Chương 53: Năm tháng an lành

Thủy Kinh Niên mang Ninh Khanh đi uống rượu xong, ngày hôm sau lại mang nàng đến trấn nhỏ ăn cơm, đi dạo phố, mua cho nàng nhiều đồ chơi, đồ ăn vặt.
Lúc đi ngang qua nơi bán đàn, nghe được bên trong có người đánh đàn, Thủy Kinh Niên mắng một tiếng: “Đàn cái kiểu gì loạn thất bát tao vậy!”


Ninh Khanh nói: “A, ca ca, ngươi biết đánh đàn sao, đàn một cái cho ta nghe.”
Thủy Kinh Niên cười lớn một tiếng: “Không đàn!”


Thích đánh đàn chính là nguyên chủ xui xẻo kia, hắn nhưng không yêu đồ vật này đó học đòi văn vẻ. Trước kia đánh đàn, là vì tìm đồng hương, hiện tại, không tìm! Cũng tìm không thấy!


Nếu như thật sự không thể quay về, vậy chỉ có thể sống tiếp! Cuộc sống, chưa chắc chỉ có ở trong cung ngươi lừa ta gạt!
Mà cũng có ánh mặt trời, nhẹ nhàng, sung sướng, thí dụ như, mỗi ngày mang theo cái tiểu nha đầu này ăn ăn uống uống.


Hắn rất hiếu kì thân thế của tiểu nha đầu, nhìn giống như tiểu thư quý tộc, bên người lại không có một cái nha hoàn hạ nhân, lưu lạc bên ngoài, mà một chút cũng không có ý tứ phải về nhà, đi theo một cái nam tử xa lạ như hắn chạy tới chạy lui, nhưng chơi đến thực happy nha!
Lá gan đủ lớn, hắn thích!


Nàng nhất định là trộm chạy ra, hoặc là rời nhà trốn đi!


available on google playdownload on app store


Có tiểu nha đầu chơi cùng tốt như vậy, hắn cũng không thể hỏi thân thế của nàng, nếu như nàng đột nhiên muốn về nhà thì sao? Hắn mỗi ngày sẽ dỗ nàng đến vui vui vẻ vẻ, tốt nhất là liền tên họ cha mẹ là gì đều quên hết! Sau đó tìm cơ hội bắt về nhà!


Không! Không trở về nhà! Về cái hoàng cung ăn thịt người không nhả xương kia làm gì? Hắn muốn mang tiểu nha đầu lang bạt giang hồ! Làm Thần Điêu Hiệp Lữ đi!
Mẹ nó! Hắn thật là thiên tài nha! Hiện tại hắn chính là đại hiệp, cũng có mỹ nhân tuyệt sắc, chỉ còn thiếu một con chim điêu!


“Đi, muội tử, chúng ta đi mua chim điêu đi!”
“Không có tiền mua!” Ninh Khanh lại gắt gao che lại túi tiền. Tiền của Thủy Kinh Niên đã sớm ăn nhậu chơi bời tiêu hết, trang sức của nàng cũng không còn bao nhiêu!


“Sao có thể không có tiền, ta rõ ràng thấy ngươi còn có một đôi khuyên tai đá quý mà!” Thủy Kinh Niên không tin!
Ninh Khanh bực bội: “Ngươi có biết xấu hổ hay không? Tiêu tiền của một nữ nhân mà ngươi cũng không biết xấu hổ?”
“Không có tiền thì gia còn giữ mặt mũi làm gì?”


Ninh Khanh bị sự vô sỉ của hắn làm cho nghẹn một chút.
Cuối cùng, tất cả gia sản của Ninh Khanh bị Thủy Kinh Niên cướp đi, mua một con tiểu điêu!
“Ngươi yên tâm, chờ gia có tiền sẽ trả lại ngươi! Ha Ha Ha!” Thủy Kinh Niên tự nhiên đem hơn mười lượng bạc còn lại thu vào trong lòng ngực, cảm thấy mỹ mãn mà cười.


