Quyển 1 - Chương 17: Luận quốc sách

Lục mẫu đem chuyện đất đai và nhà cửa toàn bộ đều giao cho Chu Nguyệt Nhi xử lí, chỉ giữ lại khế ước nhà đất. Chu Nguyệt Nhi mướn Lục Đường thúc làm điền quản, lại cho nông hộ thuê đất, xử lí gọn gàng.


Bản thân Lục Thất vốn không đồng ý mua đất ở nông thôn, nhưng lúc đặt chân lên mảnh đất thuộc về mình, không tự chủ được vẫn có chút hưng phấn, ngửi ngửi hương thơm của đất, trong lòng cảm thấy sảng khoái.


Chu phụ mặc bào y màu vàng đứng bên cạnh hắn, nhìn đất vườn rộng lớn, cười lãnh đạm nói: - Hiền chất, đứng ở chỗ này có phải có chút hưng phấn hay không?
Lục Thất sửng sốt, nói: - Có một chút ạ.


Chu phụ gật gật đầu, xoay người cầm lên một cục đất, nhìn chăm chú nói: - Hiền chất, cháu có biết năm đó vì sao đế quốc Đại Đường vang danh tứ phía lại diệt vong không?
Lục Thất ngẩn ra, nói: - Là vì An Lộc Sơn dấy binh phản loạn.
Chu phụ lắc đầu nói: - Lời hiền chất nói không đúng.


Lục Thất suy nghĩ một chút, lại nói: - Là do triều đình thối nát, gian thần lộng quyền.
Chu phụ nói: - Cũng không hoàn toàn đúng, nguyên nhân chân chính khiến Đại Đường diệt vong chính là hoàng đế khiến con dân mình mất đi đất đai.
Lục Thất khó hiểu nói: - Đất đai?


Chu phụ nói: - Lúc Đại Đường mới thành lập, qui định rất nghiêm khắc về chế độ phủ binh quân điền, thực hiện chế độ binh tướng chia cắt, nông dân lúc có chiến tranh thì cầm vũ khí đánh giặc, lúc không có chiến tranh thì làm nông, khiến cho ruộng đất có người trồng trọt, biên cương có người phòng thủ, khiến cho Đại Minh thịnh thế. Đáng tiếc đến đời vua Huyền Tông triều cương sa sút, rất nhiều quan lại lấy mất đất của nông dân, phá hủy chế độ phủ binh cùng chế độ nông điền, làm cho thiếu hụt nguồn lính không thể không đưa ra chế độ mộ binh. Chế độ mộ binh quả thật khiến cho binh lực lớn mạnh nhanh chóng, cuối cùng đưa tới An Lộc Sơn tạo phản, cho nên nguyên nhân chính khiến cho Đại Đường diệt vong chính là nhân dân mất đất.


available on google playdownload on app store


Lục Thất hiểu được gật đầu, Chu phụ lại nói tiếp: - Lúc tiên phụ hiền chất còn sống đã từng bàn luận phương pháp làm cho dân giàu nước mạnh với lão phu, tiên phụ của hiền chất luôn bất mãn với chính sách của triều đình, cho rằng triều đình mục nát, yếu đuối không làm được gì.


Nhắc đến tiên phụ Lục Thất chấn động, bi thương trong lòng dâng lên, nghe xong lời này không kìm nổi hận nói: - Lời cha cháu nói hoàn toàn đúng.
Chu phụ lắc đầu nói: - Hiền chất, tại sao triều đình yếu đuối, hiền chất biết không?


Lục Thất buồn bực nói: - Triều đình hủ bại chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, có thể không yếu đuối được sao?


Chu phụ lắc đầu thở dài: - Lúc trước lão phu cũng oán giận triều đình quá an phận không tranh giành, chỉ có điều mấy năm nay đã có chút hiểu, triều đình an phận không tranh giành, trọng văn khinh võ, nhưng thực ra là củng cố sự thống trị của triều đình. Hoàng đế bệ hạ Đường quốc mặc dù là hậu bối của hoàng tộc Đại Đường năm đó, nhưng lúc kiến quốc thường bị chi phối, Đường quốc thành lập là dựa vào quân đội, hiền chất nên biết Trung Nguyên người cầm bình thường xuyên thay đổi triều đại. Triều đình Đường quốc sợ tướng lĩnh cầm quân tạo phản, cho nên không chịu luyện binh rầm rộ, để tránh cho tướng lĩnh cầm binh kiêu ngạo uy hϊế͙p͙ triều đình, đây là quốc sách muốn chống lại bên ngoài thì trước tiên phải bình ổn bên trong.


