Quyển 1 - Chương 4: Quân chế

Đến ngoài cửa phòng thì nhìn thấy trong giếng trời chỉ có hai người, chính là Chu Vũ và Vương Bình, Lục Thất liền định thần đi tới. Vương Bình nhìn thấy hắn đã tới, lập tức cười nói:


- Tiểu tử ngươi thấy đàn bà thì mất mạng, nếu như không phải Chu Vũ ngăn cản ta thì đã sớm đạp cửa xông vào rồi.
Lục Thất trừng mắt nhìn y một cái, cười nói:
- Đạp cửa, lần này nếu ngươi đạp cửa, ta bảo đảm hằng ngày ngươi không có rượu xuống bụng.


Vương Bình trừng mắt ngang nhiên nói:
- Ây da, tên tiểu tử ngươi phản rồi à.
Lục Thất cười cười không để ý đến y nữa. Chu Vũ thản nhiên nói:
- Lục Thất, Đô úy đại nhân có việc nên không có ở đây, chúng ta hồi doanh đi.


Lục Thất gật gật đầu. Lúc ba người đi ra ngoài, hắn nhìn ra phòng ốc, cửa phòng đã đóng không nhìn thấy người trẻ trung kia nữa. Hắn đóng cửa phòng gật gật đầu rồi mới quay đầu rời khỏi.
Đã đi ra khỏi cổng lớn, trên đường, Chu Vũ ôn tồn bảo:


- Huynh đệ, có phải sau khi rời khỏi quân đội thật sự không muốn trở về sao.
Lục Thất ngẩn ra, suy nghĩ một hồi rồi gật đầu nói:
- Đúng vậy, về sau có thể không trở về quân đội là tốt nhất. Ta muốn sau khi trở về sẽ phụng hiếu mẫu thân, làm một người giàu có bình thường là đã đủ rồi.


Chu Vũ gật gật đầu, ôn tồn nói:


available on google playdownload on app store


- Có thể không trở về cũng tốt. Những ngày trong quân cũng không hay ho gì. Đừng nhìn thấy chúng ta đều có chức quan, nào biết hung hiểm tương ứng cũng càng nhiều, đối với quan trên thì giống như nô bộc cười cười nói nói, đối với kẻ dưới thì phải quan hệ cho tốt để lung lạc lòng người. Điều đáng sợ nhất là thế cục thay đổi, ngày sau nếu đứng sai chỗ trong quan trường, thì sẽ bất hạnh cả nhà.


Lục Thất “ồ” một tiếng, nghe xong lời Vương Bình nói thì không cho là đúng:


- Ta nói lão Chu nghe, ngươi đừng nói lời dọa người như thế. Chúng ta làm quan, nhưng chúng ta vẫn là võ quan tầng thấp như cũ. Cho dù là ở trên có kinh biến gì, cũng sẽ không liên lụy đến kẻ dưới thấp, đó gọi là binh nghe lời tướng. Chúng ta chỉ là quan tướng mang chút binh, cũng không phải là đại nhân vật trú thủ một phương.


Chu Vũ thản nhiên nói:
- Vương Bình, cái mồm này của ngươi không biết lời hay sao? Lời này của ngươi đếu lọt vào tai của Hồ đại nhân và Đô úy đại nhân, ngươi sẽ xui xẻo ngay. Ngươi nhớ kỹ cho ta, Vương Dũng đại ca là Đô úy đại nhân, bản thân nói chuyện phải có chút tâm nhãn.


Vương Bình biến sắc, ngập ngừng một chút rồi lại gật đầu nói:
- Lão Chu, ta biết rằng ngươi có ý tốt, ta vì xem các ngươi là huynh đệ mới nói năng không cố kỵ. Nói thật, ta luyến tiếc Lục huynh đệ rời đi. Hợp tác mấy năm nay, có Lục huynh đệ chúng ta làm việc đều thuận lợi.


Chu Vũ vẻ mặt hiền từ nói:


- Ta cũng luyến tiếc Lục huynh đệ. Chỉ có điều ai cũng có chí hướng của riêng mình. Lục huynh đệ lo lắng cho cha mẹ mà sốt ruột, có thể trở về thì ta cho rằng đó là lựa chọn chính xác. Hơn nữa ta còn cho rằng Lục huynh đệ sau khi quay về không đầy hai năm sẽ trở lại đây. Đây là quốc sự sở định, muốn không quay lại đây cũng không được.