Tiểu nha đầu không có một cái tiền đồng, sẽ chạy không thoát!
Ninh Khanh đã bị tức phát khóc, ngồi xổm một bên khóc nức nở.
“Đi một chút, tìm cái gì ăn đi!” Thủy Kinh Niên cười hì hì nói.


Ninh Khanh không muốn đi, Thủy Kinh Niên kiên quyết kéo nàng lên, thấy nàng đi đường có chút không nhanh nhẹn, liền đi chợ gia súc mua một con lừa.
Ninh Khanh nhìn giày thêu đã rách nát, chính mình xác thật đã có chút đi không nổi, đành phải cưỡi con lừa.


Ở trên đường nhỏ nông thôn, Thủy Kinh Niên dắt một con lừa, ngồi trên con lừa là một thiếu nữ xinh đẹp, một đường chậm rãi đi tới, lục lạc trên cổ con lừa phát ra tiếng kêu leng keng.


Thủy Kinh Niên quay đầu lại, nhìn tiểu nha đầu tức giận mà phiết miệng nhỏ, ánh tà dương chiếu tới khiến khuôn mặt nhỏ thanh diễm của nàng nhiễm đỏ, gió thu hơi lạnh, cuốn lên váy hoa nàng mặc.


Chung thân sở ước, vĩnh kết làm hảo, cầm sắt lại ngự, năm tháng an lành…… Đại khái là loại cảm giác này đi! Thủy Kinh Niên ngơ ngẩn nghĩ.
Thấy hắn nhìn lại đây, Ninh Khanh phẫn nộ trừng hắn liếc mắt một cái, trên mặt đỏ ửng càng thêm minh diễm động lòng người.


Khuôn mặt tuấn tú của Thủy Kinh Niên đỏ lên, khóe miệng cười, dắt con lừa tiếp tục đi về phía trước.
“Đúng rồi, quen biết ngươi lâu như vậy, còn không biết tên ngươi là gì, ta tên là Thủy Kinh Niên.” Thủy Kinh Niên nói.


Ninh Khanh bị con lừa lắc qua lắc lại, giả vờ tức giận mà banh khuôn mặt nhỏ, nghiêm trang nói: “Khuê danh của cô nương gia sao có thể nói cho ngươi? Ta họ Ninh, ngươi có thể gọi ta là Ninh cô nương!”
Thủy Kinh Niên ai ôi một tiếng, thực không hình tượng mà ôm bụng cười ha ha: “Ngươi mà cũng hiểu phụ đức sao?”


Ninh Khanh bực, cầm cái roi để đuổi lừa định đánh hắn, Thủy Kinh Niên trốn vài cái liền bắt lấy: “Ninh Nhi, về sau ta sẽ kêu ngươi là Ninh Nhi. Chúng ta mau đi tìm cái gì ăn đi, bên kia có bắp ngô, chúng ta đi bẻ mấy cái!”
Nói xong liền nhảy đến bên ruộng ngô.


Ninh Khanh nhìn Thủy Kinh Niên đang ở ruộng ngô của người ta bẻ trộm, khóe môi kiều kiều, trong mắt lại nảy lên một tầng lệ ý.
Ninh Nhi, Ninh Nhi……
Đã bao lâu không có ai kêu cái xưng hô này!
Mụ mụ vẫn luôn kêu nàng như vậy, vì nàng là hài tử duy nhất của Ninh gia! Ai cũng không thể thay thế được!


Nàng nhìn lên trời, nàng muốn về nhà! Cho dù mụ mụ có nghiêm khắc, nàng cũng nhớ bà!
Mùa thu bắt đầu, đêm dài ngày ngắn, sau khi mặt trời xuống núi, trời dần dần tối sầm lại.


Thủy Kinh Niên tìm một chỗ bên bờ sông, cùng nàng nướng bắp. Trên sông buộc một con thuyền nhỏ cỡ trung, bắp nướng chín liền an vị trên thuyền nhỏ mà gặm.


Tống Trạc điều động mọi thế lực mà mình có khả năng điều động để đi tìm người! Thế lực của Tống Trạc há là một cái phụ nhân ở hậu trạch như Tôn trắc phi có thể so, chờ đến khi Tống Trạc trở lại, liền tìm thấy người!