Lục Thất nghe xong trầm tư, Chu phụ giải thích tường tận quả nhiên có đạo lí, hắn nhập ngũ năm năm thường gặp mọi chuyện người thống lĩnh quân đội trong quân đều bị giám quân do triều đình phái tới quản chế ( hành quân Tư Mã), chủ tướng tác chiến đều chấp nhận lời can thiệp của một người không hiểu quân sự là giám quân, cứ như vậy bỏ lỡ không ít thời cơ chiến đấu. Vì thế tướng sĩ âm thầm mắng triều đình không biết dùng người, phái xuống toàn người vô dụng không biết chỉ huy. Bây giờ nghe Chu phụ giảng giải, Lục Thất liền hiểu, triều đình phái quan văn đến giám quân, chính là sợ tướng lĩnh lấy được lòng quân có ý đồ mưu hại triều đình. Hơn nữa trận chiến tại Tín Châu lần này, hắn yêu cầu được hồi hương rất nhanh liền được thông qua, tướng lĩnh lập công không yêu cầu hồi hương cũng bị giản tán không ít, nguyên nhân chính là để làm yếu bớt thực lực quân đội của địa phương.


Hắn gật đầu nói: - Bá phụ nhận xét rất đúng, tuy nhiên Đường quốc cũng chưa một lần thực sự nội an.


Chu phụ lắc đầu, thở dài nói: - Tệ nạn kéo dài rất khó giải quyết, các phe phái trong triều đình tranh quyền đoạt thế, quan ở các địa phương bất chấp tất cả lấy hết đất của nông hộ, cúi mình tiến cống cho Chu quốc, thuế của Đường quốc chúng ta cực kì nặng, rất nhiều dân chúng tập hợp lại đi cướp bóc, Đường quốc đang loạn trong giặc ngoài đây.


Lục Thất suy nghĩ một chút nói: - Bá phụ cho rằng triều đình nếu thi hành chế hộ phủ binh cùng quân điền, để cho nhân dân có đất có thể thay đổi được tình hình biến loạn này không?


Chu phụ lắc đầu nói: - Chắc sẽ có thể, chỉ có điều không làm được, lợi ích của quan lại quá nhiều, hoàng đế cũng bất lực, cưỡng ép thực hiện chỉ dẫn đến đám đại địa chủ bạo loạn thôi, lúc ấy Đường quốc càng nguy hiểm.


Lục Thất nghĩ một lúc, lắc đầu nói: - Bá phụ, chúng ta chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, chuyện đất nước hưng vong chúng ta lo lắng cũng vô dụng.


Chu phụ nhìn về phương xa lạnh nhạt nói: - Chúng ta không có tư cách lo lắng quốc sự, lão phu chỉ là nhớ tới lúc Đại Đường hưng thịnh vang danh tứ phía thôi, chỉ sợ kiếp này không có cơ hội nhìn thấy một lần nữa rồi.


Lục Thất trầm mặc, hắn chỉ là một người không quyền không lực thì làm được gì, chỉ có thể kiếm nhiều bạc một chút nuôi gia đình, sống tốt một chút là điều hắn hi vọng nhất, chuyện triều đình với hắn mà nói là một chuyện không liên quan, những lời hôm nay chỉ là lời nói suông lo cho đất nước mà thôi.


- Cha, Tiểu Thất, chúng ta trở về đi. Chu Nguyệt Nhi dịu dàng gọi, hôm nay nàng là người vui nhất.
- Hiền chất, hôm nay đừng về vội, lưu lại cùng lão phu một đêm. Chu phụ ôn hòa biểu đạt lòng tốt.


- Thiên Phong nguyện ý lưu lại một đêm, sáng ngày mai mới trở về thành làm việc, đa tạ lòng tốt của bá phụ. Lục Thất khách khí đáp, đại ân ngày hôm nay của Chu phụ, sao dám cự tuyệt thịnh tình của lão nhân gia, lưu lại một đêm cũng có thể tạo mối quan hệ thân cận hơn.


Trở về tòa nhà Chu gia, Chu gia đã chuẩn bị bữa tiệc chiêu đãi thịnh soạn, Chu Nguyệt Nhi là nhị tiểu thư, đại tiểu thư gả cho một phú gia ở trong huyện, hai đứa con trai đều là quan cửu phẩm. Con lớn ở kinh thành đảm nhiệm chức Lâm lang, tiểu nhi tử là giáo úy trong quân, là đội trưởng, trách không được Chu phụ lại quan tâm quốc sự, hóa ra hai đưa con trai đều là quan, chỉ có điều đều là quan nhỏ.


