Quyển 1 - Chương 32: Ý tứ của mẫu thân
Lục mẫu ngẩn ra, do dự nói:
- Tiểu Thất, nương thật đã đáp ứng mối hôn sự này rồi, nếu trả số bạc này về chẳng khác nào muốn hủy hôn. Hơn nữa, trả về nhiều bạc như vậy sẽ hại Tân di nương đấy, Tân Di nương tín nhiệm Lục gia như vậy, cũng rất có thành ý muốn kết thân, chúng ta không thể hại nàng ta được.
Lục Thất nghe xong liền trầm mặc, hắn hiểu rõ ý tứ của mẫu thân, bạc đã đưa đến cửa không muốn trả về, kỳ thật hắn cũng thích bạc, trên đời có mấy người ghét bỏ giàu sang, hắn hiện tại ngày ngày khổ cực cũng không phải vì bạc sao, nhưng lai lịch của số bạc này khiến hắn thấy khó chịu, không phải hắn là người chính nghĩa không tham lam, nhưng bạc này là tài sản nữ nhân mang đến, hắn là một người có tự tôn cao, không muốn mang ân huệ nữ nhân khiến cho mình bị quản chế, nếu bạc này là hắn trộm cướp được hắn sẽ không chút do dự cho vào trong túi.
Hắn biết mẫu thân muốn giữ lại số bạc này, nhất là sau khi Lục gia vừa vực dậy quả thật cần nhiều bạc để gây dựng lại sự nghiệp, hắn có thể hiểu được tâm tư của mẫu thân, mẫu thân muốn tập hợp lại gia tộc Lục thị, thực tế cũng chỉ là tâm tư hư vinh của một người phụ nữ. Mẫu thân thích được các vãn bối Lục gia đến bái kiến, đó là một loại cảm giác sung sướng, nhưng nếu vãn bối đến mà không thưởng, làm kẻ trên sẽ cảm thấy quẫn bách, tâm tình vui vẻ của kẻ trên chính là dựa vào vàng bạc.
Trong lòng Lục Thất khó chịu không muốn thu số bạc này, nhưng hắn càng không muốn mẫu thân không vui, mẫu thân một mình nuôi dạy con cái đã thật vất vả, cực khổ, hơn nữa chịu nhiều bức bách bởi sự nghèo khó, tự nhiên để ý đến vàng bạc nhiều ít, đồng thời cũng cần cảm giác ký thác trên tinh thần.
- Nương, là con suy nghĩ không chu đáo, Tân Di nương có nhiều tài sản riêng như vậy, nếu đưa trở về quả thật sẽ hại ch.ết bà ta, nếu bà ấy đã có thành ý đối với Lục gia, vậy chúng ta cũng nên giữ lại số bạc này, ngày sau nếu bà ấy có lúc gặp khó khăn, chúng ta sẽ trả lại bà ấy.
Lục Thất biết được tâm ý của mẫu thân liền quyết định sửa lời giữ lại bạc
Lục mẫu gật gật đầu, lời nói của đứa con làm cho bà rất vui, số bạc này có thể an tâm, thoải mái giữ lại rồi.
Lập tức nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Thất, chuyện về số bạc này con đừng nói chị dâu biết, chị dâu con tính tình thuần khiết, nếu biết được lai lịch của số bạc này, sẽ cảm thấy tự ti, nương không muốn vì số bạc này làm gia đình không hòa thuận, cũng sợ chị dâu con không giữ miệng sẽ hại đến Tân Di nương.
Lục Thất gật đầu nói:
- Con hiểu được, từ giờ trở đi con sẽ không biết gì về số bạc này, hết thảy do nương an bài.
Lục mẫu gật gật đầu, suy nghĩ mọt chút liền nói:
- Tiểu Thất, ba ngàn lượng bạc này cũng đủ cầu hôn với năm sáu vị thiếp thất xinh đẹp, Tân Di nương có thành ý như vậy, nếu chúng ta lấy lễ nghi nạp thiếp cầu hôn Tân Vận Nhi vậy không thỏa đáng, nương thấy Tân Vận Nhi điềm đạm, dịu dàng, lại xinh đẹp, không bằng lấy cô gái đó làm bình thê, con nguyện ý không?
Lục Thất sửng sốt, lập tức gật đầu nói:
- Nên như vậy, nương ngài làm chủ đi.
Hắn cũng hiểu, thành ý của Tân Di nương khiến cho mẫu thân vô cùng vui vẻ, hắn cần gì lại làm trái ý người, hơn nữa chuyện cầu hôn Tân Vận Nhi hắn cũng đã đồng ý.
Lục mẫu vui mừng nói:
- Được rồi, ngày mau nương sẽ mời bà mối đến đề thân, chọn ngày lành rước Vận Nhi vào cửa.
