Quyển 1 - Chương 20: Tính kiêu phỉ

Lục Thất lao người lên trước, tay trái lật đao vung ra với tốc độ cực nhanh, phịch một tiếng, đuôi đao mang theo vỏ quét xuống mặt bên phải của Vương Nhân Thọ, Vương Nhân Thọ kêu gào thảm thiết quay tròn một vòng tại chỗ, sau đó ngã phịch xuống, phun ra một đống máu răng lẫn lộn.
- Thế nào? Có bán không?


Đuôi đao của Lục Thất thoáng qua trước mắt Vương Nhân Thọ.
- Bán, ta bán.
Vương Nhân Thọ sợ hãi vội bò lùi về phía sau.
- Bán là tốt, đi lấy văn tự bán mình đi.
Lục Thất cười lạnh nói.


Vương Nhân Thọ vội đứng lên, ôm lấy mặt phải sưng tấy, sợ sệt nhìn Lục Thất, chần chừ một lát mới thì thầm nói:
- Đại gia, Nữ Oa này tính tình ngỗ ngược, đã chạy trốn rất nhiều lần ở chỗ tôi rồi, ngài mua nó sẽ rất thiệt đấy.
Lục Thất lạnh lùng nói:


- Thiệt cũng muốn mua, mặt bên trái của ngươi có phải cũng chê gầy không?


Vương Nhân Thọ sợ hãi quay người bỏ chạy, ngã dúi dụi quay về phòng lấy văn tự bán mình và giấy bút lại, viết văn khế chuyển nhượng dưới cái nhìn chăm chú lạnh lẽo của Lục Thất, Lục Thất cầm văn khế chuyển nhượng và văn tự bán mình lên xem kỹ, sau đó cất đi, cười nhạt nói:


- Coi như ngươi thức thời, lập tức mở khóa thả người.


available on google playdownload on app store


Vương Thọ Nhân không dám lề mề, vội lấy chìa khóa cởi xiềng chân của cô gái giặt quần áo. Lục Thất đi tới nhìn cô gái, lông mày của cô gần giống với Đông Thanh, nhưng khuôn mặt gầy và ánh mắt ngây dại không hề có hơi thở thanh xuân của thiếu nữ. Lục Thất giơ tay cởi áo bào trên người xuống, khoác lên che thân cho cô gái, hắn cúi người xuống, giơ cánh tay trái cầm đao ra ôm lấy cô, quay người đi ra ngoài.


- Đại gia, ngài còn chưa trả tiền.
Vương Nhân Thọ vội vàng đuổi theo kêu to.
Lục Thất dừng lại, cho tay vào ngực lôi ra mười đồng ném xuống đất, Vương Thọ Nhân thấy thế vội la lên:
- Đại gia, là sáu mươi lượng bạc mà.


Lục Thất quay ngoắt người, tay phải hung bạo túm lấy ngực áo Vương Nhân Thọ xách đến trước mắt, hai mắt uy hϊế͙p͙ nói:


- Vương lão gia, là ông nói mua cô gái này sẽ rất thiệt, mua về chữa bệnh đã mất cả trăm lượng rồi, còn trả ông sáu mươi lượng thì bản quan chẳng phải lỗ lớn à, ngài là thương nhân, chuyện này chắc biết tính chứ, nếu không biết tính, bản quan có thể đưa ngài tới đại lao của huyện để tính toán chi tiết.


Lục Thất nói xong cánh tay quăng mạnh, đẩy ngã người Vương Nhân Thọ xuống đất, hắn liếc nhìn hừ lạnh một tiếng nghênh ngang rời đi, điều đã nói đã làm hoàn toàn là tác phong ngang tàng của binh phỉ.


Ép mua được Nữ Oa, Lục Thất thấy rất thoải mái, ra khỏi cửa hàng gạo là đi tìm cửa hàng quần áo gần đó, mua bộ quần áo tỳ nữ màu xanh nhạt cho cô gái mặc vào, sau đó dẫn cô tới một cửa hàng mỳ, gọi thức nhắm và mỳ xuân dương cho cô ăn.


Cô gái được Lục Thất mua trước sau không nói một lời, cũng không để ý tới lời kêu gào thắm thiết của Đông Thanh, thậm chí dùng ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm Đông Thanh, nhưng khi nhìn thấy bát mỳ Dương Xuân trên bàn cô đã có phản ứng, hơn nữa còn phản ứng kịch liệt ăn ngấu ăn nghiến, mấy lần ăn vội còn ho khan, Đông Thanh giúp cô vỗ lưng liền bị cô đẩy ra, khiến cho Đông Thanh nước mắt lưng tròng nhìn tỷ tỷ.


Lục Thất nhìn cô gái với vẻ mặt bình tĩnh, hắn hiểu cô gái hận bị người thân bán đi, hận người thân không cứu cô. Khi cô ăn xong nửa bát mỳ Dương Xuân, hắn đột nhiên giơ tay cướp bát mỳ đặt trước mặt mình, cô gái kinh sợ nhìn chằm chằm bát mỳ, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Lục Thất, ánh mắt khá kinh hoàng.


- Biết tại sao ta mua ngươi không?
Lục Thất lạnh lùng hỏi.
- Không biết.
Cô gái kinh sợ cúi đầu xuống, khẽ đáp lại.
- Là muội muội cty=
ư/.cqủa ngươi cầu xin ta, cho nên hôm nay ta mới đến mua ngươi.
Lục Thất lạnh giọng nói, cô gái quay đầu nhìn Đông Thanh, vẻ mặt có phần đau xót bi ai.
- Tỷ tỷ.


Đông Thanh kêu lên thân thiết, nước mắt tràn ra.
- Đông Thanh, biết tại sao ta đồng ý mua ngươi không?
Lục Thất lại lạnh lùng hỏi.
Đông Thanh sửng sốt, rưng rưng nói:
- Bởi vì công tử có lòng tốt, thương hại nô tì.
Lục Thất lạnh lùng đáp:


- Đông Thanh, ta nói rõ cho ngươi biết, ta mua ngươi không phải vì lòng tốt, trong thói đời này, người có lòng tốt chỉ có thể là ngày càng nghèo khó, ta đồng ý mua ngươi là vì ngươi đã từ chối mười đồng tiền của ta, là phẩm đức không tham lam của ngươi đáng để ta thu nạp ngươi vào Lục gia, bây giờ mười đồng tiền mà ngươi không cần, ta thay ngươi mua tỷ tỷ ngươi về, vì thế tỷ tỷ của ngươi có một nửa thuộc về ngươi, nói cách khác từ nay về sau ở Lục gia, tỷ tỷ ngươi là do ngươi sai khiến, sau này ngươi phải gọi thẳng nô danh của cô ấy ở Lục gia, không được kêu hai chữ tỷ tỷ, ngươi là tỳ nữ của Lục gia, cô ấy cũng là tỳ nữ của Lục gia, lời ta nói ngươi nhất định phải ghi nhớ, hiểu chưa?


Đông Thanh chần chừ một lát, thấp giọng nói:
- Đại ân của công tử nô tì xin ghi nhớ, lời chỉ bảo của công tử nô tì cũng sẽ nhớ kỹ.
Lục Thất nghiêm nghị gật đầu, sau đó quay ra hỏi cô gái:
- Nô danh của ngươi là gì?
Cô gái kinh sợ khẽ trả lời:


- Nô tì tên là Tiểu Vân, là do Triệu phu nhân đặt cho.
Lục Thất lạnh nhạt nói:


- Tiểu Vân, sau này ngươi là nô tì của Lục gia, nếu ngươi không làm ta vừa lòng, bất cứ lúc nào ta cũng có thể bán ngươi đi, từ nay về sau ngươi do Đông Thanh sai khiến, bất luận Đông Thanh đi hầu hạ ai, ngươi cũng đều phải đi theo, bây giờ gọi một tiếng Đông Thanh tỷ ta nghe xem nào.


Cô gái tên Tiểu Vân quay đầu nhìn Đông Thanh, ngập ngừng kinh sợ khẽ gọi:
- Đông Thanh tỷ.
Lục Thất lập tức nhìn Đông Thanh chăm chú, Đông Thanh ngượng ngùng, dưới con mắt nhìn chòng chọc của Lục Thất, cô sợ hãi thấp giọng nói:
- Tiểu Vân.
- Tốt lắm, sau này nhất định phải ghi nhớ quy củ, ăn đi.


Lục Thất ôn tồn nói, tay đẩy bát mì trở lại.
Tiểu Vân vừa nhìn thấy mỳ đã vội ôm bát ăn, Đông Thanh ở một bên chần chừ một lát, dịu dàng nói:
- Tiểu Vân, mau đa tạ công tử.
- Nô tì đa tạ công tử.


Tiểu Vân vừa ăn vừa nói, xem ra là đã đói rất lâu, Lục Thất lại gọi bát mỳ cho cô ăn, bát thứ ba thì không dám gọi, sợ xảy ra chuyện không may.


Tiểu Vân ăn xong mỳ đã có sức sống hơn nhiều, ngẩng đầu nhìn Đông Thanh rồi nhìn Lục Thất, sau đó đứng lên vòng qua bàn đi tới trước mặt Lục Thất quỳ xuống:
- Nô tì ân tạ công tử, sau này nguyện mãi mãi hầu hạ công tử.
- Đứng lên đi, ta không thích ai quỳ lạy.
Lục Thất ôn tồn nói.


Vừa rồi hắn làm vậy là muốn hóa giải nỗi hận của Tiểu Vân với người thân, để Tiểu Vân biết muội muội cũng là tì nữ không tự chủ được, Tiểu Vân từ nay về sau nghe lời Đông Thanh gắn bó như hình với bóng, thế thì Tiểu Vân với sự quan tâm của Đông Thanh mới nảy sinh lòng cảm kích, hai tỷ muội vì lợi ích tương quan cũng sẽ đồng tâm hòa thuận. Tỷ muội nếu ở cùng một địa vị, cảm giác làm tỷ tỷ không được muội muội quan tâm, trái lại lúc nào cũng nhớ muội muội hạnh phúc may mắn hơn mình, mãi mãi ghi hận cha mẹ đã tìm được người tốt cho muội muội để làm nô tì, mà nghĩ cha mẹ không quan tâm và bất công với mình.


Tiểu Vân ngồi lại vị trí, Lục Thất ôn tồn hỏi:
- Tiểu Vân, tên họ Vương đó hành hạ bừa bãi cô như thế, là vì cô đã bỏ trốn sao?
Trong mắt Tiểu Vân rơm rớm, giọng nói khàn khàn:


- Công tử, Vương lão gia là một đại ác nhân, ông ta bức nô tì đồng ý làm tỳ thiếp, nô tì hiểu làm tỳ thiếp là có thêm chút tiền bạc cho gia đình, nhưng không thể thoát được khỏi Vương gia, ông ta đã nhiều lần cưỡng hϊế͙p͙ nô tì, đều bị nô tì liều ch.ết chống cự, có mấy lần còn làm ông ta bị thương, ông ta liền nổi giận quất nô tì, nô tì không chịu nổi chạy trốn hai lần, bị ông ta bắt được lột quần áo khóa lại. Khóa xong ông ta nói không có hứng thú với nô tì, không ép nô tì nữa, hàng ngày để nô tì giặt quần áo, chỉ cho một bát cháo loãng, ông ta thường ngồi một bên nhìn nô tì giặt quần áo, cứ dừng lại là đánh mắng nô tì, có khi còn lấy bánh bao thịt dụ nô tì xin xỏ ông ta, nô tì thà rằng đói ch.ết chứ không cầu xin tên đại ác nhân đấy.


Câu nói cuối cùng rất mạnh mẽ hùng hồn, Lục Thất nghe song thầm kính nề, thầm nghĩ tiểu cô nương này rất có khí phách, hắn hòa nhã nói:
- Sau này ở Lục gia, ngươi sẽ không phải chịu bắt nạt nữa.
Tiểu Vân lau nước mắt, gật đầu nói:
- Nô tì biết công tử sẽ đối tốt với Tiểu Vân.


Lục Thất nghe vậy sửng sốt, mỉm cười cũng không để tâm, liếc mắt nhìn ra bên ngoài cười nói:
- Trời không còn sớm, chúng ta về thôi.


Rời khỏi hàng mỳ đã là canh hai, trên đường hầu hết các cửa hàng đều đã đóng cửa, người qua lại trên đường càng ít hơn, chỉ có quán rượu vẫn sáng ánh đèn, canh ba giới nghiêm ban đêm là chỉ không được đi lại trên đường, còn uống cả đêm ở quán rượu thì không ai quản.


Trên đường đi, Đông Thanh dìu Tiểu Vân chậm rãi đi, Lục Thất cũng không vội, mặc dù đoán là mẫu thân đến thăm đã về, giờ vội về cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Đi được một lát, Lục Thất nhìn cửa hàng hai bên đường nghĩ ngợi, quay đầu nói:


- Đông Thanh, trong Vọng Giang Bảo có hiệu thuốc không?
Đông Thanh sửng sốt, Tiểu Vân khẽ nói:


- Công tử, chỉ có đường phía tây có hiệu thuốc, khám bệnh trong Vọng Giang Bảo rất khó, không có lương y, cũng cực thiếu thuốc, bệnh nhẹ đều dùng phương thức dân gian trị bệnh, bệnh nặng đều đi vào huyện thành khám, nhà giàu có tiền cũng mời thầy thuốc từ phía huyện thành về khám.


Lục Thất kinh ngạc hỏi:
- Ngươi biết những chuyện này ư?
Tiểu Vân chán nản nói:
- Hiệu thuốc ở đường phía tây vốn là của Triệu gia, nô tì trước đây thường giúp bán thuốc trong hiệu thuốc, sau đó Triệu gia buôn bán mua dược liệu xảy ra chuyện mới bán trao tay.
Lục Thất gật đầu nói:


- Hiệu thuốc nhà đó giờ ra sao?
Tiểu Vân nhỏ giọng nói:
- Triệu gia kinh doanh không tốt, chủ yếu là thiếu nguồn thuốc, thuốc rẻ tiền chữa trị phong hàn tiêu chảy thường dùng nhất cũng thiếu.
Lục Thất suy nghĩ một lát, ôn tồn nói:
- Trước đây hiệu thuốc của Triệu gia bán bao nhiêu bạc?


- Một trăm hai mươi lượng.
Tiểu Vân khẽ đáp lại, cô nhìn Lục Thất kinh ngạc.






Truyện liên quan