Trong bữa tiệc Lục Thất không dám uống nhiều, cũng may Chu phụ là cử nhân, dùng chén nhỏ uống rượu, đối với người trong quân uống hết mình như Lục Thất chỉ là nhuận họng, khách khí kính Chu phụ uống.


Chu phụ rất hay nói, mới uống ba chén mặt mày đã đỏ, giống như bạn tốt nhiều năm không ngừng hỏi Lục Thất, hơn nữa đặc biệt hứng thú với việc trong quân của Lục Thất. Lục Thất cẩn thận trả lời những chiến công vĩ đại của quân đội như dũng mãnh giết địch, khéo léo thăm dò tình hình địch, hành động liều ch.ết xâm nhập địch, còn đối với việc cướp bóc gian ɖâʍ một câu cũng không dám nói ra. Thấy Chu phụ nhiệt huyết sôi trào, vỗ bàn tán thưởng, bữa tiệc này đối với Lục Thất so với ác chiến một trận còn mệt hơn.


Đêm đến, Chu phụ tửu lượng không tốt hưng phấn quay về phòng, Lục Thất âm thầm thở phào một hơi, trong người có mem say được Ninh Nhi dìu vào một gian phòng ngủ nghỉ ngơi.


Sau khi vào phòng ngủ đóng cửa lại, hắn mới dám sinh khí dồi dào duỗi thắt lưng, Ninh Nhi mở đèn quay lại nhìn thấy cười nói: - Hóa ra chàng không say.


Lục Thất nhiều ít cũng có chút men say, dưới ánh đèn thấy Ninh Nhi cười tươi như hoa, da thịt trắng nõn, mái tóc đen mềm mại, dáng người thon thả, dưới ngọn đèn yểu điệu đứng, trong lòng hắn bồng bềnh, bất giác thấy nóng bừng. Đêm xuân tình hôm qua là lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến nay hắn cảm thấy thoải mái nhất, khiến hắn nếm được sự sung sướng chân chính của việc hoan ái giữa nam nữ, cũng loại bỏ được sự băn khoăn trong lòng Ninh Nhi, cỗ tà hỏa trong người mạnh mẽ đốt cháy toàn thân.


Hắn bước nhanh đến trước mặt Ninh Nhi, ánh mắt quái dị khát vọng nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Ninh Nhi, một bàn tay mạnh mẽ nâng lên đỡ lấy một cánh tay mềm mại của Ninh Nhi.


- Ninh Nhi, ta say thật sao? Giọng nói của Lục Thất rất dịu dàng, thân thể Ninh Nhi chấn động, mặt đỏ ửng lộ ra lúm đồng tiền tuyệt đẹp, cái ôm của Lục Thất không nói mà hiểu rõ, hơn nữa ánh mắt lại tràn đầy khát vọng nóng cháy.


- Thiếu chủ, đây là Chu gia, nô tì không tiện chăm sóc. Ninh Nhi đối với việc Lục Thất chủ động vui mừng cực kì, nhưng đây là Chu gia, nếu phóng túng ȶìиɦ ɖu͙ƈ để người khác nghe thấy sẽ khiến Chu gia khinh thường.


- Tỷ tỷ, lúc chúng ta ở cùng nhau thì gọi ta Tiểu Thất. Lục Thất nói rất dịu dàng, cánh tay lại thô lỗ ôm lấy Ninh Nhi, bàn tay to len vào trong quần áo âu yếm da thịt mềm mại.


Ninh Nhi bị ôm khẽ ừ một tiếng, im lặng để mặc Lục Thất vuốt ve, nàng sợ lưu lại thanh danh không tốt ở Chu gia, nhưng càng sợ hơn việc chọc giận Lục Thất, Lục Thất là nơi nương tựa nàng không thể mất đi.
- Tiểu Thất, thiếp nghe chàng, nhưng chàng phải nghe lời thiếp, ngàn vạn lần đừng lên tiếng. Ninh Nhi nhỏ tiếng dặn dò.


- Được, ta không lên tiếng. Ninh Nhi không cự tuyệt khiến trong lòng Lục Thất vô cùng vui sường, ôm chặt thân hình kiều diễm, cúi đầu hôn đôi môi đỏ hồng, tham lam mãnh liệt hôn cái lưỡi đinh hương, bàn tay tùy ý cao thấp vuốt ve, Ninh Nhi quyến rũ nghênh đón, thân mình mê người vặn vẹo, đôi mắt đẹp như tơ rơi vào mông lung.






Truyện liên quan