khom lưng vểnh mông chờ đợi sự tấn công của Lăng Phong. Ở cái tư thế này, kiều đồn trắng nõn đầy đặn của sư nương hoàn toàn phô bày ra, khiến Lăng Phong sờ trăm lần mà vẫn không chán. Khe suối mở rộng hết mức có thể, ƈúƈ ɦσα khép chặt còn chảy ra dòng nước suối trong suốt lóng lánh. Giống như một đứa trẻ tinh nghịch đang chờ nhận sự ve vuốt, yêu thương của người lớn.


Đây là kỳ quan của nhân gian mà, là phong cảnh đẹp nhất, là vật báu vô giá. Hai miếng thịt mềm mịn kia còn khẽ động, như đang mời gọi Lăng Phong tiến đến.


Lăng Phong sao có thể chịu được loại hấp dẫn này chứ, miệng rộng bắt đầu hôn điên cuồng, hôn đến mức mà sư nương phải vặn vẹo mông rên rỉ:
- Phong nhi, đến nhanh một chút đi, nhanh lên, thiếp muốn điên lên rồi."
Lăng Phong đắc ý nói:
- Sư nương, nàng muốn ta tới sao? Nói dễ nghe một chút đi."


Sư nương hừ hừ hai tiếng, nói:
- Tiểu phôi đản, tiểu nam nhân của thiếp, mạnh mẽ "làm" thiếp đi, thiếp nguyện ý để chàng "làm" tới ch.ết luôn.


"Lời nói ɖâʍ đãng như vậy thực sự khiến Lăng Phong không thể nào nhịn được. Lăng Phong nâng Thất tinh ngọc châu lên, đâm thẳng về phía trước, đâm vào sâu bên trong. Nơi mà ** đã sớm lầy lội a.Sư nương cả người nóng hầm hập run mạnh, trở lên phóng đãng hơn, vừa vặn vẹo eo, vừa lắc mông, biểu hiện hết mức sự cuồng hỉ (mừng như điên) cùng phong tao ( lẳng lơ) của nữ nhân. Lăng Phong cũng rất cao hứng, một mặt ôm lấy mông, một mặt vừa dùng sức mãnh liệt, khiến cho sư nương càng chảy ra nhiều hơn, lớn tiếng rên rỉ.- Thật sướng, thật sảng khoái, thật đạt, đây mới là nam nhân chứ. Đây mới là hảo nam nhân của thiếp."


Sư nương rên lấy rên để, tiếng rên sau lớn hơn tiếng rên trước.


Lăng Phong lúc thì nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua, một hồi lại dồn dập như cơn mưa xối xả, bất kể là loại nào cũng khiến cho sư nương rên to thỏa mãn. Lăng Phong thỉnh thoảng còn chơi đùa hai trái đào tiên của sư nương, hai trái đào chín đang rung rung không ngừng hết sức thú vị. Hai hạt anh đào màu hồng phấn bị Lăng Phong xoa nắn trong nháy mắt đã trở lên cứng ngắc.


Lăng Phong sờ soạng thoải mái một hồi. Một lát sau, sư nương nằm ở trên giường, Lăng Phong trước tiên phải thưởng thức đôi đào tiên một chút đã, rồi mới nâng đôi chân đẹp đẽ của sư nương lên, một lần nữa trùng nhập mạnh mẽ vào bên trong. Khiến cho sư nương vô cùng sảng khoái, nước nôi chảy tràn mãi không thôi.






Truyện liên quan