Quyển 1 - Chương 89: Dị nhân

- Thất Lang! Tại sao chàng không tránh?
Tân Vận Nhi quan tâm có chút oán giận.
- Tránh rồi có thể dọa bọn chúng không? Ta không muốn một lúc giết ch.ết hơn tám mươi người.
Lục Thất mỉm cười nói.


Sự quan tâm của ba cô gái khiến hắn thấy ấm áp trong lòng, đặc biệt là Trần Tuyết Nhi cũng hỏi han ân cần, ánh mắt đối diện với mắt hắn nàng lập tức e lệ cúi đầu. Phản ứng của sự quan tâm này cho thấy trong lòng Trần Tuyết Nhi có sự tồn tại của hắn, một niềm vui của sự chinh phục khiến Lục Thất thấy vui sướng.


- Thất Lang! Một mình chàng có thể đánh được hơn tám mươi người kia sao?
Tân Vận Nhi nghe xong có chút giật mình.


- Đánh được! Những người này đều là đám ô hợp, đa số đều là nông nô nghèo khó không nơi nương tựa. Giết bọn họ dễ như chặt cây vậy, nhưng giết những người này thì ta tuyệt đối không đành lòng.
Lục Thất than nhẹ, nói


Tân Vận Nhi gật đầu, phu quân không phải là võ phu bạo ngược khiến nàng ta cảm thấy được an ủi. Đông Thanh vẫn còn khiếp sợ, e ngại nói:
- Chủ mẫu! Chúng ta mau lên xe đi thôi!


Lời nói của Đông Thanh cảnh tỉnh Tân Vận Nhi, nàng vội gọi phu xe, sốt ruột quay lại xe. Phu xe run sợ đứng dậy, trèo lên xe vung roi định đi, chợt một giọng nói trong trẻo vọng đến:
- Xin vị thí chủ này hãy dừng bước!


available on google playdownload on app store


Mọi người cả kinh nhìn về phía Lục Thất, chỉ thấy phía trước bên phải ngựa của Lục Thất không biết từ lúc nào có một người đang đứng ở đó. Đó là một đạo sĩ trung niên, mày rậm mắt to, mũi thẳng miệng vuông, dưới hàm có ba chòm râu dài phất phơ quá ngực, tóc dài chưa cắt hất về sau, thân mặc một áo đạo sĩ màu xanh bình thường.


Mọi người kinh sợ, Lục Thất càng kinh sợ hơn, đạo sĩ này xuất hiện trước mắt mà sao hắn không hề hay biết, sợ đến mức hắn hướng lên quất ngựa lui về phía sau, nào biết ngồi trên ngựa không hề nhúc nhích. Hắn nhất thời giật mình, chợt bừng tỉnh mình đã gặp được dị nhân.


Ổn định lại tinh thần, Lục Thất nghiêng người xuống ngựa, thi lễ nói:
- Tiên trưởng ở trên cao, Lục Thiên Phong có lời chào!
Đạo sĩ mỉm cười nói:
- Lục thí chủ khách khí rồi!
Lục Thất cung kính nói:
- Tiên trưởng gọi Thiên Phong lại, không biết có gì chỉ giáo?
Đạo sĩ mỉm cười nói:


- Ta thấy thí chủ thiện tâm thương sinh linh, lại có thân thể căn cốt linh hoạt, vì vậy cố ý gọi thí chủ lại luận duyên.
Lục Thất sửng sốt, hai chữ “luận duyên” thì hắn hiểu. Đó là giúp con người ta vứt bỏ bụi trần nhập đạo. Hắn lắc đầu nói:


- Tiên trưởng! Thiên Phong thân thuần tục vướng bận hồng trần, duyên này không luận được rồi.
Đạo sĩ mỉm cười nói:


- Ta và thí chủ gặp nhau cũng là chữ duyên, trần duyên của thí chủ càng nhiều thì cũng có một ngày, duyên đại đạo cũng vô tận, cũng là gặp được chứ không cầu được. Hôm nay gặp mặt cũng là duyên, ta cũng chỉ là người “gieo” duyên, còn phải xem vận mệnh của thí chủ thế nào.


Lục Thất ồ một tiếng, ôn tồn nói:
- Hóa ra hôm nay tiên trưởng không phải muốn độ duyên tôi!
Đạo sĩ nghiêm nét mặt nói:


- Độ duyên đại đạo là ở tâm, phải không vướng bụi trần. Nếu như thí chủ có duyên nhập đạo, trì trệ trăm năm cũng chưa muộn, nếu như không có duyên thì vận may không lớn.
Lục Thất khó hiểu nói:
- Thiên Phong ngu muội, tiên trưởng có thể nói rõ hơn một chút được không?