Vương Bình gật đầu nói:
- Vậy cũng được, nếu thật sự có đại chiến biên nguy, trong quân nhất định sẽ truyền lệnh triệu hồi.
Lục Thất cười nói:
- Sau này sẽ còn trở lại, ta vẫn theo hai vị ca ca lăn lộn qua ngày.
Vương Bình cười nói:


- Theo chúng ta lăn lộn cái đầu ngươi ấy. Bậc quan của ngươi cao hơn ta hai bậc, quay lại còn muốn chỉ ta hả?
Lục Thất cười nói:
- Đó là điều đương nhiên, ta trở về hẳn là chủ soái truyền lệnh quan, chẳng lẽ ngươi dám kháng lệnh.


- Tên tiểu tử ngươi, giờ dám lên giọng với ta rồi, sau này ngươi cẩn thận ta một chút.
Vương Bình cười nói, ba người tán gẫu một cách thân thiết, nói một hồi đã về đến Tả Vệ doanh.


Tả Vệ doanh đóng quân ở trong khu dân cư khu vực phía tây của trấn. Chức trách của Tả Vệ doanh chủ yếu là thăm dò tình hình địch, biên chế là năm trăm người. Chức trách của Hữu Vệ doanh chủ yếu là hộ vệ chủ soái, biên chế cũng là năm trăm người. Tả Hữu Vệ doanh trực thuộc chủ soái, địa vị trong quân là cấp bậc siêu việt.


Binh chế của Đường quốc là năm trăm binh sỹ làm một doanh, nhiều doanh thành một đoàn quân, trên đoàn quân là Nha quân của Tiết độ sứ, Nội nha quân là trực thuộc Tiết độ sứ, Ngoại nha quân là trực thuộc Tiết độ phó sứ, mà cùng là biên chế doanh quân, nhưng địa vị của quan tướng thống lĩnh của doanh quân lại không giống nhau.


Ví như lần này Hồ đại nhân đang chỉ huy đại đoàn quân, tổng cộng có hai mươi doanh, hơn một vạn người. Tả Vệ doanh và Hữu Vệ doanh dưới trướng Hồ đại nhân, là thân quân trực thuộc, hơn nữa còn là quân có sức chiến đấu tinh nhệ mạnh mẽ nhất. Mà mười tám doanh còn lại phân ra làm thượng doanh và hạ doanh. Sức chiến đấu của hạ doanh là yếu nhất, trang bị đơn sơ nhất, đa số sẽ trở thành bị thịt. Ví dụ như khi xảy ra trận chiến công thành, binh sỹ hạ doanh đành phải liều ch.ết đi xây đường công thành, phòng ngự cũng phải làm việc đào rãnh đào mương.


Quân chức nhỏ nhất của quan tướng doanh quân là Lữ soái. Quân chức càng cao, thì sức chiến đấu của doanh binh do mình chỉ huy càng mạnh, bởi vì quân nhu và binh sỹ ưu tú, là phân phối dựa trên quân chức của quan tướng, vũ khí chiến đấu tốt và thức ăn ngon, cũng chỉ phân cho thượng doanh và thân quân doanh trực thuộc chủ soái. Tuy nhiên, chỉ cần là doanh quân, thì chủ tướng chỉ có thể nghe theo quân lệnh truyền đạt từ Chủ soái.


Chủ soái của đoàn quân bình thường có thể trực tiếp quản lý hai doanh thân quân. Hành quân Tư mã của đoàn quân có thể trực tiếp quản lý một doanh thân quân. Mà Tiết độ sứ có thể trực tiếp quản lý bốn doanh thân quân, Tiết độ phó sứ là ba doanh thân quân. Cái gọi là thân quân chính là có thể đi theo chủ tướng lâu dài. Nếu Tiết độ sứ muốn điều chỉnh quân lực, thì bình thường có thể điều đi doanh quân ngoài thân quân Hồ đại nhân. Quân chế kiểu này, là do chiến loạn lâu dài mà hình thành, là vì sự hùng mạnh của quân lực, nhưng cũng khiến cho quyền uy của tướng thống lĩnh rất cao.


Mà biên chế trong doanh quân cơ bản thì rất nhiều. Biên chế bình thường là một viên Chủ tướng, một viên Giáo úy trung quân, một viên Lục sự Quân tào, đội trưởng đội phó của đội thám doanh mỗi chức một người, quản lý mười viên Thám mã kiêm cận vệ, đội trưởng và đội phó Thống binh mỗi chức năm người, thống lĩnh một trăm binh sỹ. Mười binh sỹ làm một hỏa, mà đội phó là quân chức quan tướng nhỏ nhất.