Ám vệ am hiểu truy tìm tung tích nhất của hắn là Thanh Ảnh, tới báo: “Người tìm được rồi! Là ở Tiểu Bạch Trấn cách Ngọc Chân Am không xa!”
Tống Trạc lập tức phi ngựa, đuổi về phía Tiểu Bạch Trấn, vừa đi vừa nói: “Tiểu Bạch Trấn? Nàng ở nơi nào ngã ngựa?”


“Xem dấu vết, là trên đường cái cách Tiểu Bạch Trấn khoảng mười dặm.” Thanh Ảnh nói, “Nơi đó cách địa phương nàng xảy ra chuyện đại khái hai dặm đường.”


Gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân của Tống Trạc hơi trầm xuống, nhiệt độ không khí chung quanh chợt giảm xuống mấy độ, Thanh Phong Thanh Hà, còn có Thanh Ảnh cùng mười ám vệ khác thân mình đều căng cứng, không dám lên tiếng.
“Có người bắt cóc sao?” Sau một lúc lâu, Tống Trạc mới nói.


Thanh Ảnh đổ mồ hôi lạnh, đúng sự thật đáp lại: “Không có.”


Tống Trạc giận cực mà cười: “Ngươi là nói, nàng bị ngã ngựa cách đó hai dặm đường, sau đó chính mình chẳng những không nghĩ biện pháp trở về, ngược lại chạy mười dặm đường tới Tiểu Bạch Trấn? Nàng ở Tiểu Bạch Trấn làm cái gì?”


Thanh Ảnh đều sắp khóc, nói: “Cô nương tới Tiểu Bạch Trấn xong liền tìm gian khách điếm để nghỉ lại, sau đó chạy đi ra ngoài chơi đùa.”
Thanh Phong Thanh Hà che mặt, đều không dám nhìn nữa!


Bọn họ nhớ rõ ràng rành mạch, thế tử trước khi đi cố ý đi vòng vèo, dặn dò mấy trăm lần, không chuẩn lên phố chơi đùa! Không chuẩn lên phố chơi đùa! Không chuẩn lên phố chơi đùa! Chuyện quan trọng đã nói vượt quá ba lần! Chỉ kém không ở trước ngực đeo cái thẻ bài thời khắc nhắc nhở!


Nàng ngược lại, bắt được cơ hội liền chạy!
Bọn họ cho rằng Tống Trạc muốn phát hỏa, nhưng Tống Trạc lại chỉ trầm mặt, bởi vì Tống Trạc cảm thấy, nha đầu nhà hắn là thực ngoan, nếu không phải bị cái gì kích thích, sẽ không biết rõ còn cố phạm.


“Trước khi ngựa nổi điên có phát sinh chuyện gì không?”
“Lúc ấy bánh xe xe ngựa đột nhiên hỏng, các cô nương đều xuống xe, sau đó gặp Vạn phu nhân cùng Vạn nhị cô nương.”
“Vạn phu nhân Vạn nhị cô nương nào?” Tống Trạc nhíu mày, họ Vạn, Thượng Kinh có vài hộ.


“Chính là mẫu thân cùng muội muội của Tuyết Nghiên cô nương trong phòng ngài, thê nữ của Vạn Phó Đô Chỉ Huy Sứ.”


Thanh Ảnh đem tất cả tin tức mà Vũ Tình Đồng Nhi đưa tới nói một lần, trí nhớ Đồng Nhi cực tốt, đem tất cả lời nói của Vạn phu nhân, một chữ cũng không thiếu mà cáo, Thanh Ảnh cũng một chữ không thiếu mà thuật lại một lần.


“Đồng Nhi nói, Vạn phu nhân nói lời đó xong, sắc mặt của biểu cô nương đương trường liền đen, uể oải không có tinh thần, Tuệ Bình vì dỗ nàng vui vẻ để cho nàng lên ngựa, mới đi ra không đến một trượng, ngựa liền nổi điên.”