Đạo sĩ giơ tay lấy từ trong tay áo ra một trúc thư, nghiêm nét mặt nói:
- Đây là gốc rễ của đại đạo Côn Luân, thí chủ có thể cầm lấy về kiên trì ngộ tập. Nếu như có duyên sẽ tự ngộ ra nhiều loại dị năng, sau khi ghi nhớ kỹ những điều trong trúc thư thì hủy đi, không được truyền ra ngoài.


Lục Thất hơi sửng sốt, hai tay giơ ra nhận lấy trúc thư, nghiêm nét mặt nói:
- Tiên trưởng yên tâm, Thiên Phong sẽ không bao giờ truyền ra ngoài!
Đạo sĩ mỉm cười nói:


- Sau khi thí chủ tập được trúc thư này, nếu như có giác ngộ thì lúc tận trần duyên có thể đến núi Côn Luân tìm ta nhập đạo. Ta tên là Hành Vân, nguyện sau này có duyên tương phùng với thí chủ.


Nói xong, thân thể đạo sĩ đột nhiên bay lên không trung không thấy đâu nữa. Lục Thất cả kinh trừng mắt, vội nắm lấy trúc thư quỳ xuống đất dập đầu, cung kính nói:
- Tạ ơn tiên trưởng ban duyên.
Sau khi Lục Thất đứng dậy, ba cô gái và phu xe kinh sợ giật mình nhìn hắn, Lục Thất bay người lên ngựa, cười nói:


- Đi thôi!
Sau khi xe ngựa đi, Tân Vận Nhi kinh ngạc nói:
- Thất Lang, thứ mà vị tiên trưởng kia đưa cho chàng là gì vậy?


- Là một bộ kinh đạo đức, vị tiên trưởng đó thấy ta lương thiện không sát sinh, muốn độ ta làm đạo sĩ, cho ta kinh thư để ta ngộ đạo không vướng bụi trần. Nếu như có giác ngộ thì đến tìm ông ta làm đạo sĩ học tiên pháp.
Lục Thất ôn tồn giải thích.


- Thất Lang, quyển kinh thư kia, chàng đừng xem được không?
Tân Vận Nhi lo lắng dịu dàng nói.
- Yên tâm đi! Ta có nhiều vợ đẹp thiếp xinh ân cần chăm sóc như vậy, nếu như xuất gia, chẳng phải là đồ ngốc sao?
Lục Thất che miệng lớn tiếng trêu đùa.


Đám người Tân Vận Nhi choáng váng, Tân Vận Nhi khẽ gắt một cái rồi không nói thêm gì nữa.


Mặt trời đã khuất, xe ngựa trên đường về Vọng Giang Bảo không gặp phải trở ngại gì. Đến nhà ở hiệu thuốc, Lục Thất đưa cho phu xe số vàng nhiều gấp hai lần, nghiêm dặn không được truyền ra ngoài chuyện xảy ra trên đường hôm nay, phu xe vui mừng liên tục gật đầu.


Lục Thất bảo ba cô gái đi nghỉ sớm, đặc biệt dặn dò Trần Tuyết Nhi bắt đầu từ ngày mai học Tiểu Vân cách buôn bán và quản lý tài sản, đồng thời nói trước mặt Tân Vận Nhi, đối với Trần Tuyết Nhi phải tùy ý sai bảo, phải dạy nàng ấy học bổn phận làm thiếp.


Rời khỏi Vọng Giang Bảo trở về nhà cũ trong thành, Lục Thất bẩm báo với mẫu thân chuyện của tỷ tỷ. Lục mẫu nghe xong nước mắt lưng tròng, Ninh Nhi hầu hạ trong phòng cũng rơi lệ.


Lục Thất lại nói đến việc mua cửa hàng, nói đã bố trí tỷ tỷ ở trong cửa hàng, cũng nói đến sách lược “thỏ khôn có ba hang”. Lục mẫu nghe xong tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều, dặn dò Lục Thất nhanh chóng đón tỷ tỷ quay về gặp bà, cũng không còn tâm tư để ý đến sách lược của Lục Thất nữa.


Trở về nhà phía đông, Lục Thất đến gặp Tương Nhi trước. Tương Nhi thấy Lục Thất bình an quay về thì vui đến phát khóc. Hai người ân ái trong chốc lát, Lục Thất lấy cớ có chuyện đến thư phòng, bảo Tương Nhi đừng đến quấy rầy hắn. Tương nhi ngoan ngoãn nghe theo.


Đến thư phòng, Lục Thất lấy trúc thư mở ra xem, sau khi xem lướt qua mới biết đây là một bộ thuật luyện khí. Từ nhỏ hắn đã tập La Hán khí công, La Hán khí công là ngoại công, chủ yếu là khí tụ đan điền vận phát toàn thân, cao hơn trăm lần so với ngoại công đánh da thịt.