Lục Thất hồi doanh liền chui vào phòng của mình, đóng cửa cẩn thận rồi lấy viên bảo châu ra. Nhìn viên bảo châu tỏa sáng như ánh trăng ở trong tay, quả tim hắn không kìm nổi mà nhảy thót lên. Đây là bảo vật giá trị khuynh thành đấy, nếu bán ra ít nhất cũng có thể có giá mấy vạn bạc trắng, điều đó có ý nghĩa như thế nào trong lòng Lục Thất biết rõ. Ánh mắt của hắn nhìn viên bảo châu một cách tham lam, sau một hồi lâu mới cẩn thận lấy miếng vải gói rồi cất vào trong người.


Tiếng vó ngựa vang lên, Lục Thất một mình một ngựa, cả người hắn mặc một bộ áo giáp võ quan, lưng đeo trường đao, vẻ mặt phong trần, nhớ nhà như dao cắt, tổng cộng đã năm năm xa nhà. Năm năm trước hắn vừa đúng mười bảy tuổi, vì củng cố thống trị, triều đình Đường quốc vẫn chú trọng thực hiện quốc sách nuôi quân của chế độ phủ binh và chế độ mộ binh. Khi Việt quốc ùa sàng xâm phạm Đường quốc, Lục Thất không thể tránh khỏi bị mộ binh.


Nhoáng một cái đã làm binh sỹ hơn năm năm, dựa vào kinh nghiệm chiến trận và võ nghệ do phụ thân truyền thụ lúc sinh thời, Lục Thất có thể sống sót trong hơn trăm trận chiến, mà còn có cơ hội kiến công lập nghiệp. Hiện tại cuối cùng hắn có thể rời khỏi quân đội, cũng xem như là áo gấm về làng. Hắn không phải là một binh dân bạch đinh mà là quan gia uy phong lẫm lẫm rồi.


Keng! Keng keng! Mấy tiếng kẻng vang lên, Lục Thất cả kinh ghìm tọa kỵ, sắp tiến vào địa giới quê nhà thì đột nhiên gặp phải phiền toái. Sau khi tiếng kẻng vừa dứt thì hai bên đường liền xuất hiện mấy mấy gã đàn ông.


Lục Thất thấy đám người này hầu như là đều áo quần tả tơi, trong tay đa số là mộc côn và dao phay, kêu la inh ỏi cản đường Lục Thất.


Lục Thất vừa nhìn đã biết đám người này đều là loạn dân nghèo khổ đến cùng cực. Triều đình Đường quốc vô năng, khúm núm với Chu quốc ở Giang Bắc cầu an mà tiến cống nặng nề, hơn nữa quan viên đục ruỗng, đại địa chủ thì lại nương theo thế của quan lại mà nuốt hết đất đai của bình dân, bình dân sống không nổi mà tạo phản chỗ nào cũng có. Phụ thân của Lục Thất sau khi xuất ngũ vì tàn tật, căm thù việc triều đình Đường quốc cầu an đến tận xuương tủy, mượn rượu giải sầu trong thất vọng cực độ, uất ức mà ch.ết khi Lục Thất mười lăm tuổi. Vì vậy từ nhỏ Lục Thất đã hận triều đình Đường quốc, từ trong xương tủy đã không muốn bán mạng cho triều đình Đường quốc.


- Thức thời thì giao ra bạc để lại ngựa, rồi sẽ thả ngươi một con đường sống.
Một người đàn ông dáng người cao to khỏe mạnh chống cây đại côn hét to.


Lục Thất lạnh lùng liếc nhìn gã đàn ông nọ một cái. Trên người hắn có năm mươi lượng vàng và trăm mười lượng bạc, còn có một viên bảo châu. Vàng bạc đều là hắn dùng mạng để đánh đổi, lần này về quê hắn sẽ dùng vào nhiều việc quan trọng, sao có thể tùy ý bố thí, mà hắn cũng không bố thí nổi.


Trường đao tuốt khỏi vỏ, mũi đao chỉ về phía gã đàn ông vừa nói, nghiêm nghị nói:
- Nghe đây, ta là người huyện Thạch Đại, không muốn làm các ngươi bị thương, tránh ra.


Một luồng nhuệ khí tanh mùi máu tỏa ra xung quanh, đám loạn dân chặn đường khiếm đảm lùi về phía sau. Gã đàn ông cao to khỏe mạnh bị mũi đao chỉ vào bị sát ý của Lục Thất bức đến nỗi vẻ mặt kinh hãi, không tự chủ được mà lui ra sau.


Hừ lạnh một tiếng, Lục Thất phóng ngựa vọt lên phía trước, một đường parabol màu trắng bạc được vẽ ra trên không trung, đó là một khối bạc chừng mười lượng. Đám loạn dân ngẩn người, rất nhanh đã sợ mất phần xông về phía khối bạc kia.






Truyện liên quan