Minh vệ ám vệ chung quanh nghe được, mỗi người đều lộ sắc mặt giận dữ. Bởi vì bọn họ ý thức được, biểu cô nương kia là bởi vì ghen ghét, không dung người mà chơi tính tình, chơi mất tích!


Cái biểu cô nương này thật là càng ngày càng cậy sủng mà kiêu! Dấm chua quá lớn! Tính tình cũng lớn! Động không động liền khiến chủ tử bọn hắn cáu kỉnh!


Một nữ nhân tam tòng tứ đức, khoan dung rộng lượng, cùng thê thiếp của trượng phu chung sống hoà bình không phải yêu cầu cơ bản nhất sao? Cho dù làm không được, cũng phải giả bộ tới nha! Nàng có tư cách gì giận dỗi?


Đừng nói là nàng chỉ là thiếp, cho dù là thế tử phi tương lai, cũng phải vâng theo phụ đức, cùng thiếp thất hậu viện chung sống hoà bình, thậm chí là tự mình nạp thiếp thêm người cho trượng phu, đây mới đáng được người xưng tụng là hiền phụ!


Bọn thị vệ mỗi người đều vì chủ tử nhà mình mà lòng đầy căm phẫn, thần sắc phẫn uất, chỉ kém không khiển trách ra tiếng. Lúc này không khí chung quanh đột nhiên giống như hạ mấy độ, bọn thị vệ run rẩy, quay đầu, chỉ thấy ánh mắt Tống Trạc âm trầm lạnh băng quét lại đây.


Mọi người ngẩn ra, đều là cúi đầu, không dám lại có tâm tư oán giận.


Tống Trạc không nói lời nào. Hắn hình dung không ra trong lòng mình là cái cảm giác gì, phẫn nộ? Sinh khí? Phản cảm? Giống như có một chút, nhưng khi nhìn thấy thị vệ của hắn, một đám lộ vẻ phẫn uất, ở trong lòng chỉ trích nàng, trong lòng hắn phẫn nộ càng sâu hơn so với việc nàng không hiểu chuyện!


Nàng dù cho có không tốt, hắn cũng không chấp nhận được người khác xen vào chỉ trích nàng một phân! Ai cũng không thể!


Tống Trạc hung hăng kéo roi ngựa, dưới háng đạp phong bảo mã tựa như một đạo bạch quang phi thoán mà đi. Gió thu phần phật thổi qua khuôn mặt tuấn tú tuyệt luân của hắn, nhưng tâm tình của hắn lại không thể giống tốc độ ngựa phi mà bôn phóng sảng khoái lên, chỉ dư lại một loại cảm giác vô lực nói không rõ.


Nàng ghen tị, không chấp nhận được người, có thể ghen như vậy, nhưng làm sao bây giờ mới tốt đây? Chiếu tình hình này, tương lai mỗi ngày ăn mười lu giấm cũng không hết a!


Nàng tính tình lớn, thích phát cáu, một lời không hợp liền rời nhà trốn đi! Chẳng lẽ rời khỏi hắn là nàng có thể tốt sao? Cho dù nàng chưa bao giờ gặp được hắn, tương lai gả đến những nhà người khác, đều sẽ giống nhau phải cùng thê thiếp nhà người khác chung sống!


Nàng làm sao có thể không hiểu chuyện như vậy!
------ Lời nói ngoài lề của tác giả------
Biết xem xong chương này, các bạn lại muốn đánh ch.ết thế tử!


Nhưng người đều là đi từng bước để trưởng thành! Không thể mỗi ngày chỉ viết nam nữ chủ ăn no rồi ngủ, ngủ xong rồi lại ăn, nam chủ ngày nọ tỉnh ngủ đột nhiên liền thông suốt.


Nếu thật viết như vậy …… Sợ các bạn lại muốn đánh ch.ết tôi T_T. Người đều là ở va va đập đập đi xuống, mới có thể lần lượt từ trong sai lầm hoặc là đả kích biết mình muốn chính là cái gì, hoặc là vứt bỏ lại là cái gì.






Truyện liên quan