Tên ‘Thuật luyện khí công’, Lục Thất đã nghe phụ thân nói qua rồi, nói đó là thuật thần kỳ dung nạp nguyên khí, tục xưng Tiên Thiên dị công. Phụ thân nói, người luyện Tiên Thiên dị công thành công thì thân thể sẽ nhẹ như lông vũ, lực có thể cách sơn đả ngưu hóa thạch, thậm chí có thể vào biển sâu, trở thành lục địa thần tiên trường sinh bất lão.


Cách nói Lục địa thần tiên, Lục Thất căn bản không tin nhưng hôm nay Hành Vân đạo sĩ đi lại vô hình khiến Lục Thất cũng tin năm sáu phần. Vì vậy hắn vội chui vào thư phòng xem trúc thư, đạo pháp tu luyện ghi trên trúc thư không có tên, nội dung không khó hiểu, có hình vẽ giải thích và khẩu quyết, cuối cùng có bốn chữ lớn “Đạo tâm hằng ngộ”.


Lục Thất hiểu được bốn chữ “Đạo tâm hằng ngộ”. Hắn khổ luyện La Hán khí công mười mấy năm, đến nay đã đạt đến cảnh giới cửu trọng, cũng chính là dựa vào sự kiên trì bền bỉ, công phu dựa vào chịu khổ và bền lòng mới có được. Có lẽ trên đời thật sự có linh đan thần dược có thể khiến người ta một đêm có được thần lực. Nhưng đó là cơ hội cực kỳ nhỏ, đối với Lục Thất mà nói đó là hai chữ “khổ tu”.


Hắn khổ tu La Hán khí công mười mấy năm, kinh nghiệm nói cho hắn bản lĩnh càng khó tu thì uy lực càng lớn. Hắn hoàn toàn có thể nhẫn nại tu luyện theo pháp công trúc thư này hai mươi năm, thậm chí ba mươi năm. Hành Vân đạo sĩ không phải là đã nói rồi sao, có duyên nhập đạo thì trì trệ trăm năm cũng không muộn, điều đó đã nói cho Lục Thất biết, cuốn công pháp trúc thư này phải dùng đến thời gian dài mới có thể luyện tập thành.


Lục Thất cười một cái, hiện giờ hắn có biết bao việc quấn thân, sau này chỉ có thể tu luyện sau nửa đêm mỗi ngày, cứ tu luyện trước xem sao, coi như đạo dưỡng sinh. Hắn nâng trúc thư lên bắt đầu nghiên cứu cẩn thận.


Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Lục Thất sảng khoái tinh thần đến giáo trường huấn luyện quân. Qua một đêm ngồi nghỉ tu luyện, hắn phát hiện trong cơ thể mình đã sản sinh một khí cảm, nói chính xác là giống như ngọn lửa màu tím sáng ngời.


Khí cảm như lửa tím đó không ngừng xoay chuyển trong cơ thể hắn. Kể cả hắn không luyện nữa cũng sẽ dần dần xoay chuyển theo quy luật ở trong cơ thể. Hiện tượng kỳ lạ này khiến Lục Thất ngạc nhiên mãi không thôi, vừa mới tu luyện, sao có thể đạt được khí cảm rõ ràng như vậy được.


Sau khi ngạc nhiên thì Lục Thất suy nghĩ một chút, và kết luận có được là một đêm có được khí cảm mạnh như vậy thì rất có thể là La Hán khí công hắn tu luyện được hơn mười năm thúc đẩy. Cái gọi là vạn pháp quy tông, luyện La Hán khí công là chân khí, tất nhiên có điểm tương hỗ với thuật Tiên Thiên luyện khí. Hơn nữa Hành Vân tiên trưởng cũng nói hắn căn cốt linh hoạt, chắc chắn là thích hợp với công pháp tu luyện nên mới tặng sách.


Mặc dù không phát hiện ra khí cảm giống lửa tím có sức mạnh thực chất gì nhưng sự biến đổi khác thường trong cơ thể lại rất rõ ràng. Rõ nhất là nhãn lực và nhĩ lực của hắn tăng lên rất nhiều, còn thân thể cũng có cảm giác nhẹ hơn.


Ánh bình minh ở giáo trường với màn múa thương múa quyền mạnh mẽ hơn, sự nhạy bén trong cơ thể tăng lên rõ rệt, hơn nữa tinh khí hao tổn chỉ cần ngừng thở mươi mấy giây là có thể nhanh chóng phục hồi. Dựa vào điều này đủ để Lục Thất vui mừng, chiến đấu với kẻ địch sợ nhất là thể lực không chống đỡ nổi. Hắn có khỏe mạnh đến mức nào cũng không chịu nổi chiến đấu liên tục, giờ đây hắn đã có thuật thần kỳ như này, chẳng khác gì hổ thêm cánh






Truyện liên quan