Lục Thất sửng sốt, suy nghĩ một lát liền ôn hòa nói:
- Nương, cưới bình thê không giống với nạp thiếp, một khi đã đón vào cửa không dễ dàng hưu thê, con cho rằng nên cẩn thận xem xét tính tình của Tân Vận Nhi, trước có thể định hôn sự, còn lễ thành hôn sau này hãy bàn tới.
Lục mẫu do dự nói:
- Việc này không ổn, nếu Tân Vận Nhi rời khỏi Chu phu sẽ không có nhà để về, nếu chúng ta kéo dài hôn lễ cũng là không có thành ý, quan trọng nhất vẫn là nương muốn Lục gia có hậu nhân.
Lục Thất ôn hòa nói:
- Nương, con rất sợ cưới phải một thê tử gian giảo vào cửa, vẫn nên trì hoãn thêm mấy ngày đi, nương có thể nói với Tân gia con công việc đang bề bộn, có thể để Tân Vận Nhi ở hậu trạch trong hiệu thuốc bắc Vọng Giang Bảo, con muốn tìm hiểu nàng ấy khi ở hiệu thuốc.
Lục mẫu nghe xong, trầm tư một chút liền gật đầu:
- Cũng được, hiệu thuốc bắc Vọng Giang giao cho hai tỳ nữ không thỏa đáng, để cho Tân Vận Nhi vào ở rồi quản lý cũng là danh chính ngôn thuận.
Lục Thất nghe xong không nói thêm nữa, trong lòng hắn tính toán, nếu Tân Vận Nhi kia không đối xử tử tế với Đông Thanh và Tiểu Vân, hoặc muốn chiếm độc quyền quản lý hiệu thuốc, đến lúc đó hắn nhất định sẽ hủy hôn, hắn sẽ không cưới một thê tử không thông tình đạt lý như vậy. Thê tử không giống như thiếp thất, nếu thiếp thất không hiền tuệ cũng chỉ là tăng tính quản chế cho một món đồ chơi, nhưng thê tử là nữ chủ, ngang hàng với phu quân, cử án tề mi, là người có quyền quản lý chuyện trong gia đình, cũng có quyền khiển trách thiếp thất, chưởng quản trong nhà.
Sau khi đưa ra quyết định, Lục Thất giúp mẫu thân cất gương bạc, đến phòng bếp dùng cơm, tới ngoại đường phòng bếp chỉ thấy huynh trưởng, Lục Thất mới biết chị dâu đã về nhà mẹ đẻ.
Ninh Nhi dọn xong đồ ăn lền đứng một bên hầu hạ, Lục Thất không thể để Ninh Nhi cùng ngồi ăn trước mặt mẫu thân, cho dù có nói Ninh Nhi cũng không nghe theo.
- Ninh Nhi, con cầm đồ ăn này xuống bếp ăn cơm đi, chốc lát nữa còn phải trở về hầu hạ Tiểu Thất.
Lục mẫu lấy một dĩa thịt nguội đưa cho Ninh Nhi, bà tuy muốn Ninh Nhi giữ quy củ, nhưng cũng rất quan tâm tới Ninh Nhi.
Ninh Nhi dịu dàng nói tạ ơn, nhận lấy đồ ăn đi vào phòng bếp. Lục Thất thở phào nhẹ nhõm nhìn về phía huynh trưởng, thần thái của Lục Thiên Hoa vô cùng thỏa mái, khôi phục vài phần khí chất văn nhã, chỉ đợi làn da đen vàng trắng trẻo trở lại là có thể khôi phục lại như xưa, đó là lúc cần phải ngày ngày dưỡng phục.
- Ca, cửa hàng sửa sang như thế nào rồi?
Lục Thất ôn tồn hỏi.
- Cũng sửa được một nửa, muốn hoàn thành còn phải thêm ba bốn ngày.
Lục Thiên Hoa vừa ăn vừa trả lời.
- Ca, chuyện đệ nhờ huynh dò la chú ý có manh mối gì không?
Lục Thất vừa gắp đồ ăn vừa hỏi.
Lục Thiên Hoa ngừng một chút, lo lắng nói:
- Tiểu Thất, ca thấy có hai nam nhân hung hãn xông vào cửa hàng nhòm ngó, còn hỏi khi nào khai trương, ca nghe nói đó là người của Trần Hổ đại nhân, người ta khuyên ta trước khi khai trương nên đến thăm hỏi Trần Hổ đại nhân kia trước, nếu không không chỉ không thể thuận lợi khai trương, ngay cả tính mạng đều có thể gặp nguy hiểm.
Lục mẫu nghe xong giật mình nói:
- Tiểu nhị, con nói khai trương cửa hàng sẽ có người đến quấy rối đả thương người sao?
- Nương, không có chuyện gì đâu, con là Huyện Úy, chỉ cần mặc quan phục, Trần Hổ kia cho dù có hung hãn như thế nào thì nhìn thấy con cũng sẽ như một con mèo, con sẽ đàm luận với Trần Hổ trước khi cửa hàng khai trương, nhiều lắm là phải giao tiền bảo hộ thôi.
Lục Thất vội mở miệng trấn an mẫu thân.
Lục mẫu lúc này mới an tâm gật đầu, nhưng Lục Thiên Hoa vẫn lo lắng nói:
- Tiểu Thất, thợ thủ công nói Trần Hổ có tả huyện úy Ngưu đại nhân làm chỗ dựa, nếu đệ trực tiếp đến tìm Trần Hổ có thể gây hấn với Ngưu đại nhân, không bằng trực tiếp tìm người đến dàn xếp với Ngưu đại nhân đi.
Lục Thất điềm tĩnh nói:
- Ca ngươi cứ yên tâm, ta sẽ an bài thỏa đáng.
Lục Thiên Hoa yên tâm gật đầu, sau khi dùng cơm xong Lục Thất kéo huynh trưởng ra ngoài cửa nói:
- Ca, huynh cẩn thận hỏi thăm lại thợ thủ công về tình hình của Trần Hổ, huynh hỏi một chút Trần Hổ bình thường có sở thích gì, có hay ra khỏi thị trấn không? Còn có ở phố Tây ngoại trừ Trần Hổ còn có thế lực ngầm nào không, ngàn vạn lần phải hỏi thăm nhiều thợ thủ công, hỏi xong đưa cho họ chút tiền.
Lục Thiên Hoa gật đầu nói:
- Ca nhớ kỹ, ý tứ của đệ vẫn là muốn dàn xếp với Trần Hổ.
Lục Thất gật đầu, ôn hòa nói:
- Vâng, chức Huyện úy của đệ chỉ là lâm thời, muốn trực tiếp tìm đến Ngưu đại nhân không dễ, sau khi đàm luận xong lại càng tốn nhiều tiền bạc hơn, không bằng giao tiền hộ phí mới có thể duy trì lâu dài.
Lục Thiên Hoa gật gật đầu, lại hỏi:
- Tiểu Thất, ngày mai đệ có thể bớt chút thời gian rảnh không?
Lục Thất sửng sốt, hỏi:
- Ca , có chuyện gì ạ?
Lục Thiên Hoa do dự một chút mới nói:
- Chị dâu đệ về nhà mẹ đẻ rồi, là đi cùng với hai mươi mấy người, nghe thợ thủ công nói gần đây bên ngoài kẻ cướp hoành hành, hung ác ngang ngược, dám cướp bóc ở hơn mười dặm trên đường trong trấn, nghe nói có hai tên phú thương ra ngoài bị bọn cướp đánh, còn bị bắt cóc chờ người nhà tới chuộc, ca là một văn nhân không thể đối phó với đạo tặc, ngày mai đệ có thể đến Vọng Giang Bảo xem một chút, nếu chị dâu đệ vẫn bình an liền nói nàng không cần ngồi xe về trấn, nhất định phải chờ đệ tới đón.
Lục Thất suy nghĩ một chút, cười nói:
- Được, sáng mai đệ trước đến an bài ở quan doanh rồi sẽ đến xem chị dâu, nếu chị dâu muốn trở về đệ liền hộ tống nàng, nếu chưa trở về đệ sẽ dặn dò chị dâu đợi người tới đón.
Lục Thiên Hòa hổ thẹn nói:
- Ta thật là một thư sinh vô sụng, thật là hổ thẹn.
Lục Thất nghiêm mặt nói:
- Ca, quản lý quốc gia đều là vãn nhân, ca nhất định phải rèn dũa thi sử, nếu tương lai huynh đệ ta nếu có cơ hội nhập sĩ, sau đó tài hoa của ca sẽ có chỗ trọng dụng.
Lục Thiên Hoa cảm động gật đầu, hai huynh đệ sau khi tâm sự xong đều trở về phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng, Lục Thất không kìm nổi cùng Ninh Nhi ân ái một hồi, sau khi thỏa mãn ôm Ninh Nhi nói rõ quyết định của mẫu thân, muốn hắn lấy Tân Vận Nhi làm bình thê. Ninh Nhi nghe xong trái tim như thắt lại, lâm vào hoảng sợ, chuyện Lục Thất cầu hôn Tân Vận Nhi nàng đã có chuẩn bị, nhưng lại không ngờ là bình thê, chính là sắp có nữ chủ nhân chân chính tới áp chế nàng.
Lục Thất cảm nhận được tâm tình của Ninh Nhi, vội ôn nhu nói:
- Ninh Nhi tỷ yên tâm, ta sẽ không để người khác ức hϊế͙p͙ tỷ.
Ninh Nhi còn có thể nói được gì, yên lặng vùi mặt vào bờ ngực ấm áp của Lục Thất, nàng đã nghĩ thông rồi, chỉ cần có thể bên cạnh Lục Thất cả đời, sau này có gặp phải khuất nhục gì cũng sẽ cam tâm tình nguyện chịu